Phần 92
Nhìn thấy Hải Phi Vân tiếp cận chào hỏi, Á Liên Nga phóng khoáng lịch sự gật đầu, Hải Cung là Cửu Cấp thế lực tại Hải Châu, là một trong các khách mời, được nể mặt là điều dễ hiểu…
Diễm Nguyệt Kỳ lại không có sắc mặt tốt như thế, đôi mày liễu hơi cau, ra vẻ nghi hoặc nhìn Hải Phi Vân mở miệng:
“Ngươi là ai? Cùng bổn tọa rất quen sao?”
Lạc Nam khóe môi giật giật, rõ ràng vừa rồi còn truyền âm cho hắn biết thân phận của Hải Phi Vân, thái độ chuyển biến cũng quá nhanh đi… bất quá hắn ưa thích nàng như vậy a…
Đối với việc Hải Phi Vân cố tình phớt lờ Lạc Nam khiến Diễm Nguyệt Kỳ cực độ khó chịu, hơn nửa nàng biết Hải Cung nhiều lần gây chuyện với hắn, đương nhiên chẳng cần cho đối phương mặt mũi làm gì…
Huống hồ thực lực tên này chỉ có Luyện Hư Trung Kỳ, nàng nhìn thẳng vào mắt…
Hải Phi Vân sắc mặt cứng đờ trong giây lát, rất nhanh trở lạnh bình thản, ung dung cười nói:
“Song Nguyệt quả nhiên luôn lãnh đạm như thế, Vân mổ là thiếu chủ Hải Cung, không biết nàng còn nhớ không?”
“Không có ấn tượng…” Diễm Nguyệt Kỳ nói xong, trong ánh mắt trợn tròn của đám người, thản nhiên khoác lấy cánh tay Lạc Nam, cùng hắn hạ người xuống đảo…
Sắc mặt Hải Phi Vân cấp tốc lạnh xuống, nữ nhân này rõ ràng muốn trêu tức hắn, trước mặt đám đông Hải Phi Vân không muốn mất mặt, nhất là có phụ thân ở bên cạnh, phải tìm cách lấy lại thể diện…
Lúc này hướng mắt về Lạc Nam, chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói:
“Nghe nói người đệ đệ non dại của ta từng thua thiệt trong tay Lạc Nam tiểu huynh đệ, chúc mừng ngươi cùng Ái gia tiểu thư cây lá liền cành…”
Theo hắn thấy, Diễm Nguyệt Kỳ tính cách cao ngạo, sau khi nghe nam nhân bên cạnh mình trăng hoa cùng nữ nhân khác nhất định sẽ phản ứng kịch liệt, thậm chí đem Lạc Nam xua đuổi…
Trong lúc nhất thời, Hải Phi Vân hứng thú quan sát Lạc Nam, hy vọng nhìn thấy vẻ e ngại trên mặt hắn…
Đáng tiếc, tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn…
Lạc Nam trêu tức cười cười, đem vòng eo trơn nhẵn mềm mịn như rắn của Diễm Nguyệt Kỳ ôm lấy, lại nhìn hắn gật đầu chào hỏi:
“Cảm tạ lời chúc, tại hạ và các nàng luôn rất hạnh phúc…”
Diễm Nguyệt Kỳ nhoẻn miệng cười xinh đẹp như chứng minh lời nói của hắn…
Trước mặt người ngoài, nàng luôn biết nghĩ cho hắn… điều này càng khiến Lạc Nam mê say, đối với nhạc mẫu đại nhân càng yêu thương tha thiết…
Hải Phi Vân cố gắng nặn ra nụ cười mang tính xã giao nhất có thể, nắm tay siết chặt đến mức rướm máu, xám xịt trở về bên cạnh Hải Ứng Thiên…
Đổi lại là nơi khác có lẽ hắn không nhịn được động thủ rồi, nhưng đáng tiếc nơi này là Tinh Linh Đảo, bên trên có Tinh Linh Nữ Quốc, so với Hải Cung còn mạnh hơn, nào dám làm càn…
“Nam nhân đôi khi cần có chút động lực phấn đấu, tiểu tử ngươi vẫn còn chưa đủ mạnh…” Hải Ứng Thiên nhàn nhạt truyền âm với Hải Phi Vân, thật ra câu này cũng là giành cho chính hắn…
Nếu hắn là Độ Kiếp Kỳ, đã sớm chinh phục Tinh Linh Nữ Vương rồi, nào phải chật vật trong tình cảm như vậy…
Thật ra lần này Hải Ứng Thiên đến Tinh Linh Đảo là có nguyên nhân…
Mặc dù hắn đã đem trí nhớ về nhan sắc Tinh Linh Nữ Vương xóa mất, nhưng cũng chính vì như vậy đã khiến hắn sinh ra khúc mắc tình cảm trong lòng… bởi vì hành động như vậy chẳng khác nào lựa chọn trốn tránh…
Thử hỏi đường đường là cung chủ Hải Cung, trên thế gian này hắn muốn gì không được? Vậy mà lại vô lực trước Tinh Linh Nữ Vương, phải lựa chọn cách trốn tránh bằng việc xóa bỏ trí nhớ… điều đó khiến đạo tâm của hắn gặp vấn đề, trở thành vướng bận lớn trong lúc tu luyện…
Những năm gần đây Hải Ứng Thiên điên cuồng tu luyện bởi vì Tinh Linh Nữ Vương, hắn muốn vượt qua nàng để truy cầu nàng, nhưng Hải Ứng Thiên phát hiện ra rằng tu vi của mình chỉ cách một bước nhỏ là đột phá Hợp Thể Hậu Kỳ nhưng vẫn không làm được…
Đó là vấn đề về đạo tâm chưa đủ…
Hải Ứng Thiên quyết định lựa chọn một lần nữa đối mặt với Tinh Linh Nữ Vương, nếu lần này hắn nhìn thấy nàng nhưng không trở nên thần hồn điên đảo như trước, nhất định đạo tâm sẽ có tiến bộ, từ đó tu vi đột phá…
Không thể không nói khí phách của một cường giả đỉnh cao, một lần nữa quyết định đối mặt thay vì trốn tránh…
Tinh Linh Nữ Vương nếu biết chuyện này không biết sẽ suy nghĩ thế nào? Nàng chưa hề làm gì nhưng lại vô tình khiến một vị Hợp Thể Trung Kỳ bị lung lay đạo tâm, quả thật hồng nhan họa thủy a…
…
“Tông Chủ Thủy Thiên Tông – Thủy Tích Quân đến…”
Lại có người xướng tên, từ trên chín tầng mây, giai nhân đạp tuyết ngự trăng mà đến, khí chất lạnh nhạt như mặt hồ thu, toàn thân một màu cung trang màu trắng, khăn lụa mỏng che mặt, phủ kín dung nhan tuyệt trần…
Bộ ngực yêu kiều vểnh cao sau làn y phục, đôi mắt trong veo như giếng cổ trong, khí tức toàn thân nội liễm như người phàm, đoan trang đài các…
Nàng chỉ đi một mình, nhưng lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, dù là trong mắt Hải Ứng Thiên cũng xuất hiện một tia ái mộ…
Tại toàn bộ Hải Châu này, nữ nhân có thể khiến hắn hâm mộ ngoài Tinh Linh Nữ Vương ra, người còn lại chính là Tông chủ Thủy Thiên Tông – Thủy Tích Quân rồi…
Đừng nhìn Thủy Tích Quân là tông chủ một Cửu Cấp Thế Lực mà cho rằng nàng là lão quái vật sống đến vạn năm, thật ra tuổi tác thật sự của nàng còn không đến một ngàn, đáng tiếc tại thời điểm đó còn chưa thành lập Hoàng Kim Bảng, nên không được lưu truyền rộng rãi mà thôi…
Nghe nói công pháp mà Thủy Tích Quân tu luyện khiến tính tình của nàng trong veo như nước, tâm cảnh đạt đến mức thượng thừa, cả người trở nên lạnh nhạt bình dị, vô hỉ vô bi, như tiên tử trên chín tầng trời, dù đứng kế bên ngươi nhưng lại cách xa vạn dặm…
Thậm chí cả đời Thủy Tích Quân còn chưa thu bất kỳ đệ tử nào hay thành lập gia đình, nàng leo lên vị trí tông chủ bằng vào thực lực tuyệt đối, một lòng say mê tu luyện, không người không phục…
Bất quá Thủy Tích Quân là nữ tử phương Đông, mà Hải Ứng Thiên là người phương Tây, vì thế Hải Ứng Thiên càng mê luyến Tinh Linh Nữ Vương nhiều hơn một bậc…
Lạc Nam sắc mặt thoáng xuất hiện vẻ khác thường, không phải vì khí chất của Thủy Tích Quân mang lại, mà là vì bên trong đan điền của hắn, Huyền Thủy Đỉnh một lần nữa chấn động dữ dội…
“Tông chủ Thủy Thiên Tông sở hữu một loại Dị Thủy…” Lạc Nam lẩm bẩm trong miệng, hắn không ngờ tại Tinh Linh Đảo phát hiện loại Dị Thủy thứ hai…
Diễm Nguyệt Kỳ nghe vậy tròng mắt lấp lóe, truyền âm cho hắn: “Có muốn đoạt hay không? Nhờ sư phụ ra tay”.
Phốc…
Lạc Nam một ngụm phun ra ngoài, dở khóc dở cười nhìn nàng: “Chúng ta và Thủy Tích Quân không thù không oán, huống hồ nàng không cảm thấy nàng ấy rất giống tam sư tỷ hay sao?”
Lạc Nam càng nhìn càng thấy Thủy Tích Quân này có nét giống Tô Nhan…
Diễm Nguyệt Kỳ hơi trầm tư, nhếch miệng mỉm cười: “Quả thật khí chất của nữ nhân này rất giống tam sư muội, bất quá ý ta là nhờ sư phụ bắt nàng cho tiểu đệ song tu mà, đâu phải giết người cướp của?”
Lạc Nam trong lòng lộp bộp một tiếng, ra vẻ đường hoàng đứng đắn nói: “Không cần, ta có các nàng đã cảm thấy đầy đủ…”
“Ngươi có ta từ bao giờ?” Diễm Nguyệt Kỳ hừ một tiếng truyền âm, ngạo kiều xoay đầu sang nơi khác…
“Thế ai đang bị ta ôm?” Lạc Nam vô lại cười hề hề, đem vòng eo của nàng siết chặt…
Diễm Nguyệt Kỳ hứ một tiếng, mặc kệ hắn…
Lạc Nam đánh giá bề ngoài của Thủy Tích Quân, trong lòng thầm nghĩ nhất định không thể để tam sư tỷ trở thành như vậy…
Tô Nhan của hắn mặc dù trong trẻo nhưng vẫn còn hỉ nộ ái ố, còn Thủy Tích Quân này khiến Lạc Nam cảm giác nàng mất hết cảm xúc vốn có luôn rồi…
Như một dòng nước trong nhưng là nước chết…
…
“Liên Nga ra mắt Hải cung chủ cùng Thủy tông chủ, phòng khách quý đã chuẩn bị sẵn sàng, các vị có thể tiến về nghỉ ngơi…” Á Liên Nga hướng Hải Ứng Thiên và Thủy Tích Quân làm động tác mời…
Thủy Tích Quân ung dung gật đầu, theo chỉ dẫn của một nữ Tinh Linh Tộc uyển chuyển rời đi…
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Lạc Nam trong lòng thầm tò mò không biết Thủy Tích Quân sở hữu Dị Thủy gì…
Kim Nhi đang định mở miệng nói cho hắn, âm thanh Hệ Thống đã vang lên bên tai:
“Keng, phát động nhiệm vụ Sử Thi [Khai Tâm], thành công nhận được một lần triệu hoán Huyết Mạch, một lần triệu hoán Bí Thuật, một lần triệu hoán Công Pháp, thời gian 10 năm, thất bại trở thành kẻ thù của Thủy Thiên Tông”.
Lạc Nam khóe miệng co giật, lập tức mở ra nhiệm vụ chú thích: “Thủy Tích Quân trái tim đã đóng lại, ký chủ phải vì nàng mở ra…”
“Ta xxx, thật sự xem ta là thánh tán gái sao?” Lạc Nam thầm mắng một tiếng…
Hắn luôn là người ham mê mỹ sắc, nhưng Thủy Tích Quân như một khúc gỗ vô cảm, hứng thú của hắn đối với nàng không hề lớn a…
Bất quá thời gian đến tận 10 năm, cũng không cần vội…
Hải Ứng Thiên cùng Hải Phi Vân cũng theo hướng dẫn của một nữ tinh linh rời đi…
Trước khi đi không quên dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Lạc Nam, đồng thời truyền âm vào tai hắn:
“Tiểu tử, Cầm Hải Xích là vật không thể thiếu của Hải Cung, vật quy nguyên chủ thì chúng ta còn có đường lui…”
Hiển nhiên Hải Cung vẫn cho rằng Lạc Nam là người thu hồi Cầm Hải Xích, mặc dù không hề có bằng chứng thuyết phục…
Lạc Nam ra vẻ thản nhiên như không, chẳng thèm trả lời…
“Khá lắm, anh hùng xuất thiếu niên a… bất quá cũng chỉ là thiếu niên mà thôi…” Hải Ứng Thiên cười nhạt một tiếng, cùng nhi tử biến mất…
“Chúng nói gì với ngươi?” Diễm Nguyệt Kỳ nhướn mày, nàng biết Hải Ứng Thiên truyền âm cho Lạc Nam nhưng không nghe được…
“Chó sủa mà thôi, nàng đừng để ý…” Lạc Nam mỉm cười nắm lấy tay nàng vuốt ve…
“Chúng ta đi…” Diễm Nguyệt Kỳ gật đầu, đã có Tinh Linh Hộ Vệ đến dẫn đường…
Lạc Nam đang định theo nàng, nhưng âm thanh khác cất lên khiến bước chân hắn khựng lại…
“Phó cốc chủ Đan Cốc – Đan Vô Hành đến…”
Hai thân ảnh xuất hiện giữa không trung, một già một trẻ…
Lão già một thân đạo bào lấp lánh như tinh tú, khí thế bàng bạc như sơn, toàn thân nồng đậm mùi đan dược thơm ngát, lan tỏa bát phương…
Sau lưng hắn là một thanh niên diện mạo anh tuấn nho nhã, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, mái tóc đỏ rực tung bay, tu vi Luyện Hư Trung Kỳ không hề giữ lại chút nào, hiển nhiên là một kẻ cao ngạo…
Á Liên Nga lập tức bước đến chào hỏi…
“Có cả Đan Cốc sao?” Lạc Nam hơi kinh ngạc, thời gian qua hắn có tìm hiểu về vài thế lực mạnh mẽ trên đại lục, trong đó có cả Đan Cốc…
“Đan Cốc cũng nổi tiếng về trồng trọt Linh Dược, thường hay trao đổi sản phẩm cùng Tinh Linh Nữ Quốc chúng tôi, đôi bên xem như đối tác làm ăn…” Nữ Tinh Linh hộ vệ lễ phép giải thích… ánh mắt mang theo một tia ái mộ khi nhìn về Lạc Nam…
Đây là thanh niên trẻ tuổi có thể đánh ngang tay Tướng Quân của nàng đấy…
“Thanh niên đi cùng lão già kia tên Đan Mạnh, cũng là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, xếp hạng đệ 27…” Diễm Nguyệt Kỳ truyền âm cho Lạc Nam nói…
Lạc Nam gật đầu, nghe thấy mùi đan dược thoang thoảng trong không gian, xem ra tên Đan Mạnh này cũng là Luyện Đan Sư, chỉ là không biết đẳng cấp nào thôi…
“Phó cốc chủ Đan Cốc chỉ có tu vi Hợp Thể Sơ Kỳ, bất quá tu vi Luyện Đan Sư của hắn có lẽ đã đạt đến Thất Cấp Hậu Kỳ rồi, không thể xem thường…” Diễm Nguyệt Kỳ cười nhạt nói…
Nàng chưa bao giờ e ngại khi đấu với Hợp Thể Sơ Kỳ, nhất là khi người của Đan Cốc chiến lực thường thấp hơn kẻ khác…
“Hai loại Dị Hỏa?”
Mà lúc này, Đan Vô Hành như cảm nhận được gì, hai mắt sáng quắc nhìn xuống Diễm Nguyệt Kỳ…
Đan Cốc toàn Luyện Đan Sư, đối với Dị Hỏa hứng thú bậc nhất từ trước đến nay, cảm nhận được nàng vậy mà cùng lúc sở hữu hai loại Dị Hỏa khiến hắn nảy sinh lòng tham…
“Song Nguyệt Tiên Tử?” Đan Mạnh cũng vô thức bật thốt lên, không phải nàng chỉ có Kim Ô Hư Hỏa sao? Vậy mà sư phụ lại bảo có hai loại…
“Song Nguyệt? Không thể trêu vào!” Đan Vô Hành nghe đồ nhi gọi Diễm Nguyệt Kỳ, vô thức rùng mình một cái, ngay cả tham niệm cũng áp chế xuống…
Vốn hắn cảm thấy Diễm Nguyệt Kỳ hơi quen mắt, nào ngờ chính là top 10 Hoàng Kim Bảng đương nhiệm…
Đan Cốc có nguồn tin chính xác Song Nguyệt Tiên Tử là đệ tử của Hiệu Trưởng Thánh Linh Học Phủ, ô dù cứng cáp đến cực điểm a…
Cốc Chủ cũng từng căn dặn những đối tượng mà Đan Cốc không thể trêu vào, trong đó có Diễm Nguyệt Kỳ đấy…
Về phần Lạc Nam, có Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, Đan Vô Hành đừng mơ cảm ứng được Dị Hỏa trên người hắn…
Nếu không với khí tức của 3 loại Dị Hỏa, có thể khiến hai kẻ này trợn tròn mắt há hốc mồm…
“Đúng là quần hùng hội tụ, Tinh Linh Đảo có máu mặt thật sự…” Lạc Nam âm thầm nghĩ, xem ra mình muốn chinh phục nàng còn gánh nặng đường xa a…
Diễm Nguyệt Kỳ thấy trong mắt nam nhân này hừng hực ý chí chiến đấu, khóe môi đỏ mọng nhếch lên, nếu có thể nàng không ngại mang Tinh Linh Nữ Vương về cho hắn sủng hạnh… chẳng qua lực bất lòng tâm a…
“Hai nha đầu kia tiến bộ thế nào?” Diễm Nguyệt Kỳ truyền âm hỏi…
“Tình nhi và Hồng Liên vẫn đang bế quan, dựa theo khí tức có lẽ đều đã đột phá Hóa Thần, bất quá vẫn chưa chịu xuất…” Lạc Nam cảm thán nói…
Chúng nữ bế quan đã lâu, hắn quả thật rất tưởng niệm… chỉ là công pháp cấp cao và điều kiện tu luyện quá tốt, cùng với mối thù của hắn khiến các nàng có động lực rất lớn, vẫn chưa hài lòng với thành quả hiện tại…
“Muốn đột phá Hóa Thần Viên Mãn còn dễ nói, nhưng đạo khảm Luyện Hư kỳ không dễ vượt qua, trừ khi tìm được cơ duyên cho mấy nha đầu này…” Diễm Nguyệt Kỳ thản nhiên nói…
Năm xưa nàng tốn gần trăm năm để đột phá từ Hóa Thần Viên Mãn đến Luyện Hư Kỳ, đã được rất nhiều người xem là khủng bố rồi…
Có thể thấy đạo khảm từ Hóa Thần đến Luyện Hư là lớn đến mức nào…
Trừ khi tìm được cơ duyên nghịch thiên để rút ngắn khoảng cách…
Lạc Nam gật đầu đồng ý lời nói của nàng, Huyết Mạch và Thể Chất chính là cơ duyên thích hợp nhất thời điểm hiện tại mà hắn muốn tìm cho chúng nữ đột phá…
Trong lúc hai người còn trò chuyện, đã có âm thanh đề xướng khác vang vọng cửu tiêu:
“Thánh Nữ Đa Bảo Các – Thiên Diệp Dao đến…”