Phần 193
Bên dưới đáy vực lại có một ngọn núi lớn tọa lạc, rừng hoa thơm ngát, suối trong chảy quanh, muôn cầm tẩu thú đua nhau nhảy múa…
Một tòa lầu các tọa lạc phía trước núi, hai con thác lớn như hai mái tóc khổng lồ của thiếu nữ đổ từ trên cao xuống, dòng nước tinh khiết rơi vào đại giang, lại thông qua hàng trăm kênh đào dẫn đến các vườn hoa tươi mát cung cấp sự sống, tạo thành cảnh tượng tưởng như chỉ có trong tranh vẽ.
Quảng trường rộng lớn giữa thiên nhiên hùng vĩ, hằng nghìn nữ nhân xinh đẹp rạng rỡ thi triển tài năng của bản thân mình, có người đánh đàn, có người ca múa, mỗi một nữ nhân đều như kim chi ngọc diệp, cùng nhau khoe sắc, cảnh đẹp hơn hoa.
Nếu nhìn vào đại môn lớn nhất tiến vào lầu các nằm trước lưng núi, dễ dàng nhìn thấy ba chữ “Liên Âm Tông” được khắc như họa như thơ, uyển chuyển như tiên tử đang nhảy múa, ý cảnh ngập tràn.
Không sai, nơi này chính là Liên Âm Tông, một trong các thế lực có mạng lưới quan hệ rộng lớn nhất Đông Vực.
Mặc dù đệ nhất mỹ nhân của Đông Vực đang tọa lạc tại Ngân Nga Tuyết Nguyên kỳ bí, nhưng nhắc đến mỹ nhân trong thiên hạ, người ta không thể không nghĩ đến Liên Âm Tông.
Bởi lẽ nữ đệ tử của Liên Âm Tông tuy rằng không quá vượt trội về mặt chiến lực, cũng không đạt đến cấp bậc nữ thần được vạn chúng tôn sùng như tam đại mỹ nhân trong truyền thuyết khiến vô số nam nhân thơ thẩn… nhưng các nàng cũng có những ưu điểm của bản thân mình.
Nữ nhân Liên Âm Tông hiểu tri thức, biết lễ nghĩa, khí chất tiểu thư khuê các ôn nhu hiền hòa như nước, từng người lại tu luyện công pháp đặc biệt, chú trọng hỗ trợ trượng phu tu luyện phát triển, có thể nói là hiền thê lương mẫu mà mỗi nam nhân đều mong cầu.
Đối với cấp bậc như Vô Diện Nữ Thần, Đông Hoa Chí Tôn hay Tuyết Mộng Thiên Nữ… các nàng chẳng khác nào tồn tại cao cao tại thượng, chỉ để huyễn hoặc và mộng mơ, phần lớn nam nhân cả đời sợ rằng ngay cả cơ hội nhìn thoáng qua cũng không có.
Liên Âm Tông thì lại khác, nữ đệ tử của Liên Âm Tông lại là tồn tại chân thật, các nàng có đủ phẩm hạnh tốt đẹp để truy cầu làm thê tử.
Thế nhưng đừng quên rằng Liên Âm Tông cũng không phải tông môn thấp kém bình thường, đây dù sao cũng là một Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực, phương châm hoạt động càng là chưa từng ép buộc hôn nhân của đệ tử, đôi bên đều là cam tâm tình nguyện.
Nam nhân trong thiên hạ, các ngươi muốn cưới đệ tử Liên Âm Tông chúng ta sẽ không ngăn cản, nhưng trước hết các ngươi phải chiếm được trái tim của các nàng, để các nàng cam tâm tình nguyện gả cho các ngươi.
Vậy cho nên không phải loại a miêu a cẩu nào cũng có thể trở thành con rể của Liên Âm Tông… thậm chí rất nhiều nam nhân xem việc có thể kết duyên cùng một vị nữ đệ tử của Liên Âm Tông là niềm kiêu ngạo, đón nhận ánh mắt ghen tị của nhiều nam nhân khác.
Ngày hôm nay, quảng trường của Liên Âm Tông bỗng nhiên xuất hiện vô số Phù Văn kèm theo không gian vặn vẹo.
“Ồ, đây chẳng phải là Phù Chú truyền tống trở về trực tiếp sao?”
Chứng kiến tình cảnh này, toàn bộ nữ đệ tử xôn xao, từng đôi chân mày xinh đẹp nhíu lại lo lắng.
Có một điều mà người ngoài không biết, khi các nữ đệ tử của Liên Âm Tông được gả đi, các nàng sẽ được cao tầng cấp cho một tấm Phù Chú.
Phù Chú này có tác dụng trực tiếp trở về tổng bộ tông môn, nhằm đề phòng trường hợp đệ tử của Liên Âm Tông bị nhà phu quân ức hiếp, khi đó các nàng sẽ có thể truyền tống trở về, không cần cắn răng cam chịu, mà thế lực đó về sau cũng trở thành kẻ địch của Liên Âm Tông, đoạn tuyệt mọi quan hệ.
Qua đó có thể thấy rằng Liên Âm Tông cực kỳ quan tâm đến đệ tử của mình dù rằng các nàng đã được gả đi, đó là lý do vì sao các nữ đệ tử gần như trung thành tuyệt đối với Liên Âm Tông, mang theo lòng biết ơn sâu sắc, sẵn sàng cung cấp bất cứ tình báo và thông tin nào mà bản thân đạt được.
Vậy nên lúc này khi nhìn thấy Phù Văn hoạt động, các nữ đệ tử ở quảng trường vô thức cho rằng có tỷ muội nào đó đã gả đi và bị nhà chồng ức hiếp, vì vậy mới truyền tống trở về.
Bất quá rất nhanh, các nàng phát hiện mình đã lầm.
Từ trong một đám Phù Văn hình thành cánh cửa không gian, một tên nam tử tuấn lãng uy vũ đến cực điểm chậm rãi bước ra.
Chưa dừng lại ở đó, sau lưng hắn còn có không ít nữ nhân tuyệt sắc đi cùng, mỗi người mỗi vẻ, hào quang tỏa sáng khiến ngay cả những đệ tử của Liên Âm Tông cũng âm thầm kinh hãi, trong lòng sinh ra cảm giác thua kém không bằng.
KENG!
Kinh hãi thì kinh hãi, các nàng vẫn đồng loạt lấy ra vũ khí bao vây Lạc Nam và chúng nữ vào trung tâm.
Một nàng giống như đại tỷ, tu vi cao nhất trong nhóm đệ tử chỉ kiếm vào mặt Lạc Nam, lạnh lùng quát:
“Các vị rốt cuộc là ai? Vì sao có được Phù Chú truyền tống?”
Không loại trừ khả năng địch nhân giết chết nữ đệ tử sau đó cướp được Phù Chú, vì vậy tất cả đều mang thái độ đề phòng.
“Tại hạ gọi Lạc Nam, là đệ đệ của Liên Âm Tông Chủ.” Lạc Nam lịch sự chắp tay tự giới thiệu, đồng thời chỉ về chúng nữ đi phía sau mình:
“Các nàng là thê tử của ta.”
“Đệ đệ?” Đại đệ tử sắc mặt bao hàm sương lạnh, không nói thêm câu nào với Lạc Nam, chỉ lạnh lùng quát lớn:
“Kết trận!”
ẦM ẦM ẦM…
Trong nháy mắt, hàng nghìn nữ đệ tử cùng nhau thả người bay lên không trung.
Rất có quy luật, các nàng chia thành ba tầng bằng nhau, kết thành vòng tròn bao vây Lạc Nam và chúng nữ vào trung tâm.
Tầng dưới đất cầm kiếm đứng hàng đầu, tầng giữa không trung cầm đàn đứng lùi về phía sau, tầng ở trên đỉnh đầu nhìn xuống cùng nhau kết ấn, hợp lực thi triển cùng loại vũ kỹ.
“Liên Âm Kiếm Trận.” Đại đệ tử uy nghiêm hạ lệnh, tu vi Thánh Đế Sơ Kỳ bạo phát mà ra, trở thành trung tâm trận pháp.
Tất cả nữ đệ tử khác đều có tu vi Thánh Vương, Thánh Tôn và Thánh Hoàng.
Các nàng liên kết chặt chẽ với nhau.
KENG!
Vòng đệ tử đồng tiên cùng lúc xuất kiếm, phô thiên cái địa hàng nghìn Kiếm Vực từ cơ thể các nàng tỏa ra, kết hợp tạo thành Kiếm Thế đâm thẳng vào bên trong.
ĐINH ĐINH ĐINH…
Vòng đệ tử thứ hai cùng nhau gảy đàn, tiếng đàn hòa cùng Hồn Lực mênh mông, trăm người dung hợp, bao phủ không gian, oanh tạc trực diện vào linh hồn của Lạc Nam.
Vòng đệ tử cuối cùng lơ lửng ở nơi cao nhất đều là Thánh Hoàng, phát động Thánh Hoàng Lực hợp nhất, kết tụ thành một đóa Liên Hoa xoay tròn mang tính hủy diệt rơi thẳng xuống.
“Đại trận thật lợi hại.” Thủy Triều Tịch chúng nữ nhịn không được cảm thán.
Tòa Liên Âm Kiếm Trận này bao vây toàn diện phương hướng, công kích đa dạng từ Kiếm đánh nhục thân, cầm âm đánh linh hồn và cuối cùng là Liên Hoa khổng lồ rơi rụng kích nổ.
Sức mạnh của hàng nghìn nữ đệ tử liên thủ, đủ sức tiêu diệt Thánh Đế thông thường bên trong trận, không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm nhìn thế công sắp ập đến.
Tuy rằng trận này rất mạnh, nhưng hắn có thể dễ dàng sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời mang theo chúng nữ thoát ra, dù sao thì Dịch Chuyển Tức Thời là Tuyệt Thế Thần Thông, rất ít thứ có khả năng khiến nó vô hiệu.
Bất quá đến hiện tại cao tầng của Liên Âm Tông vẫn chưa ra tay, Lạc Nam đoán rằng vị “tỷ tỷ” tiện nghi Liên Âm Tông Chủ kia của mình ắt hẳn là muốn thử sức mình một phen, xem thử cháu ngoại của Tu La Đại Trưởng Lão có gì lợi hại.
Đã như thế thì hắn cũng không lựa chọn né tránh, ngược lại biểu hiện cho nàng hài lòng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Nam ngưng tụ.
Bên trong mắt phải, Bí Tự Trận toàn diện mở ra.
Bên trong mắt trái, Quy Kiếm Tổ Phù xuất hiện.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm cùng lúc hàng lâm, kết hợp với sức mạnh của Quy Kiếm Tổ Phù trực tiếp náo động không gian, kinh động bốn phương tám hướng.
Chưa dừng lại ở đó, Bí Tự Trận kích hoạt khiến toàn bộ Bá Lực ngưng kết thành vô vàn Trận Văn khảm vào 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm.
“Đế Tôn Kiếm hiện ra – Diệt Thần Kiếm Trận!”
Lạc Nam cười lạnh một tiếng.
ONG.
Như đế vương của vạn kiếm, Đế Tôn Kiếm bá đạo uy nghiêm không gì tả nổi hiện ra giữa mắt trận, thống ngự 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm tạo thành một tòa Kiếm Trận khổng lồ bạo phát ra xung quanh.
Nếu Liên Âm Kiếm Trận của chúng nữ bao vây Lạc Nam vào trung tâm, thì Lạc Nam quyết định lấy cứng đối cứng, sử dụng Diệt Thần Kiếm Trận càn quét ra bốn phương tám hướng.
RĂNG RẮC…
Không gian băng hoại, một cổ uy thế duy ngã độc tôn, quân lâm thiên hạ khiến toàn trường biến sắc, từng khuôn mặt đệ tử xinh đẹp cấp tốc trắng nhợt.
3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm kết hợp cùng Đế Tôn Kiếm bắn ra đầy trời, Kiếm Trận tàn phá tất cả, hủy hoại tất cả.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Kiếm Thế của tất cả đệ tử nát tan, tiếng đàn của các nàng bị tiếng kiếm ngân lấn át toàn diện, mà vũ ký kết thành Liên Hoa cũng bị Đế Tôn Kiếm trảm thành hai mảnh.
“Hự…”
Đồng loạt rên rỉ một tiếng, Liên Âm Kiếm Trận sụp đổ, tất cả nữ đệ tử bị hất văng, tinh thần choáng váng.
Đợi khi các nàng lấy lại tinh thần, bên cổ của mỗi người đều có một thanh Huyết Diệp Việt Kiếm lơ lửng kè sát, chỉ cần tiến thêm một tấc là sẽ thấy máu, khiến tất cả lặng yên bất động, không dám động đậy dù chỉ là đầu ngón tay.
“Ngươi… ngươi…” Đại đệ tử sắc mặt trắng bệch nhìn Lạc Nam, ánh mắt như đang xem lấy một tên quái vật.
Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn xem nàng: “Vị cô nương này, chúng ta còn chưa nói quá ba câu, vì sao kết trận muốn tru sát tại hạ?”
“Hừ, Tông Chủ chưa từng có đệ đệ, ngươi dám mạo nhận, rõ ràng là có dụng tâm bất chính.” Đại đệ tử cắn răng đáp.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm: “Vậy ta đang khi dễ các nàng, sao chưa thấy Tông Chủ của nàng ra mặt?”
“Cái này…” Đại đệ tử á khẩu, mà những nữ đệ tử xung quanh cũng đều ngẩn người.
Hiển nhiên không hiểu vì sao động tĩnh ở nơi này lớn như thế mà vẫn chưa thấy tông chủ hay các vị trưởng lão xuất hiện.
Bốp… bốp… bốp…
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay không ngớt vang lên.
Từng làn gió thơm truyền đến, từng thân ảnh phiêu nhiên xuất trần, tay áo tung bay, gót chân như chạm ngọc từ trong đài các thả người rơi xuống.
Nhìn thấy những người này, các nữ đệ tử Liên Âm Tông đồng thanh la lớn:
“Chúng đệ tử tham kiến tông chủ và các trưởng lão.”
Lạc Nam và mấy vị thê tử lúc này cũng đưa mắt nhìn, trong mắt liền xuất hiện vẻ kinh diễm.
Chỉ thấy đó là một nhóm năm vị mỹ nhân, một người đi đầu và bốn người đi phía sau, tất cả không ngoại lệ đều là giai nhân tuyệt sắc, người đi đầu thậm chí ngang cấp bậc với Tử Toàn Cơ, Thủy Triều Tịch các nàng.
Không đợi Lạc Nam mở miệng, vị mỹ nhân đi đầu đã bước lên cười khẽ:
“Đệ đệ biểu hiện rất tốt, không hổ danh là cháu ngoại của ngài, tỷ tỷ là Liên Âm Tông Chủ thế hệ này – Ngọc Phù Dung.”
Mùi thơm như quỳnh hương phơn phớt bay vào mũi, nàng là một mỹ phụ ước chừng ba mươi tuổi, mặc váy ren màu đen ôm sát cơ thể mạn diệu khoe trọn những đường cong lã lướt, loáng thoáng có da thịt trắng như sứ lộ ra sau làn váy ren ẩn ẩn hiện hiện nhưng không hề dung tục, trái lại khiến nàng càng thêm gợi cảm và quyến rũ.
Tóc đen búi cao khoe trọn chiếc cổ thon dài, ngũ quan sắc sảo, bờ môi hơi dày đỏ đến chói mắt, nồng thắm ướt át, đôi mắt thăm thẳm như có thể khiến người đối diện lạc vào bên trong.
Điểm đặc biệt nhất của nàng có lẽ là một thanh ngọc tiêu màu trắng cầm trên tay, tạo thành sự đối lập với màu móng tay đen tuyền và màu váy ren đang khoác trên thân mình.
“Tỷ tỷ tốt.” Lạc Nam chắp tay gật đầu, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn ngắm dung mạo của nàng.
Tên của mấy vị Huyết Tu La Sứ Giả này cũng thật độc đáo, lần trước là Tử Toàn Cơ, lần này lại là Ngọc Phù Dung, rất để lại ấn tượng.
Ngọc Phù Dung lại tiếp tục giới thiệu bốn vị trưởng lão dưới trướng của mình.
Trong đó đại trưởng lão là một nữ tử dùng thương mặc váy trắng, tên của nàng là Thanh Liên, tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ.
Nhị trưởng lão là một nữ tử mặc sườn xám, dùng đao tên gọi Thanh Ảnh, tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ.
Tam trưởng lão là nữ nhân mặc chiến giáp, sử dụng trường cung, tu vi Thánh Đế Trung Kỳ, tên gọi Thanh Hương.
Tứ trưởng lão cũng là Thánh Đế Trung Kỳ, nàng không sử dụng vũ khí, bản thân lại vừa là Luyện Đan Sư vừa là Luyện Khí Sư, tên gọi Thanh Nhi.
Qua lời của Ngọc Phù Dung, Lạc Nam mới biết bốn vị trưởng lão đều là đệ tử do tông chủ thế hệ trước của Liên Âm Tông thu nhận, các nàng đều là trẻ mồ côi, ngay cả tên của các nàng cũng là do tông chủ thế hệ trước ban tặng, vì vậy tương đối tương tự nhau.
“Gặp qua các vị trưởng lão.” Lạc Nam chắp tay.
“Gặp qua công tử.” Bốn vị trưởng lão khách khí đáp, ánh mắt vẫn còn hiếu kỳ nhìn lấy hắn, hiển nhiên biểu hiện khủng bố vừa rồi của Lạc Nam khiến các nàng vẫn còn kinh dị.
Lạc Nam thấy cảnh này cười cười, phất tay thu hồi toàn bộ kiếm trở về, giải trừ Diệt Thần Kiếm Trận.
“Toàn tông nghe đây, Lạc công tử và các thê tử của hắn từ đây chính là khách quý của chúng ta, phải dùng lễ đối đãi.” Ngọc Phù Dung hé môi phân phó.
“Tuân mệnh.” Toàn trường rung động, thì ra Lạc Nam không hề nói dối, hắn thật sự có quan hệ mật thiết với tông chủ.
“Xin công tử tha thứ.” Đại đệ tử cung kính cúi đầu tạ lỗi.
“Không có gì đáng trách, nàng đã làm tròn chức trách, đáng giá khen ngợi.” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa.
“Được rồi, mời vào phòng nghị sự.” Ngọc Phù Dung làm động tác mời.
Lạc Nam gật đầu, cùng với chúng nữ đi theo phía sau.
Rất nhanh đã tiến vào lầu các.
KẼO KẸT.
Đại môn đóng lại.
Ngay lập tức, trong ánh mắt ngẩn ngơ của Lạc Nam, Ngọc Phù Dung khí chất cao quý ung dung vừa rồi hoàn toàn thay đổi, quỳ gối một chân trước mặt nam nhân, thanh âm cung kính đến cực hạn:
“Thuộc hạ Hắc Phù Dung, tham kiến Thiếu Chủ!”