Phần 127
Một tuần trôi qua…
Lạc Nam vừa rời khỏi Chi Nhánh của Đa Bảo Các, thân thể lập tức tiến vào trạng thái Tiềm Hành…
Hắn đến Đa Bảo Các có mục đích rất đơn giản, chính là nhờ bọn họ truyền tin báo bình an về Thánh Linh Học Phủ, tránh cho Sư Phụ và Mộng Ảnh các nàng lo lắng…
Đa Bảo Các trải rộng khắp thiên hạ, truyền đạt thông tin đối với họ dễ như ăn cháo…
Nhất là khi Lạc Nam đưa ra thẻ khách Vip, mọi chuyện được thực hiện trong một nốt nhạc…
Thông tin bình an đã truyền về tận tai Võ Tam Nương, Lạc Nam hắn có thể thoải mái hành động.
…
Đây là một đêm tối mịt, khi trăng và sao bị mây đen bao phủ…
Bạch Đế Thành lâm vào không gian tĩnh lặng…
Một thân ảnh thản nhiên phi hành vào đại môn Hoàng Cung, nơi có hai vị Luyện Hư cường giả nghiêm ngặt trấn giữ…
Chỉ là với tác dụng thần kỳ của Liễm Tức Y cùng Tiềm Hành Phi Phong, Lạc Nam thoải mái tiến vào như chốn không người…
“Cảnh Địa… mục tiêu cho lần thăm dò này của ta!”
Lạc Nam thân ảnh như quỷ mị, lướt qua vô số thị nữ và thị vệ… vừa di chuyển vừa dò xét.
Vô số kiến trúc khang trang lộng lẫy bị hắn bỏ qua, độ rộng lớn của Hoàng Cung không dễ thăm dò… nhất là đối với người chưa biết gì như hắn…
“Hả? Thư Viện Hoàng Gia?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, tốc độ di chuyển chậm lại.
Trước mặt hắn lúc này là một kiến trúc cổ kính có 4 tầng, tràn ngập khí tức trang nghiêm mà thần bí.
Rõ ràng là nơi cất chứa các loại Công Pháp, Vũ Kỹ và Cổ Tịch của Bạch Sa Hoàng Triều.
Dùng ánh mắt quan sát nơi này hồi lâu, thật lòng rất muốn vào tham quan một phen, nhưng Lạc Nam đủ bình tĩnh để hiểu rõ, những nơi như thế này ẩn chứa nguy hiểm rất lớn…
Nói không chừng có bố trí Trận Pháp lợi hại nào đó, hơi không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.
Hơn nữa mục đích chính của cuộc thăm dò lần này là Cảnh Địa và Dị Thổ, tạm thời gác lại ham muốn trong lòng.
Đang định tiếp tục di chuyển…
“Không ổn!” Lạc Nam lập tức biến sắc mặt…
Một thân ảnh già nua quỷ dị xuất hiện trên đỉnh Thư Viện, thần thức phô thiên cái địa lập tức tỏa ra, phủ kín toàn bộ ngóc ngách trong bán kính ngàn dặm xung quanh…
Đây là một lão già râu tóc bạc trắng, trên thân mặc lấy Y Phục Thái Giám, diện mục sắt lẹm, dáng người nhỏ bé… chỉ cao khoảng một mét rưỡi là cùng…
Bất quá khí thế Hợp Thể Sơ Kỳ kia khiến Lạc Nam âm thầm đứng im bất động, sợ mình gây ra động tĩnh không đáng có.
“Phần phật…”
Có tiếng xé gió truyền đến, một tên nam tử trung niên thân mặc chiến giáp phá không xuất hiện, hắn chính là đội trưởng đội thị vệ trong cung.
Lúc này cung kính bái kiến lão già nhỏ bé kia, mở miệng thắc mắc:
“Hồi bẩm Nhị Lão, chuyện gì kinh động đến người?”
Nhị Lão nhíu nhíu mày nghi hoặc đáp:
“Lúc nãy lão phu cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thư Viện, bất quá hiện tại xem ra là ta đa nghi!”
Lạc Nam giật bắn mình, trong lòng âm thầm mắng:
“Con bà nó khủng bố như vậy, cảm giác được ánh nhìn mới ghê chứ… ta cần cẩn thận hơn mới được!”
Hắn hơi chủ quan, Hợp Thể Kỳ ngoài thực lực cường đại ra, linh cảm của họ cũng vô cùng nhạy bén… mặc dù có Liễm Tức Y cùng Tiềm Hành Phi Phong, nhưng khi bị hắn nhìn chằm chằm vào vẫn sinh ra cảm ứng.
Lão già trước mặt này thì ra là Nhị Lão, thực lực chỉ kém Đại Lão một bậc… tên nam tử mặc giáp kia cũng là Luyện Hư Trung Kỳ.
Hoàng Cung quả là đầm rồng hang hổ a.
Đội trưởng đội Thị Vệ nghe Nhị Lão nói, âm thầm lưu tâm, bất quá vẫn tự tin khẳng định:
“Thì ra là vậy… chúng ta canh gác rất nghiêm mật, ngay cả con muỗi cũng không để lọt… Nhị Lão xin yên tâm!”
“Con người có thủ đoạn mà muỗi không có…”
Nhị Lão thản nhiên nói một câu, nhiệm vụ của hắn trong Cung là tọa trấn Thư Viện Hoàng Gia, trừ khi ngươi là Hoàng Thân Quốc Thích, bằng không phải có chỉ thị của Hoàng Đế mới được tiến vào…
“Đa tạ nhị lão nhắc nhở!” Nam thống lĩnh sắc mặt cung kính, chắp tay nói.
“Trở về làm nhiệm vụ tiếp đi!” Nhị lão nhẹ nói một câu, thân hình đã quỷ dị biến mất…
Đội trưởng đội thị vệ hướng về Thư Viện một lần nữa cúi người, lúc này truyền âm đến toàn bộ Thị Vệ trong Cung:
“Toàn thể tăng cường phòng bị, phối hợp chặt chẽ, đêm nay không ai được lơ là!”