Phần 5
Lạc Nam mặc kệ đối thủ nghĩ gì, hơi động ý niệm, Tiểu Sư tâm ý tương thông với hắn, hóa thành lôi đình, lao về Phàm Sơn…
Trước hết làm thịt tên Ma Cà Rồng này…
Giao Vương Kích trong tay Lạc Nam một lần nữa thô bạo đâm ra, Diễm Tâm Đỉnh chuyển động, nơi đầu kích có Dị Hỏa bao trùm, thế công không thể đỡ…
Phàm Sơn không biết sợ chết, rống lớn một tiếng, vô số máu huyết trên người trở nên ngưng tụ, hình thành móng vuốt chém về đầu kích của Lạc Nam…
ẦM…
Hắn như châu chấu đá xe, một lần nữa bị đập bay ra ngoài, cánh tay cháy rụi, thê thảm đến cực điểm…
Lạc Nam gương mặt sát khí kinh hồn, đối với Phàm Ẩn Tự không có hảo cảm gì, đám người này lại luôn miệng muốn nhằm vào Bạch Tố Mai của hắn, tội đáng chết…
Tiểu Sư một lần nữa muốn hóa thành Lôi Đình, tiếp tục truy kích…
Nhưng Lạc Nam lại đột ngột cười gằn một tiếng, bởi vì có hai loại công kích âm thầm lặng lẽ không biết từ bao giờ đã nhằm vào phía sau hắn…
Một Huyết Trảo dữ tợn âm trầm cùng một thanh Kiếm phủ đầy khí tức sát phạt…
Mục tiêu là sau ót của Lạc Nam…
Đáng tiếc, hắn nhanh nhẹn vươn ra Giao Vương Kích, quét về phía sau…
Hành động này khiến hai kẻ đánh lén giật mình, vội vàng đánh trượt mục tiêu vốn có…
KENG…
Hai loại công kích va đập vào Huyết Sắt Chiến Giáp, âm thanh Kim Loại va chạm vang lên, Lạc Nam vẫn hoàn hảo không tổn hại…
Mà Tiểu Sư phát hiện có người nhân lúc đánh lén chủ nhân mình, nó giận dữ ngửa đầu gầm rống:
RỐNG…
Sư Tử Hống… thiên phú công kích của Tiểu Sư…
Âm ba vang vọng không trung mang theo uy lực của Lôi Đình, vô số người bị ảnh hưởng ôm đầu, thậm chí hai kẻ vừa đánh lén bị chấn đến hoa mắt chóng mặt, bị Lạc Nam một kích quét trúng, bay thẳng ra ngoài…
Lạc Nam lúc này mới quan sát hai kẻ vừa đánh lén hắn đang vươn người đứng dậy…
Một nam tử mái tóc màu đỏ như máu, có làn da tái nhợt, âm nhu vô cùng, trên tay là móng vuốt sắt nhọn…
Một tên khác diện mạo không rõ, bị áo choàng che phủ, nhưng vừa nhìn thanh kiếm Thiên Cấp Hạ Phẩm trên tay hắn đã biết là người của Cửu Cấp Thế Lực…
“Ta không đánh cùng vô danh tiểu tốt! Mau xưng tên ra!” Lạc Nam tay nắm Giao Vương Kích, trầm thấp quát lạnh, như nhất tôn chiến thần…
“Huyết Tử!” Nam tử mái tóc màu đỏ âm nhu mở miệng, ánh mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, đôi mắt tham lam nhìn qua chúng nữ…
Hắn không biết rằng, hành động theo thói quen này của mình đã khiến Lạc Nam đặt hắn vào danh sách một trong những kẻ phải giết…
“Haha, Vương Lân!” Phía sau lớp áo choàng, giọng điệu ngạo nghễ của thanh niên truyền ra…
Không biết từ bao giờ, Phàm Sơn đã trở về trạng thái bình thường, hiển nhiên lực lượng của máu Ma Cà Rồng đã hết…
Nhìn Lạc Nam và Bạch Tố Mai oán hận một cái, hắn nhanh chóng vứt bỏ Thẻ Bài trên người mình…
Truyền tống ra ngoài… thành công bảo toàn một mạng quèn…
Mà lúc này, Vương Lân và Huyết Tử cùng Lạc Vũ và Thao Thôn Cẩu đứng cùng một chiến tuyến, ngưng trọng nhìn Lạc Nam ở phía đối diện…
“Vương Lân sao? Ta hình như không cùng Thiên Sơn Tiên Cảnh có xung đột a?” Lạc Nam khó hiểu hỏi…
“Đúng vậy, vì thế ngươi chỉ cần giao cho ta Vũ Kỹ Xuyên Tinh Chỉ kia, Vương mỗ sẽ tự động rời đi, không xen vào trận chiến này!” Vương Lân cười đặt ra điều kiện…
Lạc Nam ồ một tiếng, mở miệng cười hỏi: “Ngươi có hứng thú với Xuyên Tinh Chỉ của ta? Cửu Cấp Thế Lực nghèo đến mức không có nổi Thiên Cấp Vũ Kỹ sao?”
Vương Lân bỏ ngoài tai lời Lạc Nam trêu chọc, sắc mặt trầm xuống: “Ta biết đòi hỏi nhiều hơn ngươi sẽ không chấp nhận, chỉ cần Xuyên Tinh Chỉ, ta lập tức rời đi!”
“Hahaha!” Lạc Nam đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười vang vọng vào tai của mỗi người…
Tiếng cười của hắn như chế giễu Vương Lân, khiến sắc mặt tên này giận dữ, nếu không phải kiêng kỵ thực lực của Lạc Nam hắn đã sớm giết người rồi, âm trầm quát:
“Ngươi cười cái gì?”
Lạc Nam dừng lại tiếng cười, sát khí lan tràn ra bốn phương tám hướng…
Cùng lúc đó, một âm thanh bá đạo tuyệt luân, thể hiện rõ phong phạm của một Bá Chủ vang vọng trên không trung:
“Một con kiến hôi như ngươi dám mở miệng uy hiếp Cự Long tại chín tầng trời, còn gì đáng buồn cười hơn sao?”
…
“Cái gì? Hắn vậy mà ám chỉ Vương Lân là con kiến hôi, vậy Cự Long không phải nói hắn sao?”
“Đúng vậy a, kẻ này thật cuồng ngạo, Vương Lân đường đường cũng nằm trong top 10 a”.
“Hừ, nhìn người ta lấy một chọi bốn không rơi vào hạ phong xem? Có tư cách nói lời như vậy!”
“Đạo hữu nói cũng đúng!”
“Khoan đưa ra kết luận, đám người Lạc Vũ, Vương Lân còn chưa thi triển toàn lực đâu, chưa thể nói trước điều gì!”
Trong lúc nhất thời, đám đông nghị luận ầm ỷ…
Mà vô số nữ tu đã bị phong thái của Lạc Nam khiến cho mê mẩn, không biết trời trăng mây gió gì…
Bên trên một đỉnh núi cao gần đó, hai thân ảnh sóng vai mà đứng, trên gương mặt bình thường không có gì nổi bậc của bọn hắn đã bị sự ngưng trọng bao phủ…
Nhìn thân ảnh thanh niên mặc chiến giáp, thân cưỡi Tử Lôi Sư Bàng kia, từ đáy lòng phát ra niềm khâm phục, đồng thời chiến ý háo hức, hận không thể tiến lên cùng Lạc Nam một trận chiến…
Hai người này chính là Vương Bá và Băng Ngạo…
Bất quá niềm kiêu ngạo của bản thân không cho phép bọn hắn liên thủ vây công Lạc Nam, lòng tự trọng của thiên tài chân chính không cho phép…
Khác với người đồng trang lứa, Vương Bá cùng Băng Ngạo có sự kiêu hãnh của riêng mình, bọn hắn thà rằng bại trận, cũng không thể liên thủ vây công người đồng bối phận được…
So với đám người Vương Lân hay Băng Dương, đây mới là thiên kiêu chân chính…
“Ngươi nghĩ ai sẽ thắng lợi cuối cùng?” Băng Ngạo từ tốn hỏi…
“Khó thể nói trước, bọn hắn đều có ác chủ bài của riêng mình mà chúng ta không biết, sao có thể hấp tấp kết luận chứ?” Vương Bá lắc đầu…
Băng Ngạo đồng ý lời đề nghị của hắn gật gật đầu…
“Bất quá Lạc Nam này ta đã cho người điều tra, lần đầu xuất hiện là tại Linh Vũ Thành, bất quá thân phận của hắn mới là thứ khiến người ta kinh ngạc đấy!” Vương Bá cười cười ra vẻ thần bí…
“Ồ? Ngươi điều tra được gì sao?” Băng Ngạo tò mò…
“Hắn từng là một phế vật, từng là nổi ô nhục mà Lạc gia che giấu!” Vương Bá bật thốt lên, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin…
“Làm sao có thể?” Quả nhiên, Băng Ngạo phản ứng không ngoài dự kiến…
…
Đối diện bọn hắn, ở một đỉnh núi khác…
Nữ tử toàn thân áo choàng thùng thình, chỉ là đôi mắt sáng ngời như trăng rằm của nàng đang mê ly, môi thơm không ngừng lẩm bẩm:
“Vương Lân chỉ là con kiến hôi… Chỉ là con kiến thôi sao?”
Nàng chứng kiến vẻ vô sỉ lo chuyện bao đồng muốn nhân cơ hội cháy nhà hôi của từ Vương Lân, lại chứng kiến phong phạm của một vương giả, sự đối lập quá to lớn khiến trái tim người thiếu nữ rung lên, không ức chế được…
…
“Khốn kiếp, ngươi biết ta là ai? Thân phận gì sao? Dám sỉ nhục ta, hậu quả ngươi gánh được sao?” Vương Lân như muốn phát cuồng, kẻ này triệt để không nể mặt hắn như vậy…
Ngày hôm nay nếu không đánh bại người này, danh tiếng của hắn toàn bộ sẽ thành đống rác, người người sẽ âm thầm chế giễu hắn, cười cợt hắn…
Càng nghĩ Vương Lân càng phẫn nộ, thanh kiếm trong tay như cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, nó ầm ầm rung động…
Thủy Cực Kiếm – Thiên cấp Trung Phẩm pháp khí…
Vương Lân thân là con trai một tên trưởng lão tại Thiên Sơn Tiên Cảnh, tinh thông hai loại thuộc tính là Thủy và Băng, được nuông chiều vô cùng…
Ngay cả Thiên Cấp Vũ Khí cũng cho hắn…
“Chư vị, cùng tiến lên cho kẻ này một bài học!” Vương Lân không ngốc, biết một mình hắn không phải đối thủ của Lạc Nam, quay sang kêu gọi hợp tác…
“Không thành vấn đề! Dùng toàn lực đi, kẻ này không thể chủ quan được” Huyết Tử trầm giọng nói…
Lạc Vũ hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khó chịu trong cơ thể, từ nhẫn trữ vật móc ra một thanh Trường Mâu dài hơn hai met.
Thân Mâu được đúc từ Băng giá vạn năm, đầu Mâu sắt nhọn lại do Lôi Thạch rèn thành, kết hợp giữa Băng và Lôi mạnh mẽ vô cùng…
Băng Đình Mâu…
Một kiện Thiên Cấp Trung Phẩm Pháp Khí mà Lạc Phá Lôi phải tiêu tốn lượng lớn tài nguyên mời một vị Luyện Khí Sư nổi danh của Đa Bảo Các luyện chế cho riêng hắn…
Cứ nghĩ rằng đây sẽ là lá bài tẩy mạnh nhất, không cần đem ra sử dụng…
Nhưng không ngờ sự mạnh mẽ của Lạc Nam liên tục đả kích hắn, buộc hắn phải xuất ra thứ này…
Theo điều động của Lạc Vũ, vô số Băng và Lôi linh lực cuồn cuộn mà về, đem Băng Đình Mâu bao phủ…
Lạc Vũ tay cầm Băng Đình Môi, lòng tin trở về một chút, quát lớn:
“Chiến đi”.
“Thao Thôn, mau dùng thiên phú thần thông!” Ngự Hàn chợt quát to một tiếng…
Thao Thôn Cẩu nghe vậy, đột ngột hé mở miệng rộng, hấp lực kinh người lan tràn…
Theo sau đó, chỉ thấy Thi Thể vốn nát nhừ của Phàm Tùng nằm trên đất đột nhiên rơi vào họng nó…
Chưa dừng lại ở đó, vài tu sĩ thực lực yếu kém núp gần quan sát nhanh chóng bị hút mạnh…
Cả đám hoảng sợ thi triển công kích muốn ngăn cản, nhưng không thể làm gì…
Rốt cuộc chỉ có thể cắn răng, vứt bỏ Thẻ Bài trong tay, bảo vệ tính mạng…
“Hừ, bọn hèn nhát!” Ngự Hàn thấy mục đích không thành giận dữ rống giận, bất quá nhờ thôn phệ thi thể của Phàm Tùng, khí tức của Thao Thôn Cẩu gia tăng thêm một chút…
Huyết Tử thấy đồng bọn bộc phát, cũng không tiếp tục ẩn giấu, một hạt Huyết Châu to như quả dưa hấu, bên trong ẩn chứa vô vàn oán niệm cấp tốc bay lên không trung…
Lại là Thiên Cấp Trung Phẩm pháp bảo…
Huyết Tử chưa hài lòng với chuẩn bị của mình, trong ánh mắt hoảng sợ của đám người, hắn há to miệng, đem Huyết Châu nuốt vào trong bụng…
Huyết Châu cấp tốc tiến vào Đan Điền hắn, không ngừng chuyển động gia tăng lực lượng cho hắn, nguyên lý hoạt động tương tự các Đỉnh của Lạc Nam…
“Thật lợi hại! Là Nhân Châu hợp nhất a!” Huyết Linh Tam Thánh Tử đang chiến đấu, ngưỡng mộ lẩm bẩm…
Bọn họ cũng có Huyết Châu nhưng chưa làm được như vậy a…
…
“Chuẩn bị xong chưa? Chiến đi!” Lạc Nam cười một tiếng sảng khoái, Giao Vương Kích trong tay lại vũ động, Tiểu Sư ngửa mặt thét gào, thân hình lại hóa thành Lôi Đình lao đến…
Một người một thú, tung hoành thiên hạ…
“Hoành Tảo Thiên Quân!”
Lạc Nam một kích quét ngang…
“Hừ, Băng Lôi Tàn Sát!” Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, Băng Đình Mâu trong tay không do dự đập tới…
Băng cùng Lôi nguyên tố tàn sát bừa bãi…
Cứng đối cứng với Lạc Nam…
Chẳng qua hắn còn chưa đủ tư cách, bị Lạc Nam đánh lùi liên tục, chật vật vô cùng…
Huyết Tử thấy tình cảnh này, Huyết Linh Trảo nhắm ngay cổ Lạc Nam cào tới…
“Ầm”.
Đáp trả hắn là một tia lôi đình từ miệng Tiểu Sư phát ra, không ai nhường ai…
Vương Lân không chịu yếu thế, Thủy Cực Kiếm hung mãnh tuyệt lân, không gian thoáng run lẩy bẩy…
“Thủy Nộ Cách Thiên Trảm!”
Từ Thủy Cực Kiếm, một kiếm phá không mà ra, thiên địa như bị chia cắt, khủng bố tuyệt luân…
Đây đã là một trong những đòn đánh mạnh mẽ nhất của Vương Lân, muốn dồn toàn lực đưa Lạc Nam vào chỗ chết…
Rống…
Thao Thôn Cẩu vẫn không chịu yếu thế, miệng rộng mở to đến cực điểm, hấp lực điên cuồng gia tăng lên người Lạc Nam cùng Tiểu Sư…
“Haha, chết đi!” Lạc Vũ thấy Lạc Nam gặp nguy hiểm, liều mạng công kích về phía hắn, để ngăn không cho tên này né tránh…
Đáng tiếc bọn hắn quả thật mơ hảo…
“Tam Thiên Lôi Động!”
Theo âm thanh tràn ngập linh tính do Tiểu Sư phát ra, thân ảnh của nó đột ngột hóa thành tia chớp, di chuyển với tốc độ chóng mặt như thiên lôi…
Trước sự ngỡ ngàng của đám đông, nó hóa mình thành ba tia sét, hướng về ba vị trí khác nhau tách ra…
Mà Lạc Nam đã sớm sử dụng Tốc Biến rời khỏi…
Một người một thú đều thành công né tránh hai loại kinh khủng vũ kỹ do kẻ thù phát ra…
Giao Vương Kích một tay vắt ngang vai, một tay khác nâng lên không trung, theo sau đó lạnh lùng quát:
“Trích Tinh Thủ!”
Tử Tâm Phần Không Viêm hừng hực mà lên, ngưng tụ thành một đại thủ hỏa diễm, như có thể trích tinh xạ nguyệt…
Trích Tinh Thủ lấy thế thái sơn áp đỉnh mà thành, khiến đám người Lạc Vũ vội vàng chuyển chủ động thành bị động…
Lạc Vũ hóa thành lôi đình chạy ra xa…
Huyết Tử cũng hóa thành một luồng huyết độn ẩn nấp xuống mặt đất…
Vương Lân móc ra một Tấm Khiên lớn ngăn chặn trước mặt…
Mà Thao Thôn Cẩu sợ hãi co ro lại một đoàn, toàn thân nó bọc phát một luồng hấp lực bảo vệ cơ thể…
Bốn người bốn loại thủ đoạn, ngại va chạm chính diện với Trích Tinh Thủ do Dị Hỏa của Lạc Nam gây ra…
Trong sự hồi hộp của vô số người, cả đám nuốt nước miếng, không biết Lạc Nam sẽ ra tay với ai…
Lạc Nam cười nhạt, Trích Tinh Thủ hạ xuống…