Phần 59
Bị lời nói của Lạc Nam khiến cho ngây ngất, U Quỳnh cùng Linh Lung nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự tâm động…
Bởi vì Biển Nhân Tạo – Hoan Lạc Hải này thật sự quá thích hợp với các nàng, cảnh vật đẹp như tranh vẽ không nói… quan trọng là không có nguy hiểm rình rập, thậm chí linh khí nơi này vượt xa rất nhiều so với bên ngoài, rất thích hợp cho việc tu luyện…
Nhân Ngư tộc được trời phú giọng hát truyền cảm phụ trợ cho việc tu luyện, nhưng quá trình trưởng thành tốn thời gian rất dài so với nhân loại…
Đùng nhìn Linh Lung ngây thơ như thiếu nữ, nàng cũng hơn trăm tuổi rồi đấy chứ không ít, chẳng qua tu vi linh lực và cả linh hồn chỉ mới Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi…
Đó đã là thiên phú bậc nhất trong Nhân Ngư rồi…
Tốc độ trưởng thành tuy chậm chạp, nhưng các Nhân Ngư đều là Thủy hệ tu sĩ và Hồn Tu…
Giọng hát trời phú của các nàng có hồn lực gia trì bên trong nên mới đem lại hiệu quả cao như vậy, tác động trực tiếp đến linh hồn của người cảm nhận…
U Quỳnh cũng có tu vi Linh Tu và Hồn Tu đồng loạt là Nguyên Anh Trung Kỳ… so với Linh Lung chỉ mạnh hơn một chút…
Đó là do tài nguyên tu luyện trong bụng cá voi thiếu thốn, việc gia tăng tu vi của các nàng chỉ có thể tích lũy theo năm tháng mà thôi…
Những vật cá voi nuốt vào, có không ít nhẫn trữ vật của tu sĩ, nhưng đều bị lực lượng mạnh mẽ của nó nghiền nát…
Dù sao đẳng cấp của nhẫn trữ vật thông thường không cao, rất dễ dàng bị phá hủy…
So về thiên phú, Linh Lung có huyết mạch hoàng tộc chính thống của Nhân Ngư, U Quỳnh đương nhiên không thể sánh bằng…
Linh Lung tính cách còn trẻ con, rốt cuộc không nhịn được Hoan Lạc Hải dụ hoặc, rời khỏi lòng Lạc Nam bay lượn trên không trung, ầm một cái đã nhảy vào biển… thích thú hòa mình cùng làn nước…
Hì hì…
Nhìn thiếu nữ mỹ nhân ngư tung tăng bơi lội trong biển rộng, đùa nghịch các bãi san hô như một công chúa biển thực thụ cùng tiếng cười trong trẻo hạnh phúc như chuông ngân, ánh mắt U Quỳnh nhỏ lệ…
U Quỳnh trước đó còn được hòa mình trong biển khi chưa cùng tỷ tỷ vào miệng cá voi, mặc dù phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm nhưng cũng là người từng trải, không có gì phải tiếc nuối…
Nhưng Linh Lung thì lại khác, từ khi ra đời đã sống trong bụng cá… đối với một công chúa mỹ nhân ngư như nàng… quá mức thiệt thòi…
Hơm trăm năm chỉ sống trong Thủy Tinh Cung chật hẹp, thứ duy nhất Linh Lung được tiếp xúc người dì như nàng… chuyện đó phải buồn tẻ đến cỡ nào?
“Ngươi mang ta ra ngoài…” Quay sang Lạc Nam, U Quỳnh mím môi nói…
Hắn gật đầu, cho Cơ Nhã tam nữ một nụ cười yên tâm, lúc này ôm lấy vòng eo thon của U Quỳnh biến mất…
Cơ Nhã ba nàng nhìn nhau nhún vai, biết phu quân đã không có gì nguy hiểm, sau khi cùng Linh Lung trò chuyện làm quen một thoáng, riêng phần mình trở về Cung Điện tu luyện…
…
Thủy Tinh Cung…
Thân ảnh Lạc Nam cùng U Quỳnh xuất hiện, Tiểu Sư đã nhảy vọt vào lòng hắn, ánh mắt u oán như tên này bỏ quên nàng…
“Haha, chúng ta còn phải ra ngoài mà… sao ta có thể quên nàng?” Lạc Nam xoa xoa đầu Tiểu Sư cưng chiều cười…
“Để ta thu hồi Thủy Tinh Cung… mang vào bên trong, ngoài ra còn phải thuyết phục nàng theo chúng ta tiến vào…” U Quỳnh thổn thức nói… sắp phải chuyển hoàn cảnh sống khiến nàng vừa mừng vừa bồi hồi xao xuyến…
“Nàng? Nàng nào?” Lạc Nam kinh ngạc hỏi…
“Chính là nàng Cá Voi này…” U Quỳnh xác nhận…
“Cá voi nào?” Lạc Nam vẫn ngây thơ vô số tội…
“Chính là thứ nuốt ngươi vào bụng…” U Quỳnh tức giận nói…
Phốc…
Lạc Nam ho sặc sụa, nghe xong lời của U Quỳnh làm hắn xém chút nữa nhảy dựng, đưa tay sờ trán nàng xem có bị sốt không…
Đem Thất Giai yêu thú khủng bố này vào Linh giới Châu, nói đùa sao?
U Quỳnh lườm tên này một cái, mở miệng giải thích:
“Linh trí của nàng xảy ra vấn đề, như một đứa bé nghịch ngợm… những năm gần đây đều là ta và Linh Lung dùng tiếng hát của mình để điều trị, trấn an cảm xúc của nàng… so với trước đây đã tốt hơn nhiều lắm rồi…”
Thấy hắn vẫn còn mơ mơ màng màng, U Quỳnh kiên nhẫn nói tiếp:
“Nói thế nào đi nữa thì nàng ấy đã bảo vệ ta và Linh Lung vô số năm, chúng ta sao có thể vong ơn phụ nghĩa, mặc kệ an nguy của nàng được chứ?”
Lạc Nam bừng tĩnh, trách không được hắn cảm thấy cá voi này có chỗ nào đó kỳ quái, thử hỏi một Thất Giai Yêu Thú sẽ phải ăn sao? Vậy mà gia hỏa này một hơi nuốt gọn vài bầy cá, mang theo cả hắn cùng Cơ Nhã tam nữ… thì ra là linh trí có vấn đề…
“Các nàng thật sự có thể thuyết phục ‘nàng cá voi’ này sao? Huống hồ Hoan Lạc Hải của chúng ta không đủ sức chứa a…” Lạc Nam vẫn chưa tin tưởng lắm…
“Linh Lung có khả năng câu thông với tất cả động vật biển, việc này sẽ do nàng ấy làm… Thất Giai yêu thú có thể thu nhỏ thân thể theo ý muốn mà… chỉ cần yêu cầu nàng ấy nhỏ lại cũng không phải là không thể…” U Quỳnh cười cười giải thích nói…
“Nhìn thế nào ta vẫn là người có lời…” Lạc Nam thầm nghĩ, có thể dụ một Thất Giai yêu thú vào Linh Giới Châu, còn không phải nằm trong tầm kiểm soát của hắn sao?
“Đúng vậy chủ nhân… ta cảm giác được nàng ấy rất đáng thương…” Tiểu Sư truyền âm nói, yêu thú sinh ra đồng cảm với yêu thú là điều dễ hiểu…
“Được rồi, vậy trước hết mang Thủy Tinh Cung vào, sau đó lại cùng Linh Lung tiến ra ngoài thuyết phục nàng cá voi bé bỏng…” Lạc Nam lập tức đưa ra quyết định, nếu Cá Voi thật sự có thể thu nhỏ thân thể, Linh Giới Châu của hắn không ngại đón thêm một người bạn…
Theo sau lưng U Quỳnh bước ra Thủy Tinh Cung và Bong Bóng nước cực đại…
“Thu…”
Chỉ thấy U Quỳnh nâng lên bàn tay, phát ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt…
ẦM ẦM…
Thủy Tinh Cung chấn động dữ dội, sau đó cấp tốc thu nhỏ lại vô số lần, trở về nằm gọn trên tay nàng…
“Đi…” Lạc Nam biết chuyện đã làm xong, nắm lấy U Quỳnh cùng Tiểu Sư, lại tiến vào…
…
Dưới đáy Hoan Lạc Hải…
“Dì Quỳnh, nơi này quả nhiên là thiên đường của chúng ta, có phải hay không?” Linh Lung tung tăng trong nước, hoạt bát vô cùng…
“Chỉ cần công chúa thích là tốt rồi…” U Quỳnh mỉm cười nhẹ giọng nói, bàn tay vừa lật…
Thủy Tinh Cung bay ra ngoài… một lần nữa cấp tốc biến lớn, so với trong ruột non kia càng lớn hơn, an tĩnh nằm ở trung tâm Hoan Lạc Hải, vô số cảnh đẹp xung quanh, lúc này mới giống một Thủy Tinh Cung thực thụ…
Lạc Nam phát hiện Thủy Tinh Cung tráng lệ hơn so với trong bụng Cá vô số lần, hiển nhiên kích cỡ trước đó không phải lớn nhất… là một kiện Linh Cấp Pháp Bảo…
“Nó là tích lũy duy nhất còn sót lại của Nhân Ngư tộc chúng ta…” U Quỳnh có chút tự hào nói…
Lạc Nam hài lòng gật đầu, Hoan Lạc Hải có được hai vị nữ chủ nhân khiến hắn vui mừng cười nói:
“Từ giờ đây chính là nhà mới của các nàng, đáng ra ta phải tặng mỗi người một Cung Điện trên Cung Đình Thụ, bất quá nơi này có vẻ thích hợp hơn…”
Linh Lung cùng U Quỳnh hướng mắt nhìn lên Cung Đình Thụ thản nhiên lắc đầu, các nàng quả thật chỉ thích sống dưới nước… mặc dù Cung Điện trên cây kia rất đẹp, nhưng không có nhu cầu sử dụng…
“Lạc Nam, điều kiện lúc đầu huynh nói là gì?” Linh Lung lúc này nhớ lại, nhìn hắn cắn cắn môi…
U Quỳnh trừng mắt nhìn qua, hung hăng hỏi: “Điều kiện gì? Ngươi dùng an nguy của ta uy hiếp công chúa đúng không?”
Lạc Nam cười cười giải thích: “Điều kiện hết sức đơn giản, chỉ cần các nàng gia nhập Hậu Cung, ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta là được…”
“Nằm mơ…” U Quỳnh hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn, thả người bơi vào trong cung…
“Muội đồng ý…” Linh Lung biết dì của mình da mặt mỏng, nắm lấy bàn tay hắn nhoẻn miệng cười đáp ứng…
Một ngày ngắn ngủi vừa qua đối với nàng như một giấc mộng, có thể quen biết nam nhân này, có thể quen biết các vị tỷ tỷ xinh đẹp, lại có ngôi nhà mới tuyệt vời… tất cả đều khiến nàng hạnh phúc như muốn điên…
“Keng… thành công hoàn thành nhiệm vụ [Nhân Ngư Phụ Trợ], trực tiếp đạt được công pháp Hải Thần Tố Âm Công, pháp bảo Thất Hải Huyền Cầm…” Âm thanh hệ thống vang lên bên tai…
Lạc Nam giật mình, hắn còn nhớ nhiệm vụ này nếu thành công sẽ nhận được một công pháp và một pháp bảo tương ứng… hiện tại xem ra chính là công pháp cùng pháp bảo dành riêng cho Nhân Ngư tộc các nàng…
Nghe qua tên đã cảm thấy không đơn giản, hắn vội vàng tìm hiểu thông tin…
[Hải Thần Tố Âm Công – thông tin:???]
[Thất Hải Huyền Cầm – thông tin:???]
Lạc Nam một mặt mộng bức…
Trường hợp mù tịt tất cả thông tin, chỉ có thể hiểu rằng hắn chưa đủ tư cách biết về hai thứ này… ít nhất là tồn tại siêu việt Chân Cấp, thậm chí vượt xa rất nhiều…
Hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, lần này xem như đạt được bảo bối rồi…
Bất quá không vội đưa cho hai nữ, cần để các nàng thích ứng với Hậu Cung trước đã… huống hồ lúc này thoát khỏi bụng cá sau đó thuyết phục “nàng ấy” mới là điều quan trọng nhất…
“Linh Lung, nàng có thể câu thông cùng nàng cá voi, thuyết phục tiến vào nơi này không?” Lạc Nam nhìn dung nhan tuyệt trần của Hải Linh Lung hỏi, hắn muốn xác nhận một lần nữa…
“Ý huynh là Côn Minh Nguyệt tỷ tỷ sao?” Linh Lung chớp chớp mắt…
“Côn Minh Nguyệt?” Lạc Nam mộng bức lần thứ n trong ngày… mà nàng cá voi to xác kia lại có một cái tên nữ tính đến vậy… quả thật hết chỗ nói rồi…
“Đúng a… chúng ta thường xuyên trò chuyện qua tiếng hát, mặc dù Minh Nguyệt tỷ tỷ lớn tuổi hơn muội rất nhiều, nhưng tính tình so với muội còn trẻ con hơn…” Linh Lung chân thật đáp…
Lạc Nam khóe môi giật giật, lúc này nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dụ dỗ nói:
“Bảo Minh Nguyệt tỷ tỷ của nàng thả chúng ta ra ngoài, sau đó thuyết phục nàng ấy thu nhỏ lại, vào trong này bầu bạn với nàng cho đỡ cô đơn…”
“Hoan hô… được thế thì còn gì bằng, muội cũng không muốn bỏ Minh Nguyệt tỷ tỷ lại một mình đâu…” Linh Lung hai mắt lấp lánh sùng bái nhìn hắn, trong lòng đã xem Lạc Nam là nhân loại tốt nhất thế gian…
Không những cho nàng và dì Quỳnh ở lại, ngay cả Côn Minh Nguyệt tỷ tỷ cũng cưu mang…
Quả thật là nam nhân tốt…
“Đi… chúng ta ra ngoài…” Linh Lung đã không nhịn được, gấp gáp thúc giục…
Lạc Nam gật đầu, một lần nữa cùng Linh Lung biến mất…
…
Vừa xuất hiện, Lạc Nam vội vàng lấy ra Tỵ Thủy Châu, ngăn không cho dòng nước trong ruột non tiếp cận hai người…
Linh Lung lơ lửng trên không trung, là Nguyên Anh Kỳ nàng có thể ngự không với đuôi cá của mình đấy…
Lấy ra cổ cầm, bàn tay nhẹ gảy…
“Tình tang…”
Lạc Nam thư thái ngồi một bên, từng tiếng đàn liên miên không dứt, lại ẩn chứa lực lượng dịu êm tác động đến tận linh hồn khiến hắn mê say…
Trong ánh mắt mong đợi của hắn, đôi môi hồng đỏ mê người nhẹ cất tiếng ca…
“La là lá la…”
Tiếng hát như đánh sâu vào nỗi lòng của mỗi người, dễ dàng hòa quyện cùng tâm linh họ…
Ngày một lớn dần, mái tóc vàng rực của Linh Lung tung bay, đôi mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt…
Hiển nhiên là dùng tâm linh câu thông cùng Côn Minh Nguyệt…
Lạc Nam vẫn an phận thủ thường lắng nghe giai điệu tuyệt mỹ của nàng…
Hồi lâu sau, khi Linh Lung có dấu hiệu mệt mỏi, hết sức đột ngột…
Một dòng nước trong suốt tinh khiết cuồn cuộn mà đến… cuốn chặt lấy thân thể hai người…
“Thành công… huynh đừng phản kháng…” Linh Lung thu hồi cổ cầm, nhìn hắn nhoẻn miệng cười nói…
Trong khoảnh khắc đó, Lạc Nam chỉ cảm thấy thân thể bay bổng, sau đó lấy tốc độ nhanh đến chóng mặt trượt trên vô số ngóc ngách phức tạp…
Vươn vòng tay ôm Hải Linh Lung vào lòng, mặc cho dòng nước cuốn lấy thân thể…
VÈO VÈO…
Tốc độ trượt trên làn nước nhanh đến cực hạn…
“HAHA, một cảm giác thật dô mốt…” Lạc Nam thích thú cười to, cảm nhận thân thể mềm mại trong lòng ngực, cơ thể lại trượt với tốc độ cao trên dòng nước, quá mức sảng khoái…
Linh Lung đỏ bừng gương mặt nằm trong lòng hắn, cảm giác thân thể hai người dính chặt vào nhau, khiến nàng không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng hắn cùng dì Quỳnh song tu…
Không biết qua bao lâu…
Lạc Nam chỉ cảm thấy ánh nắng mặt trời rọi vào mặt, thân mình đã tiếp xúc với mặt biển, theo sau đó… hắn và Linh Lung bị một cột nước khổng lồ bắn mạnh mà lên…
“Keng, hoàn thành nhiệm [Loại Bỏ Phiền Toái], thu được một lần triệu hoán Phù Lục, một lần triệu hoán Linh Dược”.
Âm thanh của hệ thống vang lên bên tai, nhưng Lạc Nam không rảnh chú ý…
Cột nước khổng lồ vẫn đỡ lấy thân thể hai người trôi nổi trên không trung, làm đám Hải Âu bay qua sợ hãi kêu lên thất thanh…
Đưa mắt nhìn xuống, cột nước vừa bắn Lạc Nam và Linh Lung lên không chính là lỗ hổng nằm trên đỉnh đầu của cá voi…
Cảnh tượng hết sức kỳ diệu…
Lúc này Lạc Nam mới biết nàng cá này to lớn đến cỡ nào, quả thật không thể dùng hai từ khủng bố để hình dung… làn da màu xanh đậm sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp hết sức ngây thơ… hoàn toàn không có dáng vẻ của một Thất giai a…
Theo kiến thức hiện có, cái lỗ trên đỉnh đầu vừa tống hai người ra ngoài chính là lỗ mũi dùng để hô hấp của Côn Minh Nguyệt…
“Thôi kệ… ra đường lỗ mũi so với đường bài tiết tốt hơn nhiều lắm…” Lạc Nam lẩm bẩm an ủi mình một tiếng, ôm lấy Hải Linh Lung bay lên không trung…
“Á”.
Hải Linh Lung đưa tay che mặt thốt lên, lần đầu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời khiến nàng có phần không quen…
Bất quá rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thân thể yểu điệu bơi lội trên không trung, đuôi cá vàng rực dưới ánh nắng càng thêm lộng lẫy…
Lạc Nam nhìn mà mê say… hắn thật sâu bị cuốn hút trước dung nhan như thiên sứ của nàng…
Vội vàng quan sát xung quanh, tránh để kẻ hữu tâm phát hiện hành tung của họ…
Cũng may nơi này giữa biển cả mênh mông, không có một bóng người…
“Minh Nguyệt tỷ tỷ, mau thu nhỏ lại… Linh Lung mang ngươi đi chơi…” Hải Linh Lung hạ mình leo lên đầu cá, nép sát miệng thủ thỉ…
Ánh mắt của Cá Voi hiện lên ý cười thích thú, trước ánh mắt của Lạc Nam, cấp tốc thu nhỏ lại…
Mười trượng… chục trượng… một trượng…
Đến cuối cùng, toàn bộ hình dáng trở nên như một con cún nhỏ, tung tăng nhảy vào lòng Hải Linh Lung, lè lưỡi liếm liếm má nàng…
Hình tượng quái dị đến cực điểm…
Đường đường là một Thất giai yêu thú, biến lại nhỏ xíu như tiểu sủng vật, so với Tiểu Sư không hơn không kém, để mặc Hải Linh Lung bế bồng…
“Được rồi, chúng ta có thể vào nhà…” Hải Linh Lung vuốt ve đầu cá voi, hướng hắn dịu dàng nói…
“Muốn tham quan thế giới loài người không?” Lạc Nam cười đề nghị…
“Để khi khác… hiện tại muội muốn giúp Minh Nguyệt tỷ tỷ làm quen với hoàn cảnh mới…” Hải Linh Lung tràn ngập hạnh phúc cười…
“Không thành vấn đề…” Lạc Nam gật đầu, hai người một thú lại biến mất trên mặt biển…
Và thế là bên trong Linh giới Châu, Hoan Lạc Hải đã có ba thành viên… một đôi mỹ nhân ngư xinh đẹp như tiên cùng một “tiểu cá voi” Thất giai Côn Minh Nguyệt…