Phần 36
Lạc Nam nghe xong liền hiểu ý của Độc Cô Ngạo Tuyết, vội vàng ôm lấy nàng tiến vào Không Gian Pháp Bảo của Dạ Thanh Thu, không quên hướng Tử Toàn Cơ căn dặn:
“Nàng ở ngoài canh chừng giúp ta!”
Tử Toàn Cơ ánh mắt trở nên quái dị, trong lòng lại âm thầm thở dài.
Chẳng trách lần trước hắn chướng mắt nữ đồ đệ như hoa như ngọc của nàng, thì ra bên cạnh không thiếu hồng nhan tri kỷ mỹ lệ vô song, nữ đồ đệ của nàng tuy rằng không tệ, nhưng nếu so với mỗi một nữ nhân từng xuất hiện bên cạnh Lạc Nam thì lại kém quá xa.
Vào trong Không Gian Pháp Bảo, Lạc Nam bèn đem Độc Cô Ngạo Tuyết bế lên giường.
Hắn phát hiện tu vi của nàng lúc này đã là Thánh Vương Viên Mãn, còn cao hơn cả chúng nữ được truyền thừa tu vi từ Diệt Tâm Chí Tôn.
Hiển nhiên Độc Cô Ngạo Tuyết đã hấp thụ khá nhiều nguồn năng lượng từ bên trong huyết mạch Loạn Kiếm Ma Tộc, tu vi nhảy vọt quá nhanh dẫn đến căn cơ cực kỳ bất ổn, đó là lý do vì sao một người có tâm cảnh kiên cường, phẳng lặng như nàng cũng chống đỡ không nổi, bị Loạn Kiếm Ma Tộc tác động đến tính cách.
Đối với tu sĩ bình thường, tâm cảnh bất ổn chỉ có thể tự mình cố gắng vượt qua, bế quan ổn định.
Nhưng đối với những người tu luyện công pháp song tu cao thâm như Lạc Nam và chúng nữ, người đạo lữ có thể thông qua phương thức song tu để trợ giúp lẫn nhau ổn định, củng cố tâm cảnh một cách nhanh chóng, hiệu quả hơn.
Với sự thần kỳ của Long Tiên Thánh Điển, Lạc Nam và chúng nữ gần như tâm hữu linh tê, vì vậy việc song tu củng cố tâm cảnh càng thuận lợi.
Ý niệm vừa động, Bá Y và Kiếm Y trên thân thể hai người đã được giải trừ, hai thân thể trần trụi mê người quấn quýt lấy nhau, tay chân siết chặt.
Lạc Nam hôn lên môi mềm kiều diễm, nhấm nháp chiếc lưỡi đinh hương ướt át không xương, bàn tay xoa nắn nhũ phong đầy đặn mang đến xúc cảm tuyệt diệu, cùng nàng triền miên.
“Ưm…”
Độc Cô Ngạo Tuyết rất nhanh hưởng ứng với tình lang, chủ động hôn lại hắn, hương tân ngọc dịch truyền sang miệng nam nhân, bàn tay thon dài duỗi xuống phía dưới, bắt lấy côn thịt dữ tợn của hắn vuốt ve thành thục.
Đều là phu thê nhiều năm, mỗi một tấc da thịt của nhau đều quá rõ ràng, tình cảm thăng hoa, rất nhanh Lạc Nam đã cảm nhận được tiểu huyệt hồng hào của nàng đã đẫm nước.
“Ngạo Tuyết, nàng ngày càng mẫn cảm…” Lạc Nam mỉm cười cúi đầu ngậm một bên bầu sữa, tiểu huynh đệ điều chỉnh vị trí, chuẩn bị nhập động.
“Ư… ở cùng với chàng một mình, thiếp rất dễ động tình…” Giai nhân nỉ non, chủ động tách ra chân ngọc mời gọi:
“Vào đi chàng!”
Lạc Nam gật đầu, vùng hông dùng sức, ngựa quen đường cũ.
“Á… thiếp sướng…” Độc Cô Ngạo Tuyết ưỡn thẳng người, hai mắt lim dim si mê, cảm thấy cả thân thể mình đã được lắp đầy, không một chỗ trống.
Lạc Nam hít sâu một hơi, mặc dù đã cùng nàng ái ân triền miên nhiều lần, nhưng mỗi một vị thê tử đều mang đến cho hắn cảm giác thỏa mãn mê say khó dứt ra được.
Nín nhịn hít sâu một hơi, áp chế dục vọng thiêu đốt, tâm cảnh của nàng đang có vấn đề, đây là việc không đơn giản, cần phải ổn định rồi muốn làm gì thì làm.
Chính sự quan trọng.
Bốn mắt nhìn nhau hiểu ý, cùng lúc vận chuyển Long Tiên Thánh Đế.
Ở khoảnh khắc này, Linh Hồn của Lạc Nam dễ dàng du tẩu bên trong cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết, khám phá lấy Linh Hồn của nàng.
Rất nhanh hắn đã phát hiện điểm bất thường.
Bên trong Linh Hồn vốn thuần khiết, nhã nhặn điềm tĩnh của Độc Cô Ngạo Tuyết vậy mà xuất hiện một nhân cách khác.
Đó là một Độc Cô Ngạo Tuyết với tà váy dài màu đen, nụ cười ma mị bí ẩn trên môi, tràn ngập chiến ý và kiêu ngạo, cá tính cực mạnh, hỗn loạn vô cùng.
Lúc này nhân cách này đã bị Độc Cô Ngạo Tuyết mạnh mẽ dùng lý trí giam cầm, không để thoát ra.
Nhưng Lạc Nam hiểu một khi Độc Cô Ngạo Tuyết lâm vào trạng thái suy yếu hay mất tập trung, một nhân cách khác sẽ triệt để chiếm cứ.
Tình huống này khá giống của Thiên Diệp Dao, chỉ bất quá Thiên Diệp Dao là bẩm sinh, còn Độc Cô Ngạo Tuyết là do luyện hóa Loạn Kiếm Ma Tộc huyết mạch.
“Loạn Kiếm Ma Tộc là chủng tộc biến dị của Kiếm Ma Tộc, có thiên phú làm Kiếm Ý, Kiếm Vực, Kiếm Thế của địch nhân sinh ra hỗn loạn.” Độc Cô Ngạo Tuyết truyền âm cho hắn:
“Vậy nên nhân cách này của thiếp cũng hỗn loạn vô cùng, nàng ta có thể quấy rối tâm cảnh thẳng tắp như kiếm của thiếp sinh ra rối loạn, để nàng ta làm chủ thân thể.”
“Vậy phải làm sao đây?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày: “Nàng ta cũng chính là bản thân nàng, chẳng qua tồn tại ở dạng nhân cách khác mà thôi, ta không nỡ xóa đi, như vậy khác nào xóa đi một Độc Cô Ngạo Tuyết khác?”
“Thiếp đâu muốn chàng xóa đi nàng ta, thiếp chỉ muốn chàng chinh phục, để nàng ta ngoan ngoãn nghe lời!” Độc Cô Ngạo Tuyết truyền âm đáp:
“Giống như cái cách chàng chinh phục hai nhân cách của Thiên Diệp Dao vậy.”
Lạc Nam nghe vậy đã hiểu, Độc Cô Ngạo Tuyết chợt thả lỏng nội tâm, buông bỏ lý trí.
“Khanh khách…” Tiếng cười như điên đảo chúng sinh vang lên, khí chất và thần sắc của Độc Cô Ngạo Tuyết đã hoàn toàn thay đổi, dù đang bị Lạc Nam xâm nhập vào cơ thể, nàng vẫn trừng mắt lên đầy dụ hoặc nói:
“Phu quân, để cho thiếp hầu hạ chàng thoải mái, quên con ả Độc Cô Ngạo Tuyết lạnh lùng, tẻ nhạt vô vị kia đi.”
Lạc Nam chép chép miệng, hắn biết Độc Cô Ngạo Tuyết đã thả cho nhân cách kia đi ra để hắn thu phục.
“Ây nha, vì sao chỉ mới nghe tiếng cười của thiếp mà khúc côn của chàng đã cứng rắn hơn ba phần?” Độc Cô Ngạo Tuyết liếm liếm môi, bất chợt vùng người lên ôm cổ Lạc Nam, giọng điệu thủ thỉ:
“Để thiếp hầu hạ chàng, chàng cứ nằm im mà tận hưởng dư vị tuyệt hảo nhất thế gian này!”
Mặc dù tỏ vẻ sẽ yêu chiều hắn, nhưng trong đôi mắt của nàng lúc này là tràn ngập dã tâm chinh phục.
Nàng muốn chinh phục Lạc Nam, để hắn mê luyến nàng, để hắn vì nàng mà từ bỏ nhân cách kia của Độc Cô Ngạo Tuyết.
Nào ngờ Lạc Nam dùng lực ôm chặt cơ thể nàng, nhìn lấy nàng, nở một nụ cười khí phách:
“Ta lại luôn thích chiếm cứ chủ động hơn!”
Nói xong không để nàng phản ứng, hắn gầm lên một tiếng, đem nàng đè thẳng xuống giường, bắt một chân của nàng gác lên cổ mình.
Dục Tình Yêu Hỏa thiêu đốt dữ dội, ngọn lửa màu hồng phấn bao phủ không gian, Dâm Độc từ Độc Đỉnh cuồn cuộn tiến vào cơ thể nàng, đem dục vọng của Độc Cô Ngạo Tuyết đẩy lên đến đỉnh điểm.
“Hừ… hừ… thiếp… muốn… thèm quá…” Độc Cô Ngạo Tuyết quả nhiên run rẩy toàn thân, hai mắt ngập nước, môi thơm há hốc rên rỉ không ngừng.
Lạc Nam bạo khởi long văn táo bạo nơi côn thịt, liền không có chút thương hoa tiếc ngọc nào thúc mạnh như vũ bão.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
“Á, chết… sướng… chết… trời ơi…”
Độc Cô Ngạo Tuyết hoàn toàn không lường được hắn sẽ cuồng dã như vậy, như một con mãnh thú hung hăng chinh phạt, triệt để nhấn chìm nàng vào biển dục vọng ngay từ những giây đầu tiên.
Nàng muốn chiếm quyền chủ động, kết quả lại nhu nhu nhược nhược nằm dưới thân thể hắn, dục vọng mãnh liệt bị hắn dùng hỏa diễm đốt cháy càng thêm dữ dội.
Lạc Nam sắc mặt đầy khí phách và táo bạo, liên tục đổi tư thế, liên tục buộc nàng phải chiều theo ý mình, chiếm hữu toàn diện.
Cảm giác chinh phục, khoái cảm dục vọng, sự mạnh mẽ từ côn thịt khảm nạm Long Văn, hư ảnh Nghịch Long thoáng ẩn thoáng hiện, đem hiệu quả của Long Tiên Thánh Điển đẩy lên mức cao nhất.
Độc Cô Ngạo Tuyết khi thì bị hắn ôm ngang hông, khi thì bị ép quỳ gối vểnh mông đẹp, khi thì tựa sát vào góc tường, khi thì nửa người dưới toàn bộ nâng lên để hắn từ bên trên cắm xuống.
Thấy tiểu cúc hoa của nàng rảnh rỗi, hắn liền đem viên ngọc nhét vào lắp đầy, điều khiển nó ở bên trong ngọ nguậy…
“Trời ơi… chịu hết nổi… tha cho thiếp, á… chết mất.”
Dài đằng đẳng bảy ngày bảy đêm, Độc Cô Ngạo Tuyết như một bãi bùn nhão, dục vọng mà Dục Tình Yêu Hỏa và Dâm Độc mang lại đã bị thỏa mãn vượt qua tưởng tượng, nhưng Lạc Nam vẫn chưa có dấu hiệu dừng bước.
Hắn vẫn liên tục chạy nước rút mặc cho cô bé của nàng đã sưng đỏ…
Độc Cô Ngạo Tuyết dục tiên dục tử, chảy cả nước mất, sướng đến mức ngất đi không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị hắn dùng lực lượng đánh thức.
“Thế nào? Chẳng phải nàng nói sẽ chiều ta sao? Chẳng phải muốn chinh phục ta?” Lạc Nam hừ hừ một tiếng:
“Ta còn chưa thỏa mãn, nàng sao lại xin tha?”
“Thiếp chịu hết nổi, như bị xé rách rồi…” Độc Cô Ngạo Tuyết lắc đầu kịch liệt:
“Thiếp không muốn một mình chiếm đoạt chàng nữa, một mình với thân thể này thiếp chịu không nổi a…”
“Ngoan ngoãn là tốt, cùng nhân cách vốn có hòa thuận sống chung, không được tự ý nhảy ra chiếm đoạt, bằng không lần sau ta sẽ khiến nàng biết thế nào là thiên đàng và địa ngục.” Lạc Nam cười ngạo nghễ.
“Thiếp biết rồi huhu…” Độc Cô Ngạo Tuyết thật sự bị dọa sợ, nàng đã hiểu ra người nam nhân này không phải là tồn tại mà mình đủ khả năng khống chế.
Lạc Nam hài lòng thả lỏng tốc độ, đem côn thịt rút ra, để lại một nhục động đỏ ửng sưng mộng.
“Phù…” Độc Cô Ngạo Tuyết như được ân xá thở ra một hơi, cực kỳ ủy khuất lẫn vào bên trong trốn mất dạng.
Rất nhanh nét mặt của nàng đã thay đổi, Độc Cô Ngạo Tuyết vốn có đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, nhìn Lạc Nam oán trách:
“Chàng cũng thật nhẫn tâm, thiếp cảm thấy mình không còn động đậy nổi dù chỉ một đầu ngón tay.”
“Như vậy mới chinh phục nàng ấy được.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ, lấy ra Bất Tử Dịch Thủy bỏ vào miệng Độc Cô Ngạo Tuyết, lại ôn nhu dùng thiên địa dị vật trị thương bao phủ ngọc thể nàng.
“Lấy viên ngọc ra.” Cảm giác hậu đình của mình bó chặt, Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt đỏ bừng.
“Để bên trong đi!” Lạc Nam rung đùi đắc ý.
Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân mềm nhũn nằm trong lòng hắn, nhớ lại những gì mà nhân cách kia vừa trải qua, ngay cả nàng cũng là linh hồn run rẩy, không ngờ trước đây hắn còn rất ôn nhu đối với mình, khi bạo phát toàn diện lại giống hệt mãnh thú.
Nói không quá thì ngay cả Nữ Chí Tôn còn bị Lạc Nam làm đến lên tận thiên đường, làm sao Thánh Vương Viên Mãn có thể chống lại?
“Nhân cách đã phục tùng, nhưng còn tâm cảnh của nàng cũng phải cần bình ổn.” Lạc Nam nói.
“Ừm, đợi thiếp bớt mệt mỏi sẽ củng cố lại.” Độc Cô Ngạo Tuyết thở không ra hơi nói.
“Không cần, hiện tại ta giúp nàng đột phá lên Thánh Tôn rồi củng cố tâm cảnh luôn một thể…” Lạc Nam nở nụ cười.
Ý niệm vừa động, một nửa lực lượng của Thị Sát Bạo Phong đã được Trang Giấy Hoàng Kim phóng thích, cuồn cuộn bao phủ hai người như vòi rồng.
“Cái này là Vĩnh Hằng Phong?” Độc Cô Ngạo Tuyết hai mắt lóe sáng, nàng chủ tu là Phong Thuộc Tính.
“Không sai, chúng ta cùng nhau luyện hóa nó.” Lạc Nam cười nói.
Thê tử của hắn khá ít người chủ tu Phong Hệ, trong đó tiêu biểu có Diễm Điệp Tình, Á Hy Thần, Á Liên Nga, Tô Nhan, Độc Cô Ngạo Tuyết…
Nhưng nhân cơ hội Độc Cô Ngạo Tuyết đang ở ranh giới Thánh Vương Viên Mãn, Lạc Nam liền muốn giúp nàng trở thành Thánh Tôn, gia tăng chiến lực nồng cốt, những thê tử khác chờ cơ hội sau vậy.
Độc Cô Ngạo Tuyết cũng không từ chối, bắt đầu cùng với hắn luyện hóa Thị Sát Bạo Phong.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vũ Phong Đỉnh kích thước nhanh chóng biến lớn, Đế Vũ Phong Ảnh – Phong Nhi vui sướng thở dài, nàng rốt cuộc cũng đã có được Vĩnh Hằng Thuộc Tính như một số tỷ muội khác.
Tu vi của Lạc Nam chính thức phá tan bình cảnh, Vũ Phong Đỉnh là đỉnh đầu tiên sở hữu Thánh Tướng Lực.
Mà tầng thứ tư của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh là Ngự Văn – Diễn Sinh cũng không làm Lạc Nam thất vọng, khi Vũ Phong Đỉnh có được Thánh Tướng Lực, các tôn đại đỉnh còn lại cũng sinh ra cộng hưởng, toàn bộ Đại Thánh Lực Viên Mãn đều được nâng cấp, chuyển hóa thành Thánh Tướng Lực chân chính.
Quá trình này tiêu hao cực đại, Lạc Nam lấy ra hàng nghìn mỏ Nguyên Thạch chất chồng khắp không gian, từng khối Nguyên Thạch điên cuồng bóc hơi, bị hắn hấp thụ sạch sẽ.
Cũng may vừa thu được tài sản của một số người, bằng không Nguyên Thạch của hắn đã sớm tiêu sạch khi tiến hành giao dịch với lão đầu thần bí ở Kiếm Tây Thành.
“Thánh Tướng Sơ Kỳ…”
Lạc Nam hận không thể ngửa đầu thét vang, lần đầu tiên cảm nhận được nguồn sức mạnh hoàn toàn mới.
Có được Thánh Tướng Lực, Bá Đỉnh của hắn đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, to lớn hơn rất nhiều.
Tu vi Nguyên Tu cũng đã vượt qua Hồn Tu và Thể Tu, trở thành Thánh Tướng trước tiên.
Hiện tại dù chưa biết mình đánh được Thánh Hoàng hay không, nhưng Lạc Nam cảm giác trừ số ít nhân vật như Quỷ Đỏ thì mình đã vô địch từ Thánh Tôn Viên Mãn trở xuống, đây là tự tin của hắn.
Bất quá hắn lại âm thầm buồn bực, hướng Kim Nhi hỏi: “Nha đầu, ta đã là Thánh Tướng, vì sao không hình thành Pháp Tướng?”
“Công tử đâu phải tu sĩ bình thường.” Kim Nhi bĩu môi:
“Đợi đủ điều kiện mở ra Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng năm sẽ thấy điều khác biệt.”
Lạc Nam nghe mà hưng phấn trong lòng, một khi khai mở tầng kế tiếp của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh và đạo thứ ba của Lục Đạo Luân Hồi Tâm, hắn chắc chắn đủ tư cách ngồi vững vị trí Hộ Pháp Nam Thiên Môn, không sợ lép vế quá nhiều so với các Hộ Pháp khác.
“À đúng rồi, Hệ Thống khi nào nâng cấp?” Hắn hiếu kỳ hỏi, Hệ Thống đã lâu chưa thăng cấp, chẳng lẽ Thánh Tướng cũng không đủ điều kiện?
“Càng lên cao Hệ Thống càng khó thăng cấp, ngày đó còn xa lắm, công tử tiếp tục chờ đi.” Kim Nhi cười hì hì, thân ảnh biến mất.
Lạc Nam nhứt cả trứng, Hệ Thống quả nhiên là tồn tại áp đảo cả Cấm Kỵ, thăng cấp còn lâu hơn cả Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.
“AAAAA.”
Mà lúc này ở phía bên cạnh, Độc Cô Ngạo Tuyết cũng đã lơ lửng giữa không trung, tóc dài không gió tự bay, thần sắc uy nghiêm, tràn ngập cảm giác tôn quý.
Thánh Tôn Sơ Kỳ.
Lực lượng từ Thị Sát Bạo Phong giúp nàng chính thức đặt chân vào Thánh Tôn Sơ Kỳ, ánh mắt nhu hòa nhìn xuống Lạc Nam, nhu tình mật ý.
Lạc Nam nắm tay nàng kéo xuống ôm lấy.
Một lần nữa cá nước hợp hoan…
Chỉ bất quá lần này là thật sự ổn định tâm cảnh.