Phần 3
Trước lời tuyên chiến của Thất Lung Thánh Đế, Kiếm Đan Trưởng Lão không thể chối từ, tất cả vì danh dự của Kiếm Đan Sơn Trang, Kiếm Tu chỉ có thể bại chứ không thể trốn chạy những trận chiến.
KENG!
Thủy Kiếm ngân vang, Kiếm Đan Trưởng Lão ngự không mà lên, Thánh Đế Hậu Kỳ khí tức hiển lộ, sắc mặt lẫm nhiên nhìn Thất Lung Thánh Đế trầm giọng nói:
“Mời chỉ giáo!”
Thất Lung Thánh Đế nở nụ cười tà, đồng dạng đạp không mà lên, sòng phẳng đem tu vi của mình áp chế xuống một tiểu cảnh giới cho ngang hàng đối thủ.
“Rút kiếm đi!” Kiếm Đan Trưởng Lão trịnh trọng nói.
“Được thôi!” Thất Lung Thánh Đế nhún nhún vai, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên.
HỪNG HỰC…
Trong khoảnh khắc, bảy loại Thánh Đế Lực hùng mạnh tụ hội, Thánh Đế Hỏa Lực, Thánh Đế Lôi Lực, Thánh Đế Băng Lực, Thánh Đế Phong Lực, Thánh Đế Thủy Lực, Thánh Đế Thổ Lực và Thánh Đế Kim Lực.
“Thất Huyền Hóa Kiếm!”
Thất Lung Thánh Đế hờ hững nói, bảy loại Thánh Đế Lực đã ngưng tụ thành một thanh trường kiếm cường đại với các loại thuộc tính khác biệt luân chuyển và tác động lẫn nhau.
Hai vị cường giả chỉ vừa mở ra khí thế lập tức kinh động toàn bộ đệ tử Kiếm Đan Sơn Trang, cả đám nhao nhao tập trung quan sát, cơ hội để xem Trưởng Lão chiến đấu với cường giả của thế lực khác không có nhiều.
Chứng kiến thủ đoạn của Thất Lung Thánh Đế, Kiếm Đan Trưởng Lão cũng là không dám xem thường, Kiếm Vực bạo phát toàn lực hàng trăm tầng, toàn lực chém ra một kiếm:
“Thủy Đan Kiếm Pháp – Nộ Giang Hà!”
Một kiếm vừa ra, Thủy Thánh Đế Lực đã hội tụ thành một con sông lớn mênh mông, mực nước dâng lên cao vút như lũ lớn, tầng tầng lớp lớp con sóng cuồng bạo mang theo Kiếm Khí như đại hồng thủy trấn thẳng đến Thất Lung Thánh Đế.
Thất Lung Thánh Đế biểu lộ cực kỳ hờ hững, đợi đến khi Nộ Giang Hà tiếp cận, nàng mới tùy ý vung lên Thất Huyền Kiếm chém ra.
XOẸT!
Một kiếm vừa ra, trăm tầng Sát Vực đã tụ thành Sát Thế bạo phát, bảy loại Thánh Đế Chi Lực cường hoành luân chuyển cùng lưỡi kiếm, trảm đôi đại giang hà.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Kiếm Thế cùng Sát Thế va chạm dữ dội, không gian run rẩy, kiếm chiêu của Thất Lung Thánh Đế mạnh hơn Kiếm Đan Trưởng Lão quá nhiều, chỉ một mình Thủy Thánh Đế Lực không thể nào chống lại bảy loại lực lượng đồng cấp dung hợp.
“Hự…”
Kiếm Đan Trưởng Lão nhẹ rên một tiếng, thân thể liên tục lùi bước.
Thánh Đế giao phong, chỉ một chút lâm vào thế yếu liền gặp nguy kịch.
Trong lúc Kiếm Đan Trưởng Lão lùi bước, Thất Lung Thánh Đế thừa thắng xông lên, thân thể hóa thành tầng tầng lớp lớp tàn ảnh tiếp cận, Thất Huyền Kiếm thẳng thừng quét ngang.
Sắc mặt Kiếm Đan Trưởng Lão đại biến, Thủy Kiếm ngăn chặn trước mặt.
KENG!
Thất Huyền Kiếm thô bạo chém vào, Thủy Kiếm run rẩy dữ dội, Thất Lung Thánh Đế ngạo nghễ quát:
“Bại cho ta!”
PHỐC!
Kiếm Đan Trưởng Lão miệng phun máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ngược, da thịt hiện lên đầy rẫy vết tích của bảy loại Thánh Đế Chi Lực tàn phá.
“Thất Trưởng Lão!” Một đám đệ tử Kiếm Đan Sơn Trang nhìn trưởng lão nhà mình bại trận mà hai mắt đỏ lên, vô thức siết chặt nắm đấm trong tay.
“Haha, Kiếm Thuật còn không phải sở trường của bổn đế.” Thất Lung Thánh Đế cười khẩy nói:
“Kiếm Đan Sơn Trang xem ra chỉ có hư danh.”
Phần phật…
Óng tay áo tung bay, Nhàn Văn Đạo Sĩ đã đạp không mà ra, trước tiên nâng đỡ Kiếm Đan Thất Trưởng Lão đã bị thương, ánh mắt sắt bén nhìn lấy Thất Lung Thánh Đế trầm giọng nói:
“Bần đạo là Đại Trưởng Lão của Kiếm Đan Sơn Trang, xin được Thất Lung Thánh Đế chỉ giáo!”
“Lên đây!” Thất Lung Thánh Đế vẩy tay khiêu khích, đồng thời cũng giải trừ áp chế tu vi, khôi phục trở lại Thánh Đế Viên Mãn.
Hiển nhiên mặc dù biểu hiện kiêu ngạo, nội tâm của Thất Lung Thánh Đế cũng không dám xem thường Nhàn Văn Đạo Sĩ chút nào.
“Thủy Đan Kiếm Pháp thức cuối cùng – Càn Khôn Kiếm Hải!” Nhàn Văn Đạo Sĩ uy nghiêm gầm thét.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
Từ trong thể nội Nhàn Văn Đạo Sĩ, hàng vạn đạo Kiếm Khí màu xanh biếc như vòi rồng bắn thẳng lên bầu trời.
Vô vàn Kiếm Khí tạo thành một vùng càn khôn, lấy Nhàn Văn Đạo Sĩ làm trung tâm, xung quanh như một mảnh hải dương cuồn cuộn đang phẫn nộ, mà mỗi một dòng chảy bên trong biển nước đều do Kiếm Khí ngưng tụ thành.
Đây chính là kiếm thức đạt đến cấp độ Chí Tôn, dù là Nhàn Văn Đạo Sĩ khi thi triển sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, lực lượng trong cơ thể gần như bị rút sạch, nhưng uy thế nó tạo ra khiến phong vân biến sắc, thiên địa dị tượng hàng lâm.
Thủy Kiếm kịch liệt rung động, Nhàn Văn Đạo Sĩ đứng giữa Càn Khôn Kiếm Hải nâng lên kiếm trong tay.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ Càn Khôn Kiếm Hải, vô vàn kiếm khí đã dung nhập vào thân Thủy Kiếm.
Sắc mặt lạnh lùng, Nhàn Văn Đạo Sĩ tung ra một kiếm hủy thiên diệt địa, không gian sụp đổ.
Thất Lung Thánh Đế hít sâu một hơi, sắc mặt cũng trở nên táo bạo vô cùng.
Kiếm thuật không phải thế mạnh của nàng, lập tức giải trừ Thất Huyền Kiếm, hai tay giang rộng ra, thanh lãnh quát:
“Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng!”
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Trong khoảnh khắc thét gào, bảy loại Nguyên Khí thuộc tính trong phạm vi mười vạn dặm thiên địa toàn bộ bị Thất Lung Thánh Đế cướp đoạt và rút cạn, hội tụ trên đỉnh đầu tạo thành một chưởng pháp cổ lão, uy nghiêm không gì tả nổi.
Trước một kiếm hủy diệt của Nhàn Văn Đạo Sĩ, Thất Lung Thánh Đế thô bạo chưởng ra.
ĐÙNG!
Như thạch phá thiên kinh, thương khung phá toái, một vụ nổ chấn đến toàn bộ đệ tử Kiếm Đan Sơn Trang dù núp sau trận pháp quan chiến cũng lùng bùng lỗ tai, thần kinh choáng váng, tạm thời mất đi nhận thức.
Trong khi đó Nhàn Văn Đạo Sĩ cùng Thất Lung Thánh Đế đã bị lực phản chấn kinh khủng chấn đến thổ huyết bay ngược, cả hai vị cường giả thương tích đầy mình, một người bị Kiếm Khí như biển tàn phá cơ thể, một người bị bảy loại Thánh Đế Lực oanh tạc máu thịt be bét.
“Lão đại!” Một đám trưởng lão của Kiếm Đan Sơn Trang đã vội vàng lao ra, Nhị Trưởng Lão Nhàn Tĩnh đút cho Nhàn Văn Đạo Sĩ một viên Đế Đan cầm cự thương thế.
Mà ở phía đối diện, từ bên trong Xa Giá là một loại thổ thuộc tính kỳ quặc có màu xanh như ngọc bích cuồn cuộn tiến ra, nhanh chóng bao trùm toàn thân của Thất Lung Thánh Đế như một pho tượng đất.
Chưa đến nửa canh giờ, tượng đất sụp đổ, thân ảnh của Thất Lung Thánh Đế từ bên trong bước ra, thương thế đã khôi phục tám phần mười, hầu như toàn bộ thương tổn ngoài da đã biến mất sạch sẽ.
“Đa tạ Thiếu Chí Tôn trợ giúp trị liệu!” Thất Lung Thánh Đế hướng về Xa Giá cảm kích cúi đầu.
“Hít, đó là một loại Vĩnh Hằng Thổ có công dụng trị thương đến mức nghịch thiên?” Một đám Kiếm Đan Trưởng Lão hít một ngụm khí lạnh xem lấy cảnh tượng vừa rồi.
Rõ ràng Thất Lung Thánh Đế bị thương không kém Nhàn Văn Đạo Sĩ nhưng lúc này đã hồi phục gần như hoàn hảo.
Rõ ràng loại Thổ Thuộc Tính có màu xanh vừa rồi chính là một loại Vĩnh Hằng Thổ ẩn chứa lượng sinh mệnh vô cùng dồi dào, chỉ mới bao trùm toàn thân Thất Lung Thánh Đế chưa đến nửa canh giờ đã trị liệu vô cùng kinh khủng.
“Tam trưởng lão, như vậy đủ rồi…” Thanh âm trong xa giá đã có phần mất kiên nhẫn.
“Thiếu Chí Tôn đừng vội.” Thất Lung Thánh Đế lắc đầu, ánh mắt híp lại xem lấy Kiếm Đan Sơn Trang cười lạnh lùng:
“Tốt cho Kiếm Đan Sơn Trang các ngươi, ta chỉ là Tam Trưởng Lão của Thất Thập Tông, các ngươi lại để Đại Trưởng Lão xuất chiến, thật là khinh người quá đáng.”
“Chúng ta chỉ là thế lực nhỏ, đương nhiên không thể ngang hàng đối chiến với Thất Thập Tông.” Tam Trưởng Lão Nhàn Tuệ khiêm tốn chắp tay.
“Haha, vậy nếu Thất Thập Tông chúng ta cử Nhị Trưởng Lão hoặc Đại Trưởng Lão đến tuyên chiến, chẳng lẽ các ngươi để đích thân Trang Chủ đi ra đối phó?” Thất Lung Thánh Đế uy hiếp thẳng thừng:
“Nếu thật sự là vậy, xem ra Tông Chủ và Thái Trưởng Lão của Thất Thập Tông phải viếng thăm Kiếm Đan Sơn Trang một chuyến nha.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của các vị trưởng lão Kiếm Đan Sơn Trang lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nếu thật sự Thất Thập Tông dám làm như vậy, Kiếm Đan Sơn Trang chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
“Hừ, chúng ta biết Thất Thập Tông rất mạnh, nhưng Kiếm Châu không phải địa bàn của các vị, cần gì phải hùng hổ dọa người như thế?” Nhị Trưởng Lão Nhàn Tĩnh trầm giọng nói.
“Hùng hổ dọa người? Rõ ràng là Kiếm Đan Sơn Trang các ngươi không biết tốt xấu.” Thất Lung Thánh Đế gằn giọng nói:
“Chúng ta mang theo ba kiện tiệm cận Chí Bảo làm thành ý trao đổi Vĩnh Hằng Thủy, kết quả các ngươi lại không thèm nể mặt mũi từ chối, vậy thì Thất Thập Tông cần gì phải nể mặt mũi các ngươi? Dù sao thì Nguyên Giới thực lực vi tôn, không có đủ thực lực thì nên biết cách cư xử mà làm người.”
“Không phải không nể mặt, mà là Vĩnh Hằng Thủy thật sự đã có chủ.” Nhàn Văn Đạo Sĩ ổn định thương thế, bất đắc dĩ mở miệng:
“Các vị chỉ là người đến sau, chúng ta không thể vứt bỏ chữ tín để giao nó cho các vị.”
Lời đã nói đến mức này, Thất Lung Thánh Đế cũng là nhíu nhíu mày, thật sự cũng không thể vì một loại Vĩnh Hằng Thủy mà đem Chí Tôn Thế Lực như Kiếm Đan Sơn Trang tiêu diệt được.
Nơi này là Kiếm Châu, nếu một thế lực cường đại ở địa phận khác vào Kiếm Châu dễ dàng tác oai tác oái, như vậy thật sự không xem mặt mũi của toàn bộ Kiếm Châu ra gì, Thất Thập Tông còn chưa đến mức vô lý như vậy.
Nghĩ đến đây, Thất Lung Thánh Đế trầm giọng hỏi: “Các vị đã giao Vĩnh Hằng Thủy cho kẻ nào? Để Thất Thập Tông chúng ta thương lượng cùng hắn.”
“Cái này…” Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên có chút động tâm.
Bởi vì chỉ cần tiết lộ danh tính của đối phương, bọn hắn cũng tránh xung đột với Thất Thập Tông, cũng không bị xem là thất tín bội nghĩa, vẹn cả đôi đường.
“Không được!” Nhàn Văn Đạo Sĩ quyết đoán quát lên:
“Thất Thập Tông thích thì cứ việc khai chiến, chúng ta không có nghĩa vụ cho các ngươi biết danh tính của hắn.”
“Khốn kiếp!” Thất Lung Thánh Đế triệt để nổi giận, không thể tưởng tượng nổi người nào lại có thể khiến Kiếm Đan Sơn Trang chấp nhận chơi lớn như vậy.
Nàng giận quá hóa cười, gằn từng chữ một: “Hảo, vậy Kiếm Đan Sơn Trang các vị chờ Đại Trưởng Lão, thậm chí là Tông chủ của chúng ta đến tuyên chiến đi!”
“Khanh khách, Thất Thập Tông ỷ vào chút thực lực liền bắt đầu hùng hổ dọa người như vậy sao?”
Một tiếng cười quyến rũ pha lẫn ý xem thường vang lên liền kinh động mọi ngườ.
“Kẻ nào vừa xuất khẩu cuồng ngôn?” Thất Lung Thánh Đế tối sầm mặt xuống.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một nhóm người đang ung dung mà đến.
Nhóm người gồm một nam tam nữ, đi đầu là một nữ nhân mặc váy dài đen, dung nhan lãnh diễm sắc sảo khiến rất nhiều nam đệ tử Kiếm Đan Sơn Trang tim đập thình thịch.
Ở phía sau là một nam nhân vừa uy vũ vừa tà mị, tuấn lãng đến khiến người khác phải đố kỵ.
Sóng vai cùng với hắn còn có hai nữ nhân, một người là Nhân Ngư Hoàng Tộc cao quý khuynh thành, một người khác là mỹ nữ mặc sườn xám màu tím hết sức khêu gợi hấp dẫn như quả nho chín mộng.
Ba đại mỹ nhân đi cùng một nam nhân, ngay lập tức người nam nhân liền trở thành tiêu điểm của toàn trường.
“Lạc Nam tiểu hữu, ngươi đến không đúng lúc a…” Nhàn Văn Đạo Sĩ âm thầm cười khổ, ông ta không muốn Lạc Nam xung đột trực diện với Thất Thập Tông vào lúc này.
“Haha, ta cảm thấy mình đến rất đúng lúc nha.” Lạc Nam nở nụ cười, vô thức đưa mắt nhìn về vị trí của xa giá.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, ngoại trừ Long Đỉnh, Hồn Đỉnh và Độc Đỉnh, các tôn Đại Đỉnh trong đan điền của hắn kích động vô cùng dữ dội, hận không thể lao ra ngoài tiến vào bên trong xa giá kia.
Cảm giác này cực kỳ quen thuộc, khi Lạc Nam còn là một thằng nhóc chín tuổi, Huyền Thủy Đỉnh và Cổ Băng Đỉnh cũng từng sinh ra cảm giác như vậy khi hắn tiếp xúc với một người.
Tiểu béo ú Lôi Giai Nghi.
Khi đó nàng chỉ có hai loại linh căn là Thủy và Băng, vậy nên Vĩnh Hằng Cổ Thể chỉ đủ sức hấp dẫn Huyền Thủy Đỉnh và Cổ Băng Đỉnh.
Nhưng hiện tại tất cả các đỉnh đều bị kinh động, chứng tỏ linh căn của Lôi Giai Nghi đã gia tăng lên rất nhiều, ngay cả Ma Đỉnh cũng trở nên kích động.
Lạc Nam phải ra sức áp chế các tôn Đại Đỉnh, nở một nụ cười thần bí.
Có lẽ hiện tại tiểu béo ú đã không còn nhận ra hắn, dù sao thì lần hai người gặp gỡ trong quá khứ quá mức ngắn ngũi, khi đó hắn còn là tên nhóc chín tuổi hư hỏng ngả ngớn, hiện tại đã trải qua rất nhiều năm, hình tượng của Lạc Nam đã trưởng thành, thay đổi hoàn toàn, e rằng khó lòng mà nhận diện.
Nàng gia nhập Thất Thập Tông, được toàn tông bồi dưỡng, e rằng đa phần thời gian đều đầu nhập vào tu luyện, không có thời gian để theo dõi cũng như biết được quá trình trưởng thành của hắn.
Ngược lại nếu không phải cảm nhận được Vĩnh Hằng Cổ Thể, dù gặp mặt trực tiếp hắn cũng không dám tự tin mình có thể nhận ra tiểu cô nương mười một tuổi mập ú năm nào, huống hồ lúc này nàng còn chưa từng lộ mặt.
“Các ngươi là người phương nào?” Thất Lung Thánh Đế trầm giọng hỏi.
Dạ Thanh Thu mấy nữ không thèm đáp lời, chỉ có Lạc Nam là sảng khoái lên tiếng:
“Tại hạ đã có giao ước từ trước với Kiếm Đan Sơn Trang, Vĩnh Hằng Thủy là vật của tại hạ.”
“Ba kiện tiệm cận Chí Bảo.” Thất Lung Thánh Đế đi thẳng vào vấn đề, nâng lên ba ngón tay:
“Giao ra Vĩnh Hằng Thủy, cho ngươi ba kiện tiệm cận Chí Bảo.”
Cứ tưởng sẽ dễ dàng thuyết phục, nào ngờ Lạc Nam lại nở nụ cười khinh thường:
“Tại hạ dùng tin tức một kiện Binh Nhân Tộc dạng kiếm để đổi với Kiếm Đan Sơn Trang lấy Vĩnh Hằng Thủy, đừng nói là ba kiện tiệm cận Chí Bảo, dù là ba kiện Chí Bảo cũng không có tiềm lực sánh bằng một kiện Binh Nhân Tộc.”
Ánh mắt Thất Lung Thánh Đế hơi co lại, cái giá mà Lạc Nam nói có phần ngoài ý muốn của nàng, chẳng trách đám người Kiếm Đan Sơn Trang chấp nhận đắc tội Thất Thập Tông.
Nhưng dù là như vậy, nàng cũng không có ý định bỏ qua, ánh mắt híp lại lóe lên một tia nguy hiểm:
“Ngươi chẳng lẽ cũng muốn đắc tội Thất Thập Tông sao?”
“Hừ.” Dạ Thanh Thu lãnh ngạo rên một tiếng, nở nụ cười lạnh lẽo:
“Thất Thập Tông các ngươi là thứ gì mà không dám đắc tội?”