Phần 5
Lạc Nam thuận lợi kết minh với Kiếm Đan Sơn Trang trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Nội dung của cuộc kết minh cũng không có gì quá mức mới mẻ.
Đơn giản là Lạc Nam có thể nhờ vả Kiếm Đan Sơn Trang hỗ trợ, hoặc ra sức chiến đấu đối phó với cường địch vượt quá khả năng mà tự thân có thể lo liệu, đổi lại thì Thiên Cơ Lâu sẽ cung cấp tình báo về các thế lực thù địch của Kiếm Đan Sơn Trang hoặc những tình báo cần thiết để Kiếm Đan Sơn Trang phát triển, trong tương lai nếu Lạc Nam thuận lợi trưởng thành, hắn có trách nhiệm che chở Kiếm Đan Sơn Trang.
Có một điều đặc biệt nữa, đó là Kiếm Đan Sơn Trang chấp nhận sẽ cung cấp tài nguyên nuôi lớn Lạc Nam nhằm thúc đẩy quá trình trưởng thành của hắn.
“Lạc tiểu hữu, nghe đại trưởng lão nói ngươi rất cần Hỗn Độn Khí, vừa vặn từ lúc thành lập đến nay sơn trang có tích lũy được một số nhưng chưa có địa phương vận dụng, liền giao cho ngươi xem như thành ý đầu tiên của chúng ta.”
Nhàn Phong đem một chiếc Nhẫn Trữ Vật đặt lên bàn.
Lạc Nam hai mắt lóe sáng, liền không chút khách khí tiếp nhận Nhẫn Trữ Vật.
Ý niệm truyền vào quan sát, nhịp tim nhất thời đập lên thình thịch.
Chỉ thấy bên trong nhẫn, năm mươi đoàn Hỗn Độn Khí đang trôi nổi lơ lửng, vừa vặn chúng nó đều ứng với ngũ hành, đủ để Lạc Nam sáng lập nên 10 cái hành tinh.
Hóa Vũ Bá Thần Thể của hắn vốn đã có 80 hành tinh, lần trước bị vị sư bá cường thế kia tiện tay nghiền nát 10 cái chỉ còn lại 70, với lượng Hỗn Độn Khí mà Kiếm Đan Sơn Trang đưa tặng xem như đã có thể bù đắp trở lại.
“Đến mà không đáp thì mất hay.” Lạc Nam trong lòng vui vẻ, hơi có chút suy nghĩ câu thông với Thiên Cơ Lâu, chấp nhận tiêu tốn 10 vạn Điểm Danh Vọng đầu tư, liền lấy ra một khối ngọc bội đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Nhàn Phong.
“Lạc tiểu hữu đây là?” Nhàn Phong nghiêm mặt: “Chúng ta không cần tiểu hữu báo đáp, chỉ cần ngươi nhanh chóng trưởng thành, trở thành nhất phương cường giả kinh thiên động địa là đủ.”
“Trang chủ khoan từ chối, nghe tại hạ nói đã.” Lạc Nam nở nụ cười, chỉ vào khối ngọc bội trên bàn lên tiếng:
“Bên trong này chứa đựng tin tức về một tòa di tích cổ đã thất lạc nhiều năm tại Kiếm Châu, đó là di tích của Chí Tôn Thế Lực – Thiên Kiếm Phái.”
“Hít…” Chư vị trưởng lão đứng bên cạnh giật mình, Thiên Kiếm Phái nghe đồn là thế lực từ thời thượng cổ, cũng có Chí Tôn tọa trấn, nội tình không kém Kiếm Đan Sơn Trang chút nào.
Chỉ bất quá sau khi Thiên Kiếm Phái xảy ra nội đấu dẫn đến bị hủy hoại, di tích của bọn hắn ở đâu không ai hay biết, bên trong còn chứa đựng rất nhiều tài sản và truyền thừa quý giá.
“Dù là di tích của Thiên Kiếm Phái, Kiếm Đan Sơn Trang cũng không thể nhận.” Nhàn Văn Đạo Sĩ nghiêm mặt nói.
Lạc Nam trừng mắt nhìn hắn: “Để ta nói hết!”
Trong ánh mắt khó hiểu của mấy người, hắn tiếp tục mở miệng:
“Di tích đương nhiên sẽ đi kèm với nguy hiểm, mà tại hạ cũng không có thời gian đi thăm dò và khai thác, vì vậy muốn nhờ Kiếm Đan Sơn Trang đảm nhận trọng trách.”
“Một khi các vị khai thác thành công tài sản và truyền thừa của Thiên Kiếm Phái, chỉ cần giao cho ta năm phần mười là được, chúng ta chia đôi, xem như đôi bên hợp tác cùng có lợi.”
“Đương nhiên cũng là không cần gấp, nên ưu tiên tìm kiếm và thu phục Binh Nhân Tộc, sau đó hãy tính đến chuyện thám hiểm và khai thác di tích Thiên Kiếm Pháp.”
Thình thịch…
Nhịp tim của Nhàn Phong và một đám trưởng lão nhất thời đập lên thình thịch.
Đây không khác nào mở dâng miệng mèo, lợi ích mà Lạc Nam đưa ra cho Kiếm Đan Sơn Trang là quá lớn.
Một Chí Tôn Thế Lực nếu như có thể khai thác thêm một Chí Tôn Thế Lực khác, nội tình không dám nói sẽ tăng lên gấp đôi, nhưng chắc chắn sẽ thăng tiến vài bậc.
Trước lợi ích như vậy, đừng nói là được Lạc Nam chia năm phần mười, dù hắn chỉ cho Kiếm Đan Sơn Trang ba phần, thậm chí một hoặc hai phần thì bọn hắn cũng tình nguyện làm việc.
Về phần nguy hiểm khi thăm dò di tích?
Làm ơn đi, đây là chuyện hết sức bình thường ở Nguyên Giới có được hay không.
Nhiều người chỉ vì tìm kiếm một tia cơ duyên hư vô mờ mịt đã sẵn sàng đánh cược cả tính mạng, huống hồ gì thông tin di tích đã bày ra ở trước mắt?
Nếu còn không thuận lợi khai thác được, Kiếm Đan Sơn Trang nên giải tán cho rồi, uổng công xưng là Chí Tôn Thế Lực.
Trong lúc nhất thời, Nhàn Phong và các vị trưởng lão dùng ánh mắt như nhìn bảo bối xem lấy Lạc Nam, đáy lòng tràn ngập cảm kích.
Bọn họ biết đây là Lạc Nam muốn đáp lễ tất cả Hỗn Độn Khí vừa rồi, hắn lại dùng phương pháp như thế để Kiếm Đan Sơn Trang không cảm thấy ngượng ngùng hay e ngại, thật sự quá lưỡng toàn kỳ mỹ.
Nhìn thấy lợi ích khổng lồ đầu tiên sau khi vừa kết minh cùng Lạc Nam, một đám trưởng lão trước đó còn phản đối âm thầm hổ thẹn cúi thấp đầu, trong lòng bội phục Nhàn Văn Đạo Sĩ sát đất.
Chứng kiến vẻ mặt của bọn họ, Nhàn Văn Đạo Sĩ rung đùi đắc ý.
“Hảo.” Trang chủ Nhàn Phong lớn tiếng hưng phấn nói:
“Cứ làm theo lời của Lạc tiểu hữu, Kiếm Đan Sơn Trang sẽ dốc sức khai thác di tích Thiên Kiếm Phái, khi nào mọi chuyện hoàn thành sẽ mời tiểu hữu đến tuyển chọn chiến lợi phẩm.”
“Không cần phiền phức như vậy, các vị chỉ cần tuyển ra một nửa tài nguyên rồi để Nhàn Văn Đạo Sĩ mang đến Thiên Cơ Lâu cho ta là được.” Lạc Nam thần bí nở nụ cười:
“Sắp tới ta muốn mượn địa bàn ở khu vực lân cận Kiếm Đan Sơn Trang dựng lên Thiên Cơ Lâu, hy vọng các vị trông nom một hai.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Nhàn Phong đám người hiển nhiên sảng khoái đáp ứng, cười không khép miệng được.
“Tiểu hữu cứ an tâm, có ta ở đây, đừng hòng kẻ nào dám đến Thiên Cơ Lâu gây sự.” Nhàn Phong vỗ ngực cam đoan.
Mấy nữ nhân ngồi ở bên cạnh xem Lạc Nam thương lượng với Chí Tôn cấp cường giả mà không biết nên nói cái gì cho phải.
Dạ Thanh Thu chép chép miệng, vì sao nàng có cảm giác nhiệm vụ lần này kẻ có lợi nhất sẽ là Lạc Nam, ngược lại Tu La Giáo giống như một đám người đi theo giúp hắn hành sự?
Tử Toàn Cơ ánh mắt mê người lấp lóe, trong lòng bắt đầu nghĩ cách rút ngắn quan hệ với Lạc Nam, nàng đã nhận ra vị Kim Tu La này có tiềm lực và hậu thuẫn khủng bố không kém gì các vị Thánh Nữ của Tu La Giáo, lôi kéo làm thân kiểu gì cũng sẽ lợi nhiều hơn hại.
Hơn nữa Dạ Thánh Nữ và chủ nhân Huyết Thánh Nữ của nàng vẫn luôn ngấm ngầm tranh đấu, phe cánh của Dạ Thánh Nữ có được biến số Lạc Nam này thật sự quá mức khó lường, phải tìm cách lôi kéo hắn nghiêng về phía Huyết Thánh Nữ, hoặc đứng ở giữa không trợ giúp cho ai.
Tử Toàn Cơ là bà chủ của một kỹ viện sừng sững ở Kiếm Châu nhiều năm, cung cấp vô số tình báo, tiếp xúc với vô vàn loại người khác nhau nên ánh mắt rất sắc bén.
Chỉ mới thời gian tiếp xúc ngắn ngũi, Lạc Nam đã để nàng đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, đây là điều mà một số khách nhân có thân phận khá lớn tại Kiếm Châu cũng không thể nào làm được.
Hơn nữa hắn còn có Thiên Cơ Lâu chống lưng, e rằng tình báo mà hắn lấy ra còn có thể vượt qua Kỹ Viện của nàng.
Nếu cứ tiếp tục để Lạc Nam và Dạ Thánh Nữ tiếp tục hợp tác phát triển, địa vị của Huyết Thánh Nữ có thể bị lay động nha.
Nghĩ đến đây, Tử Toàn Cơ dùng ánh mắt thán phục xem lấy Dạ Thanh Thu, không ngờ trong lúc vô thanh vô tức, Dạ Thánh Nữ đã tìm ra một nhân vật đáng gờm như Lạc Nam.
Các vị Thánh Nữ mỗi người quả nhiên đều không phải quả hồng mềm…
Thủy Triều Tịch không có nhiều tâm cơ như Tử Toàn Cơ, nàng chỉ hiểu rằng Lạc Nam là người đàn ông mà nàng chọn, hắn càng cường đại nàng sẽ càng vui lòng, ngày cứu về các tộc nhân của Nhân Ngư Tộc của nàng chắc không còn xa nữa.
Thế cho nên dù là một vị Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ cao cao tại thượng, nàng vẫn cam tâm tình nguyện đứng sau phò tá Lạc Nam.
Ai dám đánh giá hắn như một tiểu tu sĩ Đại Thánh thông thường chắc chắn sẽ hối hận.
“Nếu không còn chuyện gì, chúng ta có thể đi gặp Vĩnh Hằng Thủy được rồi chứ?” Lạc Nam chủ động lên tiếng.
“Đương nhiên.” Nhàn Phong một lời đáp ứng, nhưng cũng không quên nhắc nhở:
“Vĩnh Hằng Thủy này tuy rằng tồn tại ở địa bàn của Kiếm Đan Sơn Trang chúng ta nhưng nó lại chưa từng nhận ai làm chủ, tâm tính cực kỳ cao ngạo, hy vọng công tử có thể khiến nó cam tâm tình nguyện phò tá.”
“Tại hạ từng nghe Nhàn Văn Đạo Sĩ nói lai lịch của Vĩnh Hằng Thủy có liên quan đến nguồn góc của Kiếm Đan Sơn Trang?” Lạc Nam dò hỏi.
“Không sai.” Nhàn Phong ánh mắt lóe lên từng tia thán phục, mở miệng giải thích:
“Vĩnh Hằng Thuộc Tính là vật do trời đất thai nghén mà thành, Vĩnh Hằng Thủy đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Ngày nó còn nhỏ yếu chỉ là một dòng nước ẩn chứa kiếm khí luân chuyển giữa tự nhiên, tổ sư của chúng ta khi ấy chỉ là một vị Kiếm Tu không môn không phái vô tình phát hiện, sau đó nhìn dòng nước chảy liền sinh ra cảm ngộ, vừa quan sát vừa luyện kiếm chín mươi vạn năm, thành công sáng tạo ra Thủy Đan Kiếm Pháp, khai tông lập phái, sáng lập nên Kiếm Đan Sơn Trang.”
“Tốc độ phát triển của Vĩnh Hằng Thuộc Tính rất chậm, mãi đến khi tổ sư qua đời, các đời Trang Chủ thay đổi theo năm tháng, Vĩnh Hằng Thủy này mới dần sinh ra linh trí…”
“Bất quá bởi vì gốc gác của nó gắn liền với tổ sư, toàn bộ Kiếm Đan Sơn Trang cũng cực kỳ nể trọng, do vậy không ai đủ tư cách thu phục nó.”
“Thì ra là như vậy.” Lạc Nam nhẹ vuốt cằm, chắp tay nói:
“Các vị yên tâm, ta chắc chắn sẽ khiến Vĩnh Hằng Thủy này oanh động bát phương nếu nó đi theo ta.”
“Haha, với độ yêu nghiệt của công tử, chúng ta đương nhiên không hoài nghi lời này.” Một đám lão đầu cười sang sảng.