Phần 209
Mặc dù có chút tiếc nuối về Phản Kiếp Mộc Nhân, bất quá Lạc Nam cũng âm thầm may mắn.
Kim Nhi từng nói hắn thân mang Hệ Thống và cả Cấm Kỵ, thuộc phần tử nằm ngoài khí vận, kẻ nào muốn bói toán hoặc nguyền rủa hắn kiểu gì cũng sẽ gặp phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì bạo thể mà chết.
Nhưng nếu mọi thứ xảy ra như thế, với kiến thức của tu sĩ ở Nguyên Giới… khả năng bọn hắn suy luận ra được việc bản thân mình sở hữu Cấm Kỵ là rất cao.
Vậy nên Phản Kiếp Mộc Nhân lúc này chẳng khác nào một màn chắn, không phải để bảo vệ an toàn cho Lạc Nam tránh bị nguyền rủa, mà là để ngăn ngừa không cho địch nhân biết được hắn có Cấm Kỵ gia thân.
Bởi lẽ công dụng của Phản Kiếp Mộc Nhân tạo ra là đem tất cả thuật nguyền rủa của đối phương phản chấn lại gấp trăm lần, không giống với biểu hiện của Cấm Kỵ phản phệ, địch nhân lúc này chỉ có thể suy đoán hắn có Chí Bảo, Phù Chú hay một thứ gì đó phản lại nguyền rủa hộ thân mà thôi.
“Xem ra sau chuyện lần này, ta phải tự trang bị cho mình một số thứ ngăn cản bói toán hoặc nguyền rủa…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
Hắn trang bị những thứ đó không phải để tự vệ, mà là để che giấu bí mật về Cấm Kỵ trên thân mình.
Nhìn Phản Kiếp Mộc Nhân chậm rãi hóa thành tro tàn theo gió bay mất, Lạc Nam đang định trở lại Thiên Cơ Lâu trở về Đông Vực.
“Động tĩnh thật kinh khủng, có phải do các hạ tạo ra?”
Bất quá ngay lúc này, một đám cường giả đằng không mà đến, thoáng chốc đã vây Lạc Nam vào giữa trung tâm.
Mặc dù hỏi như thế nhưng trong lời nói của bọn hắn vẫn không thể hiện sự tin tưởng.
Bởi lẽ sơn cốc này quá lớn, lớn đến mức Thánh Đế muốn phá hoại cũng phải toàn lực công kích, vậy mà lúc này nó đã toàn bộ nát tan, trong khi khí tức Thánh Vương trên người Lạc Nam vẫn còn như ẩn như hiện.
Những cường giả này không tin một Thánh Vương có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, nhóm cường giả này mặc đồng phục giống nhau chứng tỏ bọn hắn đều đến từ cùng một thế lực, tu vi cũng không tệ… năm người Thánh Hoàng, hai người Thánh Đế Sơ Kỳ.
“Không liên quan gì đến tại hạ, ta cũng chỉ vô tình đi ngang mà thôi.”
Vì không muốn mất thời gian, Lạc Nam tùy tiện tìm một cái cớ.
“Vậy ngươi có phát hiện thứ gì bất thường không?” Một vị nam tử Thánh Hoàng trầm giọng hỏi.
“Ta chỉ thấy một bóng người xé rách không gian rời đi, dường như hắn vừa mới luyện vũ kỹ ở nơi này.” Lạc Nam lại thuận mồm chém gió.
Bất quá lời của hắn lại khiến mấy tên này âm thầm gật gù, chỉ có cường giả đủ khả năng xé rách không gian mới tạo nên động tĩnh to lớn như thế.
“Tiểu tử, nếu dám nói dối trước mặt Đao Vân Tông chúng ta, ngươi hiểu hậu quả như thế nào chứ?” Lão già Thánh Đế sắc mặt âm trầm, Thánh Đế uy áp trực tiếp quét đến Lạc Nam, hiển nhiên là muốn xác định sự thật thêm một lần nữa…
Bởi vì sơn cốc này nằm gần địa bàn của Đao Vân Tông nên việc xuất hiện một vị cường giả bí ẩn không rõ lai lịch khiến bọn hắn cực kỳ quan tâm, chẳng may đó là địch nhân hay một ma đầu nào đó thì sao? Đến gần Đao Vân Tông với mục đích gì? Phải điều tra rõ ngọn ngành mới có thể an lòng.
Lạc Nam cũng hiểu lo lắng của đám người này, vì vậy cũng không biểu lộ tức giận, cũng mặc kệ uy áp của lão già, chỉ thản nhiên nói:
“Lời của ta là sự thật, nếu không còn gì nữa… cáo từ.”
Nói xong triệu hoán Tiểu Sư, trực tiếp nhảy lên lưng của nàng, trong lúc giương cung bạc kiếm hắn muốn tiến vào Thiên Cơ Lâu cũng không được.
GÁY!
Tiểu Sư giang rộng đôi cánh, Lôi Đình ngập trời, mây đen cuồn cuộn đằng không mà lên.
“Đây là Thần Thú gì? Thật là thần tuấn.”
Bất quá chứng kiến dáng vẻ của Tiểu Sư, ánh mắt toàn bộ tu sĩ Đao Vân Tông thoáng cái liền sáng rực lên.
Cảm giác được Tiểu Sư cũng chỉ là Yêu Thánh Hoàng, trong mắt bọn hắn liền lóe lên vẻ tham lam nồng đậm.
Hai tên Thánh Đế cầm đầu đưa mắt nhìn nhau, hướng Lạc Nam cười gằn:
“Lời ngươi nói cần xác nhận thêm! Mau theo chúng ta trở về Đao Vân Tông.”
“Nếu không thì sao?” Lạc Nam hỏi.
“Hừ, vậy ngươi càng đáng giá tình nghi.” Một đám Thánh Hoàng phụ họa.
“Được, vậy thì ta sẽ hỗ trợ các vị điều tra.” Lạc Nam thuận miệng nói.
“Biết điều đó…” Đám cường giả hài lòng cười lớn, cho rằng Lạc Nam đã biết sợ.
Để đảm bảo Lạc Nam không đào tẩu, hai tên Thánh Đế còn ở hai bên trái phải hộ tống hắn và Tiểu Sư.
Không lâu sau, một tông môn to lớn nằm giữa đại sơn hùng vĩ rốt cuộc hiện ra trong tầm mắt.
Lạc Nam quét mắt nhìn, Đao Vân Tông này là một Thánh Đế Thế Lực không tệ, đệ tử cũng có hàng chục vạn, kiến trúc san sát.
Vừa mới tiến vào địa bàn, hai tên Thánh Đế lập tức trở mặt, rút ra hai thanh đại đao cầm trong tay, sát khí đằng đằng chỉ vào Lạc Nam quát:
“Tiểu tử, ngươi bất chính xâm nhập Đao Vân Tông, ngoan ngoãn giao ra Nhẫn Trữ Vật và tọa kỵ, bằng không kết cục chính là chết!”
“Không tệ lắm…” Lạc Nam đánh giá toàn cảnh Đao Vân Tông một vòng.
Trong ánh mắt không hiểu của một đám cường giả, hắn thả người bay lên đứng giữa thiên không.
Khoảnh khắc này Vạn Cổ Bất Hủ Thân đã bao trùm toàn bộ cơ thể…
“Hắn muốn làm gì?” Hai tên Thánh Đế nhíu mày không hiểu.
Bá Đỉnh ầm ầm vận chuyển, Bá Lực phô thiên cái địa hình thành, một tôn đại phật quan âm với vô vàn đại thủ sừng sững uy nghiêm hiện ra sau lưng Lạc Nam.
Bỉ Ngạn Hoa với một vạn đường văn nở rộ bao phủ toàn bộ đại thủ.
Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, Sát Thế cùng Chiến Thế của Lạc Nam gia tăng dữ dội, theo tu vi của hắn tăng lên, số lượng Vực có thể đạt đến 300 tầng mỗi loại khi thi triển Bí Thuật.
“Không xong!” Một đám cường giả biến sắc, vội vàng rút đao chém thẳng về phía Lạc Nam.
Đáng tiếc đã là quá muộn, đây là thời điểm 17 vị Pháp Tướng mở mắt, 200 hành tinh xoay tròn, lại thêm Oanh Thiên Tổ Phù bạo tạc vô vàn xung kích.
Thiên Thủ Quân Âm xuất kích.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Như hàng vạn thanh cột chống trời mang theo sức công phá hủy diệt giáng xuống, hư ảnh Thiên Thủ Quan Âm che phủ cả sơn môn Đao Vân Tông, cảnh tượng như ngày tận thế.
“KHÔNG!”
Hai tên Thánh Đế và mấy tên Thánh Hoàng vừa mới lao đến đã bị loạn quyền của Thiên Thủ Quan Âm oanh tạc.
Thánh Đế thổ huyết trọng thương, Thánh Hoàng nhục thân tan vỡ.
Mọi chuyện không dừng ở đó, đại trận cấp Cửu Tinh cực kỳ bền bỉ, chuyên dùng để phòng hộ của Đao Vân Tông vừa mới mở ra đã bị nghiền nát, sức mạnh kinh khủng vô pháp hình dung.
Thiên Thủ Quan Âm vẫn oanh tạc không ngừng, mỗi một cánh tay đấm xuống là phong vân biến sắc, mỗi một quyền kình hàng lâm là kiến trúc sụp đổ.
Hàng vạn đệ tử bỏ chạy tứ tán như chim lạc đàn, tất cả cao tầng Đao Vân Tông đều bị kinh động.
“Chuyện gì xảy ra? Kẻ nào dám đến Đao Vân Tông chúng ta gây sự?”
Một tiếng quát già nua đục ngầu vọng lên, thân ảnh một bà lão lưng còng tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ lao vọt ra, Đại Đao trong tay mãnh liệt quét ngang, hình thành một hình vòng cung khổng lồ đón đỡ vô số quyền kình do Thiên Thủ Quan Âm oanh kích.
Mãi đến khi toàn bộ Đao Vân Tông sắp bị xới tung, Thiên Thủ Quan Âm mới hao sạch lực lượng, chậm rãi tan biến sau lưng Lạc Nam.
Khói bụi mịt mù, không gian rạn vỡ… từ đệ tử cho đến lực lượng cao tầng người ngã ngựa đổ, cảnh tượng chẳng khác nào ác mộng.
“Cái này… cái này… cái này…” Bà lão cũng là trợn mắt há hốc mồm, thanh âm run rẩy:
“Đao Vân Tông chọc vào thần thánh phương nào vậy hả?”
“Đại trưởng lão mau cứu chúng ta a.” Hai tên Thánh Đế Sơ Kỳ như gặp được cứu tinh, thở hổn hển như hấp hối lên tiếng cầu cứu.
Bọn hắn hãi hùng khiếp vía nhìn về Lạc Nam, cứ tưởng gặp phải một tên Thánh Vương dễ dụ, nào ngờ đụng nhầm sát tinh.
Đến tận bây giờ, cả hai vẫn chưa dám tin kẻ vừa ra tay lật tung Đao Vân Tông lại là tên nam tử vừa rồi còn ôn hòa nói chuyện với bọn hắn.
“Các ngươi đã làm cái gì?” Bà lão cũng là đại trưởng lão của Đao Vân Tông lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta phụng mệnh thám thính sơn cốc sụp đổ, nhìn thấy hắn khả nghi nên chỉ muốn mời về điều tra, nào ngờ kẻ này hung ác như ma, vừa mới đến đã ra tay đồ sát.” Hai tên Thánh Đế cáo trạng.
Đao Vân Đại Trưởng Lão híp mắt nhìn Lạc Nam, âm thầm kinh dị đối phương thật quá trẻ tuổi.
Nghĩ đến vừa rồi sức hủy diệt kinh khủng là do Lạc Nam gây ra, Đao Vân Đại Trưởng Lão không cần nghĩ cũng biết vị này có bối cảnh kinh người, không phải Thánh Đế Thế Lực thông thường như Đao Vân Tông có thể trêu chọc.
Nghĩ đến đây, vội vàng chắp tay: “Vị công tử này xin thứ tội, Đao Vân Tông không biết sai trái đã vuốt râu hùm, hy vọng ngươi dơ cao đánh khẽ.”
Đã sống quá lâu trên đời, Đao Vân Đại Trưởng Lão thừa hiểu rằng có một số tồn tại là thứ mà Đao Vân Tông vĩnh viễn không trêu vào nổi.
“Chuyện cũng chẳng có gì, hai tên Thánh Đế của các ngươi có hứng thú với Tiểu Sư của ta.” Lạc Nam vuốt ve cổ Tiểu Sư cười nhạt:
“Ta chỉ muốn thay nàng trút giận mà thôi.”
Đao Vân đại trưởng lão biến sắc, nhìn thấy sự thần tuấn và lộng lẫy của Tiểu Sư làm sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra?
Với biểu hiện và thân phận của Lạc Nam, chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý đến Đao Vân Tông trừ khi chủ động trêu vào hắn.
Không nói hai lời, trực tiếp quay sang tung ra hai chưởng.
PHỐC… PHỐC…
Máu me đầm đìa, hai tên Thánh Đế Sơ Kỳ đến chết cũng không dám tin Đao Vân Đại Trưởng Lão ra tay tuyệt tình và dứt khoát như thế.
Bọn hắn vừa bị Lạc Nam đánh cho hấp hối, làm sao có thể đỡ nổi Đại Trưởng Lão bất ngờ xuất thủ?
“Đây là câu trả lời của Đao Vân Tông, hy vọng công tử rộng lượng tha thứ…” Đao Vân Đại Trưởng Lão cung kính chắp tay.
Lạc Nam ngoài ý muốn nhìn bà lão này, không thể không nói gừng càng già càng cay, hành động đến mức như vậy khiến hắn muốn trách tội cũng không thể trách được.
Lúc này nếu hắn tiếp tục làm khó dễ Đao Vân Tông, vậy thì khác nào hắn là kẻ ỷ thế hiếp người, không biết tốt xấu?
Vị Đao Vân Đại Trưởng Lão này cực kỳ khéo léo, cơ trí và quyết đoán đều có đủ, ngay cả một tia tức giận cũng chưa từng biểu hiện.
Dù sao thì những kẻ đắc tội với hắn đều đã bị loại bỏ rồi, huống hồ vừa rồi hắn cũng chỉ muốn thử sức mạnh một chút sau khi đột phá Thánh Vương mà thôi.
Cũng không tệ lắm…
“Được rồi, nếu đã không còn gì… tại hạ rời đi!” Lạc Nam nhẹ gật đầu, leo lên lưng Tiểu Sư dự định cáo từ.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ xa truyền đến.
GÁY!
Có tiếng ưng kiệt ngạo gáy vang, một đôi cánh khổng lồ che đậy mặt đất hóa thành bóng tối, khuất khỏi ánh mặt trời.
Lạc Nam đưa mắt nhìn lên, chứng kiến một con Hắc Vũ Đại Bàng với bộ lông đen tuyền, ánh mắt sắc lẹm, toàn thân bao phủ trong Hắc Ám và Cuồng Phong như tên bắn lao vọt đến.
Bên trên Hắc Vũ Đại Bàng là một nữ tử anh khí bừng bừng đang đón gió mà đứng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, ngũ quanh tuyệt mỹ rạng ngời, làn da trắng hồng, cơ thể khuất trong nhuyễn giáp với những đường cong uyển chuyển, trên lưng còn vác một thanh đại đao to lớn thô kệch, trái ngược hoàn toàn thân thể nữ tính của nàng.
“Tông chủ…” Đại trưởng lão biến sắc, vội vàng bay lên ngăn chặn phía trước quát:
“Chuyện này ta đã thu xếp xong, không cần tông chủ ra mặt!”
“Hừ, đến Đao Vân Tông gây sự, đánh trọng thương biết bao đệ tử, nếu dễ dàng để hắn rời đi như thế, bổn tông chủ còn mặt mũi nào?” Nữ tử thánh thót quát lớn, điều khiển Hắc Vũ Đại Bàng lách ngang đại trưởng lão, chỉ thoáng chốc đã đối diện với Thiên Phạt Điểu Sư của Lạc Nam.
GÁY!
Thiên Phạt Điểu Sư bất mãn gầm lên, uy thế của Yêu Hoàng Chiến Thể cuồn cuộn ép đến.
Hắc Vũ Đại Bàng toàn thân lập tức run lên lẩy bẩy như gặp phải quân vương, vô thức cúi cái đầu xuống.
“Tiểu Hắc Tử, ngẩng đầu lên cho ta! Ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ uy áp sao?” Nữ tử rút đao chỉ thẳng lên trời.
Trong mắt Hắc Vũ Đại Bàng liền lóe lên vẻ kiên cường bất khuất, mặc dù vẫn còn bị Yêu Hoàng Chiến Thể tác động đến toàn thân, nó vẫn đè nén áp lực mà ngẩng đầu đối diện với Thiên Phạt Điểu Sư.
“Có chút ý tứ…” Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, hắn phát hiện lời nói của nữ nhân vậy mà có thể gia tăng chiến ý cho Hắc Vũ Đại Bàng, khiến nó thậm chí buông bỏ lòng sợ hãi.
Nữ tử cũng đánh giá Lạc Nam từ đầu đến chân, chân mày như kiếm giương lên, không chút e ngại thực lực mà vừa rồi hắn biểu hiện, ngạo nghễ nói:
“Ta là Đao Vân Tông Chủ – Lữ Linh, ngươi mau xưng tên ra!”
Lạc Nam nhận ra nàng này tuổi trẻ tài cao, tu vi vậy mà đạt đến Thánh Đế Viên Mãn, hắn cũng thuận miệng đáp:
“Nam Thiên Đại Hộ Pháp – Lạc Nam!”
“Cái gì?!” Đao Vân Đại Trưởng Lão biến sắc, vội vàng thốt lên:
“Ngươi chính là vị yêu nghiệt hoành hành Kiếm Châu kia?”
Bà lão như phát rồ, hận không thể đem tông chủ nhà mình kéo lại, sợ rằng đắc tội với Lạc Nam, tiếng tăm của vị nhân vật này quá mức to lớn.
Trời ạ, ngay cả một đám Chí Tôn Thế Lực ở Kiếm Châu còn bị vị Nam Thiên Đại Hộ Pháp này xoay như chong chóng, huống hồ Đao Vân Tông nhỏ bé của bọn họ?
“Thì ra là ngươi, thú vị.” Lữ Linh không e ngại chút nào, ngược lại càng thêm hứng thú:
“Sớm đã muốn lãnh giáo bản sự của ngươi xem thử có gì lợi hại.”
“Ta không có hứng đánh nữa.” Lạc Nam nhún nhún vai, Vạn Cổ Bất Hủ Thân của hắn sau đợt công kích vừa rồi cũng đã có chút ảm đạm, tiếp tục đánh với Thánh Đế Viên Mãn không phải hành vi khôn ngoan, hắn cũng chẳng có nhiều thời gian.
Vừa rồi mới đột phá, toàn thân tràn ngập lực lượng muốn bạo phát một phen nên mới thuận tiện mượn Đao Vân Tông làm sân tập mà thôi, hiện tại đã chẳng còn thú nữa rồi.
“Hừ, mặc dù là đám Hộ Pháp và Trưởng Lão sai lầm, nhưng ngươi giết bọn hắn là được rồi, sao lại trút giận lên hàng loạt đệ tử?” Lữ Linh tìm cớ chất vấn:
“Không cho ta một câu công đạo, đừng mong rời đi như vậy!”
“Ta đã nhẹ tay, chỉ tàn phá kiến trúc chứ không giết người vô tội.” Lạc Nam cười nhạt, đồng thời ném ra hàng trăm mỏ Nguyên Thạch xem như bồi thường thiệt hại.
“Đa tạ Nam Thiên Đại Hộ Pháp, lão thân tiễn ngươi.” Đao Vân Đại Trưởng Lão cung kính nói.
“Đừng tưởng có tài sản muốn làm gì thì làm.” Lữ Linh bất mãn nói:
“Không đánh thắng ta, ngươi đừng mơ rời khỏi.”
Đáng tiếc Lạc Nam chẳng thèm để ý, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, thân ảnh của hắn và Tiểu Sư đã biến mất từ bao giờ.
“AAAAA…” Lữ Linh múa đao liên tục, phẫn nộ gào thét:
“Lạc Nam, chuyện này không dễ bỏ qua như vậy!”