Phần 82
“Tam thiếu chủ?” Ánh mắt đám người nheo lại…
Thanh niên người phương Tây từ bên ngoài lễ độ tiến vào, một thân tu vi nội liễm đến cực hạn, như một công tử văn nhã bình thường lễ độ, tạo cho người khác cảm giác ấm áp như tắm trong gió xuân…
Thân hình cao thẳng, khí độ ung dung, là một mỹ nam tử người Tây phương…
Thanh niên tên Hải Tam, là một trong hai người con trai của Hải Cung chi chủ, được xưng là Tam thiếu gia hay Tam công tử…
“Hải Tam gặp qua lão gia gia, Chấn thúc thúc cùng chư vị trưởng lão…” Hải Tam hết sức ôn hòa chắp tay hướng từng người chào hỏi…
Đám người gật đầu xem như đáp lại… thầm nghĩ nhìn tên này vừa mắt hơn Hải Hùng rất nhiều…
Lúc này Hải Tam mới quay sang nhìn Lạc Nam, tán dương mỉm cười:
“Lạc công tử tuổi còn trẻ thực lực siêu quần, Tam mỗ vô cùng bội phục…”
“Các hạ quá khen…” Lạc Nam gật đầu, người khác đã lịch sự chào hỏi hắn cũng không thể tiếp tục làm mặt lạnh…
Hải Tam này là tu sĩ Hóa Thần Viên Mãn, tuổi tác lại chỉ mới 80, nhân tố có tiềm lực rất lớn tiến vào Hoàng Kim Bảng không xa trong tương lai…
“Tâm muội dạo này vẫn khỏe chứ? Nghe nói muội vừa đột phá Lục Cấp luyện khí sư không lâu, vi huynh vô cùng ngưỡng mộ…” Hải Tam tiếp tục chuyển sang Ái Tâm bộc bạch, ánh mắt tràn ngập sự thưởng thức…
“Học trưởng quá khen…” Ái Tâm mở miệng đáp lại y đúc Lạc Nam, Hải Tam này cũng là một học viên tại Bách Linh Học Phủ, chẳng qua nhập học trước nàng 40 năm, gọi một tiếng học trưởng cũng chẳng sai…
Hải Tam cười híp mắt, lúc này mới nhìn sang Hải Hùng, không nhanh không chậm mở miệng:
“Đến Ái gia làm khách, động thủ động cước là sai lễ nghĩa, tứ trưởng lão nên xin lỗi Lạc công tử một tiếng…”
Hải Hùng cắn chặt răng, sắc mặt thoáng biến ảo, lệnh của thiếu chủ hắn không thể không nghe… cuối cùng hướng Lạc Nam thốt ra hai chữ: “Xin lỗi!”
Lạc Nam thản nhiên gật đầu, Hải Tam này đã ra vẻ độ lượng như vậy thì hắn cũng không biểu hiện lòng dạ hẹp hòi, mặc dù lời xin lỗi của Hải Hùng chẳng có tí chân thành nào đáng nói…
“Không biết Tam thiếu đến Ái gia chúng ta có chuyện gì? Chẳng lẽ cũng chỉ đến bái phỏng làm khách như tứ trưởng lão và Trầm Chí công tử sao?” Ái Chấn bình thản cười hỏi, Hải Tam này có danh tiếng rất lớn tại Hải Châu Đại Lục…
Là một trong hai vị thiếu chủ của Cửu Cấp thế lực, thiên phú không cần phải nói, sở hữu song Linh Căn, từng là quán quân Bách Linh Bảng khi mới vào Bách Linh Học Phủ…
Tình nhân trong mộng của không ít thiếu nữ Hải Châu, nhưng nghe nói Hải Tam chỉ tập trung vào tu luyện, chưa từng đáp lại nữ tử nào…
Hơn thế nữa, bảy năm trước Hải Tam chỉ là Hóa Thần Hậu Kỳ, hiện tại xuất hiện đã là Hóa Thần Viên Mãn… có thể thấy thiên phú của người này rất kinh khủng, trong bảy năm đột phá một bậc lớn tại tu vi Hóa Thần…
Đương nhiên nếu so đi tính lại, Hải Tam chẳng thể sánh bằng Lạc Nam… chỉ là thân phận thiếu chủ Cửu Cấp thế lực vẫn còn đó, không ai dám xem nhẹ hắn…
Nghe câu hỏi của Ái Chấn, Hải Tam ung dung không vội đáp:
“Tam vừa xuất quan, đã nghe nói Trầm Quyết huynh xung đột không đáng có với Lạc công tử, vội vàng tìm đến nơi này hòa giải, mặc khác là chúc mừng Ái Tâm muội thành công đột phá Lục Cấp Luyện Khí Sư, thiên phú như vậy thật khiến Tam ngưỡng mộ không thôi…”
“Hòa giải?” Trầm Chí một mặt mộng bức, bất quá trước mặt Hải Tam hắn không dám hé mồm…
Mà Hải Hùng càng là ánh mắt nhíu chặt, toàn bộ Hải Cung đều biết Đại trưởng lão rất xem trọng Trầm Quyết, hiện tại đồ đệ đắc ý nhất bị đánh đến bán sống bán chết, sao có thể hòa giải được?
Đại trưởng lão là ai? Chính là Hợp Thể Trung Kỳ cường giả, tại toàn bộ Hải Cung chỉ dưới địa vị Cung Chủ… làm sao lại hòa giải với một thanh niên chưa đến Luyện Hư kỳ?
Mặc kệ tất cả, Hải Tam quay sang Lạc Nam chân thành mở miệng:
“Lạc công tử, Trầm Quyết nổi lòng tham với ngươi là sai, bất quá hắn cũng bị đánh đến gần chết rồi… công tử có thể dĩ hòa vi quý mà cùng Hải Cung hóa thù thành bạn hay không? Dù sao chúng ta không có thù hằn quá lớn…”
“Làm sao hòa giải?” Lạc Nam hứng thú hỏi…
Hải Tam như chờ câu nói này của hắn, một bộ hào hiệp phóng khoáng mở miệng:
“Gia phụ nói, chỉ cần Lạc công tử giải thích tường tận cái chết của Hải Hà trưởng lão, đồng thời giao trả Cầm Hải Xích, ngày sau chúng ta chính là bằng hữu…”
Lạc Nam nghe xong trong lòng muốn phì cười, thì ra diễn một lúc lâu vẫn muốn đòi lại pháp bảo Trấn phái, về phần muốn làm bằng hữu với hắn? Muốn xem hắn là đứa trẻ lên ba dễ lừa gạt hay sao?
Chỉ vài câu nói là muốn giao lại chiến lợi phẩm, giải thích cái chết của Hải Hà, như vậy chẳng phải gián tiếp hướng toàn bộ Hải Châu tuyên bố Lạc Nam hắn sợ hãi Cung mà chủ động làm hòa?
Các ngươi muốn chủ động làm hòa, không tặng lễ vật cho ta thì thôi đi, còn muốn ta trả lại chiến lợi phẩm, quả thật mặt dày…
Lạc Nam trong lòng cười lạnh, tên Hải Tam này là điển hình của loại người khôn lanh dựa vào ba tấc lưỡi, ngoài mặt thì ra vẻ hào hiệp chủ động hóa thù thành bạn, nhưng tất cả lợi ít trong đó đều nghiêng về Hải Cung…
Có trời mới biết giao trả Cầm Hải Xích, các ngươi có tiếp tục dùng nó đối phó ta hay không?
Đám người Ái gia sắc mặt cũng là nghiền ngẫm, Hải Cung xem ra vẫn là một đám cáo già, phái Hải Tam đến đây làm thuyết khách, trước hết tìm cách thu hồi Cầm Hải Xích… pháp bảo này quá mức khó chịu trong Thủy Chiến, không thu không được…
Nhìn Hải Tam, Lạc Nam ra vẻ giật mình ngô nghê hỏi:
“Hôm đó ta bị Hải Hà dồn vào đường cùng, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy… ta làm sao có bản lĩnh làm gì hắn mà giải thích cái chết của hắn? Hơn nữa Hải Hà chết bao giờ?”
Ánh mắt Hải Tam híp lại thành khe hẹp, từ tốn mở miệng: “Lệnh bài có chứa linh hồn của Ngũ trưởng lão đặt tại Hải Cung đã nát, chứng tỏ hắn thật sự chết đi, mà thời điểm chết cũng khớp với thời gian hai người chiến đấu…”
“Ồ? Trùng hợp vậy sao?” Lạc Nam giật bắn người, lắp ba lắp bắp:
“Ta gặp Độc tố kinh khủng kia chỉ lo cắm đầu chạy trốn, làm sao còn tâm trạng để ý Hải Hà sống hay chết? Ngay cả Cầm Hải Xích cũng lười quan tâm a…”
Đám người nghe vậy vô thức gật đầu, bọn họ biết tên này có hai loại Dị Hỏa, nhưng nếu gặp độc tố khủng bố kia, hai loại Dị Hỏa chỉ miễn cưỡng giữ mạng mà thôi, làm gì còn thời gian thu hồi Cầm Hải Xích?
Không đợi đám người suy nghĩ, Lạc Nam nói tiếp:
“Nếu Hải Hà thật sự chết, thì nguyên nhân là do Độc tố tạo nên, ta đâu phải hung thủ, Hải Cung các ngươi muốn ta giải thích gì chứ?”
Ánh mắt Hải Tam nheo lại, người thanh niên này quả nhiên không dễ mắc câu như vậy, hơn nữa đem tất cả mọi việc đổ lỗi lên đầu Độc tố kia, hợp tình hợp lý, khó có ai bắt bẻ được hắn…
“Lạc công tử nói không sai, bất quá Độc tố chỉ có thể giết người, nhưng lại không thể hủy thi diệt tích… sau khi Hải Cung chúng tôi đến hiện trường tìm kiếm, xác của Hải Hà trưởng lão đã biến mất… mà hiện trường trước đó chỉ còn Lạc Nam công tử, gia phụ nghi ngờ ngươi lấy mất Cầm Hải Xích đồng thời giận quá hủy diệt thi thể của Hải Hà cũng là dễ hiểu a…”
“Nghi ngờ? Một cái Cửu Cấp thế lực mà dùng từ nghi ngờ? Buồn cười, cho ra bằng chứng thiết thực hơn đi…” Lạc Nam khiêu khích nói, trong lòng âm thầm suy đoán xác Hải Hà biến mất nhất định có liên quan đến Độc nhân hoặc hai người truy sát hắn kia…
“Chỉ cần Lạc công tử cho chúng ta dò xét tất cả Nhẫn Trữ Vật trên người, nếu không tìm thấy Cầm Hải Xích, ngày sau Hải Cung không xen vào việc của công tử…” Hải Tam không hề tức giận trước khiêu khích của Lạc Nam, ngược lại đưa ra yêu cầu…
Mà nghe yêu cầu của hắn, sắc mặt đám người lập tức thay đổi… dò xét Nhẫn Trữ Vật đây là hành vi rất thiếu tôn trọng…
Bởi lẽ bên trong nhẫn hầu hết chính là tất cả bí mật của tu sĩ, trừ khi cam tâm tình nguyện, bằng không chẳng ai cho người khác xem nhẫn của mình cả…
Hải Cung đưa ra yêu cầu này, chính là làm khó Lạc Nam…
“Học trưởng ngươi có phần quá đáng, Hải Hà chặn giết Tiểu Nam người người đều thấy, tại sao vào miệng Hải Cung các ngươi lại giống như hắn đi cướp của giết người, còn hủy thi diệt tích?” Ái Tâm nhướn mày, giọng điệu sắc bén tranh luận…
Ái lão gia tử cùng đám người Ái gia gật đầu, đồng ý lời nói của nàng…
“Hừ, tiểu tử này có tật giật mình, làm sao dám cho chúng ta xem nhẫn?” Hải Hà vội vàng mở miệng giải vây…
“Ta cũng không hẹp hòi như ngươi, thích thì cứ xem, đừng lấy đồ của ta là được…”
Một âm thanh cất lên khiến đám người giật mình, chính là Lạc Nam…
Hắn lột ra hai chiếc nhẫn trên tay, một chiếc chính là Nhẫn Hắc Lâu, còn lại là Trọng Nhẫn…
“Đắc tội rồi…” Hải Tam chắp tay, cầm lên hai chiếc nhẫn thả vào linh lực quan sát…
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt hắn đại biến…
Vô tận Linh Thạch chất chồng như núi, sáng rực rỡ, sáng lóe mắt, tất cả đều khiến Hải Tam trợn mắt há mồm…
Ngoài Linh Thạch chỉ còn Huyết Sắt Chiến Giáp đã hư hại, Huyết Sắt Chiến Ngoa, Giao Vương Kích, Không Động Chuông, Bắc Đẩu Cung cùng rất nhiều rượu…
Nhìn biểu lộ của Hải Tam, đám người tò mò hận không thể tự mình quan sát…
“Thế nào? Không có chứ? Độc tố kinh khủng như vậy ta chạy còn không kịp, rảnh đâu mà thu Cầm Hải Xích của các ngươi?” Lạc Nam cười nhạt nói, vật hắn không muốn cho người khác xem có thể thu vào Linh Giới Châu rất đơn giản…
Muốn dò nhẫn của hắn quả thật nằm mơ…
“Là chúng ta hiểu lầm Lạc công tử rồi…” Hải Tam hít sâu một hơi ngăn cản trống ngực đập thình thịch…
Chỉ riêng tài sản trong hai chiếc nhẫn này, đã sánh ngang một phần bảo khố Hải Cung rồi, ngay cả hắn cũng xém chút không nhịn được ra tay cướp đoạt…
“Biết hiểu lầm là tốt, ngày sau Hải Cung không tìm đến ta, ta cũng sẽ không rảnh đi thăm các ngươi…” Lạc Nam ngoài mặt cười hà hà, trong lòng thêm một câu “còn khuya”…
“Nhất định rồi…”
Hải Tam càng là ngoài cười trong không cười, đột ngột xoay người hướng Ái gia tử vấn an, mở miệng nói:
“Thật ra lần này Tam đến đây còn có một việc khác, hy vọng được cái gật đầu của Ái gia gia…”
“Chuyện gì? Với thân phận của Tam thiếu ngươi còn cần nhờ vả lão đầu ta sao? Thật khó tin…” Ái lão gia tử vuốt râu tủm tỉm hỏi…
“Tâm đảo là nơi có nhiều tài nguyên khoáng sản, Tam vừa mới xuất quan, hiện muốn luyện chế một thanh vũ khí tiện tay, cầu Ái gia gia một khối Kim Cương Khoáng…”
Hải Tam vừa nói xong, ánh mắt Lạc Nam đã lóe lên, Kim Cương Khoáng là mục đích chính của hắn đến Ái gia lần này, tên Tam thiếu chủ này muốn đối đầu với hắn tới cùng sao?
“Yên tâm, không ai tranh của ngươi…” Ái Tâm bĩu môi hồng truyền âm, tên này quả thật lo nghĩ cho thê tử đến muốn mạng…
Lạc Nam cười hề hề…
Mà Ái lão gia tử nghe xong, sắc mặt âm thầm cổ quái, nhìn Ái Tâm và Lạc Nam liếc mắt, mới quay sang Hải Tam mở miệng ra vẻ tiếc nuối:
“Thật đáng tiếc, khối Kim Cương Khoáng cuối cùng ta đã có việc dùng mất, xem như ngươi vô duyên với nó…”
Hải Tam nghe vậy không thất vọng, ngược lại càng là bình thản mở miệng, biểu lộ như ăn chắc Ái gia:
“Hy vọng Ái gia gia xem xét khối Kim Cương Khoáng kia, cộng thêm một điều kiện nữa, đổi lại Tam có thể giúp ngươi có cơ hội đột phá Hợp Thể Trung Kỳ a”.
“Cái gì?”
Quả nhiên nghe xong lời của Hải Tam, Ái Chấn cùng đám Ái gia trưởng lão lập tức đứng phắt dậy, quả thật bị lời nói của tên này làm cho kích động…
Hợp Thể Kỳ mỗi cảnh giới đều chênh lệch hết sức khủng bố, nếu lão gia tử đột phá Trung Kỳ, thọ nguyên gia tăng không nói, địa vị của Ái gia sẽ lập tức biến đổi như trời và đất…
Thậm chí trong vòng trăm năm, tăng lên Cửu Cấp thế lực cũng không phải nói chơi…
Quan trọng nhất là, Ái lão gia tử tuổi tác đã rất cao, thọ nguyên không còn nhiều nữa… trong vòng vài trăm nếu không thể đột phá, nhất định khó thoát khỏi cái chết…
Đừng tưởng vài trăm năm là nhiều… đối với tu sĩ Hợp Thể Kỳ mà nói, không đáng bao nhiêu…
Ái lão gia tử ánh mắt híp lại, nói hắn không động lòng thì là giả, bất quá với sự bình tĩnh của một Hợp Thể Kỳ, sẽ không kích động như đám trưởng lão cùng Ái Chấn…
“Không biết cơ hội của tam thiếu nói là gì? Lão già này thân thể đã gầy yếu, chỉ muốn an hưởng tuổi già, không dám mơ cao…” Ái lão gia tử mở miệng hỏi, giường như cơ hội để tiến thêm một bước không có quá nhiều hấp dẫn…
Ngay cả Ái Tâm cùng Lạc Nam cũng vểnh tai, chờ đợi Hải Tam mở miệng…
Hải Tam liếc quanh toàn trường một vòng, không nhanh không chậm mở miệng phân tích:
“Toàn bộ Hải Châu đều biết Ái gia nổi tiếng là một Hỏa tu gia tộc… nhưng Ái lão gia tử lại là thiên tài vượt trội sở hữu đến hai loại Linh Căn, ngoài Hỏa ra còn có Thủy…”
Lạc Nam gật đầu, đó là lý do mái tóc của Ái lão gia tử có hai màu đỏ xanh…
Hải Tam nói tiếp: “Việc sở hữu song linh căn khiến thực lực của Ái gia gia mạnh hơn người cùng cấp… nhưng đồng thời cũng trở thành nhược điểm của ngài…”
Ái lão gia tử ánh mắt lóe lên… mà đám trưởng lão Ái gia cũng bắt đầu suy nghĩ…
“Theo như Tam được biết, công pháp Hỏa hệ mạnh nhất của Ái gia là Hỏa Tâm Linh Quyết đạt đến Linh Cấp Trung Phẩm, với công pháp này… Ái gia tộc nhân sở hữu Linh Căn Hỏa Hệ muốn tu đến Hợp Thể Viên Mãn, thậm chí tu đến Độ Kiếp Kỳ cũng có một chút hy vọng…” Hải Tam cười nhạt thao thao bất tuyệt:
“Nhưng Ái gia gia người thì khác, sở hữu hai loại Linh Căn, đòi hỏi phải tu luyện hai loại Công Pháp tương ứng… một Thủy, một Hỏa… mà Ái gia các vị thiếu thốn công pháp Thủy Hệ cấp cao… điều đó trở thành vướng bận của Ái gia gia, khiến ngươi không thể tiếp tục đột phá Hợp Thể Trung Kỳ…”
Người Ái gia trầm mặt nhìn nhau, quả thật là như vậy… công pháp Thủy Hệ cấp cao nhất mà Ái gia có chỉ đạt đến Thiên Cấp Trung Phẩm, hoàn toàn không đủ làm cơ sở để Ái lão gia tử tiếp tục đột phá Hợp Thể Trung Kỳ…
Ái gia vốn là Hỏa hệ gia tộc, công pháp đương nhiên chú trọng Hỏa hệ, công pháp Thủy hệ bọn họ sở hữu không thể sánh bằng…
Mà muốn tìm mua một Công pháp Thủy Hệ đạt đến Linh Cấp hoàn toàn rất khó… chủ yếu là không ai chịu bán…
Trong lần Lễ Hội tại Đa Bảo Các, Ái Tâm rất nóng lòng muốn gặp được, nhưng đáng tiếc Công Pháp Thủy Hệ xuất hiện chỉ đạt đến thiên cấp là cùng…
“Vậy thì sao? Tam thiếu ngươi muốn bằng cách nào để giúp lão già ta đột phá Hợp Thể Trung Kỳ?” Ái lão gia tử mỉm cười, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì…
Hải Tam cười ha ha, bộ dạng tự tin như nắm giữ mọi thứ trong bàn tay, thản nhiên đưa ra điều kiện:
“Chỉ cần Ái gia gia cho ta Kim Cương Khoáng, đồng thời chấp nhận một điều kiện khác… ta sẵn sàng mời người về Tàng Kinh Các tại Hải Cung bế quan, tự do tham khảo Công Pháp Thủy Hệ Linh Cấp thuộc Hải Cung chúng ta, tìm ra cơ hội đột phá Hợp Thể Trung Kỳ…”
“Điều kiện gì?” Đám người Ái gia cau mày hỏi…
Hải Tam híp mắt, nhìn sang Lạc Nam cùng Ái Tâm tủm tỉm nói:
“Chấp nhận cho Tam đính hôn cùng Ái Tâm muội…”