Phần 88
Lạc Nam lắng nghe tiếng quát sục sôi trên khắp xung quanh, lắng nghe tiếng tim đập, tiếng kiếm ngân của vô số tu sĩ vang dội đồng thanh…
Hắn đứng lên, cất tiếng cười dài xé tan thiên địa:
“Hahahaha, Thanh Long Khu xứng đáng để bổn Hộ Pháp tự hào, ngày hôm nay bổn Hộ Pháp dám vỗ ngực hứa với các ngươi, những kẻ dám bén mảng vào địa bàn của chúng ta, có đi không về!”
RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG…
Thập Bát Long như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, ngửa đầu gầm thét, kiệt ngạo bất tuần vọng thương khung.
“Hừ, Lạc Nam ngươi đừng tiếp tục hư trương thanh thế.” Huyết Thống nở nụ cười gằn:
“Bá Vũ Điện của ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng 36 khẩu pháo cũng đừng mong phá tan hàng vạn Huyết Kiếm, hôm nay ngươi chỉ có thể đứng nhìn Thanh Long Khu bị nghiền nát, tất cả những kẻ quyết định đi theo ngươi phải trả giá bằng máu, và máu của chúng sẽ trở thành chất dinh dưỡng ưa thích của Vạn Kiếm Huyết Ngục mà thôi.”
“Ai nói với ngươi bổn Hộ Pháp sẽ xen vào?” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, đưa mắt nhìn vào không gian tăm tối, cất tiếng cười nhạt:
“Các ngươi muốn chơi cờ sao? Hôm nay bổn Hộ Pháp liền chiếu bí tất cả!”
Lời nói vừa dứt, hắn lấy ra một cái lò luyện đan ném thẳng lên không trung.
BÙM!
Trong ánh mắt không hiểu của đám người, lò luyện đan ầm ầm nổ tung, lực lượng càn quét ra ngoài, Bá Lực cấp tốc ngưng tụ thành một dòng chữ lơ lửng giữa thiên địa:
“Thanh Long Hộ Pháp hiệu lệnh quần hùng thiên hạ, vì ta mà chiến!”
“Hắn muốn làm gì?” Triệu Lăng Hạo đám Chí Tôn đáy lòng siết chặt.
Không để bọn hắn tò mò quá lâu…
ẦM… ẦM… ẦM… ẦM… ẦM… KENG… KENG… KENG… KENG… KENG… KENG…
Vô cùng đột ngột, dị biến phát sinh…
Từ bốn phương tám hướng trên khắp đất trời Kiếm Châu, hàng loạt cổ khí thế hùng hậu bắn lên xuyên các tầng mây, hàng loạt tiếng kiếm ngân khiến lòng người siết chặt theo đó trùng thiên xuất thế.
Dưới chân núi bên cạnh Kiếm Mộ xa xôi, một tòa động phủ bí mật chôn sâu dưới đất nổ tung, từ trong đó bay ra một thân ảnh già lão, tu vi tiệm cận Chí Tôn đạp không mà ra, như lưu tinh hướng về địa bàn Thanh Long Khu bay vọt, ngạo nghễ mà thét:
“Tà Kiếm Lão Nhân, hôm nay vì Thanh Long Hộ Pháp xuất chiến!”
Nghe thấy âm thanh này, vô số người ở hiện trường biến sắc: “Tà Kiếm Lão Nhân, đây không phải vị tán tu nửa chính nửa tà, làm việc không theo bất cứ nguyên tắc nào, từng tung hoành tám vạn năm trước sau đó mai danh ẩn tích sao? Hôm nay hắn lại xuất hiện?”
Chưa đợi tất cả dứt sự kinh ngạc, ở Tử Hải tiếp giáp bên giới Huyền Vũ Khu, biển nước tăm tối như mực sôi trào mãnh liệt, tử khí ngập trời bốc lên, có ba bà lão toàn thân hừng hực hơi thở của sự tử vong xuất hiện, làn da trắng nhợt âm u như ma quỷ, thanh lãnh trầm đục quát:
“Vong Kiếm Tam Lão, vì Thanh Long Hộ Pháp xuất chiến!”
“Làm sao có thể? Vong Kiếm Tam Lão từng bị Chí Tôn truy sát trốn vào Tử Hải hơn vạn năm về trước, vậy mà còn sống?” Lại có người không dám tin thất thanh.
Mọi thứ chẳng dừng lại ở đó…
Dưới chân núi Đúc Kiếm Sơn, một nam tử thô cuồng, toàn thân lực lưỡng đang vác mấy ngọn núi trên lưng hung hăng ném đi, chân đạp xuống đất liền như đạn pháo băng qua thiên địa, xiềng xích còn đeo trên tay, Lôi Đình ầm ầm giáng xuống trên cơ thể hắn, gầm thét động thiên:
“Tội nhân Cuồng Thiên Kiếm, hôm nay vì Thanh Long Hộ Pháp xuất chiến!”
Hàng loạt người ôm đầu: “Không đùa chứ? Cuồng Thiên Kiếm từng muốn trộm bảo kiếm mạnh nhất của Đúc Kiếm Sơn nhưng thất bại, bị giam cầm ba vạn năm, hiện tại mới hơn vạn năm trôi qua, làm sao hắn có thể tự do hành động rồi hả?”
“Khặc khặc khặc, Ngũ Độc Kiếm Đế nguyện vì Thanh Long Hộ Pháp quét sạch đám chuột nhắt.” Trong hiểm địa nổi danh được xưng là Độc Giang Hà, có tiếng cười tàn nhẫn.
“Hừ, hôm nay nể mặt Thanh Long Hộ Pháp, tại hạ Thất Tuyệt Kiếm xuất sơn một lần!” Trong một thôn xóm nhỏ của phàm nhân, tên thanh niên áo trắng bước ra.
“Lão phu vốn đã xuống mồ, nếu Thanh Long Hộ Pháp hiệu lệnh, lão phu Cốt Thi Kiếm Đế nguyện vì ngươi mà chiến!” Quan tài cũ nát mở ra, có thân ảnh hiện thế.
“Thanh Long Hộ Pháp, phu thê Đế Kiếm Thánh, Đế Kiếm Ma chúng ta hôm nay vì ngươi rút kiếm…” Nơi sơn thủy hữu tình hoang vắng tách biệt phàm trần, một đôi phu thê nắm tay nhau bay vọt lên.
Lần lượt từng thanh âm chấn động nhân tâm vang vọng giữa cửu thiên thập địa khiến vô số người không tin vào tai và mắt mình.
Nhưng mặc kệ tất cả có tin hay không, lần lượt từng nhân vật cường đại rời xa nơi lánh đời của bản thân, đang bằng vào tốc độ nhanh nhất lao đến chiến trường.
Mà khi nghe bọn hắn xưng danh, nhìn thấy thân ảnh của bọn hắn xuất hiện, thiên hạ Kiếm Châu vô số người chấn động trong lòng.
Bởi lẽ những nhân vật này hầu hết đều là tán tu không môn không phái, từng bằng vào thủ đoạn phi phàm, chiến lực bá đạo tung hoành Kiếm Châu một thời.
Sau vì có kẻ gần hao hết tuổi thọ, hoặc bị thù địch cường đại truy sát, hoặc vì có những lý do khó nói mà mai danh ẩn tích.
Nhưng giai thoại của bọn hắn vẫn lưu lại tại phiến thiên địa này, lưu lại tại Kiếm Châu, khiến vô số Kiếm Tu nghe qua cũng phải kính nể thán phục.
Đã quá nhiều năm, cứ tưởng những nhân vật này lại vĩnh viễn không tái hiện nhân gian thêm một lần nào nữa, thậm chí đã có người quên đi bọn hắn đã từng tồn tại.
Nào ngờ chỉ với một đạo hiệu lệnh của Thanh Long Hộ Pháp, toàn bộ vậy mà xuất thế rồi?
Vị Thanh Long Hộ Pháp này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà sở hữu thủ đoạn khủng khiếp đến như vậy?
“Cái này… cái này… cái này…” Nhị Trưởng Lão Đàm Tùng của Nam Thiên Môn á khẩu, lắp ba lắp bắp:
“Quan hệ của hắn, quan hệ của hắn còn rộng rãi hơn cả lão phu sao?”
Các vị trưởng lão khác không trả lời, từng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn vào tình huống diễn biến.
Mãi đến khi thật sự có đến hàng chục vị Thánh Đế Viên Mãn đến từ khắp các nơi hàng lâm đến trước Bá Vũ Điện, hướng Lạc Nam chắp tay, đồng thanh quát lớn:
“Vì Thanh Long Hộ Pháp chiến trận này!”
Toàn bộ chiến trường tĩnh lặng như tờ.
Bọn hắn hiểu rằng giấc mơ hoang đường này chính là sự thật…