Phần 109
“Trở về rồi à…”
Lạc Nam nhìn thấy Huyết Hàn Lệ mà nở nụ cười, Y Thần Tộc An Hinh đã nói thời gian để Huyết Hàn Lệ khôi phục ước chừng hai năm, hiện tại hai năm còn chưa đến, chứng tỏ An Hinh vẫn còn khiêm tốn so với khả năng thực sự của mình.
Hắn cũng muốn xem thử chiến lực của Huyết Hàn Lệ hiện thời đạt đến mức độ nào.
“Ngươi lại là kẻ nào?” Vạn Ứng Thiên sắc mặt âm trầm quát hỏi.
Bình thường hắn cũng là kẻ háo sắc, gặp mỹ nhân tuyệt đại như Huyết Hàn Lệ kiểu gì cũng sẽ sinh ra cảm giác kinh diễm, bất quá tình cảnh hiện tại khiến hắn không còn tâm trạng để thưởng thức cái đẹp nữa, chỉ muốn hủy diệt tất cả những thứ liên quan đến Lạc Nam.
Huyết Hàn Lệ đồng dạng cũng muốn thử lực lượng của mình khi vừa trở lại, biển máu dưới chân cuồn cuộn lao tới, ngay lập tức tiến vào bên trong Thực Không Huyết Chùy và Vạn Kiếm Huyết Ngục trong tay nàng.
KENG KENG KENG…
Vạn Kiếm Huyết Ngục vốn là Chí Bảo mạnh nhất của Huyết Kiếm Ngục, lần trước Đại Trưởng Lão của bọn chúng mang theo đánh vào Thanh Long Thánh Địa lại trở thành chiến lợi phẩm của Huyết Hàn Lệ.
Lúc này vừa được hấp thụ Chí Tôn Huyết Lực của nàng, sức mạnh của Vạn Kiếm Huyết Ngục vượt xa đã từng biểu hiện, hàng vạn thanh Huyết Kiếm từ trong đó bắn ra, phô thiên cái địa đâm thẳng đến Vạn Ứng Thiên.
Thực Không Huyết Chùy càng là bá đạo, một chùy nện xuống thôn phệ cả không gian, rút ngắn khoảng cách đập trực tiếp lên đầu đối thủ.
Sắc mặt Vạn Ứng Thiên trở nên nghiêm túc, vừa mới nhìn Huyết Hàn Lệ xuất thủ hắn đã nhận ra nàng không phải cường giả tầm thường.
“Móa nó, Lạc Nam tiểu súc sinh ở đâu ra nhiều cường giả lợi hại như vậy ủng hộ?” Vạn Ứng Thiên trong lòng căm phẫn, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh.
Điều động 3000 luồng Linh Hồn bên trong cơ thể, hắn xuất ra Chí Bảo – Vạn Hồn Châu, tất cả Hồn Lực dồn nén vào Chí Bảo, hung hăng ném ra.
ĐÙNG!
Vạn Hồn Châu xoay tròn dữ dội phóng thích Hồn Lực cực đại khắp bốn phương tám hướng, chấn vỡ tất cả Huyết Kiếm từ Huyết Kiếm Ngục, đồng thời còn đẩy lùi một chùy mạnh mẽ của Thực Không Huyết Chùy.
Hiển nhiên bản thể của Vạn Ứng Thiên là cường giả cực kỳ mạnh mẽ, còn lại đến tận 3000 luồng Linh Hồn bên trong thể nội khiến hắn chẳng khác nào 3000 vị Hồn Chí Tôn dung hợp vào nhau.
“Tiện nhân đi chết!”
Vạn Ứng Thiên lòng tin tăng mạnh khi dễ dàng phá nát đòn đánh của Huyết Hàn Lệ, chí bảo Vạn Hồn Châu xoay tròn trên đỉnh đầu, liên tục phóng ra vô vàn Hồn Kỹ với đủ loại hình thái đánh về phía nàng, thế công liên miên bất tuyệt nối liền không dứt.
Vạn Hồn Châu là Chí Bảo có thể giúp chủ nhân của nó thi triển Hồn Kỹ ngay lập tức mà không hạn chế số lượng cũng như tốn thời gian thi triển, nhưng nhược điểm của nó là cần hấp thụ lượng Hồn Lực cực kỳ to lớn.
Mà Vạn Ứng Thiên với 3000 linh hồn trong một thân, có thể cung cấp lượng Hồn Lực khổng lồ cho Vạn Hồn Châu kích hoạt không ngừng, phát huy tối đa sức mạnh của nó.
Vạn Hồn Châu cũng là kiện Chí Bảo mạnh nhất của Vạn Linh Tộc.
Đối mặt với hàng vạn Hồn Kỹ trước mặt, Huyết Hàn Lệ nhếch lên khóe môi kiều diễm:
“Hồn Lực sao? Món ăn ưa thích mà thôi!”
ẦM!
Thực Không Huyết Chùy chấn động.
Theo sau đó, ngoại trừ phần chuôi cầm trong tay của nàng, từ thân đến đầu của Thực Không Huyết Chùy liền biến thành một con thuỷ quái khổng lồ với vô vàn cái miệng và những hàm răng bén nhọn nguy hiểm.
Huyết Hàn Lệ lúc này như mỹ nhân cầm quái vật trong tay, ngọc thủ hung hăng quét ra:
“Thực Không Chùy Pháp, cho ta nghiền nát tất cả.”
Nàng thanh thoát nhưng đầy mạnh mẽ liên tục vung chùy đánh ra, chùy ảnh cùng quái vật uốn lượn liên tục giữa không trung hình thành một cối xoay dữ tợn.
Khi vô vàn Hồn Kỹ của Vạn Ứng Thiên đánh đến, những cái miệng khủng bố trên thân thể của Thực Không Huyết Chùy đều mở rộng cắn phá, sau đó đem cả Hồn Lực từ bên trong đó hút vào.
Tốc độ xuất chùy của Huyết Hàn Lệ rất nhanh, Thực Không Huyết Chùy cũng vô cùng dữ dội, cắn sạch nghiền sạch, Hồn Kỹ đến bao nhiêu nghiền nát bấy nhiêu, không để dù là một tia có thể xâm phạm đến chủ nhân của mình.
“Huyết Phệ Hư Không!”
Huyết Hàn Lệ xuất ra một thức mạnh nhất của Thực Không Chùy Pháp.
RỐNG!
Thực Không Huyết Chùy bỗng nhiên gầm thét, nó cấp tốc vươn dài ra hàng nghìn mét, cái miệng rộng to lớn mở ra hướng Vạn Hồn Châu đang trôi nổi trên đầu Vạn Ứng Thiên cạp xuống.
Thân là Yêu Binh Tộc, nó cũng có khả năng gặm cắn Pháp Bảo hay Vũ Khí, cho nên Vạn Hồn Châu chẳng khác nào món ăn ưa thích của nó.
Ở bên trong phạm vi một cú cạp này, hư không ầm ầm sụp đổ, màu đỏ của máu bao phủ đất trời, cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
“Khốn kiếp!”
Vạn Ứng Thiên biến sắc, vội vàng chụp lấy Vạn Hồn Châu, thi triển thân pháp cấp tốc thối lui.
Thực Không Huyết Chùy không bỏ qua, cắn vào Vạn Hồn Châu thất bại, nó liền nhắm cả thân thể Vạn Ứng Thiên vồ đến.
Vạn Ứng Thiên phẫn nộ ngưng tụ tất cả Hồn Lực vào một chưởng, hung hăng nện vào đầu Thực Không Huyết Chùy.
ĐÙNG!
Thực Không Huyết Chùy bị đánh lui, nhìn sang bàn tay của Vạn Ứng Thiên cũng đã cụt mất, chỉ có máu tươi đầm đìa.
“Súc sinh!” Vạn Ứng Thiên sắc mặt âm trầm, nuốt xuống đan dược khôi phục cánh tay đã mất, nồng đậm kiêng kỵ nhìn Thực Không Huyết Chùy:
“Lại là Yêu Binh Tộc!”
Yêu Binh Tộc tuy không thể hóa thành hình người nhưng sự táo bạo và quỷ dị của nó phần nào còn kinh hơn cả Binh Nhân Tộc.
Không ai nghĩ đến một mỹ nhân lãnh diễm như Huyết Hàn Lệ lại nắm giữ thanh vũ khí hung tợn và có phong cách chiến đấu thô bạo như vậy, chỉ muốn ngấu nghiến, cắn xé và nghiền nát đối thủ.
“Nữ nhân này vì sao có thể chứ, rõ ràng chỉ là Nhất Cảnh Chí Tôn và một kiện Yêu Binh Tộc lại khiến ta nhìn không ra bất cứ sơ hở nào.” Trong lòng Vạn Ứng Thiên kiêng kỵ đến cực điểm.
Vạn Linh Tộc như hắn rất khó đột phá tu vi, bởi vì lượng tài nguyên mà bọn hắn cần cho tất cả linh hồn vượt xa Hồn Tu thông thường, cho nên dù đã trở thành tộc trưởng nhiều năm, Vạn Ứng Thiên chỉ mới là Tam Cảnh Chí Tôn mà thôi.
Nhưng dù là như thế, hắn không cho rằng Nhất Cảnh Chí Tôn như Huyết Hàn Lệ có thể chống lại mình.
Vậy mà giờ đây nàng dễ dàng phá nát tất cả công kích của hắn, còn chuyển thủ thành công buộc hắn phải thối lui.
Vạn Ứng Thiên không biết rằng Huyết Hàn Lệ đã từng là nhân vật có tiềm lực cạnh tranh ngôi vị Tu La Giáo Chủ, từng là một trong hai vị Thánh Nữ thế hệ cũ của Tu La Giáo, vượt cấp chiến đấu không phải điều gì khó khăn đối với nàng.
Nhất là khoảng thời gian dài đằng đẳng chỉ tồn tại ở dạng Linh Hồn sau khi bị Huyết Yêu Cơ đánh bại khiến nàng đã sớm cảm thụ và lý giải rất sâu về Hồn Lực, cho nên Hồn Tu cường đại như Vạn Ứng Thiên khó mà dọa được nàng.
Cảm nhận được Huyết Hàn Lệ khó chơi, Vạn Ứng Thiên liền nhìn sang Lưu Dịch và Ma Ha Chí Tôn đề nghị:
“Cùng ta giải quyết tiện nhân đó!”
Nhưng sau đó Vạn Ứng Thiên liền biến sắc: “Ma Ha Chí Tôn đâu?”
“Chuồn rồi!” Lưu Dịch cười khổ.
“Chó má, lũ chó má này đúng là không thể tin cậy!” Vạn Ứng Thiên ngửa đầu gầm thét đầy căm phẫn.
Ma Ha Chí Tôn dù sao cũng là cường giả đến từ Đông Vực, nhận ra cục diện bất ổn đã quyết đoán rời đi, chưa thân thiết đến mức ở lại liều mạng với phe cánh hùng hậu của Lạc Nam vì mấy người Viêm Kình hay Vạn Ứng Thiên, cách làm giống y đúc Diệp Mộc Chí Tôn.
Đều là mấy lão già thành tinh biết chú trọng sinh mệnh.
“Vậy thì ta và ngươi cùng lên!” Vạn Ứng Thiên nói với Lưu Dịch.
“Được!”
Lưu Dịch cũng đã nhìn ra một mình Vạn Ứng Thiên khó lòng ứng phó Huyết Hàn Lệ, gật đầu đồng ý.
Đặt chân bước lên, tầng tầng lớp lớp xương cốt từ trong thể nội của Lưu Dịch đã bao trùm toàn thân.
Đáng nói ở chỗ, những xương cốt này của hắn có màu Hoàng Kim rực sáng nhìn qua như một bộ Hoàng Kim Cốt Giáp, hiển nhiên thân là Đại Trưởng Lão của Lưu Gia, Lưu Dịch đã đem xương cốt của mình luyện đến cảnh giới Hoàng Kim Cốt cực kỳ cường đại, chỉ kém hơn Kim Cương Cốt một bậc mà thôi.
“Ta đánh trực diện, ngươi ở phía sau tấn công.” Lưu Dịch đề nghị nói.
Lời vừa dứt, hắn đã lao lên công kích thẳng mặt Huyết Hàn Lệ, muốn lợi dụng ưu thế của một Cốt Tu cường đại với khả năng phòng ngự kinh người của mình, một khi Huyết Hàn Lệ bị hắn quấn lấy, Vạn Ứng Thiên ở phía sau sẽ có cơ hội phát động tấn công, không tin không thể làm thịt nàng.
“Vạn Linh Đại Chưởng!”
Vạn Ứng Thiên hiểu ý cười lạnh, Vạn Hồn Châu một lần nữa được kích hoạt, hấp thụ nguồn sức mạnh khổng lồ của 3000 Linh Hồn, ngưng kết thành một bàn tay Hồn Lực cực đại che thiên, úp thẳng xuống đầu nàng.
“Ý đồ rất tốt!” Huyết Hàn Lệ lãnh khốc nở nụ cười:
“Các ngươi được vinh dự chứng kiến Chí Tôn Pháp Tướng hùng mạnh của ta!”
ĐÙNG!
Theo một tiếng nổ tung, Chí Tôn Huyết Lực trong cơ thể Huyết Hàn Lệ ầm ầm dậy sóng, cuồn cuộn Chí Tôn Hồn Lực cũng gào thét mà ra.
Huyết Lực và Hồn Lực kết hợp, trực tiếp khai sinh một tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Đó là một Chí Tôn Pháp Tướng có hình dạng của nữ nhân khổng lồ, uyển chuyển ma mị, chân đạp biển máu, thân khoác Huyết Bào, trên tay cầm một thanh Huyết Hồn Trượng, mái tóc bồng bềnh với vô số giọt máu ngưng tụ mà thành, nhuộm cả một vùng trời thành màu huyết sắc.
Chí Tôn Pháp Tướng này vừa xuất hiện, một tay nhẹ nhàng duỗi ra, toàn bộ Nguyên Khí trong vạn dặm xung quanh biến thành máu huyết sền sệt như đầm lầy bao phủ cơ thể Lưu Dịch đang lao đến.
Bất chấp Lưu Dịch có Hoàng Kim Cốt Giáp gia thân, vô vàn máu huyết như vòi rồng đem máu trong cơ thể của hắn hút ra.
“Làm sao có thể?” Lưu Dịch hoảng hốt hét ầm lên, hắn sợ hãi phát hiện Hoàng Kim Cốt Giáp của mình lúc này chẳng khác nào một cái mai rùa không chút tác dụng, máu tươi trong cơ thể hắn vẫn điên cuồng bị Huyết Hàn Lệ hút ra.
Nếu cứ tiếp tục, hắn sẽ biến thành một cổ xác khô.
Không dám có chút xem thường, Lưu Dịch ngay lập tức triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng của mình là một khung xương cốt khổng lồ có màu vàng rực.
Hoàng Kim Cốt Tướng, xếp hạng ngoài top 100 Pháp Tướng Bảng.
Tuy rằng xếp hạng hơi thấp, Hoàng Kim Cốt Tướng cũng thành công đem chủ nhân của mình từ trong vô tận máu huyết kéo ra, Lưu Dịch trốn vào bên trong nó để tránh bị rút cạn máu huyết.
Cùng lúc đó, khi Vạn Linh Đại Chưởng của Vạn Ứng Thiên chưởng đến, Chí Tôn Pháp Tướng của Huyết Hàn Lệ đã nâng lên Huyết Hồn Trượng trong tay, hờ hững nghênh đón.
Không có vụ nổ kinh khủng phát ra, cũng không có bất cứ luồng dư ba nào oanh tạc khi hai luồng công kích va chạm.
Chỉ thấy Huyết Hồn Trượng như hóa thành một lỗ đen vô tận, tham lam hút lấy Hồn Lực cường đại từ Vạn Linh Đại Chưởng vào bên trong, chuyển hóa thành nguồn lực lượng của mình.
Trong nháy mắt, Vạn Linh Đại Chưởng to lớn đã bị hút thành không khí.
“Hoang đường!” Vạn Ứng Thiên ôm đầu gào thét.
Huyết Hàn Lệ không cho hắn cơ hội phản ứng, Thực Không Huyết Chuỳ một lần nữa nện xuống.
Vạn Ứng Thiên thi triển thân pháp điên cuồng né tránh, hai mắt như muốn lòi ra gắt gao nhìn chằm chằm Chí Tôn Pháp Tướng mà Huyết Hàn Lệ vừa triệu hoán, như đã nhận ra, hắn bất khả tư nghị gầm lên:
“Đây là Ngự Huyết Hồn Tướng, trời ạ… là Chí Tôn Pháp Tướng xếp hạng 24 trên Pháp Tướng Bảng?”
“Kiến thức không tồi!” Huyết Hàn Lệ nở nụ cười:
“Tên như ý nghĩa, Ngự Huyết Hồn Tướng có khả năng thống ngự tuyệt đối với cả máu và linh hồn, chỉ cần các ngươi có máu và linh hồn, các ngươi phải nằm trong tầm kiểm soát của ta!”
Lưu Dịch cùng Vạn Ứng Thiên rùng mình, chẳng trách Huyết Hàn Lệ thoải mái ung dung đàn áp hai người bọn hắn mà không chút hề hấn gì.
Cốt Tu như Lưu Dịch cũng có nguồn máu huyết dồi dào, Hồn Tu như Vạn Ứng Thiên càng không cần phải nói, chiến lực chủ yếu phụ thuộc vào Linh Hồn.
Hai người ở trước mặt Huyết Hàn Lệ chẳng phải bị áp chế toàn tập sao?
Sự cường đại của Ngự Huyết Hồn Tướng khiến Vạn Ứng Thiên không có tâm tình thi triển cả Chí Tôn Pháp Tướng của bản thân mình, bởi vì hắn biết cho dù mình có điều động Chí Tôn Pháp Tướng thì cũng vô pháp chống lại Huyết Hàn Lệ.
Ngự Huyết Hồn Tướng chính là khắc tinh của hắn.
Trong lúc nhất thời, Vạn Ứng Thiên sinh ra ý niệm đào tẩu.
RĂNG RẮC…
Bất quá đúng vào thời khắc mấu chốt, không gian trên bầu trời mãnh liệt nứt ra.
Một vị Chí Tôn Pháp Tướng cao hàng vạn trượng hàng lâm, toàn thân là đầy rẫy xương cốt ngưng kết thành với vô vàn gai nhọn, mỗi một nhánh xương nhỏ cũng lấp lánh và kiên cố như Kim Cương, nặng nề và bất khả xâm phạm.
“Tộc trưởng!”
Tình cảnh này khiến Lưu Dịch mừng rỡ như điên, trước đó hắn đã âm thầm bóp nát Ngọc Bội cầu cứu tộc trưởng, nhanh như vậy đã xuất hiện rồi.
Tộc trưởng của Lưu Gia – Lưu Chính, thực lực cực mạnh, Tứ Cảnh Chí Tôn Cốt Tu.
Hơn nữa xương cốt của hắn đã luyện đến cấp độ Kim Cương Cốt.
Kim Cương Cốt Tướng của Lưu Chính vừa xuất hiện, trong tay nó cầm một thanh Kim Cương Cốt Phủ có thể bổ đôi cả bầu trời, hung hăng trảm thẳng xuống Ngự Huyết Hồn Tướng của Huyết Hàn Lệ.
Huyết Hàn Lệ hơi đổi sắc mặt, nàng vừa đúc lại thân thể, tu vi chỉ ở mức Nhất Cảnh Chí Tôn, lấy một địch hai đánh Vạn Ứng Thiên cùng Lưu Dịch đã là giới hạn, hiện tại thêm một Lưu Chính là Tứ Cảnh Chí Tôn Cốt Tu, thật sự cảm thấy ăn không tiêu.
RĂNG RẮC…
Nhưng cũng vào thời điểm then chốt, không gian lại lần nữa xuất hiện vết rách khổng lồ.
Từ bên trong đó, một thanh Cự Đại Băng Đao mang theo Đao Thế dữ dội quét ngang, những nơi quét qua mọi thứ đều đông cứng thành băng hàn rét lạnh, hung hăng ngạnh kháng Kim Cương Cốt Phủ.
ĐÙNG!
Bầu trời rung lắc dữ dội, ngay cả Tàn Hoa Trận và Vạn Hoa Trận ở gần ầm ầm lay động, đủ thấy khi hai vị Tứ Cảnh Chí Tôn có cơ hội toàn lực ra tay khủng bố đến cỡ nào.
Thổ Cuồng Hào trước đó chết cực kỳ biệt khuất khi rơi vào Tiểu Vũ Kết Giới và Thiên Thu Trường Hà Chưởng của Lạc Nam, bằng không hắn mới là nhân vật có thể thay đổi cục diện.
“Cao Chiến, ngươi thật sự muốn cùng Lưu Gia không chết không thôi sao?” Thiên không truyền ra tiếng gầm phẫn nộ từ Lưu Chính.
Hiển nhiên chủ nhân của thanh băng đao khổng lồ vừa ngăn cản Kim Cương Cốt Phủ của hắn chính là gia chủ Cao Gia – Cao Chiến.
“Hahaha, Lưu Gia các ngươi chống lại ân công của Cao Viễn chính là chống lại Cao Gia chúng ta, bổn gia chủ đương nhiên phải xen vào.” Cao Chiến cười sang sảng, người chưa hiện ra nhưng không sợ hãi chút nào.
Đều là ẩn thế gia tộc, đều có nội tình hùng hậu, Cao Gia cũng chẳng e ngại gì Lưu Gia.
Chưa kể phe cánh của Lạc Nam đang chiếm ưu thế lớn, Cao Chiến quyết định chứng minh thành ý bằng cách viện trợ Lạc Nam.
“Không ổn rồi, Cao Gia lão cẩu kia vậy mà xen vào.” Lưu Dịch sắc mặt tái mét, cứ nghĩ cầu cứu Gia Chủ sẽ có thể giải quyết cục diện, hiện tại mọi thứ ngày càng rối loạn.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn sang Vạn Ứng Thiên: “Gọi Vạn Linh Lão Tổ trợ giúp đi!”
Vạn Linh Tộc còn một vị lão tổ đang bế quan, thực lực kinh thiên động địa, tương truyền đã ngưng tụ được hàng vạn Linh Hồn, Lưu Dịch muốn Vạn Ứng Thiên cầu cứu lão tổ.
Đáng tiếc, Vạn Ứng Thiên lại sắc mặt tràn đầy khó coi, lắc đầu truyền âm:
“Lão tổ từ lâu đã không màng thế sự, trừ khi Vạn Linh Tộc bị diệt đến tận cửa, bằng không hắn sẽ không xuất hiện.”
“Chó má!” Lưu Dịch căm tức chửi:
“Vậy tính sao đây?”
Vạn Ứng Thiên tiếc hận nhìn số lượng Linh Hồn của mình đang ngày càng chết thảm dưới tay Bồ Ma Thụ bên trong đại trận, lại thấy Huyết Hàn Lệ đang đạp trên Ngự Huyết Hồn Tướng lao tới.
Hít sâu một hơi, hắn cắn răng nói:
“Chạy thôi!”