Phần 90
“Cục diện đã hoàn toàn nghịch chuyển, Thanh Long Khu lần này được cứu rồi…”
Nhìn diễn biến phát sinh khắp nơi tại Thanh Long Khu, mười vị cường giả Thánh Đế tối đỉnh tiệm cận Chí Tôn như mười con hùng sư xông vào bầy cừu, thô bạo nghiền ép, tàn sát địch nhân…
Vô số Thánh Vương, Thánh Tôn lơ lửng trên bầu trời ngơ ngác, từng ánh mắt nóng bỏng, từng khuôn mặt cuồng nhiệt nhìn về người nam nhân bình thản chắp tay đứng trên Bá Vũ Điện cao quý uy nghiêm kia.
Bọn hắn vốn đã chuẩn bị liều mạng góp máu tươi, xác thịt, cuộc đời của mình vào trận chiến này, chung tay cùng Thanh Long Khu tử chiến đến cùng, kết quả sau đó sợ rằng không còn cơ hội để nhìn thấy.
Nhưng không… Thanh Long Hộ Pháp không để điều đó xảy ra, không để bọn hắn chết đi vô ích.
Chỉ một đạo chỉ lệnh bùng nổ giữa bầu trời, hiệu triệu thập đại lão cường giả hàng lâm mà xuống, sẵn sàng vì hắn xuất chiến.
Thậm chí đám Thánh Vương, Thánh Tôn như bọn họ còn chưa kịp đuổi đến các Thánh Đế Thế Lực để chi viện, mọi thứ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cục diện tưởng chừng rơi vào ngõ cục, Thanh Long Hộ Pháp bằng vào bản sự vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người hóa giải.
Lúc này đây nếu không có dị biến phát sinh, e rằng toàn bộ những Thánh Đế dám xông vào Thanh Long Khu sẽ thật sự để mạng ở lại theo đúng như lời Thanh Long Hộ Pháp đã tuyên bố.
“Lạc Nam, ngươi đừng vội mừng!”
Huyết Thống ngửa đầu thét dài thu hút sự chú ý của toàn trường.
Chỉ thấy sắc mặt hắn dữ tợn pha lẫn lăng lệ, oán hận vặn vẹo khuôn mặt, nghiến răng gằn từng chữ một:
“Đừng quên trong tay lão phu còn chấp chưởng Vạn Kiếm Huyết Ngục, đây chính là Chí Bảo hàng thật giá thật.”
Như để cảnh cáo toàn trường, hắn động ý niệm.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
Hàng vạn thanh Huyết Kiếm đã mãnh liệt ngân vang, sát khí ngập trời, bầu trời đỏ lên như máu…
“Ngươi định làm gì?” Lạc Nam híp mắt hỏi.
“Khặc khặc, ngoan ngoãn thì quy hàng đi!” Huyết Thống cất tiếng cười quỷ dị:
“Bằng không lão phu điều động hàng vạn thanh Huyết Kiếm tàn sát khắp Thanh Long Khu của ngươi, giết hết tất cả những sinh linh vô tội, bất kể là Thánh Tôn, Thánh Vương, Đại Thánh, Tiểu Thánh hay thậm chí là phàm nhân…”
“Trước uy lực của Chí Bảo, bọn hắn sẽ không chịu nổi một kích, sinh mạng sẽ bị thu gặt như rơm như rạ.”
“Vô liêm sĩ!” Mỹ Mộng nhịn không được cất tiếng mắng to.
“Tên súc sinh này…” Mấy nữ Ninh Huyền Tâm hiếm khi biểu lộ tràn ngập sát cơ.
Ánh mắt toàn bộ tu sĩ Thanh Long Khu nghe xong lời uy hiếp của Huyết Thống mà sắc mặt đỏ lên như lửa, từng người bỗng nhiên quỳ xuống giữa không trung, hướng Lạc Nam gầm thét:
“Hộ Pháp không cần quan tâm đến sinh tử của chúng ta, có thể chết vì Thanh Long Khu, vì Nam Thiên Môn chính là vinh hạnh!”
“Đúng vậy, Hộ Pháp đừng để kẻ địch uy hiếp, lão tử thà chết cũng không trở thành con tin để kẻ địch lợi dụng!”
“Chết có gì đáng sợ? Huyết Thống lão súc sinh có giỏi thì giết chúng ta, nhíu mày một cái chính là chó con.”
Vào thời điểm này đây, trên mặt toàn bộ sinh linh Thanh Long Khu đều chẳng có dấu hiệu của sự sợ hãi.
Bất kể là phàm nhân hay một tiểu yêu thú cũng không sợ cái chết, không sợ Vạn Kiếm Huyết Ngục uy hiếp, càng không muốn liên lụy đến Lạc Nam.
“Khặc khặc khặc, các ngươi càng biểu hiện ngoan cường, Lạc Nam tiểu súc sinh càng không nỡ để các ngươi đi chết.” Huyết Thống nở nụ cười hài hước, khiêu khích nói:
“Có ngon thì để Bá Vũ Điện của ngươi nghênh chiến Vạn Kiếm Huyết Ngục của lão phu đi, khi đó hai kiện Chí Bảo va chạm, dư ba lan tràn dữ dội, quét ngang bốn phương, hủy diệt thiên địa, một đám tu sĩ cấp thấp làm sao có thể sống sót trong hoàn cảnh đó?”
Đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn bất chấp thể diện của Huyết Thống, đối mặt với sự ngoan cường không sợ chết của tu sĩ Thanh Long Khu, Lạc Nam điềm nhiên nở nụ cười:
“Ngươi thật sự cho rằng bổn Hộ Pháp không làm gì được Vạn Kiếm Huyết Ngục của ngươi?”
“Thì tính sao?” Huyết Thống cười lạnh:
“Để xem ngươi có thể làm được gì!”
Tiếng nói vừa dứt, Vạn Kiếm Huyết Ngục oanh động, vô số thanh Huyết Kiếm bay tán loạn đầy trời, tốc độ như sao xẹt muốn ra sức tàn sát sinh linh Thanh Long Khu.
Đối mặt với uy lực của Chí Bảo, ngay cả mười vị cường giả mà Lạc Nam mời đến cũng không dám nghênh đón.
Chí Bảo là thứ có thể trọng thương cả Chí Tôn, dù bọn hắn cường đại trong hàng ngũ Thánh Đế Viên Mãn cũng phải kiêng kỵ vạn phần, trừ khi trong tay bọn hắn cũng nắm giữ Chí Bảo mới mong thành công đối kháng.
Mà Lạc Nam cũng không có ý định nhờ đến bọn họ, chỉ thấy hắn nhìn sang Ninh Huyền Tâm nhẹ gật đầu.
Ninh Huyền Tâm hít sâu một hơi hiểu ý, chậm rãi thả người bay ra.
“Hả? Một nữ Thánh Hoàng có thể làm nên trò trống gì?” Huyết Thống nhìn thấy Ninh Huyền Tâm xuất hiện mà nhíu mày.
Vô số người cũng âm thầm nghi hoặc.
Ninh Huyền Tâm chẳng thèm để ý đến tất cả ánh nhìn, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tập trung cao độ, bàn tay trắng nõn nhẹ phất.
XOẸT XOẸT.
Một xấp tranh cũ nát đã hiện ra trong lòng bàn tay của nàng.
Ninh Huyền Tâm dùng đầu ngón tay bao phủ lực lượng, nhanh chóng vẽ từng đường nét thần bí, kết nối và hoàn thiện những nét ngoằn ngoèo có sẵn trên trang đầu tiên của xấp tranh.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Ngay khoảnh khắc này, xấp tranh phát sáng dữ dội, toàn bộ không gian thiên địa run rẩy kịch liệt, cảnh tượng trong bức tranh đầu tiên lao thẳng ra ngoài.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu của Ninh Huyền Tâm đã hình thành một vùng không gian hoàn toàn riêng biệt tách khỏi thế giới thực, phản chiếu như mặt gương, bên trong gương chính là khung cảnh chiến trường khốc liệt, núi chảy thành sông, thây chất thành đồng, sát khí biến bầu trời thành màu máu, áp lực đến mức người bên ngoài nhìn vào cũng hít thở không thông.
Xoẹt…
Ninh Huyền Tâm lật ra trang giấy thứ hai trên xấp tranh, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu của mình lên trên đó.
Sau đó nàng dùng chính máu của bản thân vẽ ra hình dạng một tòa địa ngục màu máu đỏ rực, đang phóng ra Huyết Kiếm ngập trời.
Thứ nàng vẽ chính là Vạn Kiếm Huyết Ngục đang lơ lửng giữa Thanh Long Khu.
“Thu!” Ninh Huyền Tâm quát lớn.
ONG ONG ONG…
Trong ánh mắt không dám tin của Huyết Thống và tất cả cường giả, Vạn Kiếm Huyết Ngục đang hung hăng không gì tả nổi đột ngột biến mất tại chỗ, như bóc hơi giữa thế gian.
“Nhìn vào trong tranh!” Chẳng biết là ai hãi hùng quát lên.
Toàn trường rùng mình nhìn lên, chẳng biết từ bao giờ, theo đúng như những gì mà Ninh Huyền Tâm đã vẽ, tòa Vạn Kiếm Huyết Ngục đã bị thu vào bức tranh, hiện diện trên vùng không gian riêng biệt lơ lửng giữa bầu trời như màn ảnh.
RỐNG!
Vạn Kiếm Huyết Ngục điên cuồng gầm thét đầy thô bạo, nó liên tục bắn ra vô vàn thanh kiếm nhưng vẫn không thể phá nát thế giới ảo đó để thoát ra ngoài.
“PHỐC!” Ninh Huyền Tâm gần như kiệt quệ phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên việc sử dụng Họa Công để tác động lên một kiện Chí Bảo, cưỡng ép nhốt nó khiến nàng tổn hại vô cùng to lớn.
“Thế giới trong tranh, làm sao có thể?” Huyết Thương Thiên nhìn thấy cảnh tượng này vô thức bật thốt lên một cách đầy khó tin:
“Chỉ những Họa Sư cấp bậc Chí Tôn, tinh thông Họa Công đến mức xuất thần nhập hóa mới có thể tạo ra Thế Giới Trong Tranh, một nữ nhân Thánh Hoàng làm sao có thể làm được điều đó?”
“Không ngờ lại là thế giới trong tranh, nghe nói chỉ những cường giả nắm giữ Họa Công hàng đầu có thể tạo ra một vùng không gian như thế giới riêng biệt, thu mọi thứ ở thế giới thực vào trong đó, tác động vào đó chỉ bằng nét vẽ của mình.” Triệu Lăng Hạo gằn từng chữ:
“Nữ nhân bên cạnh Lạc Nam còn có thủ đoạn này sao?”
“Không phải do nàng tạo ra, mà là nhờ xấp tranh quỷ dị trong tay nàng.” Kiếm Hoàng giận nhìn chằm chằm xấp tranh cũ nát trong tay Ninh Huyền Tâm, phân tích nói:
“Xấp tranh đó chắc chắn đã tạo ra sẵn một thế giới trong tranh, chỉ cần có Họa Sư hoàn thiện và kích hoạt nó mà thôi, nữ nhân kia không đủ bản lĩnh, nhưng nàng lại được xấp tranh phụ trợ để làm nên điều đó.”
Mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chứng kiến Vạn Kiếm Huyết Ngục nguy hiểm đã bị nhốt vào trong thế giới khác, uy hiếp đã không còn, toàn bộ Thanh Long Khu một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
“Hộ Pháp quá khủng bố, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp thật sự khiến chúng ta không lường trước được.” Suy nghĩ khâm phục, kính nể vô thức được sinh ra:
“Nữ nhân bên cạnh Hộ Pháp đều là nhân vật khó lường.”
“Ngu xuẩn, còn không mau lao vào phá hủy thế giới trong tranh đó, đoạt lại quyền kiểm soát Chí Bảo?” Huyết Thương Thiên lại truyền âm cho Huyết Thống.
“Thuộc hạ đã hiểu!” Huyết Thống bất chấp tất cả, điên cuồng thi triển thân pháp, hóa thành một luồng huyết độn lao vào thế giới trong tranh.
Hiển nhiên thế giới trong tranh không phải vô pháp phá giải, chỉ cần có cường giả đủ mạnh tiến vào bên trong đó tàn phá bừa bãi, cưỡng chế thoát ra, Họa Sư tạo ra thế giới trong tranh sẽ nhận phản phệ đến trọng thương.
“Haha, vào tốt lắm, ngươi đã thích chơi máu, vậy bổn Hộ Pháp để nhân vật tổ tông của chơi máu trị ngươi.”
Lạc Nam nhìn cảnh tượng này mà lên tiếng cười dài.
Hắn tiến đến nâng đỡ Ninh Huyền Tâm, ân cần đổ huyết dịch Cửu Diệp Liên Hoa vào miệng nàng, đồng thời trong tay cũng đã triệu hoán một loại đồ vật.
Đó chính là một tấm cổ đồ quỷ dị, bên trên có thêu lấy 70 vị tuyệt sắc Hồn Cơ mỹ lệ đến yêu mị, đủ sức quyến rũ, hút hồn tất cả nam nhân nhìn vào.
“Huyết Hàn Lệ, giao lão già Huyết Thống cho nàng giải quyết, đừng để ta thất vọng!”
Lạc Nam nhếch mép, ném thẳng Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ vào thế giới trong tranh.
ONG ONG ONG…
Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ sáng rực như sao, theo đó là một thân ảnh lộng lẫy, diễm tuyệt thiên hạ của Huyết Hàn Lệ từ bên trong bước ra.
Dù chỉ là tồn tại ở trạng thái Linh Hồn, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn khiến hàng vạn nam nhân có mặt ở hiện trường phải ngơ ngẩn.
Đệ nhất mỹ nhân Thanh Long Khu là Tuyết Tuyền chẳng thể so sánh với dung nhan này…
Huyết Hàn Lệ lãnh ngạo quét mắt nhìn Lạc Nam, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ xoay tròn trong lòng bàn tay trắng nõn và tinh xảo, chậm rãi bước đến trước mặt Huyết Thống, u thanh hỏi:
“Sâu kiến ti tiện, cóc ghẻ đáng chết, ngươi muốn chết như thế nào?”
Huyết Thống xém chút phun ra một ngụm máu, vốn hắn còn đang mê đắm trước mỹ nhan của Huyết Hàn Lệ, không ngờ câu đầu tiên của nàng đã xem thường hắn thua cả cóc ghẻ, quả thật là khinh người quá đáng.
“Yêu nữ, ngươi chỉ tồn tại ở dạng Linh Hồn, thật sự cho rằng chiến thắng được lão phu sao?” Huyết Thống quát lớn.
“Khanh khách…” Huyết Hàn Lệ cười đến run rẩy cả người:
“Năm xưa bổn tọa luyện huyết, ngươi còn là giọt máu trong bụng mẹ, hiện tại dù bổn tọa ở trạng thái Linh Hồn, ngươi cũng chỉ là con sâu cái kiến.”
Nàng vừa dứt lời, 69 vị tuyệt sắc Hồn Cơ khác đã hiện ra sau lưng, sau đó tất cả các nàng ngưng tụ Hồn Lực tinh khiết và cường đại đẩy vào cơ thể Huyết Hàn Lệ.
“Ưm…” Lực lượng sôi trào, chiến lực tăng mạnh, Linh Hồn của Huyết Hàn Lệ ngưng tụ thành thực chất khiến nàng nhịn không được sảng khoái rên rỉ lên.
Tiếng rên của nàng khiến Huyết Thống ở đối diện và hàng loạt nam nhân ở bên ngoài vô thức nhất trụ kình thiên, đan điền nóng lên, thật sự quá mức mê hoặc.
69 tuyệt sắc Hồn Cơ cũng rất đẹp và yêu mị, nhưng so với Huyết Hàn Lệ thì lại trở thành những tỳ nữ làm nền cho nàng.
Không phải tự nhiên mà vô số nam nhân tính cách quái tà của Tu La Giáo xem Huyết Hàn Lệ như tình nhân trong mộng, nàng quả thật đẹp đến điên đảo chúng sinh.
“Chết!”
Thân ảnh biến mất, Huyết Hàn Lệ chấp chưởng Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, hung hăng chưởng đến Huyết Thống.
“Tiện nhân, lão phu sẽ không thua ngươi!” Huyết Thống ngửa đầu rít dài, cũng chấp chưởng Vạn Kiếm Huyết Ngục đối kháng trực diện.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Trong nhất thời ở thế giới trong tranh, hai vị đại cường giả nắm giữ Chí Bảo chiến đấu dữ dội, dư ba không hề lan tràn ra thế giới bên ngoài.
“Tình hình không ổn rồi…” Các vị Chí Tôn ẩn trong bóng tối hít sâu một hơi.
“Vạn phần không ngờ đến thủ đoạn của tiểu súc sinh Lạc Nam lại quá đỗi phong phú, ngay cả nữ cường giả ở dạng Linh Hồn và Chí Bảo Hồn Tu vậy mà cũng sở hữu.” Khai Thế Quân nặng nề nói:
“Mặc kệ Huyết Thống thắng hay bại, nhưng trong thời gian hắn kẹt tại thế giới trong tranh, e rằng đám Thánh Đế của chúng ta sẽ bị mười tên quái nhân giết sạch.”
“Ngươi còn dám nói? Các ngươi cũng có Chí Bảo, vì sao không lấy ra, đừng có keo kiệt!” Huyết Thương Thiên phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi:
“Huyết Kiếm Ngục đã lấy ra Vạn Kiếm Huyết Ngục rồi, các ngươi ngay cả cái rắm cũng chưa xuất?”
“Huyết huynh đừng vội, chỉ là chúng ta không ngờ thủ đoạn của Lạc Nam lại đa dạng đến thế mà thôi, xem ra Nam Thiên Môn đã dốc lòng đầu tư cho hắn.” Triệu Lăng Hạo trấn an:
“Hiện tại đã biết Lạc Nam là mối nguy hiểm cần phải diệt trừ càng sớm càng tốt, đương nhiên phải quyết tâm tru diệt hắn rồi.”
“Hừ, biết thế là tốt, làm ngay đi trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.” Huyết Thương Thiên gật đầu tán thành.
Đám người Khai Thế Quân, Triệu Lăng Hạo, Kiếm Hoàng giận đưa mặt nhìn nhau, lúc này mới trầm giọng phân phó:
“Ba người các ngươi cũng xuất chiến đi!”
“Tuân mệnh!”
RĂNG RẮC…
Bọn hắn vừa dứt lời, không gian băng liệt, từ trong đó bay ra ba thân ảnh.
Lúc này chiến sự đang rất căng thẳng, sự hiện diện của bất kỳ ai cũng gây nên vô số người chú ý, huống hồ còn là một lúc xuất hiện ba người với khí thế mạnh mẽ?
Trong đó một lão già cơ thể cường tráng, toàn thân quanh quẩn Kiếm Thế, hai mắt như Kiếm, trên người tự phát Kiếm Khí trùng thiên dù chẳng hề dùng kiếm.
“Đó là Nhị Trưởng Lão của Kiếm Phách Tộc, cũng là Thánh Đế tối đỉnh với danh xưng Kiếm Hoàng Lâm.” Có người liền nhận ra thân phận của lão già lo lắng quát lên.
“Ở bên cạnh hắn còn có hai nam tử trung niên!” Đám đông hít một hơi khí lạnh, đồng loạt nhấn mạnh:
“Nhị Trưởng Lão của Kiếm Trũng – Triệu Lăng Mộ!”
“Đại Trưởng Lão của Khai Tinh Kiếm Phái – Khai Mặc Siêu!”
“Khốn kiếp, bọn chúng muốn chơi đến cùng với chúng ta sao? Lần lượt từng đại nhân vật máu mặt đều xuất hiện rồi!” Chúng nhân Thanh Long Khu đáy lòng lần nữa siết chặt.
Bất quá tin tưởng vào những kỳ tích mà Lạc Nam đã tạo ra, lần này không còn ai biểu hiện lo lắng, ngược lại đưa mắt nhìn về phía hắn, trong lòng vạn phần chờ mong.
Chẳng biết từ bao giờ, thân ảnh bề nghễ và khuôn mặt điềm tĩnh của Thanh Long Hộ Pháp trước mọi hoàn cảnh đã khiến bọn họ tin tưởng đến như vậy.
“Lạc Nam, ngươi biểu hiện đến mức độ này đã rất kinh khủng, nhưng cuộc chơi nên kết thúc rồi.” Kiếm Hoàng Lâm ánh mắt nghiêm nghị, hai tay cung kính đưa về phía trước nâng lên.
Chiếu…
Có hào quang giáng xuống, một kiện Đại Ấn như làm bằng đá nặng nề hàng lâm, bên trên đại ấn có điêu khắc hình dạng vô vàn thanh kiếm, tỏa ra hàng nghìn tầng Kiếm Vực cực kỳ dữ dội.
“Đây là Chí Bảo của Kiếm Phách Tộc – Bách Kiếm Ấn.” Kiếm Hoàng Lâm kiêu ngạo nói.
“Haha, còn có ta!” Triệu Lăng Mộ triệu hoán một thanh Kiếm nắm chặt trong tay, tự hào đến cực điểm.
Chỉ thấy kiếm như một cột lôi đình tụ thành, từ lưỡi kiếm đến chuôi kiếm đều quấn quanh Chí Tôn Lôi Lực khủng khiếp, bầu trời hội tụ mây đen cuồn cuộn.
“Chí Bảo – Kinh Lôi Kiếm, xếp hạng 16 trên Ngạo Kiếm Bảng.” Vô số Kiếm Tu thèm thuồng nhận ra thanh kiếm này.
Mặc dù không mạnh bằng Động Thiên Kiếm, nhưng Kinh Lôi Kiếm cũng rất khủng bố.
“Các vị đừng quên Khai Tinh Kiếm của Khai Tinh Kiếm Phái!” Khai Mặc Siêu kiêu hãnh quát lớn, hai tay chắp ở trước ngực.
KENG!
Từ giữa thiên không, hào quang chiếu xuống, hư ảnh hàng loạt hành tinh liên tục bị chém đôi như ảo cảnh hiện ra, một thanh kiếm trong suốt như tinh quang, tinh xảo như lưu tinh đã nằm trong tay Khai Mặc Siêu.
“Chí Bảo – Khai Tinh Kiếm, xếp hạng 17 trên Ngạo Kiếm Bảng!”
Ba vị Thánh Đế tối đỉnh thực lực không thua gì Huyết Thống, là ba trưởng lão của ba Chí Tôn Thế Lực, trong tay còn nắm giữ Chí Bảo của Thế Lực hàng lâm.
Tất cả đều nhắm vào Lạc Nam…
Trong nháy mắt, áp lực một lần nữa đè nặng lên Thanh Long Khu.
Ở tại tổng bộ Nam Thiên Môn, Triệu Dũng đã nhịn không nổi: “Đại tỷ, ngươi còn chờ cái gì? Bọn hắn ỷ đông hiếp yếu, ỷ già hiếp trẻ, Lạc Nam biểu hiện như vậy đã đủ kinh khủng rồi, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện a.”
“Đúng vậy, hắn là tương lai của Nam Thiên Môn, hắn mà gặp chuyện là ngươi hối hận.” Mọi người đều tán thành.
Trấn Nam Chí Tôn hai mắt già nua đục ngầu lấp lóe, nghĩ đến áp lực mà Lạc Nam đang phải đối mặt với ba kiện Chí Bảo, cân nhắc giây lát, thở ra một hơi:
“Được rồi, lập tức theo bà già ta đến Thanh Long Khu, nhưng chưa được phép hiện thân, tiếp tục âm thầm quan sát, tùy cơ ứng biến…”
“Làm sao còn chờ đợi?” Nhị trưởng lão Đàm Tùng nóng ruột quát lên: “Chẳng lẽ đợi hắn bị đánh chết mới ra mặt?”
Trấn Nam Chí Tôn nở một nụ cười bí hiểm:
“Mặc dù khó tin, nhưng ta cảm giác hắn vẫn còn thủ đoạn…”