Phần 211
Đêm đến…
Vô số tinh tú và mặt trăng trên bầu trời phủ xuống ánh sáng, chiếu vào mặt hồ như tấm gương khổng lồ cộng thưởng cùng thiên không tạo thành một khung cảnh đẹp đến nao lòng…
Không khí thanh lạnh, trăng ấm treo cao, từng làn gió nhẹ thổi qua, hoa thơm cỏ lạ lấp lánh hào quang nhờ các vì sao chiếu sáng, cảnh tượng như thơ như mộng…
Quả thật là nơi vô cùng thích hợp để các đôi tình lữ hẹn hò.
RỐNG…
GẦM…
GÁY…
KHIẾU…
Hàng loạt thanh âm kiệt ngạo gầm vang phá tan bầu không khí yên tĩnh và lãng mạn.
Giữa không gian rộng lớn mênh mông, có hàng nghìn thân ảnh đến từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến…
Có Ngưu Tộc, Hầu Tộc, Tinh Tinh Tộc, Hải Sa Tộc, Lang Tộc, Sư Tộc, Hổ Tộc… đủ mọi chủng loại triển lộ ra bản thể oai hùng bất phàm, cố ý khoe ra sự cường kiện và từng khối cơ bắp cũng như thực lực của bản thân.
“Hiện ra bản thể làm cái gì?” Lạc Nam đang nhàn nhã bước đến cũng giật mình.
“Yêu tộc chúng ta tuyển chọn phối ngẫu, đương nhiên phải dựa vào bản thể thật sự để đánh giá…” Lý Mãng chắp tay kính cẩn nói.
Thanh âm vừa dứt, hắn cũng hiện ra bản thể Ma Phong Hạc thanh thoát huyền bí của mình.
“À… ừm…” Lạc Nam khóe miệng co giật một tí, nhẹ nói:
“Ta đã đến Hồ Bán Nguyệt như ước hẹn, mau liên lạc với bà chủ của ngươi đi.”
“Công tử đừng vội, bà chủ bảo rằng thời cơ chưa tới.” Lý Mãng cười khổ.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hồ Bán Nguyệt bỗng nhiên chấn động, mặt nước như gương đột ngột rẻ đôi, từ bên dưới trồi lên một Lôi Đài rộng lớn, diện tích bao phủ một nửa mặt hồ, chỉ lộ ra một nửa còn lại.
Vốn dĩ mặt hồ như ánh trăng tròn, nhưng khi Lôi Đài này xuất hiện che lắp một nửa, liền chỉ còn lại một nửa mặt trăng khi nhìn từ trên cao xuống, chẳng trách được xưng là Hồ Bán Nguyệt.
Lạc Nam còn chưa hiểu ra sao, xung quanh Lôi Đài đã xuất hiện rất nhiều bảo tọa trôi nổi giữa không trung.
Gió thơm ùa đến, từng bóng hình xinh đẹp tuyệt trần từ bên trong bóng đêm hiện thân, oanh oanh yến yến, nhìn hoa cả mắt.
Các nàng là những mỹ nhân chưa có bạn lữ đến từ các chủng tộc khác nhau, mỗi người mỗi vẻ, khung cảnh rạng rỡ tuyệt trần, lập tức đưa đến hàng loạt tiếng thú rống, nhiệt huyết sôi trào.
Trong ánh mắt kinh diễm của toàn trường, những mỹ nhân liền ngồi xuống các bảo tọa xung quanh Lôi Đài.
“Chậc, định luận võ kén rể à?” Lạc Nam chép miệng.
“Cũng không khác là bao.” Lý Mãng cười hề hề nói:
“Những ai muốn thể hiện trước mặt các mỹ nhân liền lên Lôi Đài triển lộ sức mạnh, cạnh tranh với các đối thủ khác.”
Lạc Nam âm thầm gật gù, Yêu Tộc tôn sùng cường giả, thực lực vi tôn… dùng phương thức này cạnh tranh phối ngẫu cũng là điều hợp lý.
Giống như trong một bầy sư tử, con mạnh nhất sẽ là kẻ đầu đàn, được những con cái trong bầy yêu mến.
Không để hắn chờ đợi quá lâu, chỉ thấy một con Bạch Hổ nhảy vọt lên giữa Lôi Đài, cao ngạo tuyên bố:
“Bổn thiếu chính là Nhị Thiếu Chủ của Bạch Hổ Tộc – Bạch Ngân, đối tượng ta nhắm đến là công chúa của Dạ Miêu Tộc – Miêu Mị, kẻ nào không phục lên chiến.”
Lời của Bạch Hổ liền khiến rất nhiều ánh mắt nhìn về phía một vị nữ nhân.
Chỉ thấy nàng có khí chất hoạt bát, trên đầu có một đôi tai mèo màu đen rất đáng yêu, ngũ quan tinh xảo, dáng người uyển chuyển thon dài, trong số các mỹ nhân đang hiện diện cũng là tồn tại khá nổi bật.
Miêu Mị thấy có Bạch Hổ vì mình xuất chiến, nhất thời có chút hứng thú đưa mắt nhìn Lôi Đài, cảm thấy bề ngoài của tên này không tệ, thân phận cũng khá, liền muốn xem thử có đối tượng cạnh tranh với Bạch Ngân hay không.
Nếu như không ai ứng chiến Bạch Ngân, vậy thì nàng sẽ đích thân lên đài lãnh giáo cao chiêu của hắn.
Khi đó nếu Bạch Ngân có bản lĩnh đánh bại và chinh phục nàng, nàng liền không ngại trở thành phối ngẫu của hắn.
Bởi vì Miêu Mị nàng cũng đã đến thời điểm vì dòng tộc sinh sôi hậu đại, đã đến chu kỳ động dục rồi.
“Hừ, muốn đoạt Miêu Mị, Bạch Ngân ngươi hỏi qua Bạch Hoàng ta chưa?”
Lại có tiếng hổ rống vang lên, một con Bạch Hổ khác xuất hiện trên Lôi Đài, ánh mắt long lên sòng sọc nhìn Bạch Ngân.
“Hít, đây chính là Đại Thiếu Chủ của Bạch Hổ Tộc – Bạch Hoàng, xem ra huynh đệ bọn hắn đều nhắm vào một nữ nhân a.” Không ít yêu tộc cảm thấy hứng thú.
“Vì nữ nhân mà đồng tộc tương tàn à?” Lạc Nam vuốt cằm.
“Việc này là bình thường, huống hồ chỉ cần đánh đối thủ văng ra khỏi Lôi Đài là được, cũng không cần đến mức sống chết.” Lý Mãng giải thích nói.
“Đại ca, liên quan đến việc tìm kiếm phối ngẫu ưng ý của mình, ta sẽ không nhường nhịn ngươi.” Bạch Ngân nhìn chằm chằm Bạch Hoàng.
“Chiến!” Bạch Hoàng cười lạnh một tiếng, lập tức lao đến.
ẦM ẦM ẦM…
Hai tôn Bạch Hổ nhất thời chiến đến long trời lỡ đất, đều có tu vi Yêu Thánh Đế nên tạo ra thanh thế kinh khủng vô cùng.
Lạc Nam lại có chút nhàm chán ngồi ở một bên, hắn không hiện ra bản thể nên có chút lạc loài so với những Yêu Tộc khác, bất quá trên đầu có mặt cặp sừng trâu, kẻ khác liền không khó đoán ra hắn là Man Ngưu tầm thường, vậy nên chẳng ai thèm chú ý.
Mà lúc này Bạch Ngân bị đại ca của hắn là Bạch Hoàng đánh văng ra khỏi chiến đài, không cam lòng ngất đi.
Bạch Hoàng vẫn còn sung sức, ngửa đầu rống lớn, hư ảnh Bạch Hổ ngạo nghễ thiên không:
“Còn kẻ nào lên chiến đi!”
Những yêu tộc khác nghe vậy âm thầm kiêng kỵ, Bạch Hoàng chính là Thần Thú, lại là Đại Thiếu Chủ của Bạch Hổ Tộc… rất ít kẻ đủ khả năng đánh bại hắn, hơn nữa đối tượng của bọn họ lại không phải Miêu Mị, vì vậy cũng nhường lại uy phong cho Bạch Hoàng.
Bạch Hoàng thấy cảnh này âm thầm đắc ý, xem ra mỹ nhân chín phần mười sẽ về tay mình rồi.
“Hừ, một con tiểu bạch miêu cũng mơ tưởng giành lấy mỹ nhân?” Có thanh âm khinh bỉ truyền đến.
Bên trên Lôi Đài chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một con Heo.
Còn chưa để đám đông kịp thời phản ứng, bờ mông heo béo mập đã ở trước mũi của Bạch Hoàng, một bãi rắm phọt ra.
“Làm… sao… có… thể?”
Bạch Hoàng hai mắt lòi ra, chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào địa ngục, cả người không còn chút sức lực ngã xuống, miệng sùi bọt mép.
Hắc Trư vung chân đá Bạch Hoàng xuống hồ, ngửa đầu cười dài:
“Còn ai nữa không?”
“Cái này…” Miêu Mị nhìn thấy cảnh này xém chút ngất đi.
Bạch Hoàng vốn dĩ đã phù hợp với tiêu chuẩn của nàng, kết quả ở đâu xuất hiện một con heo vừa đen vừa xấu, trời ạ.
Nếu để con Heo này giành chiến thắng cuối cùng… nàng âm thầm rùng mình, không dám liên tưởng đến.
“Con hàng này giở trò quỷ gì thế?” Lạc Nam khóe miệng co quắp nhìn lấy Hắc Trư, thầm nghĩ chẳng lẽ nó thật sự muốn tìm mỹ nhân.
Bất quá ngay sau đó Lạc Nam phát hiện mình đã lầm, bởi vì hắn chứng kiến con Bọ Hung kia đã thu nhỏ lại vô số lần, âm thầm tháo xuống Nhẫn Trữ Vật của cả Bạch Ngân và Bạch Hoàng.
Rõ ràng bọn này tính đến chuyện trộm tài sản hơn là thu mỹ nhân.
“Heo đen chết tiệt, yêu tộc không có loại quái thai như ngươi.”
Theo một tiếng rống vang dội, một con Phong Kỳ Lân bằng vào tốc độ khủng khiếp như cơn gió đạp lên Lôi Đài.
“Ngươi là kẻ nào?” Hắc Trư hừ lạnh hỏi.
“Thiếu Chủ Phong Kỳ Lân Tộc – Kỳ Phong, bằng hữu của Bạch Hoàng vừa bị ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi đánh bại.” Phong Kỳ Lân trừng mắt quát.
Miêu Mị thấy cảnh này thở ra một hơi nhẹ nhõm, Phong Kỳ Lân cũng tốt… đừng là con heo kia là được.
Lạc Nam thấy cảnh này nở nụ cười, Hắc Trư và Kỳ Phong đều là Yêu Thánh Đế Viên Mãn, để xem con heo này sẽ đánh như thế nào.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo khiến nụ cười trên mặt hắn cứng ngắc.
“Đối phó với tiểu cún biết thổi gió như ngươi cần đến Trư Gia ra mặt sao? Hộ Vệ của ta liền thay mặt giải quyết vô cùng đơn giản.” Hắc Trư cười xấu xa, liếc mắt nhìn Tôn Hầu Tử đang lẫn trong đám yêu tộc ra hiệu.
Tôn Hầu Tử âm thầm siết chặt nắm tay, bản tính của hắn không muốn xen vào những chuyện như thế này.
“Nhanh lên, đây là cơ hội tốt để thu thập tài sản đúc Chí Tôn Pháp Tướng cho ngươi a.” Hắc Trư truyền âm:
“Bọn thiên tài ở đây đều giàu chảy mỡ, đừng bỏ qua cơ hội.”
Tôn Hầu Tử hít sâu một hơi, vì mạnh lên… không còn cách nào khác.
Nghĩ đến đây, hắn chấp nhận vứt mắt mũi bước lên Lôi Đài.
Hắc Trư âm thầm gật gù, mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch.
Chỉ cần Tôn Hầu Tử lần lượt đem đám thiên tài Yêu Tộc đánh bất tỉnh ném xuống đài, nó và Bọ Hung sẽ hợp sức nhân lúc không ai chú ý đánh cắp tài sản trong Nhẫn Trữ Vật.
Quá hoàn hảo…
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, Hắc Trư làm như vậy cũng ổn, đôi khi bản tính cứng ngắc của Tôn Hầu Tử chưa chắc đã là chuyện tốt, cần phải tùy cơ ứng biến trong mọi hoàn cảnh, đừng có khư khư cố chấp níu kéo lòng tự tôn của bản thân.
Ở một thế giới mạnh được yếu thua, tự tôn phải song hành cùng thực lực.
Giống như Hắc Trư làm việc không cần mặt mũi, không từ thủ đoạn nên lăn lộn ở Nguyên Giới khá hơn Tôn Hầu Tử rất nhiều, thậm chí tu vi còn trên Tôn Hầu Tử một bậc rồi.
“Hừ, dù ngươi có là Linh Minh Thạch Hầu, Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ cũng không phải đối thủ của bổn thiếu.” Kỳ Phong ngạo nghễ nhìn Tôn Hầu Tử quát.
Tôn Hầu Tử luôn lười nói nhảm trong chiến đấu.
Bản Mệnh Pháp Bảo – Kim Đấu Sáo Trang bùng nổ sức mạnh, thực lực của Tôn Hầu Tử liền nhảy vọt lên không thua kém chút nào Yêu Thánh Đế Viên Mãn.
Mà ở trong cùng cấp, Thiên Địa Dị Chủng như hắn gần như là vô địch.
“Không ổn!” Kỳ Phong không lường trước được điều này, liền thi triển thân pháp hóa thân thành luồng gió tan đi.
Bất quá đã muộn, khắp bốn phương tám hướng trên Lôi Đài đã ngập tràn phân thân của Tôn Hầu Tử, hàng nghìn thanh Kim Cô Bổng khổng lồ hung hăng đập xuống, kèm theo đó chính là Chiến Thế kinh thiên động địa.
PHỐC!
Kỳ Phong ngay lập tức ăn trọn hàng chục côn khi vừa hiện thân, cơ thể nặng nề bay thẳng ra khỏi Lôi Đài.
Hắc Trư và Bọ Hung hoàn hảo kết hợp, tài sản trong nhẫn của Kỳ Phong biến mất.
Tôn Hầu Tử mặt không đổi sắc, các phân thân nghiêm nghị đứng xung quanh, Kim Cô Bổng gác trên vai, thần thái bất phàm.
“Quá mức anh tuấn rồi…” Một vị mỹ nhân Hầu Tộc đã hưng phấn nhảy dựng lên, từ trên bảo tọa nhảy xuống Lôi Đài nắm chặt tay Tôn Hầu Tử động tình nói:
“Ta là Hầu Muội, Công Chúa của Thượng Cổ Hầu Tộc, ta chọn chàng!”
Tôn Hầu Tử nhất thời lúng túng, lông tóc trên người dựng ngược cả lên.
Bản tính của hắn vẫn như cũ, gọi hắn chiến đấu thì hắn chưa từng lùi lại nửa bước, nhưng muốn hắn tiến đến một bước cùng nữ nhân, chẳng khác nào tra tấn hắn.
Mặc dù mỹ nhân Hầu Tộc trước mặt này rất hợp thẩm mỹ quan của hắn, nhưng hắn không có kinh nghiệm a…
“PHỐC!”
Lạc Nam thấy cảnh này phun ra một ngụm, âm thầm cảm thấy thú vị.
“Nè…” Hắc Trư thấy có kẻ làm phiền kế hoạch của mình, nhất thời bất mãn hướng mỹ nhân Hầu Tộc là Hầu Muội quát lên:
“Hầu Ca của ta không chọn ngươi, ngươi chạy xuống nơi này làm gì?”
“Thì ra tên của chàng là Hầu Ca sao? Thiếp thân là Hầu Muội, chúng ta chính là ông trời tác hợp a…” Hầu Muội hai mắt sáng rực như tinh linh.
Thấy Tôn Hầu Tử có nhiều phân thân, nàng cũng bứt xuống một đám lông khỉ ném ra, vậy mà đều có thể hiển hóa thành phân thân, số lượng đồng nhất với phân thân của Tôn Hầu Tử.
“Mau tránh ra đi!” Hắc Trư tức đến thở hổn hển, lo sợ kế hoạch của mình đổ vỡ.
Tôn Hầu Tử lại lúng ta lúng túng không biết phải làm thế nào cho phải, hắn còn chưa thô lỗ đến mức ra tay đánh nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân cùng loại có ý với mình.
Nếu là bình thường, Tôn Hầu Tử sẽ lựa chọn bỏ đi… lần này hắn cũng định làm như thế.
Nào ngờ Hầu Muội không phải nhân vật đơn giản, nàng thánh thót quát lên một tiếng:
“Tộc Lão, ta đã chọn được như ý lang quân.”
“Tuân mệnh Công Chúa.” Theo một thanh âm già nua vang lên.
RĂNG RẮC.
Không gian giữa bầu trời nứt ra, một bàn tay khỉ khổng lồ giáng lâm mà xuống.
Uy áp của Ngũ Cảnh Yêu Chí Tôn cực kỳ bá đạo, trực tiếp đem Hắc Trư trấn áp xuống mặt đất.
“Đây là…” Tôn Hầu Tử nghiêm nghị nâng lên Kim Cô Bổng muốn phản kháng.
Đáng tiếc thực lực chênh lệch quá xa, bàn tay khỉ khổng lồ kia một chưởng đã đập nát tất cả phân thân của hắn, túm gọn hắn vào lòng bàn tay.
Hầu Muội cười hì hì nhảy lên đứng cùng Tôn Hầu Tử, hoạt bát ngạo kiều nói:
“Chàng yên tâm, Thượng Cổ Hầu Tộc sẽ không hại chàng.”
Lạc Nam nhìn cảnh này mà nhứt cả trứng, trợn mắt há mồm nói: “Hầu Tộc mạnh đến vậy sao? Có cả cường giả Ngũ Cảnh Chí Tôn.”
“Không phải Hầu Tộc mà là Thượng Cổ Hầu Tộc…” Lý Mãng đính chính nói:
“Thượng Cổ Hầu Tộc là hậu duệ của Thiên Địa Dị Chủng – Đấu Chiến Thần Hầu, từng tung hoành tại thời đại Thượng Cổ, một trong các chủng tộc cường đại nhất Yêu Vực, tương truyền thực lực bất phân cao thấp với Long Thần ở Long Minh.”
Lạc Nam biểu lộ ngưng trọng lên, nhất thời muốn ra tay cứu giúp Tôn Hầu Tử thoát khốn.
Nào ngờ Cửu Huân Dao ở trong Chí Tôn Giới vẫn luôn theo dõi tình hình, thành thục lên tiếng truyền âm nói:
“Chàng cứ mặc kệ, con khỉ đó cũng không nên độc thân cả đời, đây nói không chừng chính là một cơ hội tốt.”
“Hắc hắc, năm xưa nếu ta không xuất hiện, chẳng phải nàng cũng định độc thân một mình giống như Tôn Hầu Tử sao?” Lạc Nam cười trêu chọc.
Cửu Huân Dao gò má hơi đỏ lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đã chàng bước vào cuộc đời thiếp, nên hôm nay thiếp cũng để Hầu Muội kia có cơ hội bước vào cuộc đời Tôn Hầu Tử.”
“Nếu như tương lai không phù hợp, trợ giúp hắn cũng không muộn.”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, thật ra hắn cũng muốn đám em vợ của mình thành gia lập thất, vì vậy tán thành quyết định của Cửu Huân Dao.
Trước sự bá đạo của Hầu Muội và Thượng Cổ Hầu Tộc, Tôn Hầu Tử bị bắt đi trong sự bất lực của Hắc Trư.
Không gian dần dần khép lại…
“Đáng hận, tại sao không phải là ta?” Một đám Yêu đực ghen ghét và đố kỵ đến cực điểm, chỉ ước gì mình không thể thay thế vị trí của Tôn Hầu Tử.
Phải biết rằng với thân phận cao quý bất phàm của Công Chúa Thượng Cổ Hầu Tộc, ngay cả những thiên tài hàng đầu Long Tộc hay Phượng Tộc đều muốn lọt vào mắt xanh của nàng…
Mà lúc này, Lý Mãng bất chợt lên tiếng:
“Bẩm công tử, bà chủ truyền tin!”