Phần 48
“Cái gì?” Lạc Nam lắp ba lắp bắp:
“Nữ nhi?”
“Ngươi không biết sao? Nam Thiên Chí Tôn danh tiếng lẫy lừng chính là nữ nhân mà.” Nhàn Phong cổ quái nhìn hắn.
“Hừ, có phải ngươi đã sớm biết Nam Thiên Chí Tôn là nữ nên mới muốn gia nhập thế lực của nàng?” Dạ Thanh Thu khoanh tay trước ngực, liếc xéo nhìn hắn hừ nói:
“Khẩu vị của ngươi ngày càng lớn nha, toàn nhắm đến nữ Chí Tôn.”
“Ta làm sao biết.” Lạc Nam âm thầm cười khổ.
Mặc dù được đích thân Nam Thiên Chí Tôn mang về, nhưng khi đó hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, mãi đến lúc tỉnh lại đến bây giờ cũng chưa được diện kiến, làm sao biết được Nam Thiên Chí Tôn hình thù, giới tính ra sao?
“Nam Thiên Chính Tôn chính là nữ nhân, cũng là nữ nhi của Trấn Nam Chí Tôn.” Nhàn Phong thán phục nói:
“Có lẽ bởi vì biết bản thân đã bỏ lỡ cơ hội chạm vào biên giới Cấm Kỵ, Trấn Nam Chí Tôn sau trận chiến ngăn chặn Nam Vực năm xưa liền lánh đời, dốc toàn bộ tâm huyết vào việc bồi dưỡng nữ nhi của mình.”
“Mà Nam Thiên Chí Tôn cũng không khiến mẫu thân thất vọng, thành tựu và chiến tích cực kỳ lừng lẫy, nghe nói được xếp hạng rất cao trên Chí Tôn Bảng.”
“Xếp hạng bao nhiêu?” Lạc Nam nhịn không được tò mò hỏi.
“Cái này ta liền không biết.” Nhàn Phong lắc đầu cười khổ:
“Chỉ những thế lực đỉnh cấp mới biết rõ về thông tin trên Chí Tôn Bảng, còn như ta thì ngay cả tư cách lên bảng cũng không có.”
Lạc Nam và mấy nữ hai mặt nhìn nhau, theo bọn hắn nhìn nhận, Nhàn Phong thực lực vô cùng mạnh mẽ, lại thêm Binh Nhân Tộc trong tay, ắt hẳn cũng phải có được danh tiếng nhất định.
Nào ngờ ngay cả tư cách xếp trên Chí Tôn Bảng cũng không có?
“Những người xuất hiện trên Chí Tôn Bảng chỉ là nhân vật có tiềm năng đột phá Cấm Kỵ mà thôi.” Nhàn Phong thở dài một hơi, có chút tiếc nuối nói:
“Còn như ta e rằng Chí Tôn đã là thành tựu cao nhất cả đời, khó mà tiến xa thêm được nữa.”
Càng nghe như vậy, Lạc Nam và mấy nữ càng không lường được sự kinh khủng của nhân vật như Nam Thiên Chí Tôn.
Nhàn Phong ở trong mắt bọn họ đã là ngọn núi lớn chưa thể chạm đến, nhưng dường như mang ra so với nhân vật trên Chí Tôn Bảng vẫn còn khoảng cách chênh lệch rất lớn a.
Lạc Nam vô thức nhớ đến Bích Tiêu sư thúc và vị sư bá thần bí kia của mình, cũng không biết các nàng là tồn tại ở mức độ nào.
“Lạc tiểu hữu, ngươi có cần ta hộ tống đoạn đường kế tiếp hay không?” Chuyện ở nơi này đã giải quyết xong, Nhàn Phong cũng đề nghị rời khỏi.
“Đa tạ trang chủ, tin tưởng sau những gì vừa xảy ra, tạm thời còn chưa có kẻ nào dám nhảy ra gây hấn với ta.” Lạc Nam chắp tay nói:
“Cho ta gửi lời hỏi thăm Nhàn Văn Đạo Sĩ.”
“Haha, lão già đó còn đang rất buồn bã vì không được Trùng Dương Kiếm nhận chủ đấy.” Nhàn Phong cười lớn:
“Bất quá thực lực của ông ta chưa đủ, không thể thông qua khảo nghiệm của Trùng Dương Kiếm, vì vậy ta mới chiếm được tiện nghi.”
Lạc Nam nghe vậy hơi vuốt cằm, nhếch miệng nói: “Trở về nói với ông ta, nếu như thích thì tương lai ta sẽ tặng một kiện Dị Binh, tuy không sánh bằng Binh Nhân Tộc chân chính nhưng cũng rất khá đấy.”
“Vậy bổn tọa liền thay mặt Nhàn Văn cảm tạ trước.” Nhàn Phong vuốt cằm, mặc dù chưa rõ Dị Binh là gì, nhưng đồ vật được Lạc Nam đánh giá là rất khá chắc chắn sẽ không tệ.
Nói xong, xách lấy cổ áo của Nhàn Kiên, xé rách không gian.
“Lão đại, lần tới ngươi đến làm khách, ta sẽ giới thiệu thật nhiều sư tỷ muội xinh đẹp cho ngươi nhận biết.” Nhàn Kiên chỉ kịp thời rú lên một câu cuối cùng trước khi bị phụ thân hắn lôi theo, thoáng chốc đã mất dạng.
“Chí Tôn thật sướng, có thể hành tẩu trong không gian mà chẳng cần sợ hãi.” Dạ Thanh Thu hai mắt lấp lóe nhìn tốc độ của Nhàn Phong, nàng cũng quyết tâm đột phá Chí Tôn càng nhanh càng tốt.
“Lạc công tử, ngươi sẽ trở về Nam Thiên Môn sao?” Tần Lộng Ngọc lúc này cũng mở miệng, ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
“Tạm thời ta còn một số chuyện cần giải quyết.” Lạc Nam lắc đầu từ chối, không vội về Nam Thiên Môn.
“Nếu vậy ta cáo từ trước, thân là Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, ta còn có việc phải làm.” Tần Lộng Ngọc chắp tay.
“Hẹn gặp lại.” Lạc Nam mỉm cười gật đầu, những việc sắp tới hắn cần làm càng ít người biết càng tốt.
“Ân tình của Lạc công tử, Lộng Ngọc chắc chắn sẽ ghi nhớ.”
Tần Lộng Ngọc nghiêm mặt nói, Lôi Đình lóe lên, cơ thể cũng hóa thành một luồng lôi điện biến mất ở chân trời.
Vừa mới đông đúc, thoáng cái chỉ còn Lạc Nam, Dạ Thanh Thu và Tử Toàn Cơ.
“Trước tiên trở về Liên Tâm Kỹ Viện, ta sẽ đem mọi chuyện diễn ra trình báo lên Tu La Giáo.” Dạ Thanh Thu đề nghị:
“Nếu Thất Thập Tông đã thật sự rút lui khỏi Kiếm Châu, nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành.”
“Nhưng còn Vĩnh Hằng Thuộc Tính cuối cùng chưa lấy.” Lạc Nam liếm liếm môi, hắn cảm thấy mình vẫn còn quá yếu, phải tiếp tục tăng tiến sức mạnh càng nhanh càng tốt.
Thất Thập Tông Chủ đã đích thân mở lời, nếu như thực lực của hắn đủ khiến Thất Thập Tông phải xem trọng, như vậy sẽ không tiếp tục ngăn cản hôn sự của hắn và tiểu béo ú.
Tiểu béo ú lần này muốn bỏ tông theo hắn đi bụi, sợ rằng sau khi trở về sẽ càng bị quản giáo chặt hơn.
Cứu mẫu thân sau đó đem tiểu béo ú cưới về, đây là những mục tiêu quan trọng sắp tới của Lạc Nam.
Nhưng trước hết, hắn muốn mở ra Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng năm, đạo tiếp theo của Lục Đạo Luân Hồi Tâm.
Về phần tham vọng xưng bá cả Nguyên Giới hiện tại thật sự quá cao xa khó vời, tốt nhất không nên nghĩ đến… kẻo lại cảm thấy tuyệt vọng.
“Vĩnh Hằng Thuộc Tính cuối cùng sao? Lúc này ngươi có muốn thu cũng không thu được.” Dạ Thanh Thu thản nhiên nói:
“Không phải tự nhiên mà Thất Thập Tông chọn nó làm mục tiêu sau chót, thà đợi Kiếm Mộ mở ra để lấy Thị Sát Bạo Phong cũng chưa dám nhắm vào nó.”
“Ồ, chẳng lẽ Vĩnh Hằng Thuộc Tính này nằm ở địa phương đặc biệt cần tiếp tục chờ đợi?” Lạc Nam hiếu kỳ.
“Không sai, đã từng nghe qua Đúc Kiếm Sơn chưa?” Dạ Thanh Thu nhếch miệng hỏi.
“Nghe qua rồi.” Lạc Nam hồi tưởng lại, chậm rãi nói:
“Theo lời của Nhàn Văn Đạo Sĩ, Đúc Kiếm Sơn là ngọn núi tập hợp số lượng Luyện Khí Sư hàng đầu Kiếm Châu, là nơi vô số bảo kiếm nổi danh ra đời, rất nhiều thanh kiếm trên Ngạo Kiếm Bảng đều là kiệt tác của Đúc Kiếm Sơn, trong đó có cả 3 thanh kiếm nằm trong 10 vị trí đầu.”
“Không tệ…” Dạ Thanh Thu cười mỉm:
“Cứ cách ba vạn năm, Đúc Kiếm Sơn lại tổ chức một cuộc thi Luyện Khí để toàn bộ Luyện Khí Sư tự tin vào khả năng của mình đến tham dự, xem như học hỏi và giao lưu, được xưng là Đúc Kiếm Đại Hội.”
“Vị Luyện Khí Sư nào đúc ra thanh kiếm có khả năng ngạo thị quần hùng, áp đảo tất cả những thanh kiếm còn lại sẽ là quán quân của Đúc Kiếm Đại Hội, được Đúc Kiếm Sơn ban thưởng nồng hậu.”
“Mà phần thưởng của kỳ Đúc Kiếm Đại Hội sắp đến chính là loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính cuối cùng chúng ta muốn lấy ở Kiếm Châu.”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, nhịn không được cười tà: “Thú vị đấy!”
“Vừa lúc, còn 11 năm nữa là tròn ba vạn năm từ khi Đúc Kiếm Đại Hội kỳ trước kết thúc.” Dạ Thanh Thu ung dung nói:
“Cho nên ngươi hiện tại nếu muốn thu phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính, chỉ còn cách xông vào cướp đoạt Đúc Kiếm Sơn mà thôi.”
“Đúc Kiếm Sơn mạnh không?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.
“Lạc công tử đừng dại dột, chọc vào Đúc Kiếm Sơn ngay cả Nam Thiên Môn cũng sẽ đứng ra xử lý ngươi.” Tử Toàn Cơ che miệng cười khẽ.
“Ồ?” Lạc Nam hứng thú: “Chẳng lẽ Đúc Kiếm Sơn khiến ngay cả Nam Thiên Môn cũng phải kinh sợ?”
“Ngốc!” Dạ Thanh Thu trừng mắt nhìn, môi đỏ hé mở nói:
“Không phải kinh sợ, mà địa vị của Đúc Kiếm Sơn cực kỳ cao ở Kiếm Châu, hiểu chưa?”
“Ngươi tưởng tượng mà xem, là tồn tại cực kỳ cổ xưa, Đúc Kiếm Sơn rèn luyện ra vô vàn bảo kiếm, mỗi một thanh kiếm đều đã được ít nhất một vị Kiếm Tu sử dụng, những Kiếm Tu này trong lòng đều nhớ về ân tình rèn kiếm của Đúc Kiếm Sơn, một khi Đúc Kiếm Sơn gặp chuyện, bọn hắn sẽ trơ mắt đứng nhìn hay sao?”
Lạc Nam có chút rùng mình, xém chút quên mất vấn đề trọng điểm này.
Kiếm Châu chín phần mười tu sĩ đều dùng kiếm, vậy nên thế lực chuyên rèn kiếm như Đúc Kiếm Sơn chắc chắn có giao tình trải rộng thiên hạ, không biết bao nhiêu Kiếm Tu đang thiếu nợ ân tình rèn kiếm.
Chỉ cần Đúc Kiếm Sơn mở miệng hô hào một câu, tuyệt đối sẽ có lực hiệu triệu quần hùng vô cùng kinh khủng.
“Năm đó khi Nam Vực tấn công Kiếm Châu, cũng là Đúc Kiếm Sơn trở thành hậu phương vững chắc, điều động gần như toàn bộ Luyện Khí Sư ở Kiếm Châu ngày đem luyện khí, cung cấp lượng lớn bảo kiếm nhiều không đếm xuể cho tiền tuyến, công tích vô lượng không thua gì Nam Thiên Môn cả…” Tử Toàn Cơ cũng là kính nể nói.
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách vừa rồi nàng nói nếu mình dám trộm đồ của Đúc Kiếm Sơn, e rằng Nam Thiên Môn sẽ xử mình trước tiên.
Hắn nhún nhún vai, xem ra Đúc Kiếm Sơn mới là không thể trêu nhất Kiếm Châu nha, đám Kiếm Trũng, Kiếm Phách Tộc, Huyết Kiếm Ngục tuy rằng lợi hại nhưng cũng chẳng là gì nếu mang ra so sánh.
Chọc vào Đúc Kiếm Sơn, có lẽ toàn bộ thiên địa Kiếm Châu lại không còn đất dung thân cho hắn.
“Vậy thì đành chờ Đúc Kiếm Đại Hội diễn ra sau 11 năm nữa vậy…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm nói.
“Yên tâm đi, lần này ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, kiểu gì cũng sẽ nhận được lượng lớn Tu La Điểm, đủ để thuê một vị Luyện Khí Sư cường đại bên trong giáo đến Đúc Kiếm Sơn cạnh tranh Vĩnh Hằng Thuộc Tính.” Dạ Thanh Thu hướng hắn đề nghị.
“Cần gì thuê Luyện Khí Sư?” Lạc Nam sững sờ, chỉ vào mặt mình: “Ta tự mình tham dự cũng được mà.”
“Ngươi tham dự?” Dạ Thanh Thu hoài nghi mình nghe lầm.
Ngay cả Tử Toàn Cơ cũng không dám tin liếc mắt nhìn qua hắn.
“Haha, nàng không biết ta là Luyện Khí Sư à?” Lạc Nam rung đùi đắc ý nói.
“Hừ, ta biết ngươi có nghịch chút Luyện Khí, nhưng đó không phải sở trường của ngươi, làm sao có thể cạnh tranh nổi với những Luyện Khí Sư hàng đầu?” Dạ Thanh Thu yêu kiều hừ một tiếng, cho rằng Lạc Nam quá mức chủ quan, đây không phải trò đùa.
“Hắc hắc, để rồi xem.” Lạc Nam nhếch miệng cười quỷ dị.
Trong lúc nói chuyện, Tử Toàn Cơ đã một lần nữa kích hoạt lên Truyền Tống Trận.
Ba người không chút do dự bước vào, đồng loạt biến mất tại chỗ.