Phần 191
Truyền tống trở về Thanh Long Thánh Địa.
Cảm thấy một mình Thập Khánh Huyên là chưa đủ, Lạc Nam gọi thêm lão bà Nam Thiên Tố.
“Ngươi muốn làm gì?” Thấy sắc mặt không chút cảm xúc khiến mọi thứ xung quanh trở nên rét lạnh của hắn, Nam Thiên Tố có chút lo lắng nhíu mày.
Tuy rằng hắn đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nàng lại cảm giác được đôi tay của hắn đang run rẩy, điều này chứng minh nội tâm của hắn đang cực kỳ bất ổn, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến hắn như vậy.
Ngay cả lần trước khi Thiên Lệnh Giáo tập kích Nam Thiên Môn, hắn cũng chưa từng mất bình tĩnh đến mức này.
“Nàng đừng nói gì cả, theo ta đến Kiếm Tây Thành một chuyến!” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Được rồi!” Nam Thiên Tố nhìn sang Thập Khánh Huyên, nhẹ nhàng gật đầu.
KENG!
Nam Thiên Tố rút kiếm, trực tiếp dựng nên một thông đạo bằng phẳng xuyên qua không gian, nối liền đến thẳng địa bàn của Kiếm Tây Thành.
Lạc Nam đi đầu bước vào, hai vị Cửu Cảnh Chí Tôn nổi danh khắp thiên hạ một trái một phải hộ tống phía sau hắn.
Toàn bộ Nguyên Giới, một vị Thánh Đế được hai nữ cường nhân Cửu Cảnh Chí Tôn hộ tống như vậy, sợ rằng chỉ có duy nhất hắn là làm được.
Giáng lâm trên bầu trời Kiếm Tây Thành, Thập Khánh Huyên cùng Nam Thiên Tố cũng biết Lạc Nam đang phẫn nộ, hai cổ khí thế Cửu Cảnh Chí Tôn bạo phát đi ra, quét ngang tất cả.
“Chuyện gì xảy ra? Hự…”
Trong khoảnh khắc, hơn chín phần mười tu sĩ của Kiếm Tây Thành đều bị trấn đến quỳ rạp xuống đất, toàn thân tê liệt, tay chân bủn rủn, không dâng lên được một chút dũng khí.
“Nam Thiên Môn Chủ, Thất Thập Tông Chủ… hai vị hàng lâm, không biết có gì chỉ bảo?”
Giọng điệu đục ngầu mang theo lo lắng, một lão bà lưng còng đạp không mà lên.
Lạc Nam nhận ra bà lão này, chính là đại trưởng lão của Kiếm Tây Thành, tu vi Thất Cảnh Chí Tôn.
“Kiếm Vô Uyên đang ở đâu?” Hắn lên tiếng.
“Đông Hoa Cung Chủ.” Bà lão ánh mắt phức tạp nhìn lấy nam nhân trước mặt, lại chỉ lắc đầu thở dài:
“Hành tung của Thành Chủ, làm sao lão thân có thể biết được chứ?”
“Không biết à?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên:
“Vậy để ta làm thịt sạch sẽ Kiếm Tây Thành, xem thử ả ta có hiện thân hay không.”
Thập Khánh Huyên hiểu ý, hai cái Vĩnh Hằng Thiên Luân đã điên cuồng xoay tròn giữa bầu trời, vô cùng vô tận Vĩnh Hằng Thuộc Tính đan xen luân chuyển liên tục.
Nam Thiên Tố cũng đã nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, Thời Gian và Không Gian mãnh liệt bị tác động, toàn bộ tòa thành như dừng lại ở khoảnh khắc này.
“Đông Hoa Cung Chủ, nếu ngươi đụng vào Kiếm Tây Thành… tương lai ngươi sẽ không tha thứ cho bản thân mình.” Bà lão thanh âm run rẩy.
“Có trách, thì trách Thành Chủ của các ngươi.” Lạc Nam động ý niệm.
Diệt Thần Kiếm Trận mở ra, 9999 thanh Cửu Tinh Thánh Kiếm mang theo Bá Lực bao phủ thương khung, Sát Thế ngập trời, sẵn sàng đồ sát tất cả.
Chỉ với ba người… nhưng đủ sức đồ sát cả một tòa thành thuộc về Cửu Cảnh Chí Tôn Thế Lực.
Sắc mặt bà lão trắng bệch, bên cạnh cũng hiện ra một ông lão đem bà nâng đỡ, không hiểu Thành Chủ đã làm nên chuyện gì lại khiến Lạc Nam căm hận đến như vậy.
Sau chuyện lần trước, hắn chưa từng để mắt đến Kiếm Tây Thành… không phải sao?
“Giết!” Lạc Nam mở miệng.
Nhưng ở khoảnh khắc sau đó, cuồn cuộn huyết vụ từ xa xôi nơi sâu nhất Kiếm Tây Thành lấy tốc độ như lưu tinh xẹt ngang chân trời.
Huyết vụ ngưng tụ giữa không trung, hóa thành một mỹ phụ nhân cung trang màu đỏ, diện mục diễm lệ yêu dị như họa thủy ương dân, trừng mắt nhìn ba người Lạc Nam chất vấn:
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Lạc Nam đồng tử co lại, một cảm giác không chân thật lan tràn khắp nội tâm, toàn bộ phi kiếm trên bầu trời rơi rụng, hắn ngơ ngác thốt lên:
“Yêu Cơ… nàng không có sao rồi hả?”
Nam Thiên Tố cùng Thập Khánh Huyên cũng tròn xoe mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế công ngưng tụ trong tay vô thức dừng lại, cục diện có chút lúng túng.
“Lão nương phước lớn mạng lớn, còn cần ngươi quan tâm sao?” Huyết Yêu Cơ bĩu môi khinh khỉnh:
“Ngược lại là ngươi, kéo đến đây gây sự với tỷ muội tốt của ta, muốn chết sao?”
“Tỷ muội… tỷ muội tốt?” Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, không hiểu ra sao cả.
Thập Khánh Huyên nhịn không được chen miệng vào: “Nữ nhân kia, hắn nghe nói ngươi bị Kiếm Vô Uyên chém và mang đi, lo lắng như phát cuồng mang theo chúng ta đánh đến Kiếm Tây Thành.”
Nam Thiên Tố mày liễu hơi chau lại, có cảm giác mình không biết một việc bí ẩn nào đó…
“Khanh khách…” Huyết Yêu Cơ cười đến run rẩy cả người, cười đến bầu sữa quy mô lắc lư, bước đến trước mặt Lạc Nam trêu tức hỏi:
“Lo lắng cho lão nương đến mức đó? Ngươi bị lão nương chinh phục rồi à?”
Lạc Nam hít sâu một hơi, trước đó hắn còn nghi ngờ Huyết Yêu Cơ trước mặt mình là giả mạo, hiện tại dám khẳng định đây chính là nàng không thể sai được.
Chỉ có Huyết Yêu Cơ mới dùng giọng điệu khiêu khích đáng ăn đòn như thế nói chuyện với hắn.
Nhưng lúc này hắn không có tâm tình tức giận, ngược lại cẩn thận từng li từng tí xem kỹ nàng từ đầu đến chân, xác định thương thế của nàng không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Huyết Yêu Cơ vốn định muốn nói thêm gì đó, kết quả nhìn bộ dạng như vậy của hắn, môi đỏ vừa hé ra liền khép lại, ngạo kiều hừ một tiếng:
“Lão nương vốn đã dạo qua cửa tử thần, tuy nhiên mạng của ta không dễ chết như thế, còn nhân họa đắc phúc.”
Lạc Nam âm thầm cười khổ, vậy xem ra linh tính mách bảo không sai, chẳng qua không đến mức nghiêm trọng như hắn tưởng tượng.
“Vậy tại sao ta liên lạc qua Tu La Chủ Lệnh với nàng không được?” Hắn nổi giận đùng đùng hỏi.
“Hừ, ta có đại sự cần gấp gáp hoàn thành, nào rảnh rỗi tiếp chuyện với ngươi?” Huyết Yêu Cơ liếc xéo hắn.
KENG!
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang xuyên thủng vân tiêu như cột sáng chiếu rọi tại nơi sâu xa của Kiếm Tây Thành.
Kiếm trong tay của Nam Thiên Tố lắc lư kịch liệt, ngân vang không ngừng như gặp phải kích thích cường đại buộc nàng phải dùng sức áp chế nó.
Cảm nhận được luồng kiếm khí mênh mông này, Lạc Nam siết chặt nắm tay.
Đây là môn kiếm pháp mà hắn vĩnh viễn cũng không muốn sử dụng mặc dù hắn đã nắm rõ nó trong lòng bàn tay, mặc dù hắn cũng đã tu luyện nó đến mức lô hỏa thuần thanh.
Chính là Uyên Ương Kiếm Pháp, hơn nữa luồng kiếm khí khủng bố vừa rồi đã vượt qua tầng thứ cao nhất của Uyên Ương Kiếm Pháp mà hắn nắm giữ rồi…
“Xong rồi! Các ngươi ở đây chờ ta một chút.” Huyết Yêu Cơ dặn dò nói.
Trong lúc đám người khó hiểu, Huyết Yêu Cơ đã hướng chỗ sâu của Kiếm Tây Thành bay đến, chính là vị trí vừa phát ra luồng kiếm khí nguy hiểm kia.
Không lâu sau đó, nàng ôm lấy một nữ nhân đẫm máu trong lồng ngực trở về, hướng đám người Lạc Nam nói:
“Đi thôi! Đừng làm phiền sự thanh tịnh của muội muội ta.”
“Huyết Chiêu Dương?” Lạc Nam nhận ra nữ nhân toàn thân đầy máu trong lòng Huyết Yêu Cơ chính là Huyết Chiêu Dương.
“Cái này… một kiếm khủng khiếp vừa rồi là chém Huyết Chiêu Dương à?” Thập Khánh Huyên hỏi.
“Đúng vậy.” Huyết Yêu Cơ gật đầu xác nhận.
“Ngươi điên rồi, tự nhiên đem đồ đệ đến ăn chém, não ngươi có bị úng nước không?” Thập Khánh Huyên lạnh lùng hỏi.
“Ngươi mới điên, không biết gì cả.” Huyết Yêu Cơ chế nhạo nói một tiếng.
Nam Thiên Tố chủ động nắm lấy bàn tay của Lạc Nam, nàng cảm giác được trong lòng hắn rối loạn.
Lạc Nam bờ môi khô khốc, mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy cổ họng đáng chát.
Hắn đưa mắt nhìn về nơi chỗ sâu trong Kiếm Tây Thành… đã có những tháng ngày hắn cực kỳ hạnh phúc ở vùng không gian đó.
Đoàn người rời đi trong ánh mắt tiếc hận của hai vị tiền bối Kiếm Tây Thành, mãi đến khi thân ảnh bọn hắn khuất dần, hai người mới thở dài một tiếng sầu não…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
“Nói đi! Mọi chuyện rốt cuộc là sao?” Thập Khánh Huyên đã sớm mất kiên nhẫn.
“Vì sao lão nương phải nói cho ngươi?” Huyết Yêu Cơ không cho nàng sắc mặt tốt.
“Ta vì ngươi sẵn sàng đánh vào Kiếm Tây Thành.” Thập Khánh Huyên đã có ý định động thủ.
Huyết Yêu Cơ không thèm để ý đến nàng, đưa mắt nhìn sang Lạc Nam: “Còn Bất Tử Dịch Thủy không? Ta muốn cho Chiêu Dương.”
“Ta muốn biết chuyện gì xảy ra!” Lạc Nam nghiêm túc nói, đồng thời cũng đem Bất Tử Dịch Thủy đưa cho nàng.
“Tự đi mà tìm hiểu.” Huyết Yêu Cơ nhướn mày.
“Được rồi.” Lạc Nam gương mặt vô cảm gật đầu:
“Chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian dài, chờ ta đột phá Chí Tôn trở lại, sẽ đem nàng lột trần trụi ép nàng khai báo tất cả.”
Huyết Yêu Cơ âm thầm rùng mình, chẳng biết vì sao có chút kiêng kỵ bộ mặt lúc này của hắn.
Do dự hồi lâu, cuối cùng nàng đành mở miệng:
“Trong cơ thể của ta và Chiêu Dương có một thứ ký sinh khá phiền phức đeo bám từ rất lâu rồi, cần phải sử dụng Kiếm Khí ẩn chứa một tia Quy Tắc mới có thể hoàn toàn loại bỏ.”
“Mà Kiếm Vô Uyên trước đây cũng bị giống sư đồ chúng ta, nhưng nàng bản lĩnh hơn, không biết dùng phương pháp nào đã tự mình ngộ ra một kiếm để loại bỏ thứ đó.”
“Lần này nàng ra tay cứu ta khỏi Tử Linh Thần Sứ, cũng đã chém vào cơ thể ta, giúp ta xóa bỏ thứ ký sinh nguy hiểm đó.”
“Ta liền mang Chiêu Dương đến nhờ vả nàng thêm một lần nữa, chấp nhận để nàng chém Chiêu Dương một kiếm, tuy rằng trọng thương sắp chết nhưng thành công hóa giải nguy cơ tiềm ẩn.”
Lạc Nam trong lòng siết chặt… vô thức hỏi:
“Phải chăng Huyết Hàn Lệ cũng bị như vậy?”
“Đúng thế, nhưng may mắn ta phát hiện kịp thời, vì vậy lựa chọn phương án đánh nát nhục thân của nàng, giúp nàng thoát khỏi thứ đó đeo bám.” Huyết Yêu Cơ bất đắc dĩ nói.
“Đây là nguyên nhân ngươi bắt cóc Huyết Chiêu Dương về làm đồ đệ?” Thập Khánh Huyên có điều hiểu ra.
“Không sai, ta muốn nghiên cứu tình huống từ nhỏ đến lớn của Chiêu Dương để tìm cách hóa giải thứ đó, đáng tiếc còn chưa làm được, cũng may có Kiếm Vô Uyên…” Huyết Yêu Cơ giải thích:
“Ta đã cùng Vô Uyên kết nghĩa, các ngươi không được khi dễ nàng.”
Thập Khánh Huyên và Nam Thiên Tố biểu lộ ngưng trọng đến cực điểm.
Thứ có thể đeo bám Cửu Cảnh Chí Tôn, buộc kiếm khí ẩn chứa quy tắc chi lực mới loại bỏ được.
Cấm Kỵ bố cục…