Phần 36
Nhìn vẻ mặt phong tình vạn chủng, ẩn trong nét lạnh lùng là vô hạn quyến rũ của Thủy Nương Khanh, Lạc Nam thỏa mãn mỉm cười, vươn tay ôm lấy nàng…
Nhìn đôi môi màu tím còn đọng lại một dòng chảy nhỏ màu trắng, hắn lấy tay ôn nhu lau đi…
“Có thể giải Phong Ấn cho ta được rồi chứ?”
Thủy Nương Khanh cũng không thể thiếu văn hóa đem chất lỏng còn lại trong miệng nhổ ra ngoài, chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống, lườm hắn chằm chằm hỏi…
“Nàng quá tuyệt, ta say mê chết mất!” Lạc Nam đắm đuối ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần, lẩm bẩm nói…
“Đừng được nước làm tới!” Thủy Nương Khanh giận dữ, bàn tay đem côn thịt bóp chặt…
“A, nhẹ nhàng một chút! Nó hỏng mất sau này nàng hối hận…” Lạc Nam giật thót người la oai oái…
“Hừ, liên quan gì tới ta?” Thủy Nương Khanh gương mặt đỏ ửng, hừ một tiếng…
“Được rồi, được rồi… nàng ngồi xếp bằng, ta giải phong ấn…” Lạc Nam cười khổ nhận thua…
Thủy Nương Khanh liếc xéo hắn, lúc này mới khoanh chân ngồi… đưa tấm lưng trắng nõn nà có Phong Ấn về phía hắn…
“Một… hai… ba… bốn…” Lạc Nam như bị định trụ, mở miệng lẩm bẩm…
“Ngươi còn muốn giở trò gì?” Thủy Nương Khanh yêu kiều quát…
Lạc Nam cười cười, hắn đang đếm sốt nốt ruồi xinh xắn trên người nàng, bất quá ngoài mặt ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
“Không có gì, lát nữa sẽ rất đau rát, nàng chịu khó một chút…”
Thủy Nương Khanh hít sâu một hơi gật đầu, dùng Dị Hỏa thiêu đốt da thịt đương nhiên khủng bố, bất quá trong tình huống này đương nhiên không còn cách nào khác…
Lạc Nam hít sâu một hơi, ba loại Dị Hỏa cùng lúc xuất hiện trên tay… cũng chính là Đế Diễm của hắn…
Không gian trở nên vặn vẹo và hóa thành hư vô trước sức nóng kinh khủng của nó, nhìn về chữ “Phong” trên tấm lưng trần tuyệt diệu kia, hắn cắn răng… bàn tay mang theo Đế Diễm ấn vào…
“AAAAA”.
Vô tận đau nhức truyền đến da thịt, Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy đau đến không muốn sống, hàm răng nghiến chặt…
Xèo xèo…
Âm thanh thiêu đốt không ngừng bá đạo tàn phá, Phong Ấn trên lưng nàng dần dần tan biến… Cùng với đó là da thịt và máu huyết trên lưng của Thủy Nương Khanh không ngừng mất đi, Lạc Nam thậm chí có thể nhìn thấy Bạch Cốt bên trong…
Thủy Nương Khanh hai mắt khép hờ, ý chí kiên định chống chọi với cơn đau rát khủng bố…
Khác với Lạc Nam, nàng không phải chủ nhân của Dị Hỏa, muốn mượn lực lượng của nó để phá giải Phong Ấn thì phải gánh chịu nỗi đau xác thịt…
Dù sao thì Phong Ấn bám trụ lên lưng nàng…
Nếu không hoàn toàn tiêu hủy phần lưng, làm sao có thể phá giải?
“Cố lên bảo bối… còn một chút thôi!”
Lạc Nam nhìn bộ dạng thống khổ của nàng mà trái tim tê rần, hận không thể thay thế nàng gánh chịu, cắn răng đẩy nhanh tốc độ…
“Hừ hừ…” Thủy Nương Khanh nằm co quắp trên mặt đất, phần lưng đã biến mất hai phần, thê thảm đến cực điểm…
Cùng lúc đó, tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ cũng dần trở lại…
Trước ánh mắt của Lạc Nam, trong cơ thể nàng, một làn nước quỷ dị màu Xanh Lục mang theo vô tận niết bàn lực nhanh chóng xuất hiện, bao trùm lấy vết thương trên lưng Thủy Nương Khanh…
Niết Bàn Linh Thủy của nàng…
Từng tế bào mới được sinh ra, tốc độ không quá nhanh chóng, nhưng lại khiến Lạc Nam vui mừng…
Vết thương do 3 loại Dị Hỏa để lại không phải chuyện đùa, dù có là Luyện Hư Kỳ bình thường thì cũng phải tịnh dưỡng vài tháng…
Nhưng Thủy Nương Khanh sở hữu Dị Thủy, theo ước tính của Lạc Nam, chỉ cần bốn đến năm ngày nàng sẽ hoàn toàn khôi phục…
Tốc độ như vậy đã rất khủng bố… không hổ danh là Niết Bàn Linh Thủy, có thể Niết Bàn tất cả vết thương…
“Nương Khanh, còn đau không?”
Hắn cúi xuống sắp xếp lại mái tóc có phần rối bời của nàng, vuốt ve mồ hôi lấm tấm trên má ngọc, ôn nhu hỏi…
“Đỡ hơn nhiều rồi, bất quá cơ thể ta hiện không có sức lực…” Thủy Nương Khanh thở hổn hển, đôi môi màu tím mê người không biết từ bao giờ đã tái nhợt, dù đã khôi phục tu vi nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng…
Bất quá toàn bộ lực lượng của thân thể lúc này đã tập trung để điều trị vết thương dữ tợn, ngay cả sức động đậy đầu ngón tay cũng không có…
Lạc Nam nghe vậy, dịu dàng bế lấy nàng, bàn tay nhẹ vung, hàng loạt Linh Thạch xuất hiện nằm rải rác xung quanh, gia tăng tốc độ khôi phục của Thủy Nương Khanh…
Nhìn vết thương dữ tợn của nàng đang bắt đầu chậm rãi lành lại, thỉnh thoảng lau đi mồ hôi trên thân thể nàng…
Nhìn nam nhân tỉ mỉ chăm sóc, Thủy Nương Khanh trong mắt lóe lên một tia phức tạp, khép lại đôi mắt tiến hành vận công…
Thời gian chậm rãi trôi đi…
Hắn cứ ngồi ôm nàng như vậy, cho đến ngày thứ 3…
Vết thương trên lưng Thủy Nương Khanh đã kết vảy, chỉ còn lại ngoại thương, nàng xoay người đứng dậy, từ tốn mặc vào y phục, che lấp đi thân thể mê người trước ánh mắt tiếc nuối của hắn…
Lạc Nam thở dài một hơi buồn bã, nàng đã trở lại là nữ Luyện Hư cường giả, thực lực cũng khôi phục tám phần mười…
Khoảng hai ngày tiếp theo sẽ khỏi hẳn…
Đó là nhờ Dị Thủy và số lượng lớn Linh Thạch mà Lạc Nam bỏ ra…
“Còn không mau mặc lại y phục?” Thủy Nương Khanh thấy tên này vẫn còn trần truồng ngồi trên mặt đất, lườm hắn một cái, thản nhiên bước ra khỏi phòng…
Lạc Nam xoa xoa mũi, cũng đứng dậy mặc lấy y phục…
…
Đứng cạnh lan can thuyền, Thủy Nương Khanh dang rộng hai tay hít thở mùi vị của biển, hiện tại vừa lúc bình minh… mặt trời vừa ló dạng, thỉnh thoảng có đàn cá heo tung tăng nhảy múa, những chú hải âu bay lượn trên bầu trời… cảnh tượng nên thơ đến cực điểm…
Cố gắng xua tan hình ảnh của những ngày ngắn ngủi vừa qua, cưỡng ép ngăn lại trái tim đang đập nhanh, nàng biết vẫn còn một trận chiến quan trọng phía trước…
Nhưng viễn cảnh hiện tại đã sáng sủa hơn nhiều, ít nhất bọn hắn đã không còn bị Phong Ấn, không còn là cá nằm trên thớt mặc người khác mổ xẻ…
Cũng đồng nghĩa với lần này nàng đặt cược đúng rồi…
Kẻ địch vẫn chưa biết chuyện này, đó là một lợi thế rất lớn…
Nhưng còn Thủy Mặc…
Nghĩ đến đệ đệ, trong mắt Thủy Nương Khanh xuất hiện vẻ lo lắng…
“Lo lắng cho tiểu tử đó sao?”
Một âm thanh như nói lên tiếng lòng của nàng, Lạc Nam đã đến bên cạnh…
Thủy Nương Khanh không ngần ngại gật đầu, cắn cắn môi nói:
“Con tin vẫn còn trong tay bọn hắn, chúng ta vẫn không thể vọng động…”
Dù đã khôi phục tu vi, nhưng nếu Hắc Sát lại tiếp tục dùng tính mạng Thủy Mặc uy hiếp nàng, sẽ phải ứng xử ra sao đây? Chẳng lẽ lại tiếp tục nhận Phong Ấn?
Lạc Nam cười cười, nhìn thẳng ra biển, thản nhiên nói:
“Cứ buông tay mà chiến… dù nàng lấy mất đầu của Hắc Sát kia, tiểu tử Thủy Mặc vẫn không bị mất một cọng lông chân…”
Hắn sao có thể không nghĩ đến an nguy của tên em vợ tương lai đây? Nếu tiểu tử này xảy ra chuyện, ngày sau Thủy Nương Khanh phải tiếp quản Hải Hồng Phái, làm sao có thể theo hầu hạ hắn…
Lạc Nam thậm chí còn lo cho bản thân Thủy Mặc hơn Thủy Nương Khanh nữa kìa…
Thủy Nương Khanh không biết tên này đã có ý định bắt cóc nàng, nghe hắn bảo đảm an nguy của người đệ đệ, đôi mắt đẹp lóe sáng:
“Ngươi có dự tính gì? Mau nói ta nghe!”
“Mọi chuyện tự ta có yên bài, nếu tiểu tử kia xảy ra chuyện, cứ tính toán lên người ta!” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực tự tin nói…
“Ra vẻ thần bí!” Thủy Nương Khanh bĩu đôi môi đầy đặn, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ấm áp…
Nàng mặc dù không biết nam nhân này đã an bài những gì, nhưng không do dự một lần nữa lựa chọn tin tưởng hắn…
“Đem tu vi áp chế đi, hai ngày không lâu đâu…” Lạc Nam cười nói…
Thủy Nương Khanh gật đầu, hai người đem tu vi áp chế xuống Luyện Khí Sơ Kỳ như lúc bị phong ấn…
Chỉ là lần này, bọn họ có thể dễ dàng khôi phục tu vi ở bất kỳ lúc nào theo ý muốn…
…
Hai ngày quả thật rất nhanh trôi qua…
Chiếc thuyền Sao Biển Năm Cánh của hai người rốt cuộc tiếp cận một hòn đảo dữ tợn, nhìn từ trên cao, rất giống hàm răng cá mập…
Bên trên đảo, hàng trăm lá cờ hải tặc tung bay trong gió, vài chục Chiến Thuyền Cá Mập cập bến, người canh gác đâu đâu cũng có, mỗi tên đều hung thần ác sát, diện mạo thâm trầm…
“Sào huyệt Cá Mập là đây sao? Hy vọng lần này một mồi lửa có thể đốt trụi các ngươi…” Lời nói tràn ngập sát khí truyền vào tai Thủy Nương Khanh, khiến nàng rùng mình nhìn sang Lạc Nam…
“Ta đẹp trai không?” Hắn lém lỉnh hỏi lại nàng…
“Đẹp ngươi cái đại đầu quỷ…” Thủy Nương Khanh sẵng giọng, bàn tay nhẹ vuốt ve con mắt trống trãi của hắn, tinh nghịch nói:
“Bộ dạng của ngươi cũng rất giống hải tặc đấy!”
“Hừ, nếu ta là hải tặc đã sớm hiếp dâm nàng!” Lạc Nam chộp lấy bàn tay trắng nõn đặt lên miệng hôn một ngụm…
“Ngươi dám?” Thủy Nương Khanh bật cười, nắm đấm nhỏ múa múa trước mặt hắn…
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đóng kịch đi, màn kịch này sẽ rất thú vị đấy!”
Lạc Nam nhẹ giọng thủ thỉ, sắc mặt vốn bình thản trở nên buồn rầu và tuyệt vọng…
Thủy Nương Khanh cảm thấy có ý tứ, sắc mặt xinh đẹp trở về trạng thái lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày chứa một tia sầu não cùng lo lắng…
Nếu có một giải diễn viên xuất sắc nhất, hai người này phải tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán đấy…
Rốt cuộc, thuyền Sao Biển ngày càng đến gần sào huyệt của bầy Cá Mập…
“Kẻ nào?” Theo tiếng quát lạnh dữ dằn vang lên, một đại hán râu quai nón có tu vi Kim Đan cưỡi trên lưng một con yêu thú Cá Mập dài hơn hai mét, tốc độ hết sức nhanh chóng lượn lờ trên mặt nước, tiếp cận thuyền Sao Biển của hai người…
Mà động tĩnh ở đây rất nhanh gây chú ý đến toàn thể đám Cá Mập đang canh gác, chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm tên cưỡi Cá Mập nhao nhao tụ tập, vây quanh thuyền của hai người Lạc Nam…
Dùng ánh mắt mê đắm và tham lam nhìn chằm chằm Thủy Nương Khanh, hận không thể lập tức lột sạch y phục của nàng…
Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia sát khí, đám Cá Mập này một lần nửa thành công chọc giận hắn…
“Cút ra, gọi Hắc Sát ra nói chuyện trước mặt ta!” Thủy Nương Khanh lạnh lùng quát, dù với tu vi Luyện Khí Kỳ hiện tại nhưng khí thế vẫn kinh người…
Đám Hải Tặc hộ vệ sắc mặt thay đổi, một tên có tu vi Kim Đan Viên Mãn chắp tay:
“Phải chăng là Thủy Linh Tiên Tử?”
Thủy Lung Tiên Tử là nhân vật trong mơ của bọn hắn, cả đám chưa từng có tư cách nhận biết diện mạo của nàng…
“Biết rồi còn không cút?” Thủy Nương Khanh trợn mắt…
“Truyền với thủ lĩnh, Thủy Linh Tiên Tử đã đến!” Một tên lập tức truyền âm với đồng bọn…
Kẻ kia gật đầu, lập tức cưỡi lấy Cá Mập chạy đi…
“Thủ lĩnh có dặn, nơi này đã là nhà của phu nhân, có thể tự tiện ra vào!” Một tên chắp tay kính cẩn nói, chỉ là trong mắt vẫn tràn đầy dâm ý…
“Ai là phu nhân của đám chó các ngươi?” Thủy Nương Khanh hừ lạnh, điều khiển thuyền từ từ tiếp cận…
Đám hải tặc giận dữ đến nghiến chặt răng, một tên trong đó hừ lạnh:
“Còn ra vẻ thanh cao? Không phải đến đây cầu sinh Thủ Lĩnh sao? Lão tử nhổ vào…”
“Thủ Lĩnh thật diễm phúc nha! Bờ mông kia… chậc chậc, lão tử hiếp dâm không ít nữ tử, nhưng chưa có ai sánh bằng một cọng lông của nàng…” Một tên khác nước dãi chảy ròng tham lam nói…
“Đó là hàng của Thủ Lĩnh, các ngươi tốt nhất câm miệng!” Một tên trong đó hừ lạnh…
“Chỉ ước mơ thôi nha…”
…
Từ xa, Lạc Nam sắc mặt âm trầm xuống tới, lời của đám súc sinh đó đương nhiên không thoát khỏi tai hắn, càng làm tăng quyết tâm diệt sạch lũ Cá Mập con này của hắn…
“Một đám rác rưởi mà thôi, chấp với chúng làm gì?” Thủy Nương Khanh thấy bộ dạng của hắn, trong lòng xuất hiện một tia thích thú, ngoài mặt vẫn ra vẻ thản nhiên nói…
“Mặc kệ là ai, dám có suy nghĩ không hay về nàng… ta giết cả nhà hắn!” Lạc Nam gằn từng chữ…
“Thật bá đạo, ta cũng không phải của ngươi!” Thủy Nương Khanh yêu kiều ngẩng cao đầu, chỉ là trong mắt tràn ngập tia sáng hạnh phúc…
“Nàng chạy không thoát, lần này xong chuyện… còn nợ ta một chuyến săn Chương Ngư đó…” Lạc Nam thu liễm sát khí, mở miệng cười nói…
“Yên tâm…” Thủy Nương Khanh chỉ phun ra hai chữ…
Bởi vì lúc này, bọn họ đã tiếp cận sào huyệt của bầy Cá Mập…
Càng đến gần hòn đảo, mùi vị huyết tinh càng tràn ngập vào mũi Lạc Nam, hiển nhiên nơi đây không ít người chết…
Phần phật…
Theo âm thanh óng tay áo tung bay, vài chục thân ảnh ngự không mà đến…
Toàn bộ đều là những cường giả thân chinh bách chiến, sát khí hết sức kinh người…
Lạc Nam quan sát, 9 tên Hóa Thần có tu vi dao động từ Sơ Kỳ đến Viên Mãn…
Hơn bốn mươi tên Nguyên Anh cường giả…
Đội hình này so với Hải Hồng Phái quả thật mạnh hơn…
Hải Hồng Phái hiện tại chỉ còn 6 tên Trưởng Lão cấp Hóa Thần mà thôi… số lượng Nguyên Anh cũng không sánh bằng…
Chưa dừng lại ở đó, gần hai trăm tên Kim Đan và vài ngàn tên Trúc Cơ đồng loạt xuất hiện ở bốn phương tám hướng…
Phía trên các chiến thuyền, lại có gần một vạn tên Luyện Khí bước ra…
Cá Mập Đen giường như đã dốc hết lực lượng…
Thủy Nương Khanh và Lạc Nam vừa tiếp cận bờ…
“Cung nghênh Thủ Lĩnh vĩ đại!”
“Cung nghênh Thủ Lĩnh Vĩ đại!”
Toàn bộ băng Cá Mập ngửa đầu lên trời gào thét, tất cả Hải Tặc có tu vi từ Nguyên Anh trở xuống, cả đám cùng nhau quỳ gối…
Mà đám Hóa Thần chỉ cúi người xuống mà thôi, hiển nhiên địa vị bọn hắn không cần quỳ…
Răng rắc…
Trong tiếng reo hò vang dội của bầy Cá Mập, hư không cấp tốc nứt ra, một trung niên nam tử cao cao tại thượng xuất hiện…
Mái tóc đen tung bay, thân hình cao lớn lực lưỡng, gương mặt góc cạnh có phần âm hiểm, nhất là đôi mắt như chim ưng vồ mồi của hắn, tạo cho người khác cảm giác đề phòng ngay từ lần nhìn thấy đầu tiên…
Hắn chính là Hắc Sát – Luyện Hư Trung Kỳ cường giả…
“Cá Mập của ta, các ngươi có thể đứng lên!”
Hắc Sát ngạo nghễ nhìn quanh toàn trường, hạ lệnh…
“Tạ ơn thủ lĩnh vĩ đại!” Toàn thể đám cá mập cười hà hà, chưa kịp đứng dậy…
Trong bầu không khí tưởng chừng như hùng tráng đó, một âm thanh lười biếng không hợp vang lên:
“Làm màu quá đê!”
Tĩnh… tĩnh lặng đến cực hạn…
Không gian lập tức trở nên im ắng đến cực điểm, vô số ánh mắt tập trung tại nơi thanh âm mới vừa phát ra…
Lạc Nam vươn vai ngáp một cái, rất không có hình tượng thò tay vào quần gãi gãi, lại phun ra một ngụm nước bọt xuống mặt đất…
Phốc…
Thủy Nương Khanh âm thầm phì cười, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng đến cực hạn…
Hắc Sát gương mặt âm trầm xuống tới, vốn hắn đã chuẩn bị màn chào đón này suốt hai ngày nay, để ra oai phủ đầu trước mặt Thủy Nương Khanh khi nàng vừa đến, nào ngờ bị tên tiểu tử này một câu nói phá hỏng…
Liếc mắt sang một tên thuộc hạ, hiển nhiên cho rằng với thân phận của hắn, Lạc Nam không xứng nói chuyện…
“Tiểu súc sinh, ngươi chính là kẻ giết Hắc Ngao huynh đệ?” Tên thuộc hạ nhận lệnh của Hắc Sát, nhìn Lạc Nam quát lạnh, hắn tên là Hắc Báo, cũng là một tên đường chủ, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ…
Lạc Nam không thèm nhìn Hắc Báo, trong sự quan sát của hàng vạn tên hải tặc và vẻ mặt đỏ bừng của Thủy Nương Khanh, đột ngột xoay người xuống mặt biển, móc ra tiểu huynh đệ có quy mô lớn trong quần…
Tỏn tỏn tỏn…
Âm thanh vòi nước liên tục rơi xuống mặt biển cả, trước ánh mắt muốn lòi ra của bầy Cá Mập…