Phần 122
Lạc Nam vận chuyển lực lượng cơ thể, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất để lấy đà, tạo thành vô số khe nứt lớn nhỏ lan tràn.
Vì hiện tại đang là Văn Lang, Lạc Nam không thể sử dụng Tốc Biến hay Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ… đó là thân pháp độc hữu của hắn, rất dễ bị phát hiện…
Đành phải dùng sức mạnh thuần túy của nhục thân…
Hắn bật người nhảy lên không trung, lực lượng thể tu vận chuyển, tay cầm Trọng Kiếm nặng nề như thiên quân vạn mã, ánh mắt nghiêm nghị…
“Trấn Sơn!”
Động tác không chút hoa mỹ, cũng không chút dư thừa… thô bạo mà dứt khoát, đem toàn bộ Trọng Kiếm hướng đỉnh đầu Ngọc Trần nện xuống…
Cảnh tượng diễn ra với tốc độ chóng mặt khiến đám người ngơ ngác không kịp hoàn hồn…
Chẳng có ai nghĩ đến một Hóa Thần Hậu Kỳ lại đón nhận công kích của Ngọc Trần mà chẳng hề hấn gì… cũng chẳng có ai nghĩ đến thiếu niên này lại còn dám phản công như vậy.
Đợi bọn hắn kịp hoàn hồn, đã thấy thanh Trọng Kiếm khủng bố kia sắp nện vào đầu Ngọc Trần, lấy tư thái như có thể thái sơn áp đỉnh mà đến.
“Có chút bản lĩnh, hừ!” Ngọc Trần hừ lạnh, bất quá hắn dù sao cũng là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, phản ứng nhanh nhẹn vô cùng…
Hắc Chiến Mâu xuất hiện trong tay, bão cát lại một lần nửa hình thành, hai tay nắm lấy chuôi mâu, không lùi mà tiến… hướng đến Trọng Kiếm quét ngang…
ẦM…
Hư không lan tràn vết nứt, âm thanh chấn động vang vọng bốn phương, Kiếm cùng Mâu va đập tạo thành luồng khí mang tính hủy diệt lan tỏa ra xung quanh…
“Hừ, trấn!”
Bạch Dương cùng Bạch Liệt đồng thời hừ lạnh, khí thế lan tràn, đem dư ba công kích của Lạc Nam và Ngọc Trần phá nát, tránh ảnh hưởng đến người xung quanh.
Sau cú va chạm, Ngọc Trần và Lạc Nam đồng loạt lùi lại vài bước trên không trung, hậm hực nhìn nhau…
“Hoàng Kim Bảng vẫn là Hoàng Kim Bảng a, với thân phận của Văn Lang muốn đánh bại hắn phải bỏ ra vốn liếng!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ…
Mà ở phía đối diện, sắc mặt Ngọc Trần cũng không hề dễ nhìn, nghiến răng nghiến lợi:
“Thì ra ỷ vào thân phận Thể Tu cùng Thiên Cấp Vũ Khí, trách không được có lá gan khiêu khích bổn tướng quân… bất quá ngươi gánh nổi sao?”
Hắn rốt cuộc hiểu vì sao Lạc Nam chỉ là một Hóa Thần Hậu Kỳ lại dám ra tay với mình, tên này rõ ràng ỷ vào Thể và Linh tu kết hợp, lại thêm thanh Trọng Kiếm kia là một kiện Thiên Cấp Vũ Khí…
Bất quá chỉ bấy nhiêu đó thôi là chưa đủ, Ngọc Trần cười gằn khinh thường, sát ý lan tràn, tiếp tục cầm Mâu công tới…
Lạc Nam lặng lẽ mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm, chú ý toàn bộ động tác của Ngọc Trần…
Theo sau đó, cũng vác lấy Trọng Kiếm, Linh Thổ Đỉnh ù ù rung chuyển, thổ hệ nguyên tố gia trì lên thân Kiếm, tăng thêm sức nặng cho nó, lao đến Ngọc Trần…
Keng keng keng…
Cả hai lấy cứng đối cứng, Thổ cùng Mâu liên tục va đập trên không trung, tạo thành những tiếng vang chát chúa…
Ngọc Trần có lợi thế về mặt tu vi nên chẳng hề ngần ngại… mà Lạc Nam áp dụng Nhìn Xuyên Yếu Điểm vào chiến đấu, lại thêm Linh Lực trong người tràn đầy, không hề rơi xuống hạ phong.
Hai người đánh sáp lá cà trên không trung, khiến đám người bên dưới ngạt thở quan sát…
Trọng Kiếm mạnh mẽ vững chãi, công thủ toàn diện…
Mà Chiến Mâu sắc bén linh hoạt, cơ động vô cùng…
Trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
“Tiểu tử này cũng là Thổ hệ tu sĩ, bất quá đẳng cấp Thổ Nguyên Tố còn quá thấp!” Đám người nhìn trận chiến của Lạc Nam âm thầm bình luận…
Chẳng ai đặt lòng tin vào người thanh niên tên Văn Lang này, phải biết Ngọc Trần còn chưa vận dụng đến Hắc Sa đấy…
Nếu bọn hắn biết Lạc Nam còn Lôi Kiếp, Dị Mộc, Dị Hỏa, Dị Thủy chưa vận dụng… không biết sẽ có cảm tưởng gì…
Càng đánh với Lạc Nam, sắc mặt Ngọc Trần càng thay đổi… bởi vì hắn có cảm giác được, đối thủ của mình vậy mà nhìn thấu toàn bộ khe hở trong công kích, từ đó uyển chuyển hóa giải sau đó phản công…
Điều này quá mức hoang đường, nhưng lại là sự thật…
Chính là nhờ Nhìn Xuyên Yếu Điểm, Lạc Nam mới có thể ở trạng thái không dùng các con bài khác vẫn có thể đánh ngang tay Ngọc Trần…
Bất quá, Ngọc Trần không muốn tiếp tục dây dưa nữa, ánh mắt hắn đanh lại, nhìn Lạc Nam cười lạnh nói: “Tiểu tử, làm nóng người xong rồi… chuẩn bị chết chưa?”
“Haha, ngươi chưa đủ tư cách để ta làm nóng người đâu!” Lạc Nam cười nhạt, đáp lại một câu như vậy…
“Ngu xuẩn mất khôn!” Ngọc Trần bị chọc giận, trầm giọng quát:
“Đại Địa Nhất Quyền!”
Ngọc Trần một tay cầm Mâu, tay còn lại bất ngờ nắm lại thành đấm hướng xuống mặt đất…
Giường như đáp lại lời kêu gọi của hắn, sa mạc nhẹ nhàng lay động, theo sau đó vô số Thổ nguyên tố bị hút lên không trung, chúng nó ngưng tụ thành một nắm đấm khổng lồ, bao trùm sức mạnh của đại địa…
“Ăn đấm!”
Ngọc Trần thét gào, hướng về mặt Lạc Nam tung đấm…
Lốp bốp…
Cùng lúc đó, nắm đấm bằng cát hiên ngang mà đến, tốc độ và lực ép khiến không khí nổ vang.
Lạc Nam hít sâu một hơi, nhẹ hạ thấp người xuống… lực đạo toàn thân dồn vào nơi cánh tay, nắm đấm siết chặt…
Gân xanh trên cơ thể như ẩn như hiện, cũng đồng dạng tung ra một đấm…
“Quân Tử Hàng Ma Quyền!”
Điều khác biệt chính là, nấm đấm của Ngọc Trần là do vô số Cát trắng ngưng tụ, mà nắm đấm của Lạc Nam chính là thuần túy lực lượng cơ thể, máu thịt của bản thân…
ẦM…
Đấm cùng đấm va chạm… cánh tay của Lạc Nam rỉ máu, có tiếng xương cốt đổ gảy nhàn nhạt truyền ra…
Nhưng đó chưa phải thứ khiến người khác khiếp sợ…
Bởi vì nắm đấm bằng cát khổng lồ kia bị nấm tay nhỏ bé của người thanh niên bá đạo xuyên thủng, toàn bộ tiêu tán thành đất bụi…
Càng đánh càng hăng, lần đâu tiên không mượn nhờ Dị thuộc tính đánh với Luyện Hư Kỳ khiến Lạc Nam hưng phấn trong lòng, máu huyết sôi sục…
Mặc dù không thể áp đảo đối phương, mặc dù không thể làm bị thương đối phương, thậm chí cánh tay đang kịch liệt đau nhức… nhưng đây là thành tích đủ để Lạc Nam tự hào.
“Khốn kiếp!”
Trái ngược với Lạc Nam, Ngọc Trần chỉ cảm thấy mặt mũi của mình toàn bộ mất hết… khi không thể nhẹ nhõm đánh bại một kẻ mà hắn vốn cho là phế vật…
“Thiên Cấp Vũ Kỹ – Cát Bạo!”
Vẫn không dùng đến Hắc Sa… bởi vì theo Ngọc Trần thấy, phải sử dụng đến Hắc Sa để đánh bại Lạc Nam là hành vi quá mức mất mặt…
Nhưng không vì thế mà hắn nương tay, trái ngược lại một lần nữa vận dụng đến tận Thiên Cấp Vũ Kỹ – Cát Bạo…
Hai tay hóa thành vô số ấn quyết, Sa Mạc rộng mênh mông đột ngột rung lên bần bật, Ngọc Trần nâng hai cánh tay lên đỉnh đầu, vô số hạt cát cấp tốc ngưng tụ giữa đôi tay hắn…
Tạo thành một quả cầu cát đầy gai góc, ẩn chứa năng lượng khổng lồ…
“Mau hạ lập kết giới, tránh dân chúng bị thương!” Bạch Liệt quát lên một tiếng…
Lục Lão nghiêm nghị gật đầu, phi thăng lên không trung… linh lực điều động, tạo thành một màn chắn bao trùm Lạc Nam và Ngọc Trần…
“Đi chết!”
Người ra tay trước vẫn là Ngọc Trần, Cát Bạo được hắn tung ra, như một quả bom mang tính hủy diệt xuyên phá không gian lao thẳng đến vị trí của Lạc Nam…
“Một chiêu này vừa ra, chỉ sợ thanh niên kia đã hết đường lui!” Có người lên tiếng cảm thán…
“Không sai, trước mặt Cát Bạo… thanh Trọng Kiếm kia không đủ để che chắn bảo vệ hắn!” Không ít kẻ đồng tình tán đồng…
Từ đầu đến cuối, Lạc Nam đều dùng Trọng Kiếm để phòng ngự và chiến đấu cùng Ngọc Trần…
Cát Nộ là vũ kỹ nổi danh về phạm vi công kích bá đạo mạnh mẽ, đem mục tiêu bao trùm nơi trung tâm, theo suy nghĩ của người ở đây… những gì Lạc Nam biểu hiện đã là cực hạn của hắn, làm sao ngăn được một chiêu này?
Chỉ là sắc mặt bình thản của Lạc Nam khiến bọn hắn khó chịu, tên này không có chút sợ hãi nào chẳng khác gì đang chế nhạo bọn hắn phán đoán sai vậy…
Trong lúc nhất thời, không ít người hy vọng Lạc Nam trúng chiêu trọng thương.
Chỉ là sự thật luôn phũ phàng, khiến bọn hắn thất vọng…
Lạc Nam hai tay cấp tốc kết ấn pháp huyền ảo, cùng lúc thốt ra:
“Dung Nham Hộ Thân”.
“Trấn Áp Hoang Vũ Ấn”.
Trên thân thể hắn, một lớp áo giáp được ngưng tụ từ đất và lửa… tạo thành Dung Nham bảo vệ cơ thể, nhìn qua bất khả xâm phạm…
Chưa dừng lại ở đó, cuồn cuộn Thổ Linh Lực đang bị điều động, tạo thành một Đại Ấn khủng bố giữa hai cánh tay Lạc Nam…
Cùng lúc thi triển hai loại Vũ Kỹ… nhất công, nhất thủ…
Đây là hai vũ kỹ của Trọng Vô Danh để lại, thích hợp với thân phận Văn Lang của Lạc Nam lúc này.
Đối diện Cát Bạo, đại ấn trong tay cuồng bạo mà ra, mang theo uy lực có thể trấn áp Hoang Vũ, bình định càn khôn…
Trấn Áp Hoang Vũ Ấn!
Không chút dây dưa dài dòng, trực tiếp nện vào Cát Bạo.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Cát Bạo bị đại ấn nện vào, ầm vang nổ tung…
Sóng xung kích hủy diệt bốn phương tám hướng, cát bụi ngập tràn đem thân ảnh Lạc Nam và Ngọc Trần hoàn toàn che đậy…
Cũng may có màn chắn bảo vệ của Lục Lão, bằng không uy lực của lần va chạm này có thể khiến vô số người xung quanh hộc máu…
Bạch Điểu Quân ngơ ngác nhìn nhau, có trời mới biết kẻ vô tình được bọn hắn cứu vớt lại khủng bố như vậy…
Bầu không khí có phần im ắng…
Đến khi cát bụi tản đi…
“Hít”.
Đám người hít một hơi khí lạnh, ngay cả hai tên Hoàng Tử ánh mắt cũng hơi rụt lại khi chứng kiến cảnh tượng phát sinh…
Sa mạc bên trong màn chắn toàn bộ không thấy… chỉ để lại một lỗ sâu khổng lồ sâu không thấy đáy mà thôi…
Lơ lửng trên không trung, lớp giáp Dung Nham của Lạc Nam đổ vỡ chỉ còn lại vài mảnh… toàn thân vốn đầy máu me nên nhìn qua vẫn thê thảm như ban đầu… chỉ bất quá gương mặt hắn vẫn thản nhiên, hăng hái đánh giá đối thủ…
Nơi đối diện, Ngọc Trần sắc mặt vặn vẹo, mái tóc dài có phần rối bời… chiến giáp đen kịch oai hùng trên thân chỉ còn lại vài mảnh nhỏ đủ sức che chắn địa phương nhạy cảm…
Vô tận phẫn nộ dâng lên đỉnh đầu, sắp mất đi lý trí rồi…
Có trời mới biết Ngọc Trần tức giận đến mức nào, bởi vì trạng thái chật vật của hắn lúc này, hoàn toàn là do Cát Bạo của chính hắn gây nên…
Cát Bạo hoạt động như một quả bom cát mang tính hủy diệt… vốn dành riêng cho Lạc Nam…
Nào ngờ tên này trực tiếp đánh ra một Ấn vào Cát Bạo, chẳng khác nào kích nổ quả bom khủng bố này.
Mà Ngọc Trần hắn lại đứng gần khoảng cách bom bị kích nổ, đương nhiên ăn thiệt thòi lớn gấp mấy lần so với Lạc Nam…
Càng nghĩ càng tức giận, lý trí triệt để không còn sót lại chút gì…
Trong đôi mắt của Ngọc Trần, cát đen dần dần luân chuyển… đã có Hắc Sa lượn lờ xung quanh cơ thể hắn…
Hắc Sa Lưu Động lại xuất hiện!
“Ông trời ạ, tướng quân muốn dùng Hắc Sa đối phó Văn Lang!” Một tên Bạch Điểu Quân hò hét…
Đám người sắc mặt ngưng trọng, ai cũng biết Hắc Sa là con bài mạnh nhất của Ngọc Trần, rất ít khi vận dụng đến…
Khi sử dụng Hắc Sa, chiến lực của Ngọc Trần sẽ tăng gấp mấy lần!
Xem ra là thật sự phẫn nộ rồi!
Nhìn thân ảnh Lạc Nam, không ít người thở dài tiếc hận… thiếu niên này mặc dù cũng là tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng Hắc Sa vừa ra… chỉ sợ ngay cả xác cũng không còn…
Điều này chính bản thân Lạc Nam cũng hiểu, hắn từng chứng kiến Hắc Sa của Ngọc Trần mạnh mẽ như thế nào… chỉ ở trạng thái hiện tại của mình hoàn toàn không thể đánh…
Hít sâu một hơi, Diễm Tâm Đỉnh trong đan điền đã nhè nhẹ xoay tròn… không ai nhìn thấy rằng, trong ánh mắt của người thanh niên, thỉnh thoảng có ngọn lửa màu thiên thanh lấp lóe, sắp vận dụng rồi…
Bát Hoang Hoành Thiên Viêm!
Một khi Ngọc Trần dùng đến Hắc Sa, cách để triệt hạ chỉ có thể dùng đến Dị thuộc tính…
Và Dị Thuộc Tính chưa từng được Lạc Nam sử dụng công khai chỉ có Bát Hoang Hoành Thiên Viêm mà thôi.
“Bức bổn tướng dùng đến Hắc Sa, ngươi có chết cũng nên mãn nguyện!” Ngọc Trần sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ máu.
Từ lúc ban đầu, hắn luôn chưa từng để Lạc Nam vào mắt… cho rằng người này chỉ là một phế vật may mắn được cứu mạng mà thôi.
Nhưng tất cả những gì Lạc Nam thể hiện, chẳng khác nào một cú tát hung hăng vào mặt hắn vậy.
Lần đầu trong đời, thiên tài Hoàng Kim Bảng như hắn bị người khác vượt cấp chiến đấu!
Để rửa sạch sỉ nhục này, chỉ có thể dùng máu và xác thịt của đối thủ…
“Hắc Sa Xuyên Phá!”
Bàn tay nắm chặt chuôi Hắc Chiến Mâu, thân hình hóa thành cát đen bay đầy trời…
“Là chiêu thức này sao?” Lạc Nam âm thầm lẩm nhẩm…
Hắc Sa Xuyên Phá là đòn giúp Ngọc Trần đánh trọng thương yêu thú cùng cấp độ Liệt Hỏa Hổ, lúc này đang nhắm vào Lạc Nam…
Hắn hít sâu một hơi, phía sau lưng… một đôi cánh lửa màu thiên thanh đang chực chờ cơ hội để xông ra ngoài…
Chỉ cần Ngọc Trần vừa xuất hiện, đáp trả lại hắn sẽ là ngọn lửa trùng thiên có thể thiêu đốt bát hoang.
“Chết đi!”
Cát đen đột ngột ngưng tụ pha lẫn tiếng cười khoái trá của Ngọc Trần, hắn đã bất ngờ đến sau lưng Lạc Nam đang đứng im bất động…
Hắc Chiến Mâu không chút do dự đâm xuống…
Vô số người hít thở không thông nhìn cảnh này, cho rằng Lạc Nam chết chắc rồi.
“Nhị vị dừng tay!”
Hết sức đột ngột, âm thanh thuần khiết, trong trẻo ấy lại vang lên giữa thiên địa…
Ánh mắt đầy sát khí của Ngọc Trần lập tức tiêu tán vài phần, Chiến Mâu trong tay bất chợt khựng lại…
Mà trong đôi mắt Lạc Nam, ngọn lửa thiên thanh cuồng bạo sắp lao ra ấy cũng vội vàng ẩn sâu đi mất…
Vô số người giật mình nhìn qua…
Rèm cổ kiệu hé mở, thân ảnh tuyệt mỹ thánh thiện ấy nhẹ bước ra ngoài trước ánh mắt nóng bỏng của huynh đệ Liệt – Dương…
Bạch Liên Hoa!