Phần 65
“Xong rồi sao?”
Ý niệm cùng lúc xuất hiện trong đầu sinh linh toàn bộ Việt Long Tinh Cầu…
Gương mặt cả đám vẫn còn bị cảm giác khiếp sợ che phủ…
Liên tục hai đại sự như muốn lạch trời cùng lúc diễn ra, lại cùng lúc tại biển Tây Hải Châu Đại Lục…
Hàng triệu sinh linh tan xương nát thịt…
Một vùng biển Tây giờ đây vẫn chằng chịt các vết nứt hư không, biển cả thét gào, thiên địa đổ nát…
Chỉ sợ rằng muốn khôi phục lại sự yên bình như xưa, phải tốn thời gian dài đằng đẵng…
Cường giả từ Tiên giới xuất hiện, quả thật quá mức ly kỳ… vô số người còn quỳ trên mặt đất chưa chịu đứng dậy…
Thế giới tôn sùng kẻ mạnh… Độ Kiếp Kỳ đã có địa vị chí cao vô thượng, thì việc Tiên Vương xuất hiện quá mức bá đạo được bọn hắn sùng bái là điều dễ hiểu…
Chỉ là không một ai biết rằng, toàn thế tất cả mọi việc đều do một thanh niên trẻ tuổi gây ra…
Đối với chuyện này, Lạc Nam thậm chí chẳng thèm quan tâm…
Tất cả đều là do Thiên Đạo tự làm tự chịu, hắn chỉ tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh mà thôi… cũng không phải cái thế ma đầu hay kẻ mang đầy tội nghiệt… tại sao lại vô duyên vô cớ muốn đánh hắn? Muốn dồn hắn vào chỗ chết?
Nếu hắn chết rồi, đám kiều thê phải sống thế nào đây? Chưa kể Cơ Nhã, Tố Mai và Tiểu Sư sẽ lập tức chôn cùng hắn đấy…
Lạc Nam mặc kệ cái gọi là quy tắc của trời đất kia… nếu Thiên Địa này đã muốn hắn chết… thì hắn cũng không rảnh bận tâm đến an nguy của nó…
Vèo vèo vèo…
Trong lúc Lạc Nam suy nghĩ lung tung, vô số cường giả có tiếng tăm tại Hải Châu đã ngự không mà đến, quan sát tận mắt hiện trường xuất hiện Thiên Đạo Chi Nhãn… muốn tìm tung tích nguyên nhân xảy ra vụ việc…
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam đeo lên mặt nạ… bắt đầu lẫn vào đám đông, giả vờ làm người nhiều chuyện như bọn hắn, tránh để lộ manh mối…
“Yên tâm… dù Tiên Vương cũng không phát hiện công tử, đám người này cũng công cóc mà thôi…” Kim Nhi khinh thường bĩu môi…
Lạc Nam gật đầu, Thiên Đạo Chi Nhãn đã biến mất, phải tốn thời gian rất lâu để phục hồi, hắn đã có được thời gian yên lặng phát triển mà không sợ bị Ngũ Sắc Lôi Kiếp tìm đến…
Qua đại nạn lần này, tu vi Linh Lực đạt đến Hóa Thần Hậu Kỳ, Thể Tu cũng đạt đến Ngũ Chuyển Sơ Kỳ… bất quá muốn chống lại Ngũ Sắc Lôi Kiếp… chẳng khác nào người si nói mộng…
Trọng Thân Thảo không có công dụng rèn luyện Thân Thể, nó chỉ tái tạo lại hoàn chỉnh mà thôi… tu vi Thể Tu của Lạc Nam tiến bộ là nhờ trực diện đón nhận các cột Lôi Đình bình thường lúc ban đầu… và một tia Tam Sắt Lôi Kiếp khi đã thành công Tụ Đỉnh…
Về phần tia Tam Sắt Lôi Kiếp khiến hắn và Tiểu Sư đổ nát toàn bộ thân trên kia, không lấy mạng hai người đã là may rồi… ở thời điểm nguy kịch đó… làm sao có thể mượn lực lượng của nó để gia tăng Thể Tu được chứ?
Huống hồ tu vi Thể Tu sau khi cùng Tần Mộng Ảnh luyện hóa Dị Hỏa của hắn chỉ là Tứ Chuyển Hậu Kỳ, kém hơn Linh Tu Nguyên Anh Viên Mãn…
Bản thân Tiểu Sư là yêu thú, lực lượng thân thể vốn là một hình thức tu luyện sẵn có rồi… sau lần va chạm cùng Lôi Đình này, cũng có thân thể cứng cáp tương đương Ngũ Chuyển đấy…
Bản thân hắn và Tiểu Sư đều có tiến bộ vượt bậc về Thể và Linh… Duy chỉ có tu vi Hồn Tu vẫn dậm chân tại chỗ, Nguyên Anh Hậu Kỳ…
…
Mắt thấy đám người tập trung quan sát hiện trường, Lạc Nam nhân cơ hội rời đi…
Tìm Cơ Nhã trước rồi tính…
Chợt…
Không gian bên cạnh hơi vặn vẹo, một con dao găm sắt nhọn thò ra, khứa đến cổ hắn…
“Mạng ngươi không nhỏ… Linh Quyền…” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, hai loại Dị Hỏa một lần nữa liên miên không dứt bá đạo mà ra, đem nắm tay bao phủ…
ẦM…
Người vừa đánh lén chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, hỏa diễm lan tràn đang thiêu đốt linh lực phòng thân của hắn… cơ thể trượt dài trên không trung…
Mà Lạc Nam cũng lùi vài chục bước mới giữ vững cơ thể… không còn thổ huyết bay ngược chật vật như trước…
“Làm sao có thể? Kẻ này mạnh hơn?”
Người vừa đánh lén một mặt khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ đến mục tiêu vậy mà đột ngột mạnh mẽ như vậy, đem hắn bức lùi…
Thân hình triệt để lẫn vào không gian… chỉ thoáng chốc đã chạy mất dạng…
Ánh mắt màu trắng của Lạc Nam dò tìm đến cực hạn, hy vọng gặp được quỷ tích chạy trốn của kẻ địch, đáng tiếc chỉ nhìn thấy các gợn sóng lăn tăn của Không Gian mà thôi…
Lần trước trong Truyền Tống Trận, kẻ này đem tu vi áp chế ở mức Hóa Thần, vì thế Lạc Nam dễ dàng tìm ra… hiện tại khôi phục Luyện Hư Kỳ, lại liều mạng bỏ trốn, thật khó phát hiện…
“Đáng chết… Thất Sát Giáo đúng là âm hồn bất tan…” Lạc Nam hừ một tiếng lẩm bẩm…
Người vừa ra tay ám sát hắn là tên sát thủ tên Luyện của Thất Sát Giáo kia…
Không ngờ đối phương chẳng những không chết sau vụ nổ bom, còn một lần nữa tìm đến tung tích của hắn…
Với thực lực hiện tại, Lạc Nam tự tin đem tên Luyện này đánh đến răng rơi đầy đất nếu đường đường chính chính đối chiến, bất quá Luyện Hư Kỳ muốn xé rách không gian chạy trốn, hắn tạm thời không có cách nào…
Tử Tâm Phần Không Viêm mặc dù có thể đốt cháy không gian, nhưng đó là khi đối thủ ẩn núp trong không gian ở gần ngươi…
Lạc Nam dùng lửa thành công đốt Ám Lệ, là do tên này chủ động tiếp cận ám sát hắn… bị hắn biết trước nên tiến hành phản kích…
Về phần như tên Luyện này, đánh không lại lập tức bỏ chạy ngàn dặm, Tử Tâm Phần Không Viêm cũng không đủ tốc độ để có thể truy kích…
Tên Luyện này khôn khéo hơn Ám Lệ rất nhiều…
Ám Lệ là triền đấu với Lạc Nam, mới bị Lạc Nam đánh bị thương… mà tên Luyện này ám sát thất bại lập tức xé rách không gian bỏ chạy, Lạc Nam hiện tại chỉ có thể đứng nhìn…
Bên trong không gian là vùng hư không rộng lớn vô tận, Luyện Hư Kỳ nếu dốc sức bỏ chạy lung tung hắn quả thật hết cách…
Trừ khi nắm được chính xác quỷ tích chạy trốn của đối phương, dùng Bắt Đẩu Cung hoặc Hợp Linh Chưởng bắn xuyên hư không đem hắn giết chết…
“Xem ra cần mau chóng tu luyện Không Môn…” Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng…
Không Môn cho người tu luyện khả năng tác động và di chuyển trong Hư Không… nếu có Không Môn, Luyện Hư Kỳ cũng đừng hòng bỏ chạy trước mặt hắn…
Nhận thấy Vô Lệ Mặt Nạ đã không còn công dụng quá lớn, Lạc Nam triệt để không dùng, đem nó thu vào… lần sau phải nhờ Đa Bảo Các bán sạch…
…
Bất quá Lạc Nam không thể đích thân truy bắt tên sát thủ này, không có nghĩa là Tiểu Sư không có…
Thân ảnh của nàng đã sớm biến mất dạng trong không gian rồi…
Lạc Nam vẫn thản nhiên đi tới…
“Phu quân…”
Đúng lúc này, một thân ảnh mỹ tuyệt thiên hạ xuất hiện, đột ngột nhào vào lòng hắn…
“Bảo bối… để nàng lo lắng rồi…” Lạc Nam vui vẻ mỉm cười, đem cơ thể mềm mại thơm ngát ôm vào trong ngực…
Cơ Nhã tham lam hít sâu khí tức của nam nhân, gặp lại hắn khiến nàng cảm thấy thế giới xung quanh một lần nữa bừng sáng…
Nàng vẫn trong diện mạo của Bạch Tố Mai, ở nơi càng đông người càng dễ có tai mắt của Thiên Cơ Điện, an toàn là trên hết…
Lạc Nam yêu thương hôn nhẹ lên trán nàng, đem vòng eo mỹ nhân siết chặt, hai người hạ xuống một đỉnh núi trên hoang đảo…
“Phu quân… mắt của chàng? Tu vi nữa?” Cơ Nhã lúc này mới bắt đầu quan sát hắn, chợt nàng kinh hãi che môi, khiếp sợ đến cực hạn…
“Tìm cơ duyên trong hung hiểm… rốt cuộc ta thành công…” Lạc Nam cười vuốt ve mái tóc dài của thê tử, phóng khoáng cười nói…
Cơ Nhã hết chỗ nói rồi, mặc dù đã quen với sự nghịch thiên của nam nhân nhà mình, nhưng tốc độ phát triển này cũng quá khủng bố đi…
Như nhận ra ý nghĩ của nàng, Lạc Nam cười nói: “Ta muốn chính tay bảo vệ các nàng, mà không phải để các nàng mạo hiểm chiến đấu… hiện tại vẫn còn quá yếu…”
Cơ Nhã trái tim mềm nhũn, hận không thể hòa làm một với nam nhân này, nàng bắt đầu nghiêm túc đánh giá diện mạo hắn…
Mái tóc đen phong trần chỉ dùng một sợi dây vải quấn ngang… tung bay không gò bó, mũi cao thẳng, mày kiếm oai hùng, hai con mắt một đen một trắng có phần tà mị, đôi môi đơn bạc hơi vểnh lên trông có vẻ bất cần… lại thêm là một thể tu khiến cơ thể cân xứng săn chắc…
Cơ Nhã càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt, cuối cùng nhoẻn miệng cười nói:
“Lại anh tuấn hơn một bậc rồi… không biết còn tìm cho chúng thiếp bao nhiêu tỷ muội nữa đây?”
Nghe ra một tia trêu chọc trong lời nói của nàng, Lạc Nam cười cười, con mắt vừa hình thành chẳng có gì đặc biệt, vẫn là màu đen láy thuần túy mà thôi…
Bất quá so với bộ dạng chột mắt trước đây vẫn đỡ hơn nhiều lắm, ít nhất không bị Nhược Tuyết của hắn trêu chọc Độc Nhãn Long nữa…
“Nàng nhìn thấy hai tên Tiên Vương kia chiến đấu chứ?” Lạc Nam nắm tay Cơ Nhã áp lên má mình…
Cơ Nhã nghiêm túc gật đầu, lực lượng hủy thiên diệt địa đó khiến nàng thật sâu khiếp sợ, đó chỉ mới là song phương giao thủ một chút mà thôi, thậm chí chân thân của bọn hắn còn chưa hàng lâm mà đến…
“Con đường Cường giả còn rất xa… ta mong luôn có các nàng bước cùng… phu thê chúng ta cùng nhau cố gắng…” Lạc Nam chân thành nói…
“Chỉ cần chàng không phụ lòng… dù có cùng chàng vào địa ngục… chúng thiếp cũng không hối hận…” Cơ Nhã lẩm bẩm một câu, hướng về miệng hắn hôn tới…
Thê tử đã dâng lên môi thơm, Lạc Nam sao có thể từ chối…
Dịu dàng siết lấy cơ thể nàng, khóa chặt bờ môi mọng đỏ…
Hai người say mê cuốn lấy lưỡi nhau, nhu tình vuốt ve, mỗi người đều xem đối phương quan trọng hơn sinh mạng của mình…
Lạc Nam trong lòng tràn ngập thương tiếc, Cơ Nhã vì che giấu diện mạo thật nên còn trong bộ dạng của Bạch Tố Mai đấy, có chút thiệt thòi cho nàng…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam càng quyết tâm bẻ đầu Cơ Thiếu Hoàng…
…
Không biết qua bao lâu…
ẦM ẦM ẦM…
Tử Sắc Lôi Đình ầm vang mà đến…
Mỹ nữ phương Tây với cơ thể nóng bỏng xuất hiện, trên tay xách theo một thanh niên nam tử toàn thân khét lẹt, đầu tóc trụi lủi…
Hiển nhiên Tiểu Sư vẫn chưa vận dụng đến Tam Sắc Lôi Kiếp đấy…
Xét về tốc độ, tên Sát Thủ này không đủ trình thoát khỏi tay nàng…
Người này diện mạo thường thường không có gì nổi bậc, dáng người cũng không cao lớn, nếu thả vào biển người mênh mông sẽ không ai rảnh chú tâm đến hắn…
Không ngờ lại là sát thủ khét tiếng đến từ Thất Sát Giáo…
“Tiểu Sư?” Cơ Nhã giật mình lần hai, xoay người đứng dậy kiểm tra mỹ nữ phương Tây thật kỹ, xác nhận không nhìn lầm một lần nữa trừng to mắt…
“Ta cùng Sư Nhi đều có tiến bộ…” Lạc Nam cười giải thích…
“Cơ Nhã tỷ tỷ…” Tiểu Sư nhếch môi cười, nàng cảm giác hiện tại thực lực của mình có thể chiến với Cơ Nhã, đủ sức bảo vệ chủ nhân…
Lạc Nam để mặc hai nữ tán gẫu, lúc này một chân đá vào tên thanh niên cứng đờ trên mặt đất, quát lạnh:
“Hây, còn sống không?”
“Ưm… ưm…” Tên sát thủ ú ớ, nói không ra lời…
“Kẻ này muốn cắn thuốc độc tự sát, thiếp nện một tia Tử Lôi vào mồm hắn, câm luôn rồi…” Tiểu Sư mở miệng giải thích…
Lạc Nam khéo miệng giật giật, quả nhiên tên này bị phong ấn Linh Lực, miệng lại cụt mất môi lưỡi, không còn khả năng nói chuyện…
Bất quá không thể không nói Sát Thủ chuyên nghiệp có khác, bị bắt lại muốn tự sát, quá mức kinh khủng…
“Giải khai một phần Linh Lực cho hắn, đủ để truyền âm là được…” Lạc Nam gật đầu nói…
“Là Lê Văn Luyện? Địa Sát…” Cơ Nhã sau khi quan sát hồi lâu, bật thốt lên một tiếng… với thân phận trước đây của nàng đương nhiên nhận ra tên sát thủ này…
“Ồ, là tên hạng 68 Hoàng Kim Bảng đó sao?” Lạc Nam nghe xong trừng mắt… hắn chỉ biết tên này tự xưng là Luyện, không ngờ chính là Địa Sát trong truyền thuyết…
“Sư Nhi của ta là một ngôi sao sáng mới trên Hoàng Kim Bảng nha…” Lạc Nam nhìn sang Tiểu Sư dơ lên ngón tay cái cười khích lệ…
“Khanh khách…” Tiểu Sư thích thú cười một tiếng, điểm lấy một tia Lôi Đình lên người Lê Văn Luyện, đem phong ấn linh lực giải trừ một tia…
Tu vi của hắn khôi phục đến Trúc Cơ…
“Có giỏi thì giết ta… muốn ta khai thì nằm mơ…” Lê Văn Luyện vừa được giải phóng, oán độc nhìn chằm chằm Lạc Nam…
Đến hiện tại hắn vẫn thấy khó tin, bị Lạc Nam một đấm đẩy lùi, với bản tính của sát thủ hắn quyết định từ bỏ…
Một kích thất bại – đào tẩu vạn dặm…
Đó là giáo lý của Thất Sát Giáo…
Sát thủ như một con rắn độc săn mồi, rình cắn không được phải lập tức trốn đi, chờ đợi thời cơ tiếp theo…
Lê Văn Luyện kinh nghiệm lão luyện làm theo y đúc, nào ngờ đột ngột xuất hiện yêu thú sử dụng Tử Lôi khủng bố truy đuổi…
Thực lực của đối phương quá mức mạnh mẽ, bất kể là về tốc độ hay về sức mạnh đều vượt qua hắn…
Lực lượng Lôi Đình đánh tan Hắc Ám…
Cuối cùng Lê Văn luyện lâm vào kết cục thảm thương như hiện tại…
“Là ai ở U Nguyên thuê Thất Sát Giáo các ngươi truy sát ta?” Lạc Nam nhíu mày hỏi…
Hắn không tin toàn bộ U Nguyên Đại Lục đều muốn truy sát mình, đối tượng đáng nghi nhất chính là Hỏa Hầu Tộc, Địa Lang Tộc và Biên Bức Tộc…
Chỉ ba tộc này là có hiềm nghi nhất…
“Phì, Luyện không nói xem ngươi là gì Luyện?” Lê Văn Luyện nhổ một ngụm nước bọt khinh thường truyền âm…
“Thú vị…” Lạc Nam nhếch miệng, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lóe sáng…
“Xiềng Xích Linh Hồn…”
Âm thanh u lạnh phát ra…
Trước ánh mắt khiếp đảm của Lê Văn Luyện, từ giữa trán Lạc Nam cấp tốc xuất hiện một sợi dây xích trong suốt, lấy tư thái bá đạo cắm sâu vào trán hắn…
“AAAA”.
Âm thanh thê lương thảm thiết phát ra, Lê Văn Luyện chỉ cảm thấy Linh Hồn mình bị xiềng xích cuốn chặt, sau đó rút mạnh ra ngoài…
Thậm chí hắn cảm nhận được, Linh Hồn mình đã dần rời xa thân thể…
“Hồn Tu? Ta xong rồi…” Lê Văn Luyện trong đầu tuyệt vọng nghĩ…
Thế nhưng rất nhanh, hắn cảm giác được mình không sao, trái lại linh hồn trở về thân thể…
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Lạc Nam cười quỷ dị…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”.
Lê Văn Luyện đầu đau như búa bổ, toàn bộ linh hồn như bị ngàn vạn con kiến bò xung quanh, thân thể hắn không ngừng co quắp, như một con chó chết…
“Hừ, không phải đến chết ngươi cũng không sợ sao?” Lạc Nam cười nhạt, cứ tưởng Địa Sát phải máu lạnh vô tình lắm chứ, cũng biết sợ hãi sao?
“Ngươi đã làm gì ta?” Lê Văn Luyện cảm thấy bớt đau, hừ hừ truyền âm…
“Linh Hồn bổn nguyên của ngươi đã bị ta cướp, hiện tại ngươi đã là nô lệ không hơn không kém… chỉ cần ý niệm ta động, ngươi có thể chết ngay lập tức, hoặc muốn sống không được muốn chết không xong…” Lạc Nam từ tốn mở miệng, thong thả ngồi xuống…
Cơ Nhã và Tiểu Sư dịu dàng đứng sau bóp vai cho hắn…
“Hồn Tu? Ngươi là người Thiên Cơ Điện sao? Nếu vậy ta thua không oan…” Lê Văn Luyện khiếp sợ truyền âm hỏi…
“Phải gọi chủ nhân!” Lạc Nam lạnh lùng nói, ý niệm vừa động…
“AAAAAA”.
Lê Văn Luyện lại một lần nữa đau chết đi sống lại, Linh Hồn Bổn Nguyên bị đoạt mất khiến hắn dù muốn tự bạo cũng phải có lệnh của chủ…
“Chủ nhân… ta biết… sai…” Lê Văn Luyện nằm trên đất thở hổn hển…
“Nói đi, ai thuê các ngươi lấy đầu ta? Cái giá thế nào?” Lạc Nam hỏi lại…
“Ta thật sự không biết… chỉ biết lệnh truy sát đến từ U Nguyên Đại Lục, ta chỉ là người tiếp nhận nhiệm vụ tại Nhiệm Vụ Đường… sau khi hoàn thành đến nhận thưởng mà thôi…” Lê Văn Luyện thành thật hơn rất nhiều, cung kính nâng lên một tấm da…
Lạc Nam nhận lấy, mở ra quan sát… chỉ thấy bên trên quả nhiên có bức họa của hắn, nguồn gốc nhiệm vụ tại U Nguyên Đại Lục… cùng cái giá đưa ra là 10 Vạn Cực Phẩm Linh Thạch…
10 vạn Cực Phẩm, đủ mua một Thiên Cấp Pháp Bảo mạnh mẽ rồi…
Ngoài ra không còn lại gì khác…
“Khốn kiếp…” Lạc Nam nổi trận lôi đình, đem tấm da truy nã dẫm ở dưới chân, hung hăng chà đạp…
“Phu quân bớt giận, sớm muộn cũng sẽ tìm ra kẻ chủ mưu mà thôi…” Cơ Nhã và Tiểu Sư vội vàng an ủi, cho rằng hắn tức giận vì không phát hiện manh mối đáng giá…
Lạc Nam thở phì phò, phun ra một câu:
“Đám U Nguyên đúng là nghèo rách, không thể đưa ra mức giá cao hơn sao?”
Ba người sắc mặt mộng bức…