Phần 91
Thanh âm vang lên khiến cả Dạ Thanh Thu, Lạc Nam và cả Tịnh Dạ đều sửng sốt.
Chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ bất chợt rơi xuống…
Vẫn là hờ hững với vạn vật xung quanh, tóc, mặt nạ, áo choàng, ánh mắt… mọi thứ đều màu đỏ.
Ở Tu La Giáo này, đặc điểm nhận dạng rõ ràng như thế không phải ai khác ngoài Huyết Thánh Nữ.
Chỉ bất quá lần này không xuất hiện ở trạng thái chiến đấu nên thanh Lưỡi Hái Tử Thần với tên gọi Lãnh Huyết Liềm không lộ diện, cảm giác áp bách mãnh liệt của mấy lần trước đã phai nhạt hơn đôi chút.
“Huyết Thánh Nữ?” Tịnh Dạ hơi nhíu đôi mày liễu, chợt nhàn nhạt lên tiếng:
“Tiểu tử thúi này chỉ là tên dẻo mồm chỉ biết hái hoa bắt bướm, Huyết Thánh Nữ mắt cao hơn đầu, chẳng lẽ lại để tâm đến hắn sao?”
Với kinh nghiệm của một trong số các nhân vật cao tầng Tu La Giáo, Tịnh Dạ mặc dù không muốn công nhận Lạc Nam nhưng nàng thừa hiểu mức độ yêu nghiệt vượt qua lẽ thường của tên tiểu tử này, vì vậy thà rằng đồ đệ của nàng không được cũng kiên quyết không thể để hắn rơi vào tay Huyết Thánh Nữ.
Trong cuộc cạnh tranh ngôi vị người thừa kế giáo chủ tàn khốc, Tịnh Dạ Tiên Tử đương nhiên sẽ đứng về phía đồ đệ của mình là Dạ Thanh Thu.
Phe cánh của Huyết Thánh Nữ đang quá mạnh, bởi vì người chống lưng chính là vị giáo chủ đương nhiệm, Tịnh Dạ hiểu mình phải liên thủ cùng Đại Trưởng Lão thì mới đủ sức cân bằng cục diện.
Vì vậy mặc dù ngoài miệng cố tình làm khó và gây sự với Lạc Nam, thật ra chưa từng nổi lên sát tâm hay có ý muốn làm hại hắn.
Mà đối với lời phủ đầu của Tịnh Dạ, Huyết Thánh Nữ vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt, thanh âm chậm rãi:
“Nhị Trưởng Lão suy nghĩ nhiều rồi, Kim Tu La Lạc Nam liên quan đến một chuyện quan trọng, ta chỉ phụ trách truyền tin và dẫn đường mà thôi.”
“Chuyện quan trọng gì mà ngay cả bổn tọa cũng không biết? Đừng quên Lạc Nam đang trong giai đoạn Tu La Thánh Chiến, hắn có quyền tự do.” Tịnh Dạ mày liễu dựng thẳng, càng phát ra âm thanh nghi vấn.
“Đây là việc khẩn cấp, không thể nói khi chưa được phép.” Huyết Thánh Nữ lắc đầu.
Tịnh Dạ ánh mắt lấp lóe, nàng hiểu Huyết Thánh Nữ không phải loại người không nói đạo lý, nếu thật sự kiên quyết mang Lạc Nam đi như thế ắt hẳn là thật sự cần đến, bất quá nàng vẫn mở miệng:
“Chúng ta cần suy nghĩ!”
Huyết Thánh Nữ nhìn sang Lạc Nam: “Ta gọi hắn, không phải gọi Nhị Trưởng Lão, không cần ngươi suy nghĩ.”
Lạc Nam trong lòng ngứa ngáy, không biết có đại sự gì mà đích thân Huyết Thánh Nữ lại triệu kiến hắn.
Tu La Lệnh mang theo bên người chợt rung động, Lạc Nam vội vàng lấy ra quan sát.
Chỉ thấy bên trên Tu La Lệnh xuất hiện biến hóa.
Trong danh sách thù địch, phía trên Thiên Lệnh Giáo, ba chữ chậm rãi nổi lên:
“Vạn Huyết Giáo!”
Ở phía bên cạnh, Tu La Lệnh của Thủy Triều Tịch cũng biến hóa giống y hệt, từ 6 thế lực thù địch gia tăng lên 7.
Lạc Nam rùng mình, trong lòng âm thầm siết chặt, vô thức liếc mắt nhìn Huyết Thánh Nữ.
Vạn Huyết Giáo mới chính là nhà thật sự của Huyết Thánh Nữ a, tên của nàng là Huyết Chiêu Dương, mà Tu La Giáo Chủ đã bắt cóc nàng khi vừa mới được sinh ra trở về làm đồ đệ.
Hiện tại Vạn Huyết Giáo bất ngờ được thêm vào danh sách thù địch của Tu La Giáo dù trước đó không có, vừa lúc Huyết Thánh Nữ đến tận nơi triệu kiến hắn, mọi thứ trùng hợp quá mức, điều này làm Lạc Nam cảm giác bất an.
Chẳng lẽ Huyết Thánh Nữ hay Tu La Giáo Chủ biết việc hắn đem tin tức báo cho Vạn Huyết Giáo Chủ nên muốn trừng trị hắn?
“Không, tuyệt đối không có khả năng, việc ta là Thiên Cơ Lâu Chủ là bí mật…” Lạc Nam kiên quyết phủ nhận:
“Huống hồ Vạn Huyết Giáo Chủ đến Thiên Cơ Lâu cũng là bí mật, làm sao có thể bại lộ?”
Thấy Lạc Nam trầm tư không lên tiếng, Huyết Thánh Nữ hơi nhướn mày hỏi:
“Ngươi muốn kháng lại lệnh của Tu La Giáo? Đừng quên hiện tại ngươi chỉ là Tu La Sứ Giả!”
“Hừ!” Dạ Thanh Thu thấy nam nhân của mình bị khiển trách, liền lạnh lùng nói:
“Đừng hùng hổ dọa người như thế, ta đi cùng hắn một chuyến là được!”
“Không thể!” Huyết Thánh Nữ vẫn là lắc đầu.
“Muốn gây chiến sao?” Dạ Thanh Thu tâm tình đang không tốt vì sư phụ và nam nhân tranh cãi lập tức bạo tẩu, chuẩn bị rút ra Hắc Nguyệt Đao.
“Được rồi!” Lạc Nam nắm chặt tay nàng, hít sâu một hơi nói:
“Để ta đi một chuyến, tin tưởng với thân phận của Huyết Thánh Nữ sẽ không gây khó cho ta.”
Hắn âm thầm cười khổ, thực lực của Dạ Thanh Thu sau khi đột phá Chí Tôn tuy rằng rất mạnh nhưng hắn cũng không nghĩ nàng đấu được Huyết Thánh Nữ, hiện tại gây chiến chính là tự tìm đường chết.
Đã không còn cách nào khác thì hắn cũng đành đứng ra…
“Ta không an tâm.” Dạ Thanh Thu thật lòng nói, nàng không dám xem thường bất cứ thủ đoạn nào của Huyết Thánh Nữ, có trời mới biết ả ta muốn làm gì với nam nhân.
“Yên tâm đi! Nếu muốn cạnh tranh… bổn thánh nữ cũng sẽ chơi công bằng mà không phải mờ ám.” Huyết Thánh Nữ thản nhiên nói:
“Chẳng lẽ ngươi thiếu lòng tin vào nam nhân của mình đến như vậy sao?”
Lạc Nam tấm tắt, Huyết Thánh Nữ luôn lạnh lùng ít nói không ngờ cũng biết khích tướng.
Dạ Thanh Thu còn muốn nói điều gì, Tịnh Dạ Tiên Tử đã đem nàng kéo lại, lắc đầu:
“Để hắn đi thôi… ngăn không được!”
Lạc Nam cũng ném cho nàng ánh mắt an ủi, truyền âm nói: “Đừng lo lắng, Huyết Thánh Nữ đẹp đến mấy cũng không thể sánh bằng nàng, ta không bị mỹ nhân kế bắt cóc đâu mà lo.”
“Phi!” Dạ Thanh Thu trong lòng thầm mắng một tiếng, bất quá cũng đã lấy lại bình tĩnh, gật đầu đáp:
“Nếu Huyết Thánh Nữ đã cần thì hãy cố gắng biểu hiện, đừng làm ta mất mặt.”
“Đương nhiên rồi.” Lạc Nam nở nụ cười, nhìn sang Thủy Triều Tịch:
“Nàng trở về Đông Hoa Cung chờ ta!”
“Thiếp hiểu…” Thủy Triều Tịch dịu dàng đáp, nàng tự tin với bản lĩnh của nam nhân sẽ rất ít chuyện làm khó được hắn.
“Đi thôi!” Huyết Thánh Nữ phất tay, một luồng Huyết Độn xuất hiện cuốn lấy nàng.
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, không có bất cứ phản kháng nào cũng được Huyết Độn cuốn đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tịnh Dạ đồng tử co lại, thanh âm trở nên ngưng trọng:
“Vậy mà về phương hướng đó?!”
“Cái gì?” Dạ Thanh Thu liền siết chặt nắm tay: “Đó là phương nào?”
Tịnh Dạ nhắm nhẹ đôi mắt suy tư, thì thào nói: “Khả năng là liên quan đến giáo chủ!”
Dạ Thanh Thu toàn thân chấn động, thật lâu không nói thành lời.
Thấy đồ đệ lo lắng cho tiểu tử kia, Tịnh Dạ tuy ghen ghét nhưng vẫn an ủi nàng:
“Đừng quên bà ngoại hắn là ai, chỉ cần hắn không gây sai lầm, không ai đụng vào hắn được!”