Phần 33
Vừa nghe qua lời kể của Cơ Nhã, một cổ lửa giận hừng hực hiện lên trong đôi mắt Lạc Nam…
Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ muốn giết một người đến như thế, dù là khi đối mặt Lạc Vũ…
Dùng Hồn Lực tấn công nhằm thao túng người khác, đây là một trong những thủ đoạn cực đoan nhất, nạn nhân sẽ nhận hậu quả rất nghiêm trọng…
Thương thế nặng nề của linh hồn Cơ Băng khi đó chính là minh chứng cụ thể nhất, nếu không gặp được Lạc Nam, nàng đã sớm chết trước khi Cơ Nhã tìm được U Tuyền Thảo rồi…
Kiếp trước Lạc Nam có nghĩa phụ nhưng cuộc sống ngắn ngủi, kiếp này lại rơi vào một gia tộc mất nhân tính như Lạc Gia, khó khăn lắm mới tìm được một đám thê tử gắn bó liền cành, hắn xem mỗi người các nàng quý giá hơn cả tính mạng…
Mặc kệ nguyên nhân gì, kẻ động đến các nàng đều phải chết!
Sát khí như ngưng tụ thành thực chất khiến Cơ Nhã vừa rùng mình vừa cảm động, vội vàng truyền một tia băng linh lực mát diệu vào cơ thể hắn, nắm lấy tay hắn ôn nhu nói:
“Chàng đừng quá phẫn nộ, nếu không có hắn hạ thủ với Băng nhi, tỷ muội bọn thiếp cũng không có cơ hội gặp chàng!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, con mắt đỏ dần dần diệu xuống, khàn giọng nói:
“Mặc kệ nguyên nhân gì, mặc kệ lý do ra sao, dám động đến các nàng ta sẽ không bỏ qua, kể cả Thiên Cơ Điện…”
Theo lời kể của Cơ Nhã, tỷ muội các nàng cũng nhiều năm cống hiến cho Thiên Cơ Điện, không ngờ nghĩa phụ vừa chết xong, có kẻ lập tức hạ thủ với các nàng, đám cao tầng Thiên Cơ Điện mù hay sao mà không phát hiện? Rõ ràng bọn chúng không hề bình đẳng đối xử các nàng…
“Thiên Cơ Điện rất mạnh, lại thêm tinh thông bói toán, nhìn thấu quá khứ vị lai, chàng không nên nóng vội sẽ chỉ ăn thiệt thòi…” Cơ Nhã lo lắng hắn làm ra chuyện liều lĩnh, vội vàng khuyên nhủ…
“Yên tâm, ta sẽ không đánh mất lý trí, bất quá kẻ làm bị thương Băng nhi có thực lực gì?” Lạc Nam ôm vòng eo nàng gật đầu hỏi…
“Hắn tên Cơ Thiếu Hoàng, là kẻ tự cao tự đại xem thiên hạ như một mặt giếng, Hoàng Kim Bảng đệ mười chín…” Cơ Nhã trong mắt xuất hiện vẻ chán ghét nói…
Lạc Nam nhanh chóng lấy ra Hoàng Kim Bảng…
Quả nhiên dò xét xuống, lập tức bắt gặp một cái tên…
Hoàng Kim Bảng đệ 19: Cơ Thiếu Hoàng, xuất thân từ Hải Châu Đại Lục, 401 tuổi, Luyện Hư Trung Kỳ…
“Hừ, tu vi Hồn Tu của hắn không đề cập sao?” Lạc Nam hừ một tiếng hỏi…
“Hắn ẩn giấu sâu vô cùng, dù là thiếp cũng không biết tu vi Hồn Tu của hắn, bất quá kẻ này thường xuyên dùng Hồn Lực đánh lén đối thủ trong lúc giao chiến, nên mới có xếp hạng cao như vậy…” Cơ Nhã cau mày suy nghĩ, mở miệng nói…
“Phải dùng hồn lực đánh lén sao? Vậy đẳng cấp Hồn Tu của hắn không thể sánh bằng Linh Tu được!” Lạc Nam gật đầu nói…
Nếu tu vi Hồn Tu cao hoặc ngang với Linh Tu, Cơ Thiếu Hoàng có thể dễ dàng nghiền ép đối thủ một cách triệt để mà không cần âm thầm đánh lén…
“Đúng vậy, dù sao thì con đường Hồn Tu lúc nào cũng khó đi hơn Linh Tu mà… dù tại Thiên Cơ Điện thì tài nguyên dùng để tu hồn cũng rất quý giá!” Cơ Nhã đồng ý với phán đoán của hắn…
Lạc Nam đóng lại Hoàng Kim Bảng, tiếp tục điều tra:
“Thiên Cơ Điện người mạnh nhất là ai? Có tu vi gì nàng biết không?”
Cơ Nhã hơi áy náy lắc đầu, môi thơm hé mở nói:
“Người mạnh nhất có lẽ là Điện Chủ, người này quá mức thần bí, bọn thiếp ngay cả mặt mũi hay tên tuổi của hắn cũng không biết… Bất quá nghĩa phụ bọn thiếp trước đây chính là Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả, Hồn Tu cũng đạt đến cấp bậc Luyện Hư Hậu Kỳ…”
Lạc Nam âm thầm suy xét, nghĩa phụ của các nàng là Tam trưởng lão lại có thực lực khủng bố như thế, thì đám Đại Trưởng Lão và Điện Chủ phải càng mạnh mẽ hơn, mối thù lần này xem ra chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn…
“Ta còn quá yếu… nhất định phải mau chóng Tụ Đỉnh và Luyện Hóa Huyết Mạch Nghịch Long…” Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy kiên định…
Cơ Nhã nhìn bộ dạng của hắn mà đau lòng, mở miệng cầu khẩn nói: “Chàng đừng quá nóng vội trả thù, bọn thiếp được ở bên chàng đã là thỏa mãn, đừng quá ép mình có được không?”
“Ta hứa với nàng!” Lạc Nam biết nàng lo lắng, hôn nhẹ lên cái trán như tơ lụa, lúc này mới đổi chủ đề khác:
“Nàng sống tại Hải Châu Đại Lục, chắc biết Thủy Lung Tiên Tử chứ?”
“Là Thủy Nương Khanh đó sao?” Cơ Nhã nghi hoặc hỏi, không biết vì sao hắn lại nhắc đến nữ nhân này…
“Đúng là nàng ấy!” Lạc Nam gật đầu, thầm nghĩ xem ra các nàng biết nhau…
“Trước đây khi còn học ở Bách Linh Học Phủ có chiến đấu qua một lần, Thủy Nương Khanh là nữ nhân kiên cường và quả quyết, là một đối thủ rất đáng gờm! Sao chàng lại hỏi về nàng ấy?” Cơ Nhã không keo kiệt mở miệng ca ngợi, nghi ngờ nhìn hắn…
“Ta đang ở Hải Hồng Phái, là địa bàn của Thủy Nương Khanh đấy!” Lạc Nam vội vàng đem mọi chuyện từ lúc mình nhận nhiệm vụ đến Hải Châu và tình cờ cứu được Thủy Mặc kể lại một lần…
“Haizz”.
Cơ Nhã u oán thở dài một tiếng, thanh lãnh nói: “Chàng cũng thật có duyên với mỹ nhân, không làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng làm anh hùng cứu đệ đệ của mỹ nhân!”
Lạc Nam cười cười, vốn hắn không muốn lo chuyện bao đồng đấy, nào ngờ gặp ngay người của Hải Hồng Phái…
“Nếu quả thật đang ở Hải Châu Đại Lục thì thiếp không tiện xuất hiện, tránh để tai mắt của Thiên Cơ Điện phát giác…” Cơ Nhã hơi suy nghĩ, lo lắng mở miệng nói…
“Yên tâm đi, nàng hiện tại đã tu luyện công pháp khác, chỉ cần thay đổi diện mạo, tin chắc người Thiên Cơ Điện dù thần cơ diệu toán cũng khó phát giác được!” Lạc Nam không sao cả lắc đầu, đem Vô Diện Da Mặt đưa cho nàng…
Hắn tạm thời không cần ngụy trang thành Văn Lang, chẳng cần thứ này…
Cơ Nhã hai mắt tỏa sáng nhìn Vô Diện Da Mặt, đôi môi hồng nhuận nhếch lên, nhoẻn miệng:
“Vậy thiếp an tâm, chỉ cần người của Thiên Cơ Điện không đột ngột bói toán về thiếp, chắc chắn sẽ không phát hiện!”
Lạc Nam ôn nhu hỏi: “Có muốn lập tức ra ngoài hay không?”
Cơ Nhã lắc đầu, mỉm cười thủ thỉ: “Thiếp muốn ở đây theo dõi tình hình trị thương của muội muội, Hải Châu quá mức quen thuộc với thiếp, khi nào chàng cần cứ gọi thiếp ra!”
Nàng từ nhỏ đã sống ở Hải Châu, cũng chẳng cần ra ngoài tham quan hay mở mang kiến thức làm gì…
“Được rồi, vậy ta ra ngoài, tránh để người của Hải Hồng Phái bất ngờ đến tìm…”
Lạc Nam cúi đầu xuống, một lần nữa yêu thương hôn lấy đôi môi thơm ngát của nàng…
Cơ Nhã vẫn còn thẹn thùng, nàng chưa chuẩn bị tâm lý để giao cả thân thể mình cho hắn…
Đối với chuyện này Lạc Nam cũng không vội…
…
Thân hình hắn lóe lên, một lần nữa xuất hiện đã đứng trước kiện quan tài cổ kính nằm lặng lẽ ở một gốc trong Linh Giới Châu…
Nhắc đến đám Hồn Tu của Thiên Cơ Điện, khiến Lạc Nam nhớ lại thứ này…
Chính là Định Hồn Quan, vật phẩm mà Hệ Thống đưa ra nhiệm vụ để hắn đoạt được trong lần Đấu Giá Hội tại Đa Bảo Các – Linh Vũ Thành…
Theo nhiệm vụ chú thích, bên trong ẩn chứa một kinh thiên bí mật…
Lạc Nam tò mò vô cùng…
Đặt bàn tay lên nắp quan tài, Hồn Lực cuồn cuộn mà vào…
Bên trong đan điền, Ôn Hồn Liên nhẹ nhàng chuyển động, không ngừng cung cấp Hồn Lực…
Hồi lâu sau, quan tài vẫn án binh bất động, một chút phản ứng cũng không có…
Dù Lạc Nam đã dùng Nhìn Xuyên Yếu Điểm quan sát kỹ lưỡng nhưng không có thu hoạch gì…
“Kim Nhi, phải chờ đến Hồn Tu của ta đạt Hóa Thần sao?” Lạc Nam mở miệng dò hỏi…
“Muốn chắc chắn mở nó ra phải là Hồn Tu cấp Luyện Hư mới được! Tuy nhiên cường độ hồn lực của công tử tinh khiết hơn Hồn Tu bình thường rất nhiều, vì thế khi đạt Hóa Thần có thể thử một chút…” Kim Nhi chu môi giải thích…
Lạc Nam không tiếp tục thắc mắc, thân hình dứt khoát biến mất…
…
Bên ngoài…
Đẩy ra cửa đình viện, hít thở một hơi không khí pha lẫn chút vị mặn của biển…
“Tham kiến công tử!”
Không biết từ khi nào, hai thiếu nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi uyển chuyển đứng ngoài cửa, hắn vừa tiến ra đã cung kính cúi đầu…
Lạc Nam âm thầm quan sát, hai nàng da trắng môi hồng, thân hình lung linh kiều tiểu, một tóc dài một tóc ngắn, đều có tu vi Trúc Cơ Viên Mãn, rất xinh đẹp…
“Hai nàng đứng nơi này làm gì?” Hắn nghi hoặc hỏi…
Nếu Hải Hồng Phái muốn giám sát hắn cũng sẽ không cử hai thiếu nữ tu vi thấp như vậy a…
“Tiểu thư phân phó chúng tôi đến hầu hạ công tử làm ấm giường!” Hai thiếu nữ đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xuống đất, lí nhí mở miệng…
“Thủy Nương Khanh?” Lạc Nam giật mình, nữ nhân này xem hắn là loại người gì? Lại cử nữ nhân đến ngủ cùng hắn…
“Công tử yên tâm, chúng thiếp vẫn còn là trinh nữ!” Thiếu nữ tóc dài hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói…
Lạc Nam dở khóc dở cười, trừng mắt hỏi: “Hai nàng tên gì?”
“Thiếp tên Tiểu Ngư” Thiếu nữ tóc dài thẹn thùng cắn môi nói…
“Thiếp là Tiểu Nhạn” Thiếu nữ tóc ngắn xoa xoa bàn tay trắng như phấn, ái ngại vô cùng…
Lạc Nam thở dài, hai thiếu nữ như hoa như ngọc tuổi thanh xuân, lại chỉ vì một mệnh lệnh mà cam tâm hầu hạ nam nhân chưa một lần tiếp xúc…
Đây là một phần của quyền lực…
“Trở về đi, đây là một chút Linh Thạch tặng cho hai nàng tu luyện!” Hắn lấy ra một túi linh thạch, mở miệng nói…
Hai nàng mặc dù rất xinh đẹp, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn là ai? Không phải thiên kiêm tiểu thư thì chính là nữ thiên tài, nữ cường giả… khẩu vị của Lạc Nam rất kén đấy…
Huống hồ giữa hắn và hai nữ không có một chút cảm tình đáng nói a…
Đã từ lâu Lạc Nam chỉ thích nam nữ hòa hợp khi cả hai đồng điệu cả linh hồn lẫn thể xác, như vậy mới đạt đến tận cùng của sự thăng hoa…
Tiểu Nhạn và Tiểu Ngư nghe hắn từ chối, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu, vội vàng quỳ xuống…
“Các nàng làm gì?” Lạc Nam giật nảy mình, vung tay một cái, lực lượng của Nguyên Anh Nguyên Mãn kéo hai nàng đứng lên…
“Tiểu thư đã nói sau đêm nay tỷ muội bọn thiếp sẽ là người của công tử, nếu không làm được thì cuốn gói rời khỏi Hải Hồng Phái!” Tiểu Ngư khóc thút thít…
“Đúng vậy, chúng thiếp là từ nhỏ đã gia nhập Hải Hồng Phái, nếu bị đuổi ra ngoài nhất định sống không bằng chết a” Tiểu Nhạn lau đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm…
Lạc Nam nghe vậy cau mày, nhớ lại bản tính của Thủy Nương Khanh, như nghĩ đến điều gì, trong lòng xuất hiện một tia cảm giác thú vị…
“Thủy Nương Khanh ở đâu? Ai cho nàng ta quyền định đoạt số phận của người khác như vậy?”
Hắn cố tình hét lớn ầm vang, kéo lấy tay hai nữ đi thẳng ra ngoài…
“Công tử đừng mà, Tiểu Thư nhất định sẽ mắng bọn thiếp…” Hai nữ hoảng sợ hét ầm lên, hoa dung thất sắc…
“Yên tâm, có ta bảo vệ các nàng!” Lạc Nam cười cười lắc đầu, vỗ vỗ lòng ngực tự tin nói…
Vừa ra khỏi phạm vi đình viện, đã thấy Phúc bá đứng chờ nơi đó, một mặt mỉm cười nhìn ba người…
“Công tử tốt, phu nhân và tiểu thư đang đợi ngài!” Phúc bá cười một tiếng, bắt đầu dẫn đường…
Lạc Nam nghe vậy thản nhiên gật đầu, vẫn kéo Tiểu Ngư cùng Tiểu Nhạn đi tiếp…
Tại một đình viện thanh nhã nằm giữa hồ…
Dì Hoa và Thủy Nương Khanh ung dung cao quý nhàn nhã ngồi uống trà…
Thấy Phúc bá mang theo Lạc Nam cùng hai nữ đi tới, lại thấy gương mặt khóc lóc đỏ hoe của hai nàng… Dì Hoa cười tươi rói, đắc ý nhìn Thủy Nương Khanh ra vẻ chiến thắng:
“Thấy chưa? Nương đã nói Tiểu Nam nhất định không phải nam nhân tùy tiện, ngươi còn không tin?”
Đôi môi màu tím trơn bóng của Thủy Nương Khanh nhẹ nếm một ngụm trà, để lại vết son môi trên miệng cốc, thản nhiên nói:
“Có vẻ như nhan sắc của Tiểu Ngư và Tiểu Nhạn vẫn chưa đủ…”
“Xú nha đầu, lật lọng thật nhanh!” Dì Hoa tức giận đến bộ ngực phập phồng lên xuống…
Lạc Nam mặc dù đi từ xa, nhưng nghe đến đây làm sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra? Quả đúng như hắn dự đoán…
Vô duyên vô cớ ép buộc hai thiếu nữ xinh đẹp đến hầu hạ hắn, với bản tính kiêu ngạo của Thủy Nương Khanh sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Rõ ràng là muốn dùng mỹ sắc thử bản tính của hắn… bất quá loại thủ đoạn non nớt này còn không đủ dùng…
“Công tử, bọn thiếp sợ!” Tiểu Ngư lý nha lí nhí…
“Yên tâm, có ta ở đây các nàng không sao!” Hắn kéo theo hai nữ đến gần đình viện…
Phúc bá biết điều cáo lui…
“Dì Hoa khỏe! Chào Thủy tiểu thư!” Hắn thong thả chắp tay mở miệng…
Dì Hoa quan sát phong thái phiêu dật tà dị của hắn, càng nhìn càng vừa mắt, vội vàng cười nói:
“Tiểu Nam mau đến ngồi, Nương Khanh pha trà!”
Thủy Nương Khanh khóe miệng giật giật, bất quá vẫn dung dung châm một bình trà nóng…
“Hai nha đầu có thể lui, ngày sau các ngươi chính là đệ tử hạch tâm của Hải Hồng Phái! Chỉ cần Phái còn, không ai dám khi dễ các ngươi…” Dì Hoa nhìn Tiểu Ngư và Tiểu Nhạn mỉm cười nói…
Hai nữ vừa nghe, trái tim đập lên thình thịch, khó tin nhìn nhau… các nàng vốn chỉ là ngoại môn đệ tử, so với Hạch Tâm Đệ Tử còn chênh lệch rất xa a…
“Ta nói là thật, Nương Khanh chỉ hù dọa các ngươi mà thôi…” Dì Hoa gật đầu xác nhận…
“Quá tốt rồi! Đa tạ Phu Nhân, đa tạ Tiểu Thư, đa tạ Công Tử…” Hai nữ bừng tĩnh, vui mừng liên tục nói lời cảm tạ…
Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hai nữ còn quá ngây thơ, vốn từ đầu chẳng ai có ý đuổi các nàng…
“Các nàng lại đây!” Hắn vẩy vẩy tay…
Hai nữ nhìn nhau, cắn môi đến gần…
“Tiểu Nhạn có Phong Linh Căn, đây là thân pháp Thê Vân Tung cùng Địa Cấp Thanh Phong Kiếm Pháp… tu luyện cho tốt!” Hắn ném cho nàng hai quyển sách… rõ ràng là thân pháp và công pháp của Thanh Vân Tông…
Từ lúc cướp bảo khố của Thanh Vân Tông, những thứ này hắn có rất nhiều…
Tiểu Nhạn toàn thân chấn động…
Một bên khác Tiểu Ngư thở hổn hển, nhìn Lạc Nam lại móc ra hai quyển sách:
“Tiểu Ngư có Mộc linh căn, đây là Sâm Lâm Vạn Trượng cùng Mộc Hình Quyền… đều là Địa Cấp Vũ Kỹ…”
Hai nữ toàn thân run lẩy bẩy, đột ngột quỳ rạp xuống đất, cảm động khóc rống lên:
“Chúng quá quý giá, bọn thiếp không dám nhận a…”
Một bên Thủy Nương Khanh và Dì Hoa trong mắt xuất hiện vẻ khác thường, mặc dù các nàng là môn phái chủ tu Thủy Hệ, nhưng đã từng là một cái Bát cấp Thế Lực, đương nhiên vẫn có một số công pháp và vũ kỹ thích hợp cho thành viên có thuộc tính khác, bất quá Địa Cấp có không nhiều…
Không ngờ hắn lại hào phóng như vậy, một lần mang cả đống ra cho người khác…
“Vật ta đã cho không có ý thu lại, hai nàng không nhận có thể đem vứt đi!” Lạc Nam dùng lại chiêu cũ…
Hai nữ tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm thế nào cho phải…
“Tiểu Nam đã cho thì cứ nhận đi! Cố gắng chăm chỉ tu luyện, đừng để hắn thất vọng…” Dì Hoa mở miệng dặn dò…
“Đội ơn công tử, đội ơn phu nhân và tiểu thư, bọn thiếp cáo lui…” Hai nữ rốt cuộc chịu tiếp nhận, gương mặt vẫn còn treo lấy vẻ mơ màng…
Chuyện ngày hôm nay quá mức không chân thật, các nàng có cảm giác như mình đang nằm mơ…
Chỉ trong một đêm, thân phận và vận mệnh chuyển biến như trời và đất… nói một bước lên mây cũng rất phù hợp…
Địa Cấp, đó là những thứ mà cả đời các nàng không dám mơ đến a… hiện tại lại cùng lúc có được…
Nhìn thân ảnh hai nữ nhảy nhót tung tăng rời đi, Thủy Nương Khanh tay cầm cốc trà, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, không mặn không nhạt nói:
“Công tử thủ đoạn phi thường a, chỉ sợ sau ngày hôm nay lại có hai nữ tử cả đời không thể quên ngươi…”
Lạc Nam nhếch miệng, không để ý cầm lấy cốc trà trên bàn uống một ngụm…
Chỉ cảm thấy vị ngọt vào mũi, thơm ngát như lan…
“Khanh khách khanh khách” Dì Hoa đột ngột cười run lẩy bẩy cả người…
Mà Thủy Nương Khanh càng là đỏ bừng cả gương mặt, nghiến chặt răng giận dữ trừng mắt nhìn hắn…
Lạc Nam khó hiểu nhìn nhìn, rốt cuộc phát hiện điều khác thường, cốc trà vốn thuộc về hắn vẫn còn nằm trên tay Thủy Nương Khanh, mà cốc trà hắn đang uống chính là cốc đang uống dở của nàng…
Bên trên miệng cốc, vẫn còn vết son môi màu tím nổi bậc, mê người đến cực điểm…
Lạc Nam thầm mắng mình bất cẩn, ngoài mặt thản nhiên như không thốt ra hai chữ:
“Trà ngon!”