Phần 51
Ý niệm vừa động, một thiếu nữ hiện ra…
Chỉ thấy nàng da trắng như trăng rằm, mắt sáng như tinh tú, mày liễu kẻ cong, tóc dài đen tuyền óng ả phủ xuống đến tận eo thon, lông mi cong cong, ngũ quan sắc sảo.
Như hoa như ngọc, mười phân vẹn mười, không chê vào đâu được…
“Hừ!” Vừa nhìn thấy hắn, thiếu nữ liền khoanh tay hừ lạnh, quay mặt sang nơi khác không thèm để ý đến.
“Tiểu Tiểu, ngươi còn giận sư phụ?” Lạc Nam cười khổ nhìn lấy nàng.
“Khanh khách.” Tiểu Tiểu quay mặt lại nhìn hắn, như ma nữ cười đến run rẩy bộ ngực sữa đã có quy mô, trong nụ cười là tràn ngập u oán và tức giận:
“Nghe nói ngươi ở bên ngoài lại trêu hoa ghẹo nguyệt không ít, tìm kiếm sư mẫu cho ta ngày càng nhiều nha…”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, có chút xấu hổ ho khan một tiếng: “Ngươi cũng biết sư phụ vốn phong lưu.”
Tiểu Tiểu khoanh tay trước ngục lạnh lùng xem lấy hắn, bĩu lấy đôi môi mộng: “Ngươi luôn tự hào vỗ ngực đa tình nhưng không vô tình, kết quả ngươi đang vô tình với ta!”
“Chúng ta là sư đồ.” Lạc Nam nghiêm mặt nói: “Sư phụ nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, làm sao sẽ sinh ra ý đồ khác với ngươi?”
“Khanh khách!” Tiểu Tiểu lại cười, nụ cười khinh thường: “Chẳng phải ngươi cũng nhìn Liễu Mộng Mộng từ nhỏ đến lớn, còn không phải cũng ăn nàng?”
“Khụ.” Lạc Nam ho sặc sụa: “Nhưng chúng ta là sư đồ, Mộng Mộng không phải.”
“Sư đồ? Ngươi và Võ Tam Nương, Hi Vũ sư mẫu các nàng không phải đều là sư đồ sao?” Tiểu Tiểu chống nạnh chất vấn:
“Ngươi trọng sư khinh đồ à?”
Lạc Nam cạn lời, không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể hung hăng nói: “Sư phụ nói ngươi phải nghe, đừng có cãi lời, đó là đại nghịch bất đạo.”
Tiểu Tiểu im lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng: “Được thôi, chúng ta là sư đồ, nhưng nữ nhân đã lớn đều có nhu cầu thành gia lập thất, đều có mong muốn tìm trượng phu, vậy kính mong sư phụ để ta đi tìm kiếm nam nhân của đời mình.”
“Không thể, thân phận của ngươi tại Nguyên Giới còn hết sức bí ẩn, họa phúc khôn lường, vi sư không thể để ngươi mạo hiểm.” Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Đáng ghét.” Tiểu Tiểu tức giận đến giậm chân: “Ngươi không làm nam nhân của ta, lại không cho ta đi tìm nam nhân, đúng là khinh người quá đáng mà.”
Lạc Nam mặc kệ, đánh trống lãng nói:
“Sư phụ đang muốn giúp ngươi đột phá Thánh Tôn, có muốn hay không?”
Tiểu Tiểu cũng đang là Thánh Vương, trợ giúp nàng đột phá Thánh Tôn là hợp lý, bởi vì nàng là đồ đệ duy nhất của hắn.
“Không thèm!” Tiểu Tiểu cười lạnh, bất chợt lao đến.
Lạc Nam không ngờ nàng đột nhiên tập kích, còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn lên bờ môi.
Tiểu Tiểu nhón chân ghì chặt cổ hắn, tham lam dùng bờ môi ướt át, mềm mại và thơm tho của mình hôn lên môi nam nhân.
Nàng còn chủ động duỗi ra chiếc lưỡi đinh hương, đáng tiếc Lạc Nam ngậm chặt miệng không cho tiến vào.
Hắn dùng sức đem thiếu nữ đẩy ra, lật ngược nàng nằm sấp lại hung hăng đánh đòn.
Bốp… bốp… bốp…
“Càng lớn càng không nghe lời, vi sư giáo huấn ngươi một trận.” Lạc Nam hùng hổ nói, bàn tay liên tục đánh lên bờ mông tròn trịa.
Hắn không hề lưu tình, mỗi một lần đều đánh đến sóng thịt trận trận, bờ mông trắng nõn dưới lớp vảy ửng đỏ lên.
Tiểu Tiểu trong mắt xẹt qua một tia kiên quyết, đột ngột bạo phát lực lượng.
XOẸT.
Y phục toàn thân rách nát, nhất thời Tiểu Tiểu toàn thân trần truồng, lộ ra làn da so với tuyết còn trắng hơn, trắng hồng phơn phớt, từng chỗ lòi lõm tạo thành những đường cong mê người.
Bốp!
Vừa lúc tay Lạc Nam đánh xuống, bắt gọn mông thịt của nàng, xúc cảm đàn hồi và trơn mịn khiến hắn rùng mình, vô thức đem Tiểu Tiểu đẩy ra, nghiêng đầu sang một bên không nhìn.
Tiểu Tiểu dùng sức ôm chặt hắn, hai mắt lóng lánh lệ quang, nức nở nói: “Sư phụ, Tiểu Tiểu đã là nữ nhân chân chính rồi, không phải tiểu nha đầu năm đó nữa, Tiểu Tiểu chỉ yêu ngươi, đời này không phải ngươi không gả.”
Lạc Nam trong lòng rung động, hương thơm thiếu nữ tràn ngập xung quanh, xúc cảm da thịt của nàng ôm sát cơ thể mình, một cảm giác thật sự khó mô tả dâng lên trong đầu.
Lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác đồng cảm với Hi Vũ.
Có lẽ cảm giác của nàng trước đây khi bị hắn theo đuổi, tranh thủ chiếm tiện nghi cũng giống như cảm giác lúc này của hắn đối với Tiểu Tiểu.
Một mặt không muốn phá tan ranh giới sư đồ thuần túy giữa hai người, một mặt không muốn làm tổn thương đồ nhi sủng ái của mình, không nỡ phụ tấm chân tình như vậy.
Võ Tam Nương thì không đề cập, nàng là nữ nhân không sợ trời không sợ đất, thích hắn liền làm, lên giường cực kỳ nhiệt liệt, cũng chẳng giống như lúc hắn và Hi Vũ từng bước phát sinh quan hệ.
Hít sâu một hơi ổn định cảm xúc, Lạc Nam biết có những thứ không thể trốn tránh mãi được, cũng giống như Hi Vũ đã từng không thể trốn tránh hắn.
Nâng cằm nàng lên, hắn chủ động hôn lấy môi đào chín mộng.
“Ưm…” Tiểu Tiểu ánh mắt si mê, vòng tay ôm cổ nam nhân tận hưởng dư vị mà nàng ngày đem mong muốn.
Lạc Nam lần này chủ động tiến vào miệng nhỏ của nàng chiếm đoạt hương tân ngọc dịch, quấn lấy cái lưỡi đinh hương ngọt ngào của đồ nhi trong tiếng rên khe khẽ và lồng ngực phập phồng của Tiểu Tiểu.
Da thịt của nàng hồng lên, một nụ hôn kéo dài như trải qua hàng thế kỷ.
Mãi đến khi Tiểu Tiểu như sắp nghẹt thở, Lạc Nam mới chậm rãi buông tha chiếc môi xinh xắn đã sưng lên của nàng.
Tiểu Tiểu sắc mặt vẫn còn mê ly, chưa kịp định thần, Lạc Nam đã đem y phục khoác lên người nàng.
“Không muốn…” Tiểu Tiểu mím môi nói: “Người ta muốn gả cho sư phụ!”
“Ngoan, đó là nụ hôn khích lệ.” Lạc Nam véo véo gò má nàng:
“Không thể vội, chờ ngươi trở thành Nữ Thánh Đế, sư phụ liền cưới ngươi.”
Hắn quyết định dùng biện pháp mà Hi Vũ từng dùng với hắn để ứng đối với Tiểu Tiểu.
Đó là đặt ra mục tiêu cho nàng, khi nào nàng làm được thì hắn sẽ để nàng mãn nguyện.
Như vậy vừa không cô phụ tình cảm của nàng, vừa để nàng có động lực, mà hai người cũng có thêm thời gian phát triển tình cảm nam nữ trước khi bước qua ranh giới cuối cùng.
Hi Vũ có lẽ cũng từng suy nghĩ như vậy đối với hắn.
Tiểu Tiểu quả nhiên nở nụ cười rực rỡ như hoa, chỉ cần hắn chịu nhìn nhận nàng như một nữ nhân, không còn gò bó trong ranh giới sư đồ nữa thì nàng liền hài lòng.
Đời này của nàng thuộc về hắn, sớm muộn gì cũng được…
“Tán thành!” Tiểu Tiểu nhón chân hôn lên má Lạc Nam, ánh mắt mong đợi:
“Hiện tại đồ nhi muốn đột phá Thánh Tôn!”