Phần 100
Một hành tinh có bóng đêm bao trùm, khắp nơi là những ngọn đuốc dùng để thắp sáng, giữa mây đen bao phủ là ánh trăng buồn hiu hắt, bầu không khí có phần lạnh lẽo và huyền bí.
Nơi này là Dạ Nguyệt Tinh, tinh cầu của Dạ Thánh Nữ bên trong vũ trụ Tu La Giáo.
Hiện tại ở trên bảo tọa, ba nữ nhân đồng loạt hướng những đôi mắt đẹp về phía Lạc Nam ngồi ở đối diện, lông mi chớp chớp không ngừng.
Các nàng lần lượt là Dạ Thanh Thu, Tịnh Dạ Tiên Tử và Tử Toàn Cơ đã được Huyết Thánh Nữ khôi phục tự do theo mệnh lệnh của “sư phụ”.
Về phần Thủy Triều Tịch đã sớm trở về Mê Linh Sâm Lâm khi được Lạc Nam dặn dò trước đó.
“Mặt ta có dính gì sao?”
Cảm giác tam nữ vẫn nhìn mình không ngớt, Lạc Nam nhịn không được nhếch miệng.
“Ngươi và giáo chủ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhận được những đặc quyền lớn đến vậy?” Dạ Thanh Thu vừa lo lắng vừa tò mò hỏi.
Tử Toàn Cơ được Huyết Thánh Nữ giải trừ thân phận thuộc hạ.
Ninh Vô Song và Ninh Huyền Tâm được giải trừ phong ấn tu vi, tuy rằng vẫn bị giam lỏng nhưng vẫn có thể tiếp tục tu luyện.
Thất Thập Tông bị xóa khỏi danh sách các thế lực thù địch.
Lạc Nam nhận được chỗ tốt to lớn từ Tụ Bảo Tinh.
Mỗi một thứ đều quá mức khó tin, tất cả diễn ra chỉ sau khi Huyết Thánh Nữ gọi hắn đi gặp Tu La Giáo Chủ.
Đừng nói là Dạ Thanh Thu, ngay cả Tịnh Dạ Tiên Tử lúc này cũng ngứa ngáy trong lòng.
Tịnh Dạ Tiên Tử là Nhị Trưởng Lão của Tu La Giáo, nhiệm vụ của nàng là tọa trấn và trông coi Tụ Bảo Tinh, vì vậy khi 10 loại vật phẩm được đổi đi cùng một thời điểm làm sao có thể qua mắt được nàng?
Sau khi tìm hiểu, biết 10 loại vật phẩm đó là do Giáo Chủ ban thưởng cho Lạc Nam thì càng hồ đồ rồi.
Tiểu tử này rốt cuộc đã làm gì? Vì sao được giáo chủ ưu ái đến mức như vậy?
“Giáo chủ thấy ta đẹp trai, là nhất biểu nhân tài nên muốn ưu ái một phen mà thôi.” Lạc Nam nhếch miệng đắc ý:
“Chẳng có gì khác biệt cả.”
“Nói tiếng người!” Ba nữ nhân cùng lúc ném cho hắn ánh mắt hình viên đạn, ai thèm tin chuyện ma quỷ của ngươi?
Lạc Nam âm thầm cười khổ, hắn đã sớm đoán được sẽ bị mấy nữ chất vấn cho chuyện lần này, vì vậy cũng đã sớm suy nghĩ biện pháp ứng đối, nửa thật nửa giả nói:
“Ta và giáo chủ tiến hành một cuộc giao dịch quan trọng, để đổi lấy những thứ hiện tại… ta cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn.”
“Ngươi có thứ gì đủ hấp dẫn ánh mắt của giáo chủ?” Tịnh Dạ Tiên Tử ngờ vực hỏi.
Mặc dù từng gặp Lạc Nam ở trong giao lưu Dị Nguyên Hội, Tịnh Dạ biết tiểu tử này có rất nhiều đồ tốt… nhưng dù là những đồ tốt của hắn sợ rằng cũng không lọt nổi ánh mắt của giáo chủ a, nàng thật sự nghĩ không ra thứ gì có thể hấp dẫn đích thân giáo chủ gặp gỡ hắn.
So với sư phụ của mình, Dạ Thanh Thu lại âm thầm lo lắng, nàng không ít lần ở trong Linh Giới Châu của Lạc Nam, hiểu rõ nội tình của hắn đáng sợ đến mức nào, để được giáo chủ ưu ái như vậy chắc hẳn cái giá phải trả sẽ cực kỳ khổng lồ.
Muốn hỏi rõ hơn nhưng có sư phụ ở đây nên cũng không tiện hỏi…
“Ta biết các nàng rất muốn biết, đáng tiếc đây là việc cơ mật, giáo chủ đã buộc ta thề không được tiết lộ, bằng không hậu quả khó lường.” Lạc Nam nghiêm nghị giải thích:
“Nhưng nên nhớ rằng sau khi giao dịch xong với ta, giáo chủ đã lập tức bế quan dài hạn, đủ thấy cái giá mà ta phải trả vượt xa các nàng tưởng tượng.”
Hắn âm thầm nói ở trong lòng: “Chính là kỹ thuật giường chiếu tuyệt đỉnh của ta.”
Nếu nói phải trả giá, thứ mà hắn duy nhất mất đi chính là trang giấy hoàng kim trong đan điền.
Nó vốn dĩ không phải trang giấy mà là một nửa của Thể Hồn Châu, chẳng qua khi bị phân tách ra ngoài ở trạng thái của một không gian dẹp lép, nhìn qua tưởng như một trang giấy mà thôi.
Bởi vì đẳng cấp của nó là Cửu Phẩm Chí Bảo, tuy rằng bị phân tách ra thì trước đây Lạc Nam cũng không đủ khả năng xem thấu, vì vậy cũng chẳng biết trang giấy hoàng kim rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.
Linh hồn của Thập Khánh Huyên vẫn luôn ở trạng thái ngủ say bên trong, cần có Vĩnh Hằng Thuộc Tính để giúp nàng hồi phục.
Sự lợi hại của Vĩnh Hằng Cổ Thể nằm ở chỗ Vĩnh Hằng Thuộc Tính chính là mọi nguồn sống, ngay cả Linh Hồn bị thương cũng chỉ cần đến Vĩnh Hằng Thuộc Tính hỗ trợ phục hồi, tài nguyên Hồn Tu cao cấp không cần thiết.
Mà Thập Khánh Huyên cũng lưu lại linh trí của những Vĩnh Hằng Thuộc Tính như Tam Muội Chân Hỏa, Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Thiên Địa Kiếm Thủy chứ không gây hại đến chúng nó.
Lạc Nam không đề cập thì thôi, hắn càng nói càng khiến Tịnh Dạ tò mò như muốn phát điên, đáng tiếc giáo chủ đã đích thân cấm nói, nàng cũng không dám gặng hỏi.
Dạ Thanh Thu và Tử Toàn Cơ mặc dù cũng muốn biết thực hư bên trong, nhưng mặc kệ ra sao… chỉ cần nam nhân bình an vô sự ngồi ở trước mặt, các nàng đã cảm thấy hài lòng.
Đặc biệt là Tử Toàn Cơ, trước đó nàng đã rất sợ mình sẽ trở thành con bài để Huyết Thánh Nữ đối phó Lạc Nam, nào ngờ đột ngột được trở về bên cạnh hắn, nàng đã thỏa mãn vô cùng.
“Vị tỷ tỷ này, ta muốn cùng hồng nhan tri kỷ của mình tâm sự.” Lạc Nam hướng Tịnh Dạ Tiên Tử mỉm cười trục khách.
“Tiểu tử ngươi nghĩ mình là ai?” Tịnh Dạ Tiên Tử căm tức vỗ bàn:
“Nơi này là địa bàn đồ đệ của lão nương, ngươi lấy tư cách gì đuổi ta?”
“Không cho ngươi bất kính với sư phụ.” Dạ Thanh Thu cũng trừng mắt nhìn hắn:
“Cẩn thận chọc giận nàng, ngay cả ta cũng không thể giúp ngươi.”
“Xú nha đầu khốn kiếp, thì ra là lo sợ ta làm bị thương hắn?” Tịnh Dạ Tiên Tử càng tức giận thở hổn hển, có cảm giác củ cải trắng mình nuôi bị heo ủi mất.
Lạc Nam tùy ý nhún vai, đưa đến trước mặt Dạ Thanh Thu một chiếc Nhẫn Trữ Vật nói:
“Bên trong là phương pháp và nguyên liệu rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng mà ta đã chuẩn bị cho mẫu thân, nhờ nàng gửi đến giúp ta.”
Chí Tôn Pháp Tướng này là hắn đạt được từ đánh cược với Trân Bảo Lâu lần trước, cam kết chất lượng.
Mẫu thân đã có thể tu luyện, hắn muốn giúp nàng đột phá Chí Tôn càng nhanh càng tốt.
“Được, ta sẽ đưa đến tận tay nàng.” Dạ Thanh Thu nghiêm túc gật đầu, tiếp nhận Nhẫn Trữ Vật, cũng không tò mò Chí Tôn Pháp Tướng mà hắn chuẩn bị cho Ninh Vô Song là loại nào, có cao cấp hay không.
“Vậy ta an tâm.” Lạc Nam hài lòng, từ trên bảo tọa đứng lên, nhìn Tử Toàn Cơ mỉm cười:
“Tạm thời nàng cứ ở với Thanh Thu, chờ ta vượt qua Tu La Thánh Chiến sẽ đến đón nàng.”
“Không.” Tử Toàn Cơ từ chối, nàng ôn nhu nói:
“Thiếp muốn giúp chàng quản lý cơ nghiệp, bất kể là Thanh Long Thánh Địa hay Lạc Gia đều được cả.”
Lạc Nam trong lòng có nàng vì vậy mới dùng sự tự do của nàng để giao dịch với Tu La Giáo Chủ, điều này khiến nàng vô cùng hạnh phúc, muốn trợ giúp hắn trong tất cả khả năng của mình.
“Vậy thì tốt rồi, ta mang nàng trở về Đông Hoa Cung.” Lạc Nam nắm tay Tử Toàn Cơ.
“Đáng hận, ở trước mặt đồ đệ của lão nương lại dám ân ân ái ái?” Tịnh Dạ bất mãn vì Lạc Nam xem nàng như không khí.
“Sư phụ à, ta đã sớm quen rồi.” Dạ Thanh Thu điềm nhiên lắc đầu, còn nhìn hắn quan tâm nói:
“Tu La Thánh Chiến đã diễn ra hơn một năm, ngươi đã xuất phát điểm trễ hơn so với những người khác.”
Lạc Nam sớm biết điều này, tuy rằng có Gia Tốc Trận phụ trợ nhưng quá trình hắn cùng hai nữ cường nhân hóa giải dâm độc, lại tu luyện gia tăng thực lực một phen, hơn một năm là khoảng thời gian có thể tiếp nhận.
Cùng Dạ Thanh Thu và Tịnh Dạ Tiên Tử nói lời từ biệt, Lạc Nam triệu hoán Tiểu Tinh, ôm Tử Toàn Cơ leo lên lưng nó.
“Không đến mười năm sau, chúng ta liền xứng đôi!” Lạc Nam nhìn Dạ Thanh Thu tự tin nói.
Thanh âm vừa dứt, Tiểu Tinh ngửa đầu rít gào, như sao băng lướt khỏi Dạ Nguyệt Tinh.
Dạ Thanh Thu đưa mắt nhìn theo thân ảnh nam nhân xa dần, nở nụ cười kiêu ngạo: “Để rồi xem, ta cũng đang không ngừng mạnh lên đấy.”
“Cẩu nam nữ!” Tịnh Dạ hừ một tiếng.
Càng nghĩ càng giận, trực tiếp đè đồ đệ xuống hung hăng xoa nắn hai bầu sữa căng tràn cho đỡ tức trong tiếng rên rỉ của nàng.