Phần 206
Không nằm ngoài dự đoán của Lạc Nam, Gương Dị Chủng lập tức phát huy tác dụng, từng dòng thông tin rõ ràng hiện ra.
Hư Không Cẩu, loại thiên địa dị chủng được xem là hiện thân của tất cả những gì tinh túy nhất trong hư không sản sinh linh trí mà tạo thành, cực kỳ thông minh nhưng không thể hóa thành nhân loại, chiến lực yếu kém nhưng sở hữu những khả năng đặc thù đối với hư không vượt qua bất kỳ chủng tộc nào, điển hình như:
Có được khứu giác nhạy bén tột đỉnh trong hư không, chỉ cần ngửi qua bất cứ thứ gì một lần là vĩnh viễn có thể truy lùng tìm đến bất chấp mọi khoảng cách.
Có thể phát lại hư không hình chiếu từ đôi mắt, đem tất cả những thứ từng chứng kiến phát lại ở bất kỳ nơi đâu.
Có khả năng dò tìm, tầm bảo, cảm ứng những loại tài nguyên tu luyện đỉnh cấp trong hư không, thậm chí cả ở những nơi mà cường giả cấp Chí Tôn ít khi đặt chân đến.
Được Hư Không ưu ái, chỉ cần ở trong Hư Không… vĩnh viễn sẽ không bị đánh chết.
“Lợi hại a.” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, một lần nữa phải nghiêm túc đánh giá lại con chó này, không thể tưởng tượng nổi nó lại có nhiều công dụng đến như vậy.
Chỉ riêng việc sở hữu khứu giác tột đỉnh trong hư không đã là cực kỳ bất phàm, là khả năng mà bất cứ cường giả nào cũng mong muốn có được.
Thử nghĩ mà xem, hư không vốn mênh mông vô tận, nếu kẻ thù của ngươi rơi vào đường cùng lựa chọn chạy trốn vào hư không, muốn tìm thấy và tiêu diệt hắn sẽ phải mất bao nhiêu thời gian? Thậm chí có khi cả một đời cũng chưa chắc có thể truy theo tung tích của hắn.
Nhưng có được Hư Không Cẩu, chỉ cần nó ngửi qua khí tức của kẻ thù một lần… vậy thì tốt rồi, dù đối phương có chạy đến nơi tận cùng của thế giới cũng không thể thoát khỏi khứu giác, bị cái mũi của Hư Không Cẩu truy lùng mà đến.
Khả năng cảm ứng được tài nguyên trong hư không của con hàng này càng là nghịch thiên, phải biết rằng hư không là nơi có hoàn cảnh nguy hiểm bậc nhất, dù cho ẩn chứa vô vàn cơ duyên huyền bí nhưng cũng rất ít người có khả năng tìm kiếm cũng như khai thác… hơn nữa như đã nói hư không quá to lớn, muốn tìm kiếm tài nguyên bên trong đó chẳng khác nào mò kim đáy biển, chỉ có thể ngộ mà không thể cưỡng cầu.
Vậy mà Hư Không Cẩu lại có khả năng tầm bảo trong hư không, lợi ích mà nó mang lại thật sự khó mà ước tính.
Đó là chưa kể con hàng này còn có thể phát lại hình chiếu từ đôi mắt, không thể bị giết trong hư không, được ưu ái còn hơn cả Thời Không Tộc hay Tinh Không Thú.
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam có thể khẳng định con chó tên Tiểu Bạch này là tài sản quý giá bậc nhất Thời Không Tộc, bọn chúng chắc chắn không tiếc bất cứ cái giá nào để tìm nó trở về.
Bởi vì khả năng của Hư Không Cẩu nếu kết hợp với thiên phú của Thời Không Tộc sẽ cực kỳ hoàn mỹ, thậm chí có thể giúp Thời Không Tộc xưng bá hư không.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hướng Hư Không Cẩu cười thân thiện: “Tiểu Bạch Ngoan, lại đây ta cho ăn ngon mặc đẹp.”
Hắn lấy ra Bàn Đào Quả và một đám Linh Đan Diệu Dược dụ dỗ Hư Không Cẩu.
Đáng tiếc con chó này lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lạc Nam, cái lưỡi còn lè ra chế nhạo hắn.
Lạc Nam nhíu mày, Hư Không Cẩu này chẳng lẽ đã bị Thời Không Tộc thuần hóa rồi?
Lúc này Lạc Nam mới chú ý đến một dòng ghi chú bên dưới Gương Dị Chủng như sau: Hư Không Cẩu bản năng chỉ thân thiết với những chủng tộc sinh ra từ hư không, người sở hữu huyết mạch hoặc thể chất liên quan đến hư không càng cao cấp càng dễ dàng thu được thiện cảm của Hư Không Cẩu, thậm chí có thể thu phục nó.
“Thì ra là thế…” Lạc Nam vuốt cằm, chẳng trách con chó nhỏ này lại chơi với đám người Thời Không Tộc, đối với hắn thì tràn ngập khinh rẻ.
Bởi lẽ Lạc Nam chẳng có huyết mạch hay thể chất nào liên quan đến hư không cả.
Bất quá điều này không làm hắn bực mình, trái lại âm thầm vui vẻ.
Lý do rất đơn giản, tuy hắn không thể thu phục Hư Không Cẩu nhưng thê tử của hắn thì thừa sức nha.
Âu Dương Thương Lan có được huyết mạch Tinh Không Chi Long, cũng là chủng tộc có thể thân cận với Hư Không Cẩu.
Tuế Nguyệt thì không cần phải nói, nàng sở hữu cả huyết mạch của Thời Không Hoàng Tộc và cả thể chất Thời Không Thánh Thể, muốn khiến Hư Không Cẩu ngoan ngoãn quỳ gối còn chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Không chần chờ, Lạc Nam nắm đầu Hư Không Cẩu ném vào Linh Giới Châu, chờ sau khi trở về Thanh Long Thánh Địa sẽ tặng cho mấy nữ làm sủng vật.
“Con chó này quá quý giá, Thời Không Tộc nhất định sẽ không cam lòng đánh mất.” Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc:
“Xem ra ta không thể sử dụng Hắc Ma Vệ được nữa rồi.”
Trước đó hắn chưa hiểu được tầm quan trọng của Hư Không Cẩu đối với Thời Không Tộc nên còn chủ quan, hiện tại sau khi đã hiểu… khả năng Thời Không Tộc sẽ dựa vào Truy Hung Ấn trên Hắc Ma Vệ mà bằng mọi giá cũng phải tìm đến.
Báo thù chỉ là phụ, đoạt lại Hư Không Cẩu mới là đại sự.
Bằng mọi cách hắn cũng không thể để Hắc Ma Vệ xuất hiện công khai nữa, có trời mới biết Thời Không Tộc sẽ cử cường giả cấp độ nào giết đến tận cửa nếu ngửi thấy Truy Hung Ấn.
Để đảm bảo an toàn, Lạc Nam trực tiếp đem quan tài chứa Hắc Ma Vệ cất vào Không Gian Hệ Thống, đến khi nào có biện pháp giải trừ Truy Hung Ấn mới để nó xuất chiến.
“Cũng may nhờ có ngươi.” Lạc Nam cảm thấy may mắn cầm lấy Gương Dị Chủng, trí thức quả là vô giá, nhờ có Gương Chị Chủng soi ra lai lịch của Hư Không Cẩu mà hắn đánh giá được mức độ truy lùng của kẻ thù đối với mình.
Nếu đã soi thì soi đến cùng, Lạc Nam tiếp tục lấy ra Phong Yêu Cầu.
Ý niệm vừa động, ánh sáng từ Phong Yêu Cầu lóe lên, một con hà mã hồng hồng mập ú, sắc mặt đần độn vô tri tròn xoe mắt nhìn Lạc Nam.
Lạc Nam cũng đưa mắt nhìn lấy nó.
Một người một thú cứ như vậy nhìn nhau, dường như bị Phong Yêu Cầu ảnh hưởng, hà mã không còn tấn công Lạc Nam hay muốn nuốt chửng hắn như những người khác mà nó nhìn thấy.
Gương Chị Chủng lại làm phần việc của mình, chiếu vào con hà mã, tiếp tục có tác dụng.
Lạc Nam vội vàng tập trung tinh thần, chỉ thấy Gương Dị Chủng có viết:
Hỗn Độn Thú, loại dị chủng được ngẫu nhiên tạo thành từ trong hỗn độn khi xảy ra các vụ nổ vũ trụ, linh trí cực thấp như yêu thú bình thường, tính cách đần độn vô tri, thể nội như một lỗ đen không đáy có thể hấp thụ và tiêu hóa tất cả nên lúc nào cũng cảm thấy đói, toàn bộ chất dinh dưỡng sẽ chuyển hóa thành máu, máu càng nhiều thì cơ thể càng lớn và chiến lực càng mạnh, ngược lại nếu mất máu sẽ bị teo nhỏ.
Teo nhỏ đến mức cuối cùng, nhục thân bất diệt.
Lưu ý: Hỗn Độn Thú vì quá ngu xuẩn nên không thể ký khế ước hay nhận chủ theo cách thông thường, nó sẽ cắn nuốt tất cả những gì tồn tại trước mặt, cần vạn phần cẩn thận khi đối mặt Hỗn Độn Thú nếu không muốn hóa thành máu loãng.
Hít…
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, đám Thiên Địa Dị Chủng này đều quá mức nghịch thiên, mỗi loài đều đa dạng khả năng đặc thù, so với đó thì Hỗn Thế Tứ Hầu thậm chí có chút thua chị kém em.
Con hà mã này hóa ra là Hỗn Độn Thú được sinh ra từ hỗn độn, với bên trong như lỗ đen không đáy, chẳng trách toàn bộ Thi Thần Tông có thể vào trong bụng của nó.
“Nếu vậy thì năm xưa, đám cường giả thần bí kia cũng chỉ là lợi dụng bản năng của Hỗn Độn Thú để tiêu diệt Thi Thần Tông mà thôi.” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Chẳng biết bằng cách nào mà bọn chúng đã đem Hỗn Độn Thú nuôi lớn đến mức khổng lồ, sau đó dịch chuyển nó vào địa bàn của Thi Thần Tông.
Mà đối với tính cách ngu ngu xuẩn xuẩn, thấy gì ăn nấy của Hỗn Độn Thú thì hiển nhiên toàn bộ Thi Thần Tông đã trở thành miếng mồi ngon trong mắt nó.
Hỗn Độn Thú là công cụ bị những cường giả kia lợi dụng…
Thi Thần Tông cũng thật đáng thương, bọn hắn không hiểu được bản chất của Hỗn Độn Thú nên mới đâm đầu vào bẫy dẫn đến kết cục hủy diệt.
Đổi lại là Lạc Nam lúc này, nếu ai đó đem Hỗn Độn Thú ném vào Thanh Long Thánh Địa ở trạng thái khổng lồ như vậy, hắn chỉ cần tìm cách dịch chuyển con thú này sang nơi khác, hoặc ra lệnh toàn bộ tu sĩ tháo chạy khỏi địa bàn, khuất xa tầm mắt của nó là xong.
Gương Dị Chủng xứng đáng với 1000 giây đếm ngược a, chỉ cần có nó… trong tương lai Lạc Nam sẽ biết cách ứng phó khi đối mặt với các Thiên Địa Dị Chủng.
“Ngồi xuống thử xem!” Lạc Nam thử ra lệnh cho Hỗn Độn Thú.
Hỗn Độn Thú liền xoay tròn một vòng.
Lạc Nam sắc mặt tối sầm, cái này còn ngu hơn cả yêu thú bình thường a, ngay cả ngồi xuống cũng không hiểu.
Bất quá Gương Dị Chủng đã kết luận Hỗn Độn Thú thấy gì liền ăn nấy, trong khi đó lúc này nó chưa hề tỏ ý muốn ăn Lạc Nam, rõ ràng Phong Yêu Cầu đã tác động lên khiến nó hiểu rằng ít nhất mình không thể ăn kẻ trước mặt này.
“Ngươi là con dao hai lưỡi nha.” Lạc Nam vỗ vỗ đầu hà mã.
Bên trong chiến trường, hắn có thể đem Hỗn Độn Thú ném ra để nó quấy phá địch nhân, cắn nuốt địch nhân…
Nhưng chẳng may nó đem thê tử hay chiến hữu của Lạc Nam cũng nuốt, vậy thì khóc không ra nước mắt a.
Với sự vô tri của con hàng này, Lạc Nam hoài nghi nó sẽ không biết phân biệt ai là địch và ai là bạn.
Cách tốt nhất để sử dụng Hỗn Độn Thú là bắt chước cách thức đám cường giả thần bí từng ra tay với Thi Thần Tông.
Nhưng lúc này nó đã teo nhỏ, chiến lực quá yếu… muốn nó có thể cường đại được như quá khứ, ít nhất phải đem nó bồi dưỡng lên to lớn một chút.
“Trở về đi, ta sẽ tìm thức ăn cho ngươi.” Lạc Nam thu hồi Hỗn Độn Thú trở về Phong Yêu Cầu.
Lần này đạt được Hỗn Độn Thú có thể nói là đại thu hoạch, nhưng ân tình với Quỷ Đỏ và Thi Thần Tông Chủ càng đáng giá hơn, hắn thỏa mãn mỉm cười, không uổng công chạy xa một chuyến như vậy.
“Sư phụ, bồi dưỡng thành công!”
Mà lúc này, một thanh âm suy yếu bỗng nhiên vang lên.
Lạc Nam giật mình, vội vàng quan sát cảnh tượng trong Linh Giới Châu.
Chỉ thấy bên dưới vách núi lớn, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng giăng kín vách núi đã trưởng thành, trên đỉnh là một quả hồ lô tràn ngập Sinh Mệnh Lực Lượng tinh khiết nồng đậm.
Chính là Sinh Mệnh Hồ Lô.
Mà Tiểu Tiểu thì toàn thân hư nhược tựa lưng vào vách núi, hiển nhiên để bồi dưỡng nên Sinh Mệnh Hồ Lô nàng đã mệt mỏi vô cùng.
Lạc Nam đau lòng không thôi, nhanh chóng đem nàng tiến ra ôm vào trong ngực, dùng óng tay áo lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán của nàng, ôn nhu nói:
“Vất vả cho ngươi rồi.”
“Mệt mỏi chết người ta…” Tiểu Tiểu hiếm có cơ hội làm nũng, ôm lấy cổ hắn.
“Haha, muốn thưởng gì đây?” Lạc Nam véo véo cái mũi nàng.
“Song tu giúp ta khôi phục đi.” Tiểu Tiểu sóng mắt luân chuyển.
Lạc Nam bĩu môi: “Thiếu gì cách để khôi phục? Uống Bất Tử Dịch Thủy đi!”
“Không thèm.” Tiểu Tiểu giận dữ phồng má:
“Lần này mà ngươi không giữ lời hứa, ta vĩnh viễn không thèm để ý đến ngươi.”
Thấy vẻ mặt cương quyết và ánh mắt mong đợi của nàng, Lạc Nam cười cười: “Được rồi, đi tắm nào!”
Hắn bế Tiểu Tiểu theo kiểu công chúa, thiếu nữ tuyệt mỹ tươi cười ngọt ngào tựa đầu vào lòng hắn.
Nàng được Lạc Nam bế đến suối nước nóng bên trong Thiên Cơ Lâu, đây từng là nơi hắn phát sinh tình cảm với Vũ Lăng Phi, cũng không ít lần cùng giai nhân chơi trò nghịch nước.
“Cởi y phục cho người ta.” Tiểu Tiểu làm nũng nói.
Lạc Nam âm thầm rung động, lực lượng chấn động bay luôn y phục của nàng, ngọc thể trơn tuột lung linh không chút tỳ vết hiện ra.
“A, thật thô bạo…” Tiểu Tiểu thanh thúy kêu to.
Bốp.
Lạc Nam đét lên mông nàng, bước vào bên trong dòng suối.
“Sư phụ cũng cởi y phục đi.” Tiểu Tiểu đề nghị.
“Không cần, ta tắm cho ngươi được rồi.” Lạc Nam không để bản thân mình mất bình tĩnh, rất sợ cởi y phục sẽ rơi vào ma trảo của đồ đệ.
“Hứ…” Tiểu Tiểu bất mãn hừ một tiếng, bàn tay tinh nghịch mò xuống đũng quần hắn:
“Cứng như đá rồi còn bày đặt.”
“Có muốn tắm hay không đây?” Lạc Nam ra vẻ giận dữ.
“Đương nhiên muốn.” Tiểu Tiểu lười biếng nói:
“Sư phụ mau xoa bóp, toàn thân ta mỏi nhừ hết rồi.”
Lạc Nam nhếch miệng, đôi tay thô ráp mạnh mẽ và hữu lực bắt đầu lướt trên làn da như tơ lụa, không nhanh không chậm xoa bóp, kỳ cọ giúp nàng thư giãn.
“Ưm… sư phụ… tuyệt vời quá…” Tiểu Tiểu rên rỉ nỉ non, thân thể muốn dán chặt vào lòng nam nhân.
Hắn phát hiện làn da của nàng đã ửng hồng, hai nhũ hoa anh đào săn cứng kiêu hãnh vểnh lên khiêu khích, bên dưới dòng nước khe cốc mê hồn cũng đã có thủy dịch rỉ ra.
“Mẫn cảm quá đó…” Lạc Nam cười trêu.
“Còn không phải tại ngươi quá dụ hoặc?” Tiểu Tiểu yêu kiều liếc mắt, thanh âm mê người:
“Chạm vào đồ nhi đi!”
Lạc Nam quyết định nuông chiều nàng một lần, một tay bắt lấy bầu sữa tròn trịa đàn hồi nắn bóp, đầu ngón tay trêu chọc hạt anh đào, một tay trượt xuống giữa hai chân, bắt đầu niết lên khe hồng mềm mại.
“Hừm… a… đồ nhi thật dễ chịu…” Tiểu Tiểu thở gấp, bầu sữa trập trùng lên xuống không ngừng, toàn thân nóng lên hừng hực.
Hắn nhìn ngắm nàng lúc này kiều mị như hồ ly, nhịn không được cúi đầu hôn lấy đôi môi ngọt ngào hồng nhuận.
Tiểu Tiểu thổ khí như lan, đầu lưỡi đinh hương chủ động duỗi vào miệng nam nhân, tham lam hấp thụ lấy mùi vị làm nàng mê muội.
Với sự kết hợp giữa nụ hôn và đôi tay điêu luyện của hắn, không được bao lâu sau… Tiểu Tiểu toàn thân đã co giật, một cổ âm tinh nóng rực như núi lửa từ tận thể nội triều dâng, linh hồn như muốn xuất khiếu.
“Ây nha… a… ưm…”
Bởi vì bị hắn hôn chặt môi, nàng không thể rên lên thành tiếng, chỉ có thể ư a vô nghĩa trong cổ họng.
Ngón tay Lạc Nam kẹp giữa từng lớp thịt mềm, cảm giác được sự co thắt liên tục như muốn xoắn lấy nó vào bên trong, sau khi sắp chạm vào lớp màn mỏng manh quý giá mới chậm rãi rút ra.
Tiểu Tiểu lúc này mới được buông tha, nhu tình như nước nhìn hắn thì thầm:
“Yêu sư phụ chết mất.”
“Thỏa mãn chưa?” Lạc Nam vuốt mái tóc mượt mà của nàng.
“Vĩnh viễn cũng không đủ.” Tiểu Tiểu cười hì hì.
Lạc Nam hừ một tiếng, bế nàng rời khỏi dòng suối, cưng chiều mặc lại y phục cho nàng.
Lúc này hắn mới lấy ra Sinh Mệnh Hồ Lô cầm trong tay, bên trong Thiên Cơ Lâu không thể tu luyện nhưng Lạc Nam đã không nhịn được muốn đột phá.
Trước khi trở về Đông Vực, hắn muốn thăng lên Thánh Vương.