Phần 63
Lạc Nam đương nhiên không biết mình bị Thiên Cơ Điện hiểu lầm thành Thiên Đạo Chi Tử nào đó…
Bên thân thể hắn vẫn còn luồng khí thế Bất Hủ bảo vệ, chính điều này đã dẫn đến một Luyện Hư Viên Mãn của Thiên Cơ Điện ra đi…
Lúc này đây, hắn và Tiểu Sư đã sớm cuốn chặt lấy nhau, thân thể cả hai đầm đìa máu me be bét, vì đã gánh chịu đến tia Lôi Kiếp thứ bảy…
Xương cốt hai người đã lộ rõ ra ngoài, da thịt phần lưng không còn tồn tại…
Lạc Nam thậm chí ngay cả sức để vận dụng lực lượng chống trả cũng không có…
Nhờ có Niết Bàn Linh Thủy cùng Phệ Thiên Mộc liên tục phát huy công dụng, vẫn miễn cưỡng có thể cử động thân thể…
“Chủ nhân… Tiểu Sư muốn chàng…” Tiểu Sư thần trí có chút mơ hồ, làn da sau lưng nàng đã sớm bong tróc không chịu nổi, bộ dạng mỹ nữ dã tính tràn ngập khỏe khoắn kia đã sớm biến mất…
“Ngoan… nàng cố gắng một chút, chúng ta đợi Tam Sắc Lôi Kiếp chó má kia…” Lạc Nam thở hồng hộc, Dị Thủy liên tục chữa trị cho hắn, vì thế phần lớn Lôi Kiếp đều là hắn thay Tiểu Sư đón lấy…
Thấy đôi môi đầy đặn của nàng đã sớm tái nhợt vì kiệt quệ, Lạc Nam trái tim tê rần, cúi đầu hôn xuống…
“Ưm…”
Thân thể giai nhân nhẹ rung, nhiệt tình hé miệng đón lấy cái lưỡi đang xâm nhập…
Đôi nam nữ hôn nhau giữa đầy trời Lôi Kiếp, hành động chẳng khác nào chế giễu Thiên Đạo Chi Nhãn, khiến nó như càng thêm tức giận…
ẦM ẦM ẦM…
Lôi đình cuồn cuộn mà về, hàng loạt tia Lôi Đình lớn nhỏ ngưng tụ thành tia Lôi Kiếp như cột chống trời, uy lực này thậm chí vượt qua một công kích của Luyện Hư Viên Mãn…
“Có lẽ sau lượt đánh này… nếu ta không chết… lần tiếp theo sẽ là Tam Sắc Lôi Kiếp…”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên một tia dự cảm…
Bởi vì Tam Sắt Lôi Kiếp vẫn ầm ầm trên không trung chưa chịu hạ xuống…
Có lẽ với một con kiến Nguyên Anh Viên Mãn như hắn, khinh thường ra tay…
“Bất quá làm thế nào để ngăn cản một tia này đây?”
Lạc Nam nhìn thấy Tiểu Sư đang run rẩy, uy lực của Lôi Kiếp lần này khiến nàng cảm nhận được mùi vị của sự tử vong…
Bởi vì nó được ngưng tụ từ rất nhiều tia Lôi Đình lớn nhỏ, cô động đến cực điểm… đương nhiên cũng đầy mạnh mẽ…
“Đến đây đi…” Lạc Nam ngẩng đầu gào to…
ĐÙNG.
Như đáp lại sự khiêu khích của hắn, Lôi Kiếp phá diệt hư không, một đường nện thẳng xuống đỉnh đầu…
Trong khoảnh khắc sinh tử đó, Nhẫn Trữ Vật của Lạc Nam lóe lên, một vật thể đã xuất hiện trong tay hắn…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thứ này vừa xuất hiện, biển cả đột ngột run rẩy dữ dội, vô số cột sóng thần phá không mà lên, vô số động vật biển nhao nhao cúi đầu, như chào đón đế vương của chúng…
Đây là một thanh Cổ Cầm màu xanh đậm, dây cầm trong suốt, bên trên lấp lánh tia sáng rực rỡ…
Bên trên thân cầm được điêu khắc một bức họa trừu tượng, gồm có bảy đại dương mênh mông cùng vô số sinh vật trong biển rất nhỏ rất nhỏ, tinh xảo đến cực điểm… bọn chúng đang quỳ bái trước một thân ảnh mơ hồ không rõ diện mạo… thân người đuôi cá…
Chính là Thất Hải Huyền Cầm…
Mặc dù không biết rõ đẳng cấp của nó… mặc dù không phải chủ nhân của nó… nhưng Lạc Nam quyết định dùng nó làm tấm mộc…
Hắn tin tưởng với đẳng cấp bí ẩn của thứ này, sẽ không làm hắn thất vọng…
Rốt cuộc, tia Lôi Kiếp khủng bố kia hàng lâm mà đến…
“AAAAAA Ta tin tưởng vào ngươi…”
Lạc Nam đánh liều gào to, Thất Hải Huyền Cầm nâng lên đỉnh đầu đỡ lấy Lôi Kiếp…
Rõ ràng là một hành vi đánh cược… đánh cược Thất Hải Huyền Cầm đủ khả năng phòng thủ… hắn tin chắc rằng, một kiện Pháp Bảo mình không biết rõ thông tin, đủ khả năng để phòng ngự…
KENG…
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, trên thân Thất Hải Huyền Cầm, một lớp ánh sáng lam đậm lóe lên, ngăn cản tia Lôi Kiếp dữ tợn…
“Phốc… hahaha, ta thành công…”
Lạc Nam chỉ cảm thấy đôi tay mình sắp nát vì lực phản chấn, nhưng lại không sợ hãi chút nào, ngược lại ngẩng đầu cười ha hả…
Bởi vì hắn đánh cược đúng, Thất Hải Huyền Cầm… Pháp Bảo bí ẩn của Nhân Ngư Tộc, thành công bảo vệ hắn một mạng…
Mà lúc này, làn ánh sáng trên thân Thất Hải Huyền Cầm chớp nháy liên tục, nó lắc lư kịch liệt muốn phá không bay đi…
Kẻ này không phải chủ nhân của nó, lại đem nó ra chặn đứng Lôi Kiếp, làm lực lượng tích trữ của nó tiêu hao… quá mức đáng ghét…
Lạc Nam hoảng sợ, vội vàng thu vào nhẫn trữ vật… nếu thứ này mất rồi… lấy gì cho Linh Lung…
Huống hồ hắn đủ kiến thức để hiểu rằng, Pháp Bảo mạnh nhất là khi có chủ nhân sử dụng…
Dù hắn cưỡng ép dùng Thất Hải Huyền Cầm tiếp tục ngăn lôi, kết cục sẽ không quá tốt…
ẦM ẦM ẦM…
“Đến rồi sao?” Lạc Nam và Tiểu Sư cùng lúc lẩm bẩm…
Bởi vì lúc này, Tam Sắt Lôi Kiếp đã hiện hữu trên đầu bọn hắn…
Thiên Đạo Chi Nhãn lạnh lùng chứng kiến tất cả, động chân nộ rồi…
“Sư nhi… chúng ta cùng nhau…” Lạc Nam không thèm quan tâm, nhìn mỹ nhân trong lòng ngực nhu tình thủ thỉ, bàn tay vuốt nhẹ vài sợi tóc còn sót lại của nàng…
Bị sét đánh vài lần… đầu của cả hai đã sớm trọc mất…
“Vâng… thiếp muốn giống Tố Mai tỷ… giao phối đi chàng…” Tiểu Sư ôm chặt lấy nam nhân, bàn tay tìm xuống côn thịt cứng cáp kia, nhẹ nhàng vuốt ve…
Côn thịt của hắn đã sớm ửng đỏ, bị phỏng không hề nhẹ…
Trước bàn tay của Tiểu Sư, chỉ cảm thấy vừa đau vừa thoải mái, kích thích đến cực hạn…
Trong biển tia chớp, Lạc Nam khoanh chân ngồi, côn thịt ngạo nghễ dựng thẳng… bàn tay tìm đến hai bầu ngực no đủ của nàng xoa nắn…
Tiểu Sư không chần chờ nữa, tách ra hai mép môi hồng giữa đôi chân, âm mao của nàng cũng sớm cháy khét rồi… so với hắn không khá hơn bao nhiêu…
Nàng lựa chọn tư thế thích hợp nhất, hạ mình ngồi xuống…
“Hừ…”
Trong khoảnh khắc đó, hai tiếng hừ thỏa mãn vang lên…
Tiểu Sư thậm chí không cảm nhận được đau đớn khi phá thân, bởi vì cơn đau do Lôi Đình mang lại vượt qua quá nhiều…
Nàng chỉ cảm thấy vô tận hạnh phúc… rốt cuộc, mình cũng trở thành nữ nhân của chủ nhân rồi…
“Động đi chàng…” Tiểu Sư nỉ non rên rỉ, vật kia quá lớn đem lại cảm giác tuyệt diệu, nàng tay chân bủn rủn, dù đang ngồi trên người hắn nhưng không còn sức vận động…
“Chờ ta một chút… đây là giây phút quyết định nhất của chúng ta…” Lạc Nam cảm giác được sự khít chật, sung sướng liếm láp lưng nàng, máu tươi tràn vào khoang miệng…
Tiểu Sư vùi đầu vào lòng ngực cháy khét của hắn, nơi có vô số vết thương lớn nhỏ, thậm chí bạch cốt lòi ra, hết sức dữ tợn…
Lè ra cái lưỡi ngọt lịm của mình, nàng liếm láp lên từng vết thương… như con mèo nhỏ hầu hạ chủ nhân của nó…
Bên dưới, thân thể hai người hòa quyện kết hợp… đón chờ lực lượng khủng bố kia…
ẦM ẦM ẦM…
Tam sắt Lôi Kiếp, chuẩn bị hàng lâm…
Lạc Nam ngẩng đầu, đột ngột móc ra một tấm phù lục, đem nó bóp nát…
Theo sau đó, một tầng năng lượng thần bí từ Phù Lục tiến vào thân thể hắn, lại thông qua nơi tư mật gắn khít mà chuyền sang thân thể Tiểu Sư…
“Chủ nhân… thiếp cảm giác được… Linh Hồn của thiếp… thần kỳ quá…” Tiểu Sư kinh ngạc…
“Không sai… Hộ Hồn Phù, bảo vệ Linh Hồn tồn động trong mười lăm giây, trong khoảng thời gian này, Linh Hồn của chúng ta là bất diệt…” Lạc Nam nhếch miệng…
Hộ Hồn Phù là thứ vừa triệu hoán được…
ĐÙNG…
Mà rốt cuộc, tia Tam Sắt Lôi Kiếp kia đã hàng lâm…
Trước ánh mắt khó tin của Tiểu Sư, Lạc Nam đột nhiên ngẩng cao đầu, há to cái miệng nhất có thể…
Đem tia Lôi Kiếp kia nuốt xuống…
ẦM…
Đầu hắn bạo tạc…
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn nằm im lơ lửng, lập lòe chực tắt…
Phá vỡ đầu Lạc Nam, Tam Sắt Lôi Kiếp tiếp tục càn quét thân thể hắn, từ cổ đến ngực, tất cả đều nát thành tro tàn…
Đến khi tiếp xúc vùng bụng dưới, tiến vào một vùng không gian rộng lớn nơi đan điền…
Đột ngột xuất hiện bốn tôn Đại Đỉnh, đem tốc độ phá hoại của nó ngăn chặn…
Thậm chí Tứ đỉnh lấy tư thái bá đạo, muốn đem Tam Sắt Lôi Kiếp trấn áp…
Linh hồn của Lạc Nam trong suốt còn động lại…
“AAAAA Chủ nhân…” Tiểu Sư con mắt đỏ bừng, nàng như triệt để phát điên mở miệng gầm thét…
Nhưng không có âm thanh nào phát ra…
Bởi vì ngay cả chính bản thân nàng, cũng chỉ còn ở trạng thái Linh Hồn…
Phần thân trên đã bị hủy diệt triệt để…
Nàng mặc dù không tiếp xúc Tam Sắt Lôi Kiếp trực diện như Lạc Nam…
Nhưng dư lực nó phát ra, vẫn nghiền nát toàn bộ thân trên của nàng thành phấn vụn…
Hộ Hồn Phù làm đúng vai trò của nó, đem Linh Hồn của hai người bảo trụ…
Bất quá thân trên bị hủy là thế, nhưng từ bụng trở xuống, nơi tư mật của hai người vắn gắn khít với nhau…
Bởi vì số năng lượng còn lại của Tam Sắt Lôi Kiếp đang bị Tứ Đỉnh dùng vô tận lực lượng giam cầm, không thể tiếp tục tàn phá…
Nhất là Diễm Tâm Đỉnh, ba loại Dị Hỏa bá đạo nghiền ép, muốn đem Lôi Kiếp đánh cho phục…
Thậm chí Ôn Hồn Liên cũng đang liều mạng xoay tròn, không ngừng gia trì Hồn Lực của hai người, kéo dài thời gian bảo hộ từ Hộ Hồn Phù…
Trên linh hồn của Lạc Nam, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cấp tốc lưu chuyển… Đem lực lượng từ tia Tam Sắt Lôi Kiếp kia không ngừng luyện hóa, luyện hóa một cách điên cuồng…
“Là thành là bại… giai đoạn này quyết định…” Linh hồn của Lạc Nam truyền âm cho linh hồn của Tiểu Sư, từ không gian đột ngột bay ra một sợi cỏ nhỏ có hai lá…
Chính là Linh Dược hắn vừa triệu hoán được không lâu…
Trọng Thân Thảo, Linh Dược không rõ đẳng cấp, có thể trọng lập thân thể của tu sĩ, với điều kiện phải còn sót lại ít nhất một giọt máu…
Nó vừa tiến ra, bắt gặp một nửa thân thể của hai người đang gắn kết với nhau… theo bản năng tiến lại gần…
Linh Hồn vàng rực của Lạc Nam hé miệng ngậm lấy thân Linh Dược, đem hồn lực nghiền nát Trọng Thân Thảo…
Trong khoảnh khắc đó, dược lực truyền khắp toàn thân, thông qua nơi kết hợp truyền vào cơ thể Tiểu Sư…
Da thịt, xương cốt, máu huyết, ngũ tạng… lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy, dần dần xuất hiện…
Từ bụng lên trên, cấp tốc tụ tập…
Dược lực cũng tiêu hao dần dần…
ẦM…
Không cho hai người cơ hội… Tam Sắt Lôi Kiếp hàng lâm mà đến…
“Hừ” Linh hồn của Lạc Nam cười lạnh một tiếng, hắn đã dự đoán trước tình cảnh này…
Chủ động điều khiển lấy khí tức Bất Hủ còn sót lại, đâm thẳng tới Tam Sắt Lôi Kiếp lần này…
Đó chính là toàn bộ suy tính của hắn, trước hết dùng Hộ Hồn Phù bảo vệ Linh Hồn, sau đó dùng Tứ Đỉnh trấn áp Tam Sắt Lôi Kiếp, thúc đẩy Bất Hủ Diễn Sinh Kinh thông qua song tu cùng Tiểu Sư tiến hành Tụ Đỉnh… lại dùng Trọng Thân Thảo lập lại thân thể của cả hai…
Trong khoảng thời gian trọng lập thân thể, sẽ dùng luồng khí tức Bất Hủ còn lại ngăn cản Lôi Kiếp…
Chỉ cần hắn tụ thành Lôi Đỉnh, chẳng ngán Lôi Kiếp chút nào…
Lạc Nam biết rằng, muốn Tụ Đỉnh… phải dùng những lực lượng tinh khiết hoàn mỹ nhất…
Linh lực do người khác đánh vào cơ thể hắn, đã ẩn chứa tạp chất và khí tức riêng của người đó rồi… vì thế không thể dùng để Tụ Đỉnh…
Nhưng Lôi Kiếp thì khác… nó là lực lượng do Thiên Địa tạo nên… độ tinh khiết khỏi phải bàn đến…
Chỉ cần bản thân Lạc Nam chống chọi được sự phá hủy của nó, Tụ Đỉnh nằm trong tầm tay… quá trình này không khác biệt gì so với dùng Dị Hỏa Tụ Đỉnh các loại…
ẦM…
Quả nhiên kế hoạch có hiệu quả, khí tức Bất Hủ không phải dạng mềm, đem tia Tam Sắt Lôi Kiếp kia đánh tan…
Có thể thấy không phải tự nhiên mà Thiên Đạo e ngại Cấm Kỵ…
Mắt thấy thân thể của mình và Tiểu Sư được trọng lập đến phần ngực, trong mắt Lạc Nam hiện lên ý vui mừng…
“Ta thành công sao?”
Dị biến nảy sinh…
Trong không gian riêng biệt của Hệ Thống, Phong Ấn ngày một tăng cường…
Chùm sáng ẩn chứa Bất Hủ Diễn Sinh Kinh sắp khép lại…
ẦM ẦM ẦM…
Thiên Đạo Chi Nhãn hết sức lạnh lùng nhìn tia khí Bất Hủ đang ngăn cản Lôi Kiếp, theo quy tắc của nó… Chỉ thấy hai tia Tam Sắt Lôi Kiếp đột ngột hình thành, sau đó nhanh chóng dung hợp…
Tia tam sắt lôi kiếp khổng lồ được ngưng tụ, uy lực hủy thiên diệt địa, đánh mạnh mà xuống…
ĐÙNG…
Bất Hủ khí tức chống cự dữ dội, lại thành công chống đỡ…
“Keng, Phong ấn thành công…” Âm thanh của Hệ Thống vang lên bên tai khiến sắc mặt Lạc Nam đại biến…
“Làm sao đúng lúc này chứ?”
Cơ thể của hắn và Tiểu Sư đã được trọng lập đến phần cổ rồi, bắt đầu tụ hợp phần đầu…
Mà trong đan điền hắn, một vật thể lấp lánh Lôi Đình chi lực dần dần xuất hiện…
Bất Hủ Diễn Sinh Kinh lần này vận chuyển đã rất nhanh rồi, nhưng còn cách Lôi Đỉnh hình thành còn xa lắm…
Không còn lực lượng gia trì, tia khí tức Bất Hủ dần dần suy yếu…
ĐÙNG ĐÙNG…
Rốt cuộc, trước sự liên hợp cùng lúc của ba tia Tam Sắt Lôi Kiếp, tia khí tức Bất Hủ cuối cùng triệt để tiêu tán…
“Khốn kiếp…” Lạc Nam tức giận mắng to… hắn chẳng thể ngờ Hệ Thống lại phong ấn hoàn tất vào lúc này…
Đầu của hắn và Tiểu Sư vẫn còn chưa trọng lập…
Tụ Đỉnh cũng chưa hoàn thành…
Thiên Đạo Chi Nhãn không vì thế mà tha cho kẻ tu luyện Cấm Kỵ… nó đã khóa chặt được mục tiêu…
Nhìn ba tia Tam Sắt Lôi Kiếp một lần nữa hình thành, mà quá trình Tụ Đỉnh còn quá lâu, Lạc Nam nảy sinh dự định liều mạng giải phóng Phong Ấn một lần nữa…
…
Cách nơi này hàng vạn dặm, Cơ Nhã đau đớn siết chặt lồng ngực, nam nhân của nàng tình huống cửu tử nhất sinh, không thoát khỏi cảm ứng từ khế ước Đồng Sinh Cộng Tử…
Cạch cạch…
Thân thể mềm mại chấn động…
“Linh Giới Châu?” Cơ Nhã kinh ngạc nhìn hạt châu đang rung mạnh trong tay mình…
Đẳng cấp của nó hiện tại không một ai biết được…
Như nghĩ đến điều gì, Cơ Nhã cắn môi, bàn tay buông ra…
Vèo…
Linh Giới Châu đột ngột phá không mà bay, tốc độ chóng mặt…
…
ẦM ẦM ẦM…
Ba tia Tam Sắt Lôi Kiếp kia thành công ngưng tụ, uy thế diệt thế…
“Liều…” Lạc Nam cắn răng, quyết định giải khai Phong Ấn của Hệ Thống, tiếp tục mượn khí tức Bất Hủ…
“Khoan đã công tử…” Kim Nhi hét lớn, nàng mừng rõ ngẩng đầu…
Từ nơi xa xăm…
Linh Giới Châu phá không mà đến… nó đã sinh ra linh tính, nhận thấy chủ nhân gặp nạn, tiến hành cứu viện…
Trước ánh mắt trợn tròn của Lạc Nam, Linh Giới Châu phun ra một vật…
Mà cùng lúc đó, Tam Sắt Lôi Kiếp vô tình nện xuống…
ĐÙNG…
Theo một tiếng va chạm như sao băng đổ nát, Lạc Nam và Tiểu Sư hoàn hảo như không…
Bởi vì, một vật vừa ra đã thay hắn đón đỡ tia Lôi Kiếp khủng bố kia…
“Định Hồn Quan?” Lạc Nam vừa khiếp sợ vừa vui mừng, thầm hận mình ngu ngốc…
Định Hồn Quan dù Đa Bảo Các cũng không mở được nó… hiện tại để ngăn lôi kiếp không thể thích hợp hơn…
Chưa dừng lại ở đó, một vật hình tròn lại được Linh Giới Châu phun ra…
Gia Tốc Trận Bàn…
Nó cấp tốc biến lớn, tọa lạc dưới thân hai người, điên cuồng chuyển động… thời gian gia tốc gấp mười lần… bên trong vẫn còn lượng lớn Linh Thạch đủ để duy trì…
“Lần này được cứu rồi…” Lạc Nam nhìn thấy tốc độ khôi phục của mình và Tiểu Sư tăng lên gấp mười, lại Tụ Đỉnh nhanh hơn… vui mừng đến phát khóc…
ẦM ẦM…
Lại hai tia Tam Sắt Lôi Kiếp vô tình nện xuống, mỗi tia được ngưng tụ từ Ba Tia, lạnh lùng đến cực điểm…
ĐÙNG ĐÙNG…
Định Hồn Quan bị đánh đến mức lắc lư…
“Không xong…” Vui mừng chưa được bao lâu, Lạc Nam nhìn thấy Định Hồn Quan bị đánh bay xuống mặt biển, không tiếp tục tiến lên…
Hiển nhiên đã đến giới hạn chịu đựng… nếu bị đánh tiếp, thứ bên trong cũng phải theo đó hủy diệt…
Lôi Kiếp vẫn tàn bạo đánh xuống…
ĐÙNG…
Lại bị ngăn cản…
“Là nó?” Lạc Nam hô hấp dồn dập…
Thứ vừa ngăn cản lần Lôi Kiếp này… chính là Bia Đá của Cự Nhân Tộc… bên trên có ghi chép công pháp Bát Môn Độn Giáp… nó đang lơ lửng trước mặt Lạc Nam, hiên ngang lẫm liệt…
“Vật liệu của bia đá này không đơn giản, bất quá ngăn cản tối đa được năm lần đánh…” Kim Nhi lên tiếng ước tính…
Lạc Nam nghiến chặt răng…
Gia Tốc Trận đang phát huy công dụng của nó…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
“Đến điểm mấu chốt…” Lạc Nam lẩm bẩm…
Tiểu Sư ôm chặt lấy nam nhân, phần đầu của hai người đã triệt để hoàn hảo… thậm chí con mắt vốn trống rỗng của Lạc Nam cũng xuất hiện…
Bên còn lại, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn trở về đúng vị trí của nó…
Lực lượng từ Trọng Thân Thảo vừa lúc cạn kiệt…
KENG…
Bia Đá xuất hiện khe nứt, nó đã gánh chịu đủ năm lần Lôi Kiếp rồi…
“Vẫn còn thiếu một chút…” Lạc Nam nghiến chặt răng, nếu gánh chịu lần đánh xuống tiếp theo, Bát Môn Độn Giáp xem như mất đi…
ẦM…
Thiên Đạo Chi Nhãn không cho hắn cơ hội…
Vô tình đánh xuống… lại cùng lúc hai tia Tam Sắt Lôi Kiếp…
Lạc Nam cắn răng, muốn hy sinh Bát Môn Độn Giáp…
Nhưng không…
ĐÙNG…
Lôi Kiếp lại bị chặn…
Linh Giới Châu vừa lúc phun ra một đôi găng tay, đem Lôi Kiếp ngăn cản…
Trước sự va chạm cùng hai tia Lôi Kiếp khủng bố, đôi Găng Tay bị đánh đến nứt ra, rơi xuống biển sâu…
“Phách Thiên Già Thủ? Chân Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo…”
Lạc Nam cười lên ha hả, đôi găng tay này chính là Pháp Bảo của Cự Phách Thiên để lại dưới đáy biển, vốn Lạc Nam muốn dùng nó để tặng sư phụ đấy…
Hắn vui mừng như phát điên, cũng bị cảm động lấp đầy tâm trí…
Trong lúc nguy hiểm nhất, những thứ hắn không ngờ đến đã cứu mạng hắn…
Linh Giới Châu, Định Hồn Quan, Bia Đá cùng đôi găng tay của Cự Phách Thiên… và Gia Tốc Trận…
Lạc Nam biết, mạng sống của mình… có thể đảm bảo…
Bởi vì trước chuyển động không ngừng của Gia Tốc Trận, bên trong Đan Điền… một tôn Tam Sắt Lôi Đỉnh đang dần dần hình thành…
Tam sắt Lôi Kiếp từ thân thể hắn truyền vào người Tiểu Sư, lại từ thân Tiểu Sư truyền vào cơ thể hắn…
Khí tức trên thân hai người không ngừng tăng lên…
Thần dị đến cực điểm…