Phần 58
Tin tức vừa ra, chưa đầy nửa tháng thời gian, lít nha lít nhít thân ảnh đã tụ tập chật kín Hoàng Liên Sơn.
Dãy núi hoang vắng từ xưa đến nay đột ngột náo nhiệt đến lạ thường, có các thế lực công khai xuất hiện, cũng có các thế lực đang ẩn mình trong bóng tối theo dõi kỳ biến.
Chỉ bất quá đại môn Thiên Cơ Lâu vẫn luôn đóng chặt, đám đông lòng dạ mặc dù cồn cào nhưng cũng chưa có kẻ nào dám tiến lên làm chim đầu đàn.
Mà khi bầu không khí đã ngày càng nóng lên, đại môn rốt cuộc mở ra…
KẼO KẸT…
Hai cửa đại môn mở rộng, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Một không gian trống rỗng, chỉ có hai tên nam tử điềm tĩnh xuất hiện, một trước và một sau.
Người đi trước toàn thân bao phủ trong một vùng ánh sáng nhìn không ra nam hay nữ, che đậy mọi khí tức.
Người đi phía sau cũng giống như vậy, bất quá nhìn thái độ cung kính chắc hẳn là địa vị ở dưới người đi trước.
Hai người này đương nhiên chính là Lạc Nam và Hận.
Chỉ cần ở trong phạm vi Thiên Cơ Lâu, Lạc Nam có thể điều động ý niệm để bất kỳ ai cũng không thể xem thấu hình dạng của mình, dù Cấm Kỵ cường giả đích thân đến cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên khi cả hai vừa xuất hiện, vô số luồng thần thức mang tính thăm dò, có yếu có mạnh đã quét đến dò xét.
Rất nhanh bọn hắn liền kinh hãi, thần thức của bọn hắn đều như hạt cát chìm vào biển rộng sau đó hoàn toàn biến mất, chẳng để lại chút manh mối nào.
Lạc Nam nhìn biển người chật chột xung quanh, âm thầm hài lòng gật đầu.
Khác với lần Thiên Cơ Lâu xuất hiện ở Tây Châu chỉ có vài người biết đến, lần này hắn đã đánh nhịp với Kiếm Đan Sơn Trang.
Để ba chữ Thiên Cơ Lâu lan truyền khắp thiên hạ trước khi chính thức xuất hiện thông qua việc cung cấp tin tức về Trùng Dương Kiếm và di tích của Thiên Kiếm Phái.
Hiệu quả thật sự không tồi chút nào.
Ngay cả Chí Tôn Thế Lực cũng phải quan tâm đến sự tồn tại của Thiên Cơ Lâu.
Không đợi đám đông mở miệng, Lạc Nam đã ung dung nói trước:
“Như các vị đã thấy giới thiệu trên bia đá, Thiên Cơ Lâu nắm bắt Thiên Cơ trong lòng bàn tay, chỉ cần các vị dám trả giá, không có tin tức mà Thiên Cơ Lâu không thể cung cấp, cam kết chính xác tuyệt đối, hàng thật giá thật.”
Thanh âm của hắn thông qua Thiên Cơ Lâu khuếch đại khắp không gian, dù toàn trường đông đúc ồn ào nhưng vẫn truyền thẳng vào lỗ tai của từng người.
Tất cả còn chưa kịp định thần, Lạc Nam còn nở một nụ cười quỷ dị:
“Ngoài ra, Thiên Cơ Lâu cũng có kinh doanh, mua bán chút ít vật phẩm nhỏ, mời chư vị xem hàng.”
Nói xong thản nhiên phất tay.
Trong nháy mắt, một cái quầy hàng xuất hiện ở giữa phòng khách của Thiên Cơ Lâu.
Toàn trường trừng mắt nhìn, nhất thời đưa tay lên dụi dụi cả hai mắt, sắc mặt cứng đờ, mắt chữ O, mồm chữ A cực kỳ đặc sắc.
Chỉ thấy bên trên quầy hàng nhỏ bày bán vài loại đồ vật, khá là đơn giản.
Hàng chục nhánh tre có màu xanh chói sáng như ngọc lục bảo, bên trên từng đốt tre loáng thoáng có các đường vân như ẩn như hiện, kích thích thị giác vô cùng.
Hàng chục quả trái cây như mật đào, ẩn chứa nguồn lực lượng khổng lồ, mùi vị thơm ngào ngạt, sắc đỏ căng mọng hấp dẫn.
Hàng chục bình dung dịch có màu đỏ như máu, ẩn chứa khí tức thần bí khó lường, chỉ nhìn thoáng qua liền khiến máu huyết tất cả đều sục sôi như đang nghe thấy tổ tiên kiêu gọi.
Hàng chục bình dung dịch trong suốt trắng nõn, hư ảnh các loại tọa kỵ mờ mờ ảo ảo vờn quanh.
“Ông trời, ta không nhìn lầm chứ?” Một lão cường giả tu vi Chí Tôn nuốt một ngụm nước bọt, đồng tử giãn nở đến cực hạn.
“Không lầm đâu.” Lạc Nam nở nụ cười bí hiểm, giang tay nói:
“Ngoài cung cấp tình báo, Thiên Cơ Lâu còn kinh doanh nhánh Tre Cổ Việt, Bàn Đào Quả, Phản Tỉnh Huyết, nước Tọa Kỵ Linh Tuyền…”
Hiển nhiên hắn đã quyết định sẽ đem một số tài nguyên với số lượng lớn mà mình và chúng nữ tiêu sài không hết đem ra kinh doanh, đổi về những thứ cần thiết cho bản thân.
Trong đó bụi Tre Cổ Việt đã quá lớn, dù phân phát cho tất cả nữ nhân mỗi người hàng chục nhánh tre để nghịch ngợm thì cũng không thể nào dùng hết.
Bàn Đào Quả số lượng ngày càng nhiều, nhưng hạn chế về thời gian sử dụng cũng khiến Lạc Nam và chúng nữ chỉ dùng để ăn giải trí cho ngon miệng, quá mức uổng phí.
Phản Tỉnh Huyết và Tọa Kỵ Linh Tuyền cả hồ lớn dùng không hết, đóng thành bình nhỏ đem ra buôn bán.
Về phần Bất Tử Dịch Thủy công dụng quá mức nghịch thiên nên sẽ không công khai, Lập Ma Quả có giá trị khai mở Ma Văn, bao nhiêu cũng dùng không đủ nên cũng không thể lấy ra.
Tiên Thiên Hồ Lô Đằng càng không cần phải nói, một mình Lạc Nam còn chưa dùng đủ.
VÈO!
Chỉ là Lạc Nam vừa mới dứt lời, không gian liền xuất hiện trùng trùng gợn sóng.
Một thân ảnh điên cuồng lao vào bên trong Thiên Cơ Lâu, hai mắt đỏ ngầu, nhịn không được xuất thủ cướp đoạt.
Quá mức hấp dẫn…
Tài sản này quá mức hấp dẫn, liều mạng đoạt được cũng đáng.
Đây là cả gia tài mà Chí Tôn Thế Lực cũng phải thèm thuồng.
PHỐC!
Chỉ bất quá vừa mới tiếp cận Thiên Cơ Lâu, tất cả lực lượng trong cơ thể hắn đột ngột như bị biến mất, hắn không thể vận dụng sức mạnh của chính mình, bị lực ép không gian chấn đến phun máu, chật vật lăn lộn dưới đất.
Trong ánh mắt trừng trừng của đám đông, thân ảnh đó hiện ra là một ông lão tu vi Thánh Đế Viên Mãn, nắm giữ Không Gian Linh Căn.
“Đó là Đại Trưởng Lão của Thánh Không Kiếm Tông – Tư Không Hải.” Không ít người nhận ra lai lịch của ông lão hét ầm lên.
Lạc Nam ung dung bước đến, đảo mắt khắp toàn trường một vòng, cười tủm tỉm nói:
“Quên nói với các vị hậu quả khi chọc vào Thiên Cơ Lâu!”
Hắn nhấc bàn chân, đạp lên đầu Tư Không Hải trước ánh mắt co rụt của vô số người, hờ hững nói:
“Chính là như một con chó chết bị nhục nhã.”