Phần 127
“Thiên Yêu Học Phủ, khi dễ Hậu Cung không người sao?”
Âm thanh vang vọng đất trời pha lẫn bá đạo và chất vấn vang vọng khắp đại lục.
“Võ Tam Nương?”
Mà nghe giọng điệu vẫn còn thoang thoảng bên tai đó, sắc mặt Ngưu Ngũ Bá bất chợt đại biến, chiến trường cũng thoáng dừng lại đôi chút, chỉ có Quy Linh Lão Nhân vẫn tiếp tục lăn bánh muốn nghiền nát Mộc Tử Âm nhị nữ.
Xuyên thấu qua Truyền Tống Trận là một cánh tay với kích thước khổng lồ đang hàng lâm mà xuống, bất chấp uy lực kinh khủng có thể khiến không gian cũng vỡ nát do Quy Linh Lão Nhân làm ra, bàn tay như vồ mồi hướng mai rùa sắt lẹm chợp đến…
“Ngu xuẩn mất khôn!” Quy Linh Chân Nhân thấy vậy cười gằn, càng thêm gia tăng tốc độ…
Đáng tiếc, cảnh tượng bàn tay khổng lồ bị hắn nghiền thành thịt vụn như tưởng tượng không thấy đâu, tình huống thật sự sau đó càng khiến Quy Linh Lão Nhân muốn tè ra quần và một đám cường giả xung quanh khiếp sợ.
Chỉ thấy mặc kệ Quy Linh Lão Nhân vùng vẫy thế nào, hắn như một con rùa chính hiệu đang giãy chết trong lòng bàn tay kia, tốc độ xoay tròn của mai rùa mặc dù nhanh, uy lực mặc dù mạnh… nhưng lại như gãi ngứa cho bàn tay, ngay cả lớp da mỏng manh lòng bàn tay cũng không thể xé rách…
“Chuyện gì xảy ra? Tay của ai?”
Một đám người trong lòng dâng lên nghi hoặc, chẳng lẽ là Thể Kỹ mới của Cuồng Bạo Nữ Vương sao?
Không đợi bọn hắn nghi hoặc quá lâu, Truyền Tống Trận cấp tốc mở rộng, một thân ảnh cao hàng trăm mét thong thả bước ra, trên tay xách theo Phó Hiệu Trưởng của Thiên Yêu Học Phủ như xách một con mồi sắp lên dĩa vậy…
Đó là một vị nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, thân hình thành thục quyến rũ, làn da trắng nõn cùng hương thơm bát ngát đủ sức làm mê muội bất kỳ nam nhân nào…
Chỉ là, kích thước này là sao?
Cự Mỹ Anh lần đầu tiên xuất hiện công khai trên Việt Long Tinh, độ chấn nhíp mang đến không cần phải bàn cãi.
“Đây là vũ kỹ Pháp Thân Tượng Địa của Hầu Tộc sao? Nàng là ai?” Một đám yêu thú trợn mắt há hốc mồm nhìn Cự Mỹ Anh đầu đội mặt trời, lưng cong tựa núi.
“Người khổng lồ hàng lâm? Hậu Cung từ bao giờ có nhân vật này tồn tại?”
Thậm chí Giao Tộc và Côn Tộc đang giao chiến cũng vội vã tách ra khoảng trống trước sự hiện hữu của nàng…
“Khốn kiếp, ở đâu ra quái vật dám nhục mạ lão phu?” Quy Linh Lão Nhân sau thời gian ngắn khiếp sợ, rất nhanh lấy lại bản lĩnh của một Bát Giai, tức giận kêu lên oa oa.
Không nằm im chịu trận, ý niệm vừa động…
ÒM…
Quy Linh Lão Nhân hiện ra bản thể là một con Cự Quy, kích thước khổng lồ không thua kém Cự Mỹ Anh, buộc nàng phải thả hắn ra ngoài.
Cự Quy lưng cõng một ngọn núi cứng cáp đến cực điểm, làn da nhăn nhúm già nua tràn đầy Thủy cùng Thổ Linh Lực, khí tràng cường đại hạ xuống mặt đất, đem vạn dặm xung quanh lún xuống vài bậc.
Bản thể của Quy Linh Lão Nhân chính là Sơn Thủy Quy, đây chính là một loài Yêu Thú hiếm thấy trong Quy Tộc, tuổi tác lên đến cả triệu năm trên một cá thể, thực lực và sức phòng ngự hết sức cường hãn.
“Nữ quái nhân, ăn lão phu một núi!”
Quy Linh Lão Nhân bất chợt gầm thét, ngọn núi lớn trên mai rùa bất chợt tách rời mà ra, uy thế cuồn cuộn hướng đỉnh đầu của Cự Mỹ Anh nện xuống.
Quy Linh Sơn, đây chính là pháp bảo bản mệnh của Quy Linh Lão Nhân, sức nặng đủ trấn áp bất kỳ tu sĩ đồng cấp nào, đẳng cấp đạt đến Chân Cấp Trung Phẩm.
Cự Mỹ Anh nhìn ngọn núi khổng lồ đang nện xuống đầu mình, cười nhạt một tiếng, trong lòng thầm quát:
“Cơ Môn, Thể Môn… mở!”
Trong khoảnh khắc đó, lực lượng và sức phòng ngự tăng lên khủng bố, làn da trắng nõn của nàng siết chặt, từng khối cơ hoàn mỹ thoáng ẩn thoáng hiện, phong thái nữ cường mười phần.
“Cự Nhân Quyền!”
Lùi một chân lấy đà, Cự Mỹ Anh hung hăng tung ra một đấm, một chút giữ lại cũng không có…
ĐÙNG…
Trong ánh mắt muốn lòi ra ngoài của Quy Linh Lão Nhân, Quy Linh Sơn bách chiến bách thắng của hắn bị nữ nhân với kích thước khủng bố này đấm bay…
Không sai… chính là đấm bay…
Cự Mỹ Anh bạo lực đấm bay một ngọn núi, chưa dừng lại ở đó, nàng bất chợt quát lạnh:
“Tốc Môn!”
Một đôi chân dài nhất thời như được gắn thêm bệ phóng, không nói hai lời chính là đạp không mà lên…
Tốc độ của Cự Mỹ Anh nhanh đến cực hạn, vậy mà đuổi kịp cái Quy Linh Sơn vừa bị nàng đánh bay vẫn còn trôi nổi trên không trung…
“Cho ta trấn!”
Đôi tay thon dài đem Quy Linh Sơn chụp lấy, trong ánh mắt hãi hùng khiếp vía của đám người, hung hăng hướng thân thể Quy Linh Lão Nhân nện mạnh mà xuống…
“Không ổn!” Quy Linh Lão Nhân biến lấy sắc mặt, tứ chi cùng cái đầu một lần nữa rụt vào mai rùa, nằm im chịu trận.
ẦM…
Quy Linh Sơn nặng nề nện vào mai rùa khổng lồ, lực phản chấn sinh ra khiến chiến trường chấn động, luồng khí lãng cuồng bạo thổi bay tất cả tộc nhân của tam tộc…
Răng rắc…
Một âm thanh rạn nứt xuất hiện trong tay đám người, Thiên Yêu Học Phủ cả đám khiếp sợ quay đầu, nhìn thấy mai rùa của Quy Linh Lão Nhân xuất hiện vết nứt lan tràn, bên trong có máu tươi không ngừng chảy ra…
“Làm sao có thể? Phòng ngự của phó hiệu trưởng bị đánh tan rồi?”
Cảm giác không chân thật dâng lên đỉnh đầu khiến sắc mặt một đám hoàn toàn khiếp đảm.
Quy Linh Lão Nhân nổi danh trong Yêu Tộc không phải dựa vào sức mạnh của Bát Giai, mà là dựa vào sức phòng thủ kinh người gần như bất khả xâm phạm của mình.
Từng có lần Ngưu Ngũ Bá thử nghiệm toàn lực một kích, vẫn chỉ khiến mai rùa Quy Linh Lão Nhân hơi lõm xuống một chút mà thôi…
Trong mắt đám trưởng lão Thiên Yêu Học Phủ, dù Quy Linh Lão Nhân có trốn trong mai rùa cho toàn bộ U Nguyên công kích, thì hắn cũng ở thế bất bại.
Vậy mà hiện tại khi đối đầu với một nữ nhân khổng lồ xa lạ đến từ Hậu Cung, mai rùa nứt rồi… máu tươi chảy ra cho thấy thậm chí da thịt bên trong của Quy Linh Lão Nhân cũng bị bầm dập…
“Nữ nhân khủng bố này… rốt cuộc là ai?”
Một câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu đám người vô số lần, Cự Mỹ Anh táo bạo, động tác chiến đấu đơn giản mà lại hiệu quả khiến bọn hắn liên tưởng đến vị Cuồng Bạo Nữ Vương kia…
Đáng tiếc ngoại trừ lúc đầu Võ Tam Nương từng lên tiếng chấn nhíp quần hùng như chính nàng đang theo dõi chiến cuộc, hiện tại vẫn không hề xuất hiện.
“Nữ nhân này là Thể Tu, hơn nữa còn là Thể Tu khủng bố đạt đến Bát Chuyển Hậu Kỳ tồn tại, Hậu Cung lại tìm đâu ra quái vật?”
Ngưu Ngũ Bá sắc mặt đen như đáy nồi, Cự Mỹ Anh mang lại áp lực cho hắn trầm trọng như núi, hắn cảm giác dù là chính bản thân mình ra trận, cũng chưa chắc có thể thắng nàng…
“Nữ nhân vừa đến mau xưng tên ra? Vì sao trợ giúp Hậu Cung đối nghịch chúng ta, Võ Tam Nương vì sao vẫn chưa xuất hiện?” Nhị Trưởng Lão Thiên Yêu Học Phủ ngửa mặt lên trời quát, giọng nói có chút rung rẩy…
“Để Tam Nương tỷ xuất chiến? Các ngươi xứng sao?” Cự Mỹ Anh liếc mắt nhìn xuống thản nhiên nói một tiếng.
Băng Lam Tịch và Mộc Tử Âm đã phân biệt ngồi hai bên vai nàng, mỗi người một Kiếm đảo mắt nhìn quanh chiến trường, tìm con mồi săn giết.
Ngưu Ngũ Bá sắc mặt hết sức khó coi, bên hắn hiện tại chỉ có hai Bát giai, phía đối thủ có một Hồ Khinh Vũ và nữ nhân khổng lồ vừa đến, chưa kể Diễm Nguyệt Kỳ và Hoa Thanh Trúc vẫn chưa ra mặt…
“Chẳng lẽ ta phải nhờ đến hắn sao…” Ngưu Ngũ Bá sắc mặt tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy vì không cam lòng.
“Truy sát tỷ muội của ta, ngươi có thể đi chết!” Cự Mỹ Anh lại không quan tâm người khác nghĩ gì, chứng kiến Quy Linh Chân Nhân vô lực nằm trên mặt đất, nàng lạnh lùng động sát niệm, một tấm Cự Khiên đã xuất hiện khuân vác trên vai.
Không nói hai lời, thân hình lấy đà nhảy vọt lên vạn trượng, hai tay cầm Cự Khiên lấy tư thế thái sơn áp đỉnh trấn xuống…
Động tác y hệt lúc nãy nàng dùng Quy Linh Sơn ném về phía Quy Linh Lão Nhân vậy…
“Mau cứu phó hiệu trưởng!” Đám trưởng lão Thiên Yêu Học Phủ tròng mắt muốn nứt ra ngoài.
Bọn hắn biết rằng nếu để Quy Linh Lão Nhân trúng thêm một Khiên này, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Quy Linh Lão Nhân chỉ là Bát Giai Trung Kỳ yêu thú, Cự Mỹ Anh lại là Bát Chuyển Hậu Kỳ thể tu, chênh lệch vốn đã hơn nhau một tiểu cảnh…
Mà Cự Mỹ Anh là Cự Nhân Tộc trời sinh thiên phú mạnh mẽ, kết hợp Bát Môn Độn Giáp luyện được trong thời gian qua, Quy Linh Lão Nhân thua thảm trước mặt nàng, hoàn toàn không oan uổng.
“Mau dừng tay!” Ngưu Ngũ Bá ngửa đầu lên trời rống giận, rốt cuộc bọc phát toàn bộ lực lượng của mình, thân hình lóe sáng…
Một con trâu toàn thân bao bọc bởi thiết giáp như cương thiết ngạo nghễ giữa hư không, kích thước thân thể so với Cự Mỹ Anh cùng Quy Linh Lão Nhân đều to hơn gấp đôi, một đôi sừng lấp lóe năm loại sắc màu chiếu rọi bầu trời, tứ chi như bốn kình thiên đại trụ, uy thế phi phàm chưa từng có…
Ngũ Sắc Hoàng Ngưu, đây chính là bản thể thật sự của Ngưu Ngũ Bá.
Là một yêu thú Quang Minh Hệ, sở hữu thiên phú Ngũ Sắc Quang Minh… ánh sáng trên sừng có năm loại sắc màu, khả năng hủy diệt không kém so với Diệt Thế Kim Đồng của Thiên Diệp Dao.
Lúc này, một đôi sừng trâu đã lập lòe ánh sáng hủy diệt, ánh sáng trong thiên địa toàn bộ bị nó hút về, linh khí không ngừng bị cắn nuốt…
Cho đến cuối cùng, khi cổ lực lượng bạo phát, Ngưu Ngũ Bá ngửa lấy đầu trâu gầm lên một tiếng chấn động trời cao:
“Ngũ Sắc Bình Thiên Quang!”
Hai luồng tia sánh hủy diệt từ một đôi sừng trâu mang theo cổ lực lượng có thể bình thiên lập địa bắn mạnh mà ra…
Những nơi chúng nó đi qua, không gian toàn bộ băng liệt, U Nguyên Đại Lục chấn động dữ dội, một gốc thiên địa lâm vào điêu tàn…
“Dừng lại cho ta!” Hồ Khinh Vũ cắn răng, ấn ký hình dạng Thiên Hồ trên trán nàng lập lòe ánh sáng, một hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hộ hiển hiện sau lưng với chín cái đuôi ngạo nghễ…
Theo ý niệm của nàng, hư ảnh Thiên Hồ sau lưng bất chợt quay đầu, chín cái đuôi uyển chuyển nhưng lại đủ sức che phủ thiên địa hướng đầu trâu của Ngưu Ngũ Bá nện mạnh mà xuống…
ĐÙNG…
Hư ảnh chín cái đuôi va chạm cùng một tia Ngũ Sắc Bình Thiên Quang trên một cái sừng, đất trời trở nên u ám, toàn thể chiến trường lúc này chỉ thuộc về sân chơi của Bát giai và Độ Kiếp…
Trong ánh mắt không cam tâm của Hồ Khinh Vũ, chín cái đuôi đến từ hư ảnh Thiên Hồ của nàng ảm đạm phai mờ, cuối cùng tiêu tán thành vô số điểm sáng trong không gian, cùng một tia Ngũ Sắc Bình Thiên Quan đồng quy vu tận…
Mặc dù đã trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng chiến lực mạnh nhất của nàng lại nằm ở Mị Thuật mà không phải Linh Lực… bất quá Hồ Khinh Vũ tình nguyện bản thân bại trận, cũng sẽ không ra sức dùng Mị Thuật quyến rũ Ngưu Ngũ Bá, bởi vì hắn không xứng…
“Hừ!” Ngưu Ngũ Bá thấy một tia hủy diệt của mình bị hóa giải nhất thời cười lạnh, hắn vẫn còn một tia đang lao thẳng đến Cự Mỹ Anh…
“Phải đỡ!” Cự Mỹ Anh nhìn thấy Ngũ Sắc Bình Thiên Quang xuyên thấu mà đến, bất đắc dĩ thu hồi thế công xuống thân thể Quy Linh Lão Nhân, đem Cự Khiên ngăn trở ở phía trước…
KENG KENG KENG KENG…
Ngũ Sắc Bình Thiên Quang bắn vào Cự Khiên kiên cố, âm thanh ma sát vang vọng đất trời chấn lỗ tai đám người chảy máu cả màng nhĩ, mà Cự Mỹ Anh cầm khiên cũng bị đẩy lùi trên bầu trời hàng trăm bước, bất quá không chút tổn hại.
“Ngũ Sắc Bình Thiên Quang!”
Ngưu Ngũ Bá thấy vậy cười gằn dữ tợn, tiếp tục ngửa đầu lên trời thét dài, lại một lần nữa thi triển Vũ Kỹ tối hậu của mình, thân trâu tập trung lực lượng, sừng trâu lập lòe ánh sáng rực rỡ đem mặt trời đều ảm đạm xuống, bắn mạnh mà ra…
ẦM ẦM ẦM…
Hai tia Ngũ Sắc Bình Thiên Quang, mục tiêu vẫn cứ là Cự Mỹ Anh.
GÁY… KIỆT…
Trong khoảnh khắc đó, dị biến bất chợt phát sinh…
Theo hai tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần chấn thiên động địa, từ bên trong Truyền Tống Trận do Hoa Ngọc Phượng bố trí, hai cái Cự Trảo một Hỏa một Băng hung hăng càn quấy xuyên thấu mà ra…
Bầu trời cấp tốc biến dạng, một bên bốc cháy toàn bộ hóa thành lửa đỏ, nhiệt độ tăng nhanh đến cực điểm… một bên còn lại thì hóa thành hàn băng lạnh lẽo, từng bông tuyết trắng xóa bay phấp phới…
Băng hỏa lưỡng trọng thiên xuất hiện giữa thiên không, toàn bộ U Nguyên Đại Lục đều có thể chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ này…
Đại diện cho Hỏa, một cái Cự Trảo lấp lánh sắc vàng cùng ngọn lửa cao quý Hoàng Kim hàng lâm mà xuống, không nói hai lời vồ đến một tia Ngũ Sắc Bình Thiên Quang…
“Kim Ô Vuốt!”
Mà ở phía còn lại nơi băng thiên tuyết địa, một cái Cự Trảo khác xanh thẫm trong suốt như thủy tinh, tầng tầng Cực băng uốn lượn xung quanh nó, điềm tĩnh hướng tia Ngũ Sắc Bình Thiên Quang còn lại chụp xuống…
“Băng Hoàng Trảo!”
Trong ánh mắt trợn tròn không dám tin tưởng của Ngưu Ngũ Bá, hai tia Ngũ Sắc Bình Thiên Quang mà hắn luôn tự hào, mà hắn luôn kiêu ngạo bất chợt bị hai cái Cự Trảo một Hỏa một Băng kia đẩy lùi về phía sau…
“Cho bổn tọa trấn!”
Cho đến cuối cùng, khi hai âm thanh yêu kiều lãnh đạm vang lên, cũng là lúc Kim Ô Vuốt cùng Băng Hoàng Trảo triệt để phá hủy hai tia hủy diệt, thế công lại không giảm hướng đầu Ngưu Ngũ Bá vồ đến, sát khí đằng đằng…
“Ngưu Giác Kình Thiên!”
Ngưu Ngũ Bá không hổ là một trong những kẻ đứng trên đỉnh Việt Long Tinh, trong tình huống nguy cấp vẫn không chút sợ hãi, trái lại thân trâu lùi về phía sau lấy đà, sau đó dùng một đôi sừng khủng bố của mình hung hăng húc mạnh về phía trước…
ĐÙNG…
Song Giác va chạm Nhị Trảo, lấy sự ma sát làm trung tâm, Hồ tộc và vài chục vạn dặm xung quanh hóa thành bình địa…
Chúng nữ Hậu Cung ánh mắt lấp lóe nhìn lên bầu trời, không nghĩ đến Ngưu Ngũ Bá vậy mà có chút bản lĩnh, mặc dù Nguyệt Kỳ và Thanh Trúc vẫn chưa đích thân đến, trái lại thông qua trận pháp công kích mà thôi, nhưng lại không thể nghiền ép Ngưu Ngũ Bá một cách triệt để…
Quả nhiên cường giả thành danh không ai là kẻ yếu…
Chỉ bất quá mạnh thì mạnh, sau cùng thân thể khổng lồ của Ngưu Ngũ Bá vẫn bị song trảo đẩy lùi hết sức chật vật, một trận chiến này Hậu Cung thắng định rồi.
Chỉ thấy Cự Mỹ Anh rảnh tay rảnh chân, tiếp tục nâng lên Cự Khiên, một lần nữa nhắm đến Quy Linh Lão Nhân, con rùa già này cái miệng đê tiện, nàng không ngại tước lấy mạng nó…
Trong lúc Cự Khiên hướng lên mai rùa lấy đà, muốn hung hăng trấn xuống…
“Các vị dừng tay! Tiếp tục chiến đấu chỉ để mang trò cười và lợi ích đến cho Huyết Hoàng Địa!”
Theo một tiếng uy nghiêm vang vọng đất trời, Thiên Vạn Bảo mang theo một đám cường giả xé không mà đến, vội vàng ngăn cản giữa chiến trường, thực lực bùng nổ… đem chiến cuộc giải tỏa.
“Đáng tiếc!” Cự Mỹ Anh thở dài một tiếng, một vị trưởng lão Đa Bảo Các đã che chắn trước mặt nàng để bảo vệ con rùa già, thấy vậy chỉ đành hạ Cự Khiên xuống mặt đất…
Trận đại chiến này, rốt cuộc kinh động đến Hội Đồng Diệt Huyết Liên Minh rồi…