Phần 42
Ba thân ảnh của Lạc Nam và nhị nữ vừa biến mất, sau vài âm thanh xé gió vang lên, hàng loạt cường giả ngự không mà đến, ngưng trọng nhìn chiến trường tan hoang trên mặt biển lớn…
“Luyện Hư Kỳ đại chiến, hơn nữa không chỉ hai vị…” Một lão già tóc vàng mắt xanh tu vi Hóa Thần Viên Mãn ngưng trọng nói…
“Không sai, chỉ là không biết thần thánh phương nào, chúng ta từ đầu không dám đến gần, tránh tai bay vạ gió!” Một tên khác gật đầu…
“Nhìn thi thể kia!” Một bà lão nhếch miệng, chỉ về xác chết đang trôi trên mặt biển…
“Thương thế thật thảm, phải trúng công kích cỡ nào mới khiến một Luyện Hư Trung Kỳ te tua như vậy?” Đám người nhận ra khí tức còn sót lại của thi thể, gương mặt khiếp sợ…
Một đàn ông trung niên khá có kiến thức về y phục, nhặt lên tấm vải rách màu đen trên thi thể, lẩm bẩm nói: “Biên Bức Hoàng Ti, vật liệu may có thể che giấu khí tức, lực phòng ngự cũng rất cao, không ngờ lại bị đánh nát…”
“Có khí tức của Cuồng Bạo Đan, xem ra người này trước khi bị đánh chết từng phục dụng!” Mộc tên Luyện Đan Sư cái mũi hít hít, trầm ngâm nói…
“Thật kinh khủng, kẻ này trong Luyện Hư Kỳ cũng là tồn tại mạnh mẽ, không ngờ chết thảm như vậy…” Đám người cảm thán…
“Nhận diện được dung mạo người này không?” Người tên tiếng là một nam tử mập mạp áo bào cao quý, chính là Bảo Lập…
“Tạm thời chưa xác định, bất quá rất nhanh sẽ có kết quả!” Thất trưởng lão nhẹ giọng nói…
Bảo Lập gật đầu, xoay người bay đi…
Không biết vì sao hắn luôn có linh cảm chuyện này liên quan đến Thủy Linh Tiên Tử và thanh niên kia, bởi vì bọn họ vừa đến Quần Đảo Nga Mỹ không lâu thì xảy ra chuyện… điều này quá mức trùng hợp…
Bất quá nếu Thủy Linh Tiên Tử có thể chiến vượt cấp, thậm chí giết chết đối thủ cường đại như vậy, rất có tiềm lực trở thành khách quý của Đa Bảo Các a…
…
Bên trong Linh Giới Châu.
“Đây… đây là…”
Không ngoài dự kiến, Thủy Nương Khanh vừa xuất hiện, đã bị độ hào nhoáng làm chóng mặt, khiếp sợ nhìn quanh, đôi môi tím mê người mở lớn, buồn cười vô cùng…
“Tổng bộ Hậu Cung… cũng chính là nhà thứ hai của nàng!” Lạc Nam ung dung cười nói…
“Hậu Cung… thì ra ngươi luôn mang Hậu Cung bên người…” Thủy Nương Khanh trợn tròn mắt, nàng chưa bao giờ nghe hình thức xây dựng thế lực như thế…
“Không sai, Hậu Cung luôn bên cạnh ta, đồng nghĩa các nàng cũng luôn bên cạnh ta!” Lạc Nam nhún vai, đưa tay chỉ lên Cung Đình Thụ…
“Đó sẽ là nơi bế quan của các nàng, Khanh Nhi cũng có thể chọn một Cung Điện!”
Cong Cong…
Thủy Nương Khanh chưa kịp trả lời, âm thanh kỳ lạ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người…
Theo sau đó, một hương thơm mê người truyền vào trong mũi, cả đám lập tức thoải mái hít sâu một hơi…
Năm viên Đan Dược xanh thẩm lơ lửng trên không, chính là từ Đỉnh Đồng của Tiêu Thanh Tuyền bay ra…
“Một lò có thể luyện ra tận 5 viên, độ tinh khiết của dược lực cũng rất cao, công tử đừng để nàng chạy mất!” Kim Nhi hiếm thấy ca ngợi một người như vậy…
Tiêu Thanh Tuyền hài lòng mỉm cười, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt ửng hồng rất đẹp mắt, nàng cẩn thận từng li từng tí thu hồi đan dược vào bình ngọc…
Lạc Nam ôm hai nữ cùng lúc bay đến…
“Tuyền nhi bảo bối, luyện ra đan dược gì thế?” Hắn không khách khí hỏi…
Hai nữ cũng một mặt tò mò nhìn Tiêu Thanh Tuyền, hiển nhiên không nhận ra nữ nhân này…
“Nàng là Tiêu Thanh Tuyền, một Ngũ Cấp Luyện Đan Sư, chính là thành viên tương lai của Hậu Cung chúng ta!” Lạc Nam mặt dày mày dạn giới thiệu…
Tiêu Thanh Tuyền thấy mấy người tiến đến, đã sớm giải đi phong tỏa linh giác, thấy hắn vô sĩ như vậy tức giận đến dậm chân, yêu kiều hừ một tiếng:
“Ai vào Hậu Cung của ngươi rồi? Vừa đến Hải Châu không lâu lại lập tức có thêm một mỹ nhân bầu bạn… quỷ phong lưu…”
Người Tiêu Thanh Tuyền nói đương nhiên là Thủy Nương Khanh…
Thủy Nương Khanh gương mặt đỏ bừng, nhéo hông Lạc Nam một cái, hiện tại toàn bộ Hải Hồng Phái đã nỗ lực đẩy thuyền, xem Lạc Nam là hôn phu của nàng, ngay cả mẫu thân Thủy Sương Hoa cũng hận không thể lập tức gả ra nữ nhi, ngoài nam nhân này nàng đã hết đường lui rồi…
Mà Cơ Nhã lúc này cũng lột xuống mặt nạ da người trên mặt, Thủy Nương Khanh nhìn qua, lập tức trợn tròn mắt lần thứ n:
“Là cô? Nhã Băng?”
“Không sai, chúng ta chính thức trở thành một nhà! Thủy Linh…” Cơ Nhã cao quý cười, vươn ra bàn tay tinh xảo…
Thủy Nương Khanh nắm lấy tay nàng, gương mặt tràn đầy vẻ phức tạp…
“Làm sao cô mạnh lên nhanh như thế?”
Nhớ năm xưa khi hai người còn ở Bách Linh Học Phủ, thỉnh thoảng có luận bàn vài trận, cuối cùng nàng đều dựa vào ưu thế khôi phục khủng khiếp của Dị Thủy mà chiến thắng…
Không nghĩ tới vài chục năm không thấy, Cơ Nhã đã mạnh mẽ vượt xa nàng bất kể về tu vi hay chiến lực, mặc dù nàng vẫn sở hữu Dị Thủy…
Cơ Nhã nhoẻn miệng cười hạnh phúc, khoác lấy cánh tay Lạc Nam tình tứ nói:
“Tất cả là nhờ chàng… Thủy Linh cô có thể được chàng lọt mắt xanh, rất may mắn đấy…”
“Phì!” Tiêu Thanh Tuyền bĩu môi, cho rằng mèo khen mèo dài đuôi…
Nhưng Thủy Nương Khanh thì khác, nhớ lại Lạc Nam tùy tiện cho Thủy Mặc Linh Cấp Công Pháp, lại thêm Linh Khí trong Linh Giới Châu này vượt qua vài chục lần bên ngoài, hiểu được lời của Cơ Nhã là sự thật…
Nàng nhìn sang Lạc Nam, cắn cắn đôi môi đầy đặn thủ thỉ:
“Cứ xem là thế đi…”
Lạc Nam bị các nàng ca ngợi mà phồng mũi hớn hở, hắn biết sở dĩ Cơ Nhã nói vậy là muốn mình giảm tự trách khi để hai nàng bị thương, trong lòng cảm động càng đem hai nữ siết chặt vào lòng…
Tiêu Thanh Tuyền thấy tình cảnh này cảm thấy gai mắt, đôi mắt tròn xoe đảo quanh giảo hoạt, chợt nhìn sắc mặt tái nhợt của hai nữ mở miệng:
“Hai vị tỷ tỷ bị thương sao?”
“Không sai… xem ra cần bế quan một đoạn thời gian ngắn để khôi phục!” Cơ Nhã ung dung gật đầu…
“Không cần… ta có biện pháp khác có thể nhanh chóng chữa trị cho hai nàng!” Lạc Nam thần bí truyền âm…
Cơ Nhã nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, nàng ở cùng chúng nữ đã lâu, làm sao không biết tên này muốn làm gì? Trong lúc nhất thời trái tim đập thình thịch…
Mà Thủy Nương Khanh như con nai vàng ngơ ngác, chẳng biết chút gì, không hiểu vì sao vốn lạnh lùng Nhã Băng Tiên Tử lại hay đỏ mặt như thế…
Lạc Nam nhếch miệng cười, đang muốn ôm hai nữ vào Cung Điện…
“Không cần Song Tu nha, thời gian qua ta luyện được một số Đan Dược tốt, rất thích hợp cho hai vị tỷ tỷ trị thương đấy!” Tiêu Thanh Tuyền cười híp đôi mắt long lanh, bộ dạng trêu tức nhìn Lạc Nam…
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nàng là muốn phá hỏng chuyện tốt của hắn sao?
Mà Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh vừa nghe đến từ Song Tu, xấu hổ đẩy Lạc Nam ra khỏi ngực, từng đôi mắt sáng rực nhìn Tiêu Thanh Tuyền hỏi:
“Thật sao?”
“Không sai!” Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười nói:
“Ở đây có Địa Cấp Thượng Phẩm Thủy Hàn Đan, thích hợp với tu sĩ Thủy và Băng Hệ linh lực…”
Nói xong, nàng lấy ra ba viên đan dược lấp lánh nồng đậm Thủy và Băng thuộc tính, đặt vào tay Cơ Nhã…
“Khi khác thiếp cho chàng, hiện tại có Thủy Linh bên cạnh rất không tiện…” Cơ Nhã truyền âm cho Lạc Nam một tiếng, nhận lấy đan dược bay vào Nhã Cơ Cung, ầm một tiếng đóng cửa bế quan…
“Còn đây là của tỷ tỷ, gồm Khí Thủy Đan cùng Phục Lôi Đan… đều là Địa Cấp Đan Dược có tác dụng chữa thương…” Tiêu Thanh Tuyền tiếp tục lấy ra bốn viên đan dược, mỗi loại hai viên, đưa đến trước mặt Thủy Nương Khanh…
“Hừ, xém chút nữa đã bị ngươi dụ dỗ, lần đầu của người ta sao có thể cùng nữ nhân khác?” Thủy Nương Khanh liếc xéo Lạc Nam, vội vàng thu lấy đan dược…
Lạc Nam chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, hận hận nhìn Tiêu Thanh Tuyền trước ánh mắt trêu tức của nàng…
Bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy Thủy Nương Khanh hôn chụt một cái, chọn Cung Điện cho nàng…
“Nơi này đi, gần với Cung Điện của Cơ Nhã…” Thủy Nương Khanh không phải người phức tạp, nhanh chóng chọn được một cung điện thông thoáng mát mẻ…
Lạc Nam gật đầu, đưa lệnh bài cho nàng cười cười nói:
“Vậy gọi Thủy Linh Cung… đây là lệnh bài truyền tống, ngày sau chỉ cần nàng sử dụng có thể lập tức trở về cung điện!”
“Thật thần kỳ!” Thủy Nương Khanh mắt đẹp tỏa sáng, dáo dác nhìn quanh không thấy ai, nhón chân hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước vào má hắn, chạy như bay vào Cung Điện…
Lạc Nam cười cười xoa xoa má, lúc này giận dữ quay lại nhìn Tiêu Thanh Tuyền nghiến răng:
“Nàng là cố tình phá đám ta?”
“Ngươi nói gì nha? Ta chỉ có lòng tốt giúp hai vị tỷ tỷ khôi phục nhanh hơn mà thôi!” Tiêu Thanh Tuyền lè cái lưỡi đỏ hồng giả ngu, dung nhan tuyệt mỹ có phần rạng rỡ…
Lạc Nam dở khóc dở cười, hắn cũng không thật sự tức giận, trái lại âm thầm vui mừng…
Từ bao giờ Tiêu Thanh Tuyền luôn sống nội tâm khép kín lại có một mặt vui vẻ tinh nghịch như vậy? Chẳng phải trong lúc vô tình, hắn đã thay đổi nàng theo hướng tích cực hay sao?
“Tuyền nhi… nàng thay đổi…”
Bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc còn lấm tấm mồ hôi vì luyện đan của nàng, mỉm cười nói…
Tiêu Thanh Tuyền lập tức lúng túng, xoay đầu đi nơi khác, trong lòng âm thầm cầu cứu sư phụ…
Chỉ là sư phụ nàng lần này không phản ứng chút nào… hiển nhiên cũng biết những thay đổi của đệ tử là chuyện tốt, mình không thể xen vào…
“Haizz, xem ra Tuyền nhi cũng đến tuổi trưởng thành, tư tình nam nữ là quy luật bình thường của nhân loại… ta cũng không thể nhiều chuyện xen vào…”
Linh hồn sư phụ thở dài có chút an ủi, Lạc Nam này nàng đã quan sát rất lâu… mặc dù trăng hoa phóng đãng một chút, thần bí một chút, nhưng quả thật hết lòng vì nữ nhân của hắn… đồ nhi có một nam tử như vậy bên cạnh cũng khiến nàng bớt lo phần nào…
Không thể không nói suy nghĩ của người đã từng là Độ Kiếp Kỳ hết sức rõ ràng và quyết đoán… ánh mắt nhìn người thì khỏi phải nói, cực kỳ chuẩn xác…
“Nàng nên cười nhiều hơn… rất xinh đẹp…” Lạc Nam tiếp tục lẩm bẩm, không biết từ lúc nào hắn đã nắm lấy bàn tay bé bỏng mềm mại thơm mùi thảo dược của nàng…
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Tiêu Thanh Tuyền muốn rút tay nhưng bị nắm chặt, gương mặt đỏ như trái đào chín…
“Luyện Đan tiến triển đến đâu rồi? Khi nào lên Lục Cấp?” Lạc Nam chợt thay đổi vấn đề nghiêm túc, lạc mềm buộc chặt…
Tiêu Thanh Tuyền quả nhiên bị đánh lạc hướng, mặc kệ hắn nắm lấy tay mình, hừ một tiếng:
“Luyện Đan Sư là con đường khó đi, ta còn cách Lục Cấp một khoảng cách… đan dược cao nhất hiện tại có thể luyện ra chỉ là Địa Cấp Thượng Phẩm mà thôi…”
“Ta tự hào về nàng!” Lạc Nam không tỏ vẻ thất vọng, trái lại hết sức khích lệ nói…
“Hứ… ai cần ngươi… cần ngươi… quan tâm!” Tiêu Thanh Tuyền lúng túng nói…
Trong chuyện tình cảm nam nữ nàng như một tờ giấy trắng, bị người nam nhân này đùa giỡn xoay quanh…
“Tuyền nhi, nàng thích Cung Điện nào?”
Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên, nơi các Cung Điện ở tầng 2 phần lớn đã có chủ, mở miệng cười hỏi…
Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy bối rối, không biết trả lời thế nào… cuối cùng thốt ra một câu:
“Ta chưa đáp ứng vào Hậu Cung của ngươi!”
“Nàng không vào cũng phải vào, bằng không đừng hòng rời khỏi Linh Giới Châu…” Lạc Nam giở thói vô lại…
“Ngươi… sao có thể như vậy?” Tiêu Thanh Tuyền hở hổn hển, bộ ngực có quy mô phập phồng lên xuống…
“Nàng hứa cùng ta săn Chương Ngư, nhưng lại bỏ mặc ta một mình thời gian qua, đây là bù đắp…” Lạc Nam tiếp tục không biết xấu hổ…
“Cái này…” Tiêu Thanh Tuyền á khẩu, đây không phải là ngươi dùng Linh Dược dụ dỗ ta sao?
“Hơn nữa vào Hậu Cung cũng không nhất thiết trở thành nữ nhân của ta… nàng đừng hiểu lầm…” Lạc Nam đường hoàng nói, đương nhiên trong lòng bồi thêm một câu: “Không phải thành nữ nhân nhưng phải thành thê tử!”
Tiêu Thanh Tuyền gương mặt biến ảo phức tạp, không biết vì sao ở trước mặt người này, nàng không thể bình tâm suy nghĩ được…
Sư phụ của nàng triệt để lặn mất, không cho nàng lời khuyên nữa…
Hai người trầm mặc hồi lâu…
Lạc Nam thấy Tiêu Thanh Tuyền còn phân vân do dự, hiển nhiên nàng còn chưa thích ứng với môi trường mới này… hắn quyết định đánh ra con bài cuối cùng, từng chữ rõ ràng mạch lạt nói:
“Ta mặc dù không biết quá khứ của nàng xảy ra chuyện gì, nhưng sư phụ của nàng tình huống rất nguy cấp, Thanh Tuyền nàng cần đột phá Thất Cấp Luyện Đan Sư càng nhanh càng tốt để đúc ra Thân Thể… mà ta chính là người có thể giúp đỡ nàng rút ngắn con đường đó…”
“Cái gì…” Tiêu Thanh Tuyền và Linh Hồn sư phụ đồng loạt nhảy dựng, đề phòng nhìn chằm chằm vào Lạc Nam…
“Ngươi nói gì ta nghe không hiểu?” Hít sâu một hơi, Tiêu Thanh Tuyền giả vờ bình thản nói…
“Còn nhớ hai viên Dưỡng Nhan Đan tại Bạch Ngọc Thành chứ? Là ta tặng nàng và cả sư phụ nàng… Ta có thủ đoạn để nhìn ra sư phụ nàng ẩn thân bên trong… đừng đóng kịch vô ích!” Lạc Nam nghiêm túc nói…
“Ngươi muốn thế nào?” Tiêu Thanh Tuyền thay đổi sắc mặt lạnh lùng hỏi, kẻ thù của sư phụ nàng rất rất cường đại, không thể tiết lộ tin tức dù chỉ nữa điểm…
“Muốn thế nào? Câu này ta hỏi Tuyền Nhi nàng mới đúng… sư phụ nàng chỉ còn một tia linh hồn yếu ớt mà thôi… kéo dài thời gian càng lâu sẽ càng bất lợi, thậm chí có thể tan biến thành hư vô… với tích xúc và sự cố gắng hiện tại của nàng, mười năm đột phá Thất Cấp Luyện Đan Sư đã là kỳ tích… mà sư phụ có thể chờ đợi đến lúc đó sao?”
Lời nói của hắn khiến Tiêu Thanh Tuyền toàn thân như bị sét đánh, từng câu từng chữ khiến nàng hoảng sợ, vội vàng hướng trong lòng không ngừng thăm hỏi:
“Hắn nói là thật sao sư phụ? Người thật sự không chịu được mười năm?”
Đáp lại nàng chỉ là sự trầm mặc và một tiếng thở dài yếu ớt:
“Chỉ cần thấy Tuyền nhi trưởng thành, vi sư có ra đi cũng mãn nguyện rồi…”
“Không… làm sao có thể, mười năm quá ngắn…” Tiêu Thanh Tuyền lệ rơi đầy mặt…
Rốt cuộc nàng cắn răng nhìn Lạc Nam gật mạnh đầu:
“Ta đồng ý vào Hậu Cung, chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta trong vòng mười năm đột phá Thất Cấp Luyện Đan Sư…”
“Dù nàng không vào Hậu Cung ta cũng thề sẽ giúp nàng, ta là thật tâm thích nàng mà không phải ép buộc…” Lạc Nam kéo lấy bàn tay mềm mại nhẹ giọng nói…
Nhìn vào đôi mắt chân thành của hắn, Tiêu Thanh Tuyền khóc thút thít… những năm gần đây gánh vác quá lớn trên vai, khiến nàng gần như không thể thở nổi…
Người khác nghìn năm cũng không thể đột phá Ngũ Cấp Luyện Đan Sư… nàng làm được ở tuổi hai mươi, có thể thấy sự cố gắng và áp lực phải chịu kinh khủng đến mức nào…
Hiện tại có người sẵn sàng chia sẻ, không thể nghi ngờ như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi…
“Là ta quyết định vào Hậu Cung, dù ngươi có đuổi cũng sẽ không đi…” Ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cắn răng quát…
“Tốt… nàng không làm ta thất vọng…” Lạc Nam nhu tình gạt đi nước mắt…
Trong ánh mắt ngơ ngác của Tiêu Thanh Tuyền, hắn kéo thân thể thanh xuân của nàng ôm vào trong ngực, nâng cái cằm trơn bóng, bá đạo đặt lên đôi môi đỏ mọng như đóa hoa đó một nụ hôn…
“Ưm…” Tiêu Thanh Tuyền như bị điện giật, hắn tập kích bất ngờ khiến nàng không biết làm sao…
Hồi lâu sau, khi cảm nhận được hương vị nồng nàn ấm áp ở đôi môi, nàng rốt cuộc vòng đôi tay thon thả qua vòng eo lực lưỡng đó…
Mi cong nhắm lại tận hưởng nụ hôn đầu…
Thời gian chính thức đọng lại…