Phần 137
Mặc dù Lạc Nam toàn thân đang sạch sẽ, chẳng biết vì sao Huyết Yêu Cơ cùng Thập Khánh Huyên đều ngửi thấy mùi vị huyết tinh nồng đậm từ phía hắn.
Máu huyết trong cơ thể hắn đang sôi lên sùng sục như muốn thẩm thấu ra ngoài, cho thấy nội tâm của hắn đang cực kỳ táo bạo, thèm muốn giết chóc như một con quái vật.
“Thiên Lệnh Giáo đã chọc đến ngươi rồi hả?” Huyết Yêu Cơ hứng thú hỏi.
“Bọn hắn đã dốc phần lớn lực lượng tấn công tổng bộ Nam Thiên Môn.” Lạc Nam lạnh lùng nói:
“Đây là cơ hội rất tốt để nhổ cỏ tận gốc hang ổ của bọn chúng.”
“Thì ra là thế.” Hai nữ cường nhân âm thầm giật mình, chẳng trách Lạc Nam giống như phát điên, thì ra là Thiên Lệnh Giáo đã chọc đến điểm mấu chốt trong lòng hắn.
Bất quá Huyết Yêu Cơ lại là lắc đầu: “Thiên Lệnh Giáo sở dĩ dám tự tin công kích Nam Thiên Môn mà không sợ địa bàn bị đột kích, nguyên nhân là vì địa bàn của bọn chúng cũng cực kỳ bí mật, không ai biết nó ở nơi nào, ngay cả những sát thủ của Thiên Lệnh Giáo cũng là thông qua Trận Pháp dịch chuyển về căn cứ chứ chưa từng chính thức đi qua lối vào.”
“Thiên Lệnh Giáo là một trong số ít các thế lực mà Tu La Sứ Giả không thể nằm vùng, bởi vì phương thức thu người của bọn chúng cực kỳ độc ác, đều là bắt cóc trẻ nhỏ có tiềm lực trở về bồi dưỡng trở thành sát thủ, đồng thời giết sạch những người thân có liên quan đến đứa trẻ đó, vậy nên ngay cả bổn tọa cũng không biết địa bàn của chúng ở đâu.”
“Nhưng ta biết.” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Đừng quên các nàng đang bị nhốt ở đâu.”
“Thiên Cơ Lâu?!” Thập Khánh Huyên hỏi.
“Không sai, ta chẳng những biết căn cứ địa của Thiên Lệnh Giáo, còn biết được hiện tại ở trong giáo chỉ còn sót lại ba tên Thánh Tử và một vị Trưởng Lão cấp Chí Tôn trấn thủ.” Lạc Nam nhếch mép, vừa rồi hắn đã cẩn trọng sử dụng Thiên Cơ Lâu, chấp nhận tiêu tốn 50 vạn Điểm Danh Vọng chỉ để biết địa bàn và số lượng người còn ở lại tọa trấn của Thiên Lệnh Giáo.
Trong đó đáng chú ý nhất là Tam Đại Thánh Tử đều đã đột phá Chí Tôn và một vị Trưởng Lão cấp Tứ Cảnh Chí Tôn, những sát thủ lâu la nằm ngoài top 100 khác không đáng chú ý.
Huyết Yêu Cơ vô thức hé mở môi đỏ: “Vậy ngươi định thế nào?”
“Đương nhiên là thông qua Tu La Chủ Lệnh, vận dụng trưởng lão và cường giả của Tu La Giáo đánh úp, giết sạch và cướp sạch.” Trong mắt Lạc Nam lóe lên vẻ tàn nhẫn:
“Chỉ cần tên to xác Cửu Cảnh Thể Chí Tôn là đủ.”
“Không thể được.” Huyết Yêu Cơ kiên quyết phủ định.
“Hừ, ta chỉ thông báo với nàng một tiếng mà không phải trưng cầu ý kiến của nàng.” Lạc Nam lạnh lùng nói, đây là cơ hội tốt nhất, hắn đã tốn 50 vạn Điểm Danh Vọng rồi, làm sao bỏ qua?
Hành vi của Thiên Lệnh Giáo đã động chạm đến nghịch lân của hắn.
“Nếu diệt Thiên Lệnh Giáo dễ như ngươi nghĩ, bổn tọa đương nhiên sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi ngựa non háo đá, không lường được hậu quả sau này.” Huyết Yêu Cơ lớn tiếng quát:
“Đừng đem đến phiền phức cho Tu La Giáo!”
“Tại sao?” Lạc Nam bực mình nắm tay nàng kéo lên, hai mắt nhìn thẳng vào nàng gằn từng chữ một:
“Chẳng phải Tu La Giáo và Thiên Lệnh Giáo thù hận chồng chất, đây là cơ hội tốt nhất để loại bỏ bọn chúng.”
“Ngươi có từng nghĩ đến sẽ chọc vào Cấm Kỵ?” Huyết Yêu Cơ hừ hững nhìn lại hắn hỏi.
Đồng tử trong mắt Lạc Nam co lại, không tin tưởng kinh hô: “Ý nàng là sau lưng của Thiên Lệnh Giáo có Cấm Kỵ?”
Nếu Thiên Lệnh Giáo có Cấm Kỵ chống lưng, hắn phải gọi Nam Thiên Môn theo mình cao bay xa chạy.
Huyết Yêu Cơ thật sự lo lắng hắn sẽ nóng lên mà làm liều, chỉ đành kiên nhẫn giải thích:
“Thiên Lệnh Giáo thành lập vô số năm, gốc gác của bọn chúng lâu đời không thua kém Tu La Giáo.”
“Thiên Lệnh Giáo Chủ hiện tại là Thiên Khuyết, nhưng ngươi có nghĩ đến trước Thiên Khuyết, những giáo chủ thế hệ cũ đã đi đâu?”
“Chẳng lẽ bọn hắn đã đột phá Cấm Kỵ?” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh.
“Bọn hắn chưa đột phá, nhưng đã rời khỏi Thiên Lệnh Giáo để tìm kiếm cơ hội đột phá, và không ai dám chắc bọn hắn sẽ bất ngờ đột phá vào lúc nào.” Huyết Yêu Cơ tiếp lời:
“Bọn hắn có thể đang lăn lộn ở nơi nào đó cực kỳ hung hiểm để tìm kiếm cơ duyên, cũng có thể đã gia nhập Cấm Kỵ Thế Lực và trở thành thuộc hạ nhằm được bồi dưỡng để đột phá Cấm Kỵ.”
“Đối với những lão quái vật này, bọn hắn hiện tại tuy rằng không bận tâm đến quá trình phát triển của Thiên Lệnh Giáo nữa, chẳng cần quan tâm ai đang làm giáo chủ, cũng chẳng quan tâm xung đột, chiến đấu như thế nào, chỉ cần Thiên Lệnh Giáo còn tồn tại là được.”
“Nhưng Thiên Lệnh Giáo dù sao cũng là nơi bọn hắn phát triển từ những ngày đầu, tình cảm sâu nặng, nếu thật sự bị nhổ cỏ tận gốc, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ bỏ qua thủ phạm hay sao?”
Lạc Nam trầm mặc, hắn có thể hiểu được những lời nói của Huyết Yêu Cơ.
Cũng giống như hiện tại hắn không quan tâm ai đang làm chủ Nhất Thế Vũ Trụ, nhưng một khi Nhất Thế Vũ Trụ bị huỷ diệt, hắn chắc chắn sẽ tìm ra thủ phạm và tiêu diệt để trả thù.
Một người có thể rời khỏi quê hương để tìm cơ hội phát triển, nhưng sẽ không bỏ qua cho những kẻ xâm phạm đến quê hương mình.
“Đó là lý do cường giả giữa Tu La Giáo và Thiên Lệnh Giáo có thể chém giết lẫn nhau thoải mái nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc nhổ tận gốc đối phương, chẳng ai dám đảm bảo bên phe nào sẽ có người bước vào Cấm Kỵ trước tiên cả.” Huyết Yêu Cơ chậm rãi nói tiếp:
“Vậy nên ngươi có thể vận dụng lực lượng của Tu La Giáo để đẩy lùi Thiên Lệnh Giáo cút khỏi Nam Thiên Môn, thậm chí tiêu diệt Thiên Khuyết, nhưng tuyệt đối không thể đem địa bàn Thiên Lệnh Giáo xóa sổ được.”
“Ta không cam tâm.” Lạc Nam siết chặt nắm tay:
“Thiên Khuyết chết, lại có kẻ khác lên ngồi thay hắn, Thiên Lệnh Giáo vẫn sẽ tồn tại, vẫn là kẻ thù của ta mà thôi, chẳng có gì khác biệt cả.”
“Đáng hận, vì sao ngươi không chịu tiếp thu vậy hả?” Huyết Yêu Cơ nghiến răng nghiến lợi:
“Chờ ngươi trở thành Cấm Kỵ, lúc đó muốn giết ai thì giết, lão nương không ngăn được.”
“Ta không cần thành Cấm Kỵ vẫn có thể dẹp sạch bọn chúng.” Lạc Nam trong mắt lóe lên sự âm trầm, nở nụ cười quỷ dị:
“Chỉ cần không tự thân ra tay, không vận dụng đến Tu La Giáo, ai sẽ biết ta là thủ phạm?”
“Không tự ra tay, không vận dụng cường giả của Tu La Giáo, ngươi tìm ra ai làm thịt Thiên Lệnh Giáo thay ngươi?” Thập Khánh Huyên ngờ vực nhìn hắn:
“Chẳng lẽ là sư phụ Kim Nhi mà ngươi hay khoác lác?”
Lạc Nam lại cười, nụ cười so với ác ma còn đáng sợ hơn:
“Thiên Lệnh Giáo chẳng phải ưa thích nhận tiền để giết người sao? Vậy ta sẽ dùng tài sản khổng lồ, thuê những tồn tại khủng bố giải quyết bọn chúng, ném đá giấu tay.”
“Ta sẽ dùng tài sản đè chết Thiên Lệnh Giáo!”
“Đừng có điên, Tụ Bảo Tinh không phải cho ngươi dùng kiểu đó đâu.” Huyết Yêu Cơ mắng nói:
“Ngươi đã hứa với ta sẽ không làm tổn hại lợi ích chung Tu La Giáo!”
“Ai nói với nàng ta dùng Tự Bảo Tinh?” Lạc Nam ngửa đầu cười dài, hung hăng đét vào bờ mông đầy đặn của nàng một cái:
“Bảo Tàng Động đang ở trong tay ta, có hiểu chưa?”
Trong lúc nhất thời, cả Huyết Yêu Cơ cùng Thập Khánh Huyên đều há to miệng.
Lạc Nam không nói thêm lời nào, xoay người rời khỏi Thiên Cơ Lâu.
Hắn đã quyết tâm diệt Thiên Lệnh Giáo, bằng bất cứ giá nào.