Phần 153
Các phương giáp biên giới Ẩn Châu đều phát sinh dị động…
Lần lượt từng lão quái vật ngủ say nhiều năm đến từ các nơi sau khi nhận được tin Bảo Tàng Động đã hóa giải lời nguyền, rơi vào tay Ẩn Châu liền bắt đầu rục rịch.
Tây Châu…
Bên trong một động phủ ngập tràn âm dương chi khí, hai loại khí nồng đậm đến mức luân phiên đan xen tạo thành hai màu trắng đen như dịch thuỷ trôi lơ lửng giữa không gian.
Tại nơi tận cùng của động phủ, một Âm Dương Mật Đàm bất ngờ dậy sóng, cuồn cuộn sôi trào.
Từ bên trong đó, một nam tử trung niên với mái tóc màu trắng, làn da màu đen chậm rãi hiện thân, tạo thành đối lập thị giác đến cực điểm.
“Tuế nguyệt như vân, bổn tọa vẫn mang thương vì trận chiến năm đó với Thập Khánh Huyên… chỉ có Bát Phẩm Chí Tôn – Âm Dương Bát Cảnh Đan bên trong Bảo Tàng Động mới có thể giúp ta phục hồi toàn thịnh.”
Trong đầu xẹt qua một ý niệm, nam tử trung niên nhẹ nâng bàn tay.
ẦM ẦM ẦM.
Toàn bộ Âm Dương Mật Đàm liền hóa thành dòng chảy hội tụ vào lòng bàn tay hắn.
Nẩng đầu nhìn lên hư không, khóe môi lẩm bẩm:
“Ẩn Châu sao… thật hoài niệm, không biết Âm Dương Nhất Tộc có còn nhớ chăng?”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Đông Vực.
Mười chín Động Thiên Phúc Địa có tổng cộng ba mươi sáu Chí Tôn Thế Lực đều nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Tượng Chí Tôn.
Những Thế Lực này không phải chỉ đạt đến giới hạn của Ngũ Cảnh Chí Tôn nên e ngại và thuần phục Thiên Tượng Chí Tôn, cái bọn hắn sợ hãi chính là thế lực khổng lồ bí ẩn đang chống lưng cho Thiên Tượng Chí Tôn hành động.
Vậy nên bên trong một số Chí Tôn Thế Lực vẫn còn lại số ít lão quái vật đang ngủ say, trừ khi đại nạn diệt môn buông xuống, bằng không bình thường bọn hắn sẽ không xuất hiện.
Bất quá hôm nay là một ngoại lệ.
“Tương truyền trong Bảo Tàng Động có một kiện Chí Bảo được xưng là Chí Tôn Giới, bổn thiếu có hứng thú với nó, bằng mọi giá ngươi phải tranh đoạt mang về.”
Một hư ảnh huyền ảo cao quý đến cực điểm trôi nổi trước mặt phân phó.
Thiên Tượng Chí Tôn cung kính quỳ rạp dưới đất, cẩn trọng và kính sợ nghiêm nghị gật đầu:
“Chủ công yên tâm, dù phải hy sinh toàn bộ Đông Vực… thuộc hạ cũng phải mang Chí Tôn Giới trở về.”
Hư ảnh huyền ảo nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi tan biến mất dạng…
Thiên Tượng Chí Tôn đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn lại một đám Chí Tôn cao tầng của 19 Động Thiên Phúc Địa, gằn từng chữ:
“Đã nghe rồi chứ? Lập tức trở về thỉnh lão tổ, tổ tông, lão quái vật của các ngươi thức tỉnh, một trận này phải dốc toàn lực.”
Trước thái độ kiên quyết của Thiên Tượng Chí Tôn, lại tận mắt chứng kiến hư ảnh huyền ảo vừa rồi, toàn bộ Chí Tôn đồng thanh chắp tay:
“Tuân mệnh!”
Nam Vực.
Phục Kiếm Thành uy nghiêm và cổ kính…
ẦM!
Có khí thế nồng đậm tang thương phóng lên tận trời, từ nơi sâu thẳm dưới vạn dặm lăng mộ, quan tài mở nắp, một bàn tay khô gầy gạt nắp cổ quan sang một bên, thanh âm đục ngầu khàn khàn lên tiếng:
“Nam Thiên Môn đang phát triển như hổ khiếu long ngâm, Phục Kiếm Thành cũng tuyệt đối không được thua kém, tranh đoạt Bảo Tàng Động lần này chính là cơ hội tốt nhất.”
Thanh âm đục ngầu cổ lão vừa dứt, từ Phục Kiếm Thành Chủ cho đến toàn bộ Trưởng Lão đều vô thức ưỡn thẳng sống lưng, cao giọng quát lớn:
“Toàn lực nghe theo Lão Tổ phân phó!”
Vạn Huyết Giáo.
Hừng hực…
Huyết hải sôi trào như nham tương phẫn nộ, một tên nam tử uy nghiêm thần thái lãnh khốc giữa biển máu hiện thân, làn da của hắn lúc này trắng bệch, lồng ngực còn lưu lại một vết thương như trảo ấn đánh vào sâu hun hút, lộ ra cả bạch cốt bên trong, dù cố gắng đến mức nào cũng không thể khép lại.
“Huyết Yêu Cơ! Bổn giáo chủ thề cùng ngươi không đội trời chung.” Nam tử ngửa đầu rống giận.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra nam tử này là người từng ghé qua Thiên Cơ Lâu của mình để trao đổi tin tức, giáo chủ Vạn Huyết Giáo.
“Thương thế của ả gây ra cho bổn tọa, nếu cứ tu luyện theo cách bình thường sợ rằng chục vạn năm mới có thể hồi phục.” Vạn Huyết Giáo Chủ ánh mắt lóe lên một tia quyết đoán:
“Năm đó bổn tọa hứng thú với Vĩnh Hằng Thuộc Tính – Khai Sinh Huyết, đáng tiếc Kiêu Hùng Bang đi trước một bước đoạt được nó.”
“Hiện tại đây là thời cơ tốt nhất để nó trở về tay…”
Nếu có Khai Sinh Huyết hỗ trợ, hắn tin tưởng mình sẽ hồi phục thương thế trong vòng vài năm mà thôi.
“Được rồi, tuy chỉ còn một nửa chiến lực… vẫn đáng để liều một lần.”
Yêu Vực…
Chân Long Hoàng Tộc…
Bên trong đại điện nguy nga sừng sững, khắp nơi đều là các hoàng kim pho tượng, đồ án, điêu khắc hình rồng bề nghễ uy nghi đại diện cho tầng lớp Thần Thú hùng mạnh bậc nhất thiên hạ.
Một nam tử khép hờ long nhãn, không giận tự uy, toàn thân tỏa ra cổ khí thế độc tôn duy ngã.
Hắn chính là đương thời tộc trưởng Chân Long Hoàng Tộc, Cửu Cảnh Long Chí Tôn, giậm chân một cái cũng khiến Yêu Vực vì đó run rẩy.
“Tam đệ…” Nam tử trầm thấp lên tiếng.
NGAO!
Long khiếu thương khung, Ngũ Trảo Kim Long dài đến vạn trượng như thiên thạch giáng xuống rơi vào giữa đại điện, hiển hóa thành một vị chiến tướng thân khoác Hoàng Kim Chân Long Giáp, tay cầm Hoàng Kim Đế Long Thương, long giác đỉnh thiên, long ria tung hoành, thần thái phi thiên.
“Tham kiến Đại Ca!”
Chiến tướng quỳ xuống một chân, hướng thân ảnh Tộc Trưởng cung kính mở miệng.
Nam tử cũng không mở mắt, chỉ có thanh âm trầm thấp vang vọng đại điện:
“Năm đó tọa hạ Long Thần, Độc Long Trưởng Lão cũng tham gia vây giết Cửu Yêu Chí Tôn, kết quả bị Cửu Yêu Chí Tôn kéo theo chôn cùng… nghe nói Độc Long Châu mà hắn lưu lại rơi vào tay của Kiêu Hùng Bang, về sau Kiêu Hùng Bang bị diệt cũng chưa rõ tung tích.”
“Lần này Bảo Tàng Động rơi vào tay Ẩn Châu, lệnh ngươi tìm kiếm tung tích của Độc Long Châu.”
“Tuân lệnh!” Chiến tướng không chút do dự lĩnh mệnh, từ đầu đến cuối vẫn một mặt bất biến, sừng sững như sơn.
“Nếu có cơ hội… làm thịt luôn tên tiểu tử từng nhiều lần ngỗ nghịch tộc ta.” Nam tử nói thêm.
“Kẻ họ Lạc kia?” Chiến tướng ánh mắt lóe lên một tia hứng thú.
“Chính hắn.” Nam tử biểu lộ rét lạnh.
NGAO!
Không nói thêm câu nào, chiến tướng một lần nữa hóa long, đằng không mà đi.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 13 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-13.html
Mang Hoang Chi Địa…
Thâm sơn cùng cốc, một vị dã nhân nửa thân trên cởi trần, râu tóc che đậy toàn bộ khuôn mặt, bên dưới hạ thể chỉ quấn quanh da thú, bên trên lộ ra cơ thể lực lưỡng kiên cố như tạc tượng.
Ở phía sau lưng hắn, hai tên người khổng lồ thình lình ngã xuống, sinh cơ đứt đoạn.
Nếu có người ở đây chứng kiến cảnh tượng này chắc chắn hãi hùng, hai thi thể khổng lồ kia chính là cường giả của Cự Thần Tộc và Cự Ma Tộc, kết quả đều ngã xuống sau lưng vị dã nhân lôi thôi lếch thếch này?
“Tuyên Cổ Pháp Tướng xếp hạng thứ chín trên Pháp Tướng Bảng, một khi tái hiện thế gian, cổ kim sẽ vì đó chấn động.”
Dã nhân ngửa mặt lên thiên không nhìn mặt trời nóng rực như lửa đang chiếu rọi xuống, ánh mắt ẩn sâu đống bùi nhùi là khao khát đang hừng hực trỗi dậy:
“Vạn Cổ Ngọc, nguyên liệu cuối cùng ta còn thiếu!”
Bắc Châu.
Bất Tử Cổ Thành ẩn mình trong mây.
Hai vị Bất Tử Chí Tôn vẫn án binh bất động, từ khi hoài nghi mình bị đại năng Cấm Kỵ dòm ngó, Bất Tử Tộc vẫn luôn luôn điệu thấp, chưa từng có chút động tĩnh nào.
Bất quá hôm nay, cả hai đột ngột kinh dị cảm ứng được một khối Ngọc Bội mang theo bên người phát sáng chói mắt.
Vội vàng lấy ra quan sát, bên trên Ngọc Bội xuất hiện những dòng chữ như thêu hoa dệt gấm, lại tràn ngập uy nghi cao cao tại thượng, không thể hình dung:
“Sơ Đạo Quyết, đó là biện pháp ngắn nhất để các ngươi nắm được ranh giới của cánh cửa kia, Bảo Tàng Động… tranh đoạt đi!”
Hai vị Bất Tử Chí Tôn toàn thân chấn động, sau đó vội vàng cung kính chắp tay:
“Đội ơn đại huynh chỉ điểm, chúng ta sẽ cố hết sức mình!”
Ngọc Bội vừa rồi là tín vật liên kết của hai người với vị trưởng lão bên trong Cấm Kỵ Thế Lực đã thu nhận Bất Tử Tộc kia.
Tuy vị trưởng lão đó vẫn chỉ là Cửu Cảnh Chí Tôn mà chưa phải Cấm Kỵ, nhưng chỉ điểm của hắn chắc chắn chính xác.
Đây là cơ hội để lật bàn trước Trụ Việt Tông như tiềm long tại uyên kia.
Bất Tử Tộc Trưởng – Bất Thiên Lãnh phất lấy óng tay áo, quyết liệt gầm lên:
“Bất Tử Cổ Thành, Ẩn Châu xuất phát!”
Dưới làn tuyết trắng thê lương tĩnh mĩnh, một thân ảnh khoác lấy áo choàng nâu cũ kỹ từ đầu đến chân, mặc cho từng hoa tuyết nhuộm trắng bóng hình, mặc cho phong sương giá rét, mặc cho xung quanh là vạn dặm vực sâu, vẫn kiên định từng bước…
“Tu luyện… thành tiên? Không.”
“Tu luyện… thành thần? Không.”
“Tu luyện… vì mang người trở lại.”
“Cửu Chuyển Hoàn Hồn!”
Như được tiếp theo vô vàn động lực, thân ảnh một bước chân điểm ra, thuấn tức vạn lý, xuyên qua đại châu, như sương như khói…
“AAAAA”
“KHẶC KHẶC KHẶC…”
“Loạn a… sát a… giết a… toàn bộ trảm diệt…”
Thanh âm gào thét, tiếng cười kinh hồn, sự cuồng điên phẫn nộ mang theo sát cơ bạo phát tứ phía.
Giữa một lao ngục tăm tối như hắc ám vực sâu, một tên nam tử điên cuồng phát động thế công khủng bố không hề ngừng nghĩ, chỉ hận không thể giết sạch, đồ sát toàn bộ những kẻ cản trở trước mặt mình, khuôn mặt tuấn lãng đã hoàn toàn vặn vẹo, càng giống như điên, có những biểu hiện cuồng loạn không hề bình tĩnh.
Đáng tiếc dù hắn có điên cuồng đến mức nào, phá huỷ đến mức nào, gào khóc, cười lớn đến mức nào cũng không thể làm dao động lao ngục xung quanh dù chỉ một chút.
Vây quanh đáy vực, nhóm cường giả trầm mặc nhìn lấy tình cảnh này, thật sâu không nói.
“Tâm ma quấy rối ngày càng nặng, tộc trưởng tự tàn phá bản thân liên tục như vậy, sợ rằng không thể tiếp tục kéo dài bao lâu…” Một vị cất tiếng thở dài:
“Đây là tâm ma diễn biến khi Bát Cảnh đột phá Cửu Cảnh thất bại, tộc ta vô pháp hóa giải.”
“Cần một loại Cửu Phẩm Chí Tôn Tài Nguyên có công dụng tương ứng.” Lại một lão ẩu trầm giọng nói.
“Năm đó lão phu từng gieo quẻ tìm kiếm manh mối, Kiêu Hùng Bang tại Tây Châu đoạt được Bình Tâm Huyền Sương với khả năng giải trừ tất cả tâm ma, củng cố tạp niệm…” Một lão già lưng còng, râu tóc không còn, khí tức suy yếu đến cực điểm như có thể tùy thời xuống mồ, đây chính là cái giá phải trả của lão khi đã gieo một quẻ kia.
“Nhờ có Bình Tâm Huyền Sương mà Kiêu Hùng Bang mới phát triển với tốc độ kinh khủng như thế, đáng tiếc vì không đoàn kết mà dẫn đến huỷ diệt.” Đám người than thở:
“Ngặt nỗi Bình Tâm Huyền Sương cũng theo Bảo Tàng Động bị nguyền rủa mà chưa từng lộ diện trước thế nhân.”
“Các vị trưởng lão không cần nói nữa.” Có tiếng nói thanh thuý kiên định từ phía sau truyền đến:
“Bảo Tàng Động ở Ẩn Châu lần này, ta sẽ tranh đoạt, tất cả là vì phụ thân.”
“Công chúa.” Các vị trưởng lão đồng loạt biến sắc:
“Sau tộc trưởng, ngươi là nhân vật cuối cùng của tộc ta có hy vọng tiến vào Cửu Cảnh, tuyệt đối không được mạo hiểm!”
“Phụ thân rơi vào tâm ma vĩnh hằng, nếu không thể thay người hóa giải, người kế tiếp trúng phải tâm ma sẽ là ta.” Thanh âm kia vẫn trước sau như một:
“Các vị nghĩ ta sẽ thành công tiến vào Cửu Cảnh sao?”
Một đám trưởng lão nhất thời trầm mặc, đúng vậy a… phụ thân mình như thế, bất kỳ ai cũng không có tâm cảnh tốt nhất để đột phá cảnh giới.
Nghĩ đến đây, tất cả đồng loạt quỳ xuống một chân:
“Tộc ta lần này xuất thế, nguyện hết mình vì công chúa đoạt lấy Bình Tâm Huyền Sương.”
Thi Địa…
Thi Mộ Tuyền lười biếng ngồi trên bảo tọa giữa Thi Đô, trong lòng luôn dâng lên cảm giác xao động bất an.
Cái gọi là giác quan của một cường giả thường hay phản ứng trước những biến hóa không lường trước được.
“Thiên hạ ngoài kia xảy ra chuyện gì à?” Thi Mộ Tuyền chống cằm hỏi.
“Bảo Tàng Động rơi vào tay Ẩn Châu, thiên hạ cường giả các phương đều ngấp nghé.” Thi Mộ Liễu dựa vào tin tức gần nhất đạt được bẩm báo.
“Bảo Tàng Động sao?” Thi Mộ Tuyền nhíu mày, Thi Thần Tông của nàng sụp đổ trước cả khi Kiêu Hùng Bang hình thành, đối với cái gọi là Bảo Tàng Động này không hiểu lắm.
Thi Mộ Liễu lại biết nhiều hơn, lập tức đem mọi chuyện bẩm báo.
“Thì ra là vậy, phần lớn tài sản của Tây Châu không quá quan trọng… nhưng những vật phẩm đạt đến Cửu Phẩm Chí Tôn là thứ mà bất kỳ ai cũng thèm nhỏ dãi.” Thi Mộ Tuyền vuốt nhẹ cằm:
“Nếu thật sự Bảo Tàng Động có tài nguyên Cửu Phẩm, ngay cả ta cũng cảm thấy hứng thú, nói không chừng đủ sức hấp dẫn tiểu yêu nghiệt kia bán thân cho ta.”
Thi Mộ Liễu nhất thời không biết nên nói gì cho phải, Thi Mộ Tuyền rõ ràng chưa từng bỏ ý định lôi kéo Lạc Nam, vẫn thường xuyên chú ý tin tức của hắn.
Thi Mộ Tuyền cân nhắc thật kỹ, Thi Địa của mình vẫn còn trong giai đoạn phát triển, liệu có nên xen vào một chân?
Nhưng cảm giác bồn chồn từ đâu mà đến? Cái sự xao động càng mãnh liệt hơn khi nghe đến náo nhiệt sắp tới phát sinh tại Ẩn Châu.
Chẳng biết vì sao, nàng mơ hồ cảm giác được đám quái nhân đã từng huỷ diệt Thi Thần Tông sẽ xuất hiện.
“Nếu đã như thế… vậy thì chơi đi!”
Thi Mộ Tuyền đứng lên, lạnh lùng mở miệng:
“Triệu tập Thi Địa cường giả!”
Tu La Giáo.
Trưởng Lão Tinh Cầu.
“Giáo chủ quả nhiên có hứng thú với cuộc vui lần này a…”
Đôi mắt đục ngầu khẽ động, Tu La Đại Trưởng Lão nhìn đến Tu La Nhị Trưởng Lão ngồi đối diện với mình lên tiếng.
Cả hai quan sát Tu La Trưởng Lão Lệnh trong tay.
Chỉ thấy dòng chữ nơi đó viết: “Phân phó Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão ngấm ngầm theo dõi tình hình, sẵn sàng viện trợ các vị Thánh Tử, Thánh Nữ bất cứ lúc nào tại Ẩn Châu chi địa!”
Tu La Đại Trưởng Lão suy tư hồi lâu, thanh âm già nua đục ngầu tự nhủ:
“Chỉ là ngầm theo dõi mà không phải trực tiếp ra tay, Giáo Chủ đặt niềm tin rất lớn vào thế hệ này…”
“Khanh khách, có chuyện vui để làm rồi.” Tịnh Dạ Tiên Tử hưng phấn cười đến run rẩy bầu sữa ngoại cỡ của mình.
“Chỉ là vì sao để tiểu tử kia dẫn đoàn? Giáo chủ muốn khảo nghiệm hắn sao?” Tu La Đại Trưởng Lão nhíu mày.
“Làm sao lại hỏi ta? Hắn là cháu ngoại của ngươi nha.” Tịnh Dạ Tiên Tử bĩu môi:
“Có thể tiểu tử đó quá láo cá, bị giáo chủ ghim rồi, xui xẻo cho hắn.”
Tu La Đại Trưởng Lão suy nghĩ, không đoán ra nguyên nhân, lắc đầu thở dài:
“Là phúc hay họa? Dụng ý khó dò a…”
Cùng thời điểm đó, trên Tu La Thánh Lệnh của Huyết Thánh Nữ – Huyết Chiêu Dương, Dạ Thánh Nữ – Dạ Thanh Thu, Thuỷ Thánh Nữ – Thuỷ Triều Tịch đều hiện lên cùng một đạo mệnh lệnh:
“Hiệp trợ Lạc Thánh Tử – Lạc Nam, tiến vào Ẩn Châu, tuân theo lệnh hắn mà hành động!”
Trên đỉnh Bá Vũ Điện, Lạc Nam sau khi phát ra vài đạo mệnh lệnh, liền thu hồi Tu La Chủ Lệnh, đưa mắt ngắm nhìn kết giới Ẩn Châu đang run rẩy kịch liệt ở xa xa…
Khóe môi nở nụ cười điềm tĩnh:
“Thiên Hạ Phong Vân, cuộc chơi bắt đầu!”