Phần 200
Nhìn thấy Thiên Lang Thiếu Chủ bị chính Song Đầu Thiên Lang cắn lấy cổ, máu tươi cuồng phún, ngay cả Hắc Trư cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Chẳng ai nghĩ đến một chiến thú tưởng chừng trung thành bậc nhất với chủ nhân lúc này đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của Lạc Nam, thậm chí sẵn sàng quay sang phản chủ.
“Không… không thể, ác mộng…” Tứ Trưởng Lão Thiên Lang Môn lắc đầu thì thào, vẫn không dám tin tưởng sự thật.
Thiên Lang Môn và Thiên Lang Tộc có giao tình hữu hảo qua nhiều thế hệ, ngay cả công pháp tu luyện, phương hướng phát triển đều gắn bó mật thiết với nhau, mỗi một tu sĩ Thiên Lang Môn khi đến tuổi trưởng thành sẽ được chọn một Thiên Lang Tộc làm chiến hữu, từ đó đồng sinh cộng tử, trải qua hoạn nạn, tuy hai mà một.
Đối với Thiên Lang Môn, bọn hắn tôn thờ mối quan hệ giữa người và sói này, cũng xem đó là niềm kiêu ngạo lớn nhất.
Vậy mà giờ đây… nhìn thấy một Song Đầu Thiên Lang phản bội Thiên Lang Thiếu Chủ, sẵn sàng tuân theo lệnh kẻ thù làm tổn thương Thiên Lang Thiếu Chủ, không thể nghi ngờ là toàn bộ tín ngưỡng bị sụp đổ, bị Lạc Nam chà đạp ở dưới chân.
Nếu là một người một sói bình thường thì cũng thôi, nhưng bất kể Thiên Lang Thiếu Chủ hay Song Đầu Thiên Lang đều đại diện cho những kẻ xuất chúng nhất trong cùng thế hệ ở Thiên Lang Môn và Thiên Lang Tộc, cảnh tượng bọn hắn tương tàn càng gia tăng sự đả kích đối với bất cứ thành viên nào của thế lực, ngay cả tâm cảnh Chí Tôn như Tứ Trưởng Lão cũng bị sốc, thật sự khó mà chấp nhận.
“Ngươi… khốn kiếp… aaaaa” Thiên Lang Thiếu Chủ lấy lại tinh thần, cơn đau thấu nơi cổ họng không đau bằng tâm hồn.
Chiến hữu thân thiết nhất của hắn đã phản bội hắn.
“Cút ra!”
Một lần nữa điều động Chí Bảo, chiếc nanh sói mãnh liệt sáng lên, hư ảnh linh hồn của Chí Tôn Thiên Lang lại xuất hiện, hung hăng vồ xuống Song Đầu Thiên Lang.
HÚ…
Song Đầu Thiên Lang hú lên một tiếng thét thảm thiết ngã lăn xuống đất, linh hồn trọng thương, bất tỉnh nhân sự.
Nó vốn cũng đang gánh chịu áp lực nặng nề, tâm trí đã sớm đạt đến giới hạn, lúc này lại bị Chí Bảo công kích vào Linh Hồn, làm sao còn trụ được nữa?
Có lẽ đối với Song Đầu Thiên Lang lúc này, không còn tham chiến là một loại giải thoát.
“Ta… muốn… giết… ngươi…” Thiên Lang Thiếu Chủ như lệ quỷ khát máu nhìn chằm chằm Lạc Nam, hận ý đã lên đến tột đỉnh.
“Vì sao ta có cảm giác mình giống như nhân vật phản diện?” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
Người khác nhìn vào không biết còn tưởng rằng hắn đang dùng thủ đoạn bẩn thỉu chia cắt mối quan hệ thắm thiết giữa chủ nhân và sủng vật, ép sủng vật phải làm tổn thương chủ nhân của nó.
Bất quá có ưu thế về thủ đoạn áp chế vạn yêu, không dùng đến chẳng phải quá ngu ngốc?
Có trách thì trách Thiên Lang Thiếu Chủ xui xẻo, dựa vào Yêu Thú để đấu với Lạc Nam chẳng khác nào tự mình phơi bày điểm yếu.
Thiên Lang Thiếu Chủ động ý niệm, Chí Bảo hình dạng Nanh Sói bất chợt phóng to, giống như một lưỡi đao đầy nguy hiểm được hắn cầm vào tay.
“Không có Thiên Lang, bổn thiếu vẫn có thể tiêu diệt ngươi.” Thiên Lang Thiếu Chủ ngửa đầu gầm thét.
Hồn Lực cuồn cuộn chuyển động, Nanh Sói chém ra như đao mang loạn vũ, Hồn Lang Chí Tôn cất tiếng thét dài, từ trên cao trảm thẳng xuống đầu Lạc Nam.
Lạc Nam lắc lắc đầu, trạng thái hiện tại của Thiên Lang Thiếu Chủ đã không còn lại một nửa sức mạnh vốn có, muốn dựa vào Chí Bảo để làm khó hắn quả thật là chuyện viễn vong.
Xích Tà Kích thu hồi, Lạc Hồng Kiếm bạo phát Chí Bảo chi uy hàng thế, đem toàn bộ chiến trường nhuộm trong màu đỏ.
“Hự…” Nanh Sói trong tay Thiên Lang Thiếu Chủ chấn kinh, một cảm giác hoảng loạn đến cực điểm lan tràn càng khiến uy lực của nó giảm mạnh.
Xích Tà Kích vẫn chưa thành Chí Bảo đã đủ khiến Chí Bảo thông thường phải kiêng kỵ, huống hồ Lạc Hồng Kiếm vốn đã là Chí Bảo hàng thật giá thật?
Đối mặt với Lạc Hồng Kiếm, Nanh Sói chỉ phát huy ra được gần nửa sức mạnh.
“Hừ, từng này đã đủ giết ngươi.” Thiên Lang Thiếu Chủ vẫn cố chấp lao đến Lạc Nam, công kích chưa từng có dấu hiệu dừng lại, hắn muốn bằng mọi giá cũng phải tiêu diệt kẻ này cho hả mối hận trong lòng.
Lạc Nam híp mắt lại, mọi thứ nên kết thúc…
KENG!
Lạc Hồng ngân vang, Nhân Kiếm Hợp Nhất, trăm tầng Kiếm Vực ngưng Kiếm Thế… Chiến Thế, Sát Thế, Phật Thế, Bá Vực kích hoạt.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam mở ra Vạn Cổ Bất Hủ Thân gia tăng lực chống chịu của thân thể.
Chỉ có như vậy, cũng là thời điểm Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, Bỉ Ngạn Hoa trạng thái toàn diện, 200 hành tinh, Oanh Thiên Tổ Phù và Quy Kiếm Tổ Phù toàn lực bạo phát.
17 tôn Pháp Tướng đồng loạt mở mắt, dồn nén sức mạnh hủy diệt vào lưỡi kiếm của chủ nhân.
Bá Lực do 17 vị Pháp Tướng cung cấp bá đạo không gì tả nổi, lơ lửng xung quanh thân kiếm khiến không gian vặn vẹo tùy thời sụp đổ.
“Không thể nào!” Quỷ Đỏ vô thức bật thốt lên, một cảm giác cực độ nguy hiểm lan tràn khắp nội tâm, ngay cả Vô Hạn Pháp Tướng ẩn trong cơ thể nàng cũng phải đứng lên khỏi Đế Tọa.
Dường như lúc này đây, mơ hồ cảm giác Lạc Nam có thể nghiền ép nàng.
“Sáng Thế Kiếm Pháp – Tinh Thần Tụ Hội!”
Bí Tự Trận hiện ra trong ánh mắt, Tinh Thần Đại Trận hàng lâm, vô vàn ánh sao sáng rực giữa hư không, tinh thần lực như đại hồng thủy phủ xuống Lạc Hồng Kiếm.
“AAAAA, quá đã…”
Tiểu Hồng Nhi hưng phấn kêu oa oa, đây là lần đầu tiên kể từ khi trở thành Chí Bảo nàng được Lạc Nam dồn lực kinh khủng như vậy.
Cũng may nàng là Binh Nhân Tộc, đổi lại vũ khí thông thường chắc đã rạn vỡ khi phải gánh vác luồng sức mạnh gần như vô tận này rồi.
Lúc này chỉ có một kiếm bạo phát mà ra mới có thể thỏa mãn tất cả khao khát và chiến ý của nàng.
Lạc Nam không để Tiểu Hồng Nhi thất vọng.
Ngay khi thân ảnh của Thiên Lang Thiếu Chủ tiếp cận, hai tay cầm kiếm bá đạo chém ra.
Nhất kiếm kinh thiên, càn khôn điên đảo.
Nanh Sói như liêm đao ngạnh kháng trực diện cùng lưỡi kiếm Lạc Hồng.
RĂNG RẮC…
Vô số vết rạn chằn chịt như mạn nhện bao phủ răng nanh.
Lực phản chấn cực đại, kiếm khí như hồng bao phủ toàn bộ cơ thể Thiên Lang Thiếu Chủ.
“Thật hoang đường…”
Đây là ba chữ cuối cùng tồn tại trong tâm trí trước khi Thiên Lang Thiếu Chủ hóa thành hư vô.
PHỐC!
Lạc Nam phun ra một ngụm máu tươi, Vạn Cổ Bất Hủ Thân đạt đến giới hạn, cơ thể cũng bị phản phệ bay ngược trở về, Phật Cốt kêu lên lách cách.
Ở tại nơi va chạm, chiến trường chẳng biết đã biến đi đâu, chỉ còn lại một lỗ hổng hư không đen kịch ghê rợn như miệng quái vật, sẵn sàng nuốt chửng tất cả.
“Trời ơi…” Tứ Trưởng Lão Thiên Lang Môn hú lên thảm thiết.
ĐINH.
Cán Cân Sinh Tử chính thức lệch về một bên.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Lạc Nam và Hắc Trư đám người, Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn chậm rãi hóa thành bụi phấn tan biến…
Kèm theo đó, Lang Liệt đang hấp hối, Lang Dương đang hôn mê, thi thể của Lang Tham và Tứ Trưởng Lão còn sống đều cùng với Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn hóa thành hư vô, triệt để bị xóa sổ khỏi thế giới này như bóc hơi giữa không khí.
Thiên Lang Thiếu Chủ đã bị Lạc Nam hủy diệt từ trước nên không tính vào.
Ngay cả Song Đầu Thiên Lang vốn thuộc phe Thiên Lang Môn cũng không tránh khỏi số phận, bị tiêu tán thành hư vô.
Tất cả lồng chim cũng đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại ba người Quỷ Đỏ và Lạc Nam.
Không gian thoáng chìm vào tĩnh lặng.
Hắc Trư, Quỷ Đỏ… ngay cả Tiểu Đậu Bỉ cũng trừng trừng hai mắt, xem lấy Lạc Nam như xem một quái vật.
Quỷ Đỏ có thể áp chế và nghiền ép Lang Tham là do nàng là Thánh Hoàng, khoảng cách giữa Thánh Hoàng và Thánh Đế cũng không lớn đến mức khó thể chấp nhận.
Nhưng Lạc Nam thì khác, rõ ràng tu vi hắn biểu hiện ra vẫn chưa đến Thánh Vương…
Thế nhưng mà, hắn đã đem thiên tài hàng đầu của Thiên Lang Môn là Thiên Lang Thiếu Chủ làm thịt, thậm chí thi cốt không còn.
“Ngươi… ngươi là con ruột của Cấm Kỵ sao?” Tiểu Đậu Bỉ nuốt một ngụm nước bọt khô khốc hỏi.
“Ta đâu có Cấm Kỵ như Thiếu Chí Tôn nhà các ngươi mà dám tự nhận con ruột Cấm Kỵ?” Lạc Nam cười tủm tỉm.
Ngay lập tức, Quỷ Đỏ đám người liền cảnh giác nhìn trừng trừng Lạc Nam, hiển nhiên việc nàng sở hữu Cấm Kỵ là đại bí mật chỉ có cao tầng Trụ Việt Tông mới được quyền biết, Lạc Nam đã biết quá nhiều.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tiếp cận chúng ta với mục đích gì?” Hắc Trư đề phòng hỏi.
“Yên tâm đi, mặc dù ta đã biết bí mật Cấm Kỵ… nhưng các ngươi cũng đã nhìn thấy không ít thủ đoạn của ta, đôi bên xem như hòa nhau.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Về phần mục đích tiếp cận à? Chỉ có thể nói ta và Vân Duyên có chút giao tình nên mới ra tay cứu giúp các ngươi.”
“Vân Duyên Công Chúa?” Ba người liền nhảy dựng, Hắc Trư hứng thú bừng bừng nói:
“Chẳng lẽ ngươi là tình nhân bí mật của nàng?”
“Cẩn thận nàng nghe được đánh chết ngươi.” Lạc Nam trừng mắt nhìn, hắn cũng cảm thấy khó lý giải quan hệ giữa mình và Vân Duyên là như thế nào.
Quỷ Đỏ hít sâu một hơi, trịnh trọng nói chuyện: “Bất kể như thế nào, ân tình cứu mạng của các hạ chúng ta sẽ không quên, toàn bộ chiến lợi phẩm của đám người Thiên Lang Môn và di tích Thi Thần Tông này sẽ để lại cho ngươi.”
“Chỉ tiếc rằng Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn dường như chỉ dùng được một lần, nó cũng đã biến mất.”
“Ta sẽ không khách khí.” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, lại nhìn Tiểu Đậu Bỉ:
“Bất quá nghĩ đến vị tiểu huynh đệ này đã mất trắng số Cương Thi, ta muốn để hắn khám phá Thi Thần Tông xem có thể gỡ gạc chút nào không.”
Tiểu Đậu Bỉ hai mắt liền sáng lên, tràn đầy cảm kích nhìn Lạc Nam.
Nói thật lòng của hắn còn đang rỉ máu vì đã hy sinh toàn bộ Cương Thi của mình.
Lạc Nam nói thêm: “Hơn nữa Thi Thần Tông phúc họa khôn lường, ta cũng muốn nhờ các vị giúp ta khai thác.”
“Được rồi!” Quỷ Đỏ và Hắc Trư không tiện từ chối, bọn họ thật tâm cũng muốn bù đắp cho Tiểu Đậu Bỉ.
Lạc Nam quay người thu thập toàn bộ Nhẫn Trữ Vật và chiến lợi phẩm của năm kẻ Thi Thần Tông, những thứ không phải sự sống này sẽ không bị Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn tiêu hủy.
Hắn âm thầm nhíu mày, vì sao đã cứu đám người Quỷ Đỏ rồi nhưng vẫn chưa thể hoàn thành Nhiệm Vụ? Chẳng lẽ vẫn còn nguy cơ tiềm ẩn nào đó?
Trong lúc hắn suy nghĩ, Quỷ Đỏ đã lấy ra đan dược cao cấp hỗ trợ Tiểu Đậu Bỉ trị thương.
Lạc Nam cũng âm thầm luyện hóa Bất Tử Dịch Thủy bên trong đan điền, bắt đầu khôi phục hao tổn sau khi bạo phát toàn lực vừa rồi.
Đợi thương thế của tất cả đều đã ổn định, Lạc Nam mới dẫn đầu đám người bắt đầu khám phá Thi Thần Tông.
Chỉ là không như mong đợi, mặc dù hắn đã dựa vào trí nhớ từ bản đồ trên lưng của mẫu thân Niếp Niếp thuận lợi tìm đến những nơi từng chứa đựng tài sản của Thi Thần Tông như bảo khố, thư viện… đều chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, tất cả chỉ còn lại sự hoang tàn và sụp đổ, ngay cả một vếch tích cũng không hề lưu lại.
“Móa nó, ngay cả rắm cũng không có…” Hắc Trư bất mãn nhìn Tiểu Đậu Bỉ nói:
“Sao ngươi bảo rằng Thi Thần Tông là thế lực luyện thi cường đại, bọn hắn đã từng luyện nên hàng triệu quân đội cương thi khủng bố, Thiên Lang Môn tìm kiếm Thi Thần Tông cũng là vì muốn dựa vào truyền thừa của Thi Thần Tông tạo nên Cương Lang Quân?”
“Ta tình cờ nghe trộm được đối thoại của bọn hắn mà thôi, làm sao biết được chứ?” Tiểu Đậu Bỉ ủy khuất nói:
“Nhưng trực giác của một người từng tiếp xúc với vô số cương thi, ta dám cam đoan Thi Thần Tông vẫn có những thứ ta cần.”
“Vậy thì ở đâu? Mau dẫn đường.” Quỷ Đỏ đề nghị.
“Không biết a, chỉ là trực giác mà thôi, làm sao rõ ràng?” Tiểu Đậu Bỉ đau đầu đáp.
Lạc Nam nhíu nhíu mày: “Chẳng lẽ là ở đó?”
“Ở đâu?” Ba người liền tò mò.
“Đi theo ta!” Lạc Nam trịnh trọng nói.
Rất nhanh, đám người đã trở về quảng trường cũ, nơi vừa xảy ra đại chiến với Thiên Lang Môn.
“Quay về đây làm cái gì ột?” Hắc Trư chẳng hiểu ra sao.
Lạc Nam không đáp, ánh mắt hướng về bốn cái cột trụ khổng lồ giữa quảng trường rộng lớn.
Mặc dù tất cả kiến trúc và thành vách xung quanh gần như sụp đổ, nhưng bốn cột trụ này vẫn hiên ngang tồn tại, sừng sững…
Mà dựa theo thông tin hắn nhận được từ bản đồ trên lưng mẫu thân Niếp Niếp, bốn thanh cột trụ ở quảng trường được ghi chú là bốn chiếc chìa khóa để mở ra Hoàng Lăng.
Cái gọi là Hoàng Lăng chính là lăng mộ cao cấp nhất, nơi yên nghĩ của các đời Tông Chủ của Thi Thần Tông, không phải hoàng thất chính tông… tiến vào sẽ bị trừng phạt.
Bất quá hiện tại toàn bộ di tích chẳng còn thứ gì, không thử tiến vào Hoàng Lăng… Lạc Nam sẽ không cam lòng.
Hắn thử tiến lại gần một thanh cột trụ, mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quan sát cẩn thận.
Nhìn hành vi của Lạc Nam, đám người Quỷ Đỏ cũng hiểu cột trụ không tầm thường, liền phân ra tìm tòi khám phá.
Trong lúc Lạc Nam còn chưa phát hiện manh mối gì, Hắc Trư lỗ tai áp sát vào đã giật giật, lớn tiếng nói:
“Cái cột này bên trong có khoảng rỗng, kích thước rất nhỏ, ước tính chỉ vừa cho một người trưởng thành.”
“Làm sao ngươi biết?” Lạc Nam kinh ngạc, phải biết rằng ngay cả hắn có Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cũng chưa thấy chỗ nào bất thường.
“Trư gia tinh thông thiên địa, có gì mà không biết?” Hắc Trư dương dương đắc ý.
“Vậy làm sao để tiến vào?” Tiểu Đậu Bỉ hỏi.
“Trời mới biết.” Hắc Trư trợn mắt.
Đám người nghiến răng, hận không thể đánh tên này thành đầu heo.
“Khoảng rỗng vừa cho người trưởng thành à?” Lạc Nam lẩm bẩm, nhớ lại đây là Thi Thần Tông, mọi thứ có thể sẽ liên quan đến cương thi.
Nghĩ đến đây, hắn triệu hoán bốn tên Tử Long Quân có tu vi tương ứng Thể Thánh Hoàng xuất hiện, phân biệt đứng ở bốn cây cột, kích thước cơ thể của những tên Tử Long Quân này cũng chỉ bằng nhân loại trưởng thành thông thường.
“Trời, tên này ngay cả Cương Thi cũng có?” Tiểu Đậu Bỉ kinh hô thành tiếng, rốt cuộc Lạc Nam còn giấu bao nhiêu ác chủ bài?
Nhưng dường như mọi thứ vẫn nằm ngoài suy đoán, dù bốn tên Tử Long Quân Thể Thánh Hoàng đã đến ôm cột trụ, vẫn chẳng có chút động tĩnh nào xảy ra.
“Xem ra ngươi đã lầm…” Quỷ Đỏ thở dài lắc lắc đầu.
Lạc Nam không cam lòng bỏ qua như vậy, đi qua đi lại suy nghĩ hồi lâu, trong đầu lóe lên một ý niệm:
“Thi Thần Tông dường như đã từng rất mạnh, có khi chỉ là Cương Thi Thánh Hoàng sẽ không đủ điều kiện?”
Dám nghĩ dám làm, hắn liền triệu hoán ra bốn tên Tử Long Quân tu vi Thể Thánh Đế, ra hiệu bọn chúng đến ôm cột.
Dị biến lập tức phát sinh, bên trên bốn thanh cột trụ bỗng nhiên mở ra bốn cánh miệng đen kịch, hung hăng đem bốn tên Tử Long Quân Thánh Đế nuốt vào vùng rỗng bên trong.
“Cây cột biết ăn?” Hắc Trư trợn mắt há hốc mồm.
Mà dường như bốn tên Tử Long Quân vừa hy sinh đã trở thành chất dinh dưỡng của bốn thanh cột trụ, thành công kích hoạt một thứ gì đó.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Toàn bộ quảng trường chấn động, mặt sân khổng lồ như hai cánh cửa nằm dưới mặt đất bất chợt hé mở.
Một không gian hoàn toàn mới hiện ra…