Phần 161
Không biết qua bao lâu sau…
Lạc Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân được ngâm trong một bồn nước cực kỳ thư thái và dễ chịu, cơn đau tan xương nát thịt vừa rồi cũng như giấc mơ tan biến…
Lần này không trọng thương Linh Hồn, cho nên quá trình khôi phục cũng diễn ra nhanh hơn…
Ngửi thấy hương thơm ngào ngạt vờn quanh, hắn nhếch miệng cười một tiếng:
“Cuối cùng cũng không uổng phí cái bồn này…”
“Ngươi còn cười được?” Đình Manh Manh chu môi nói:
“Thế giới này quá nguy hiểm rồi, vừa ra ngoài một chút đã bị đánh đến chết đi sống lại mấy lần.”
Đáng thương cho nha đầu không sợ trời không sợ đất, sau khi thấy Lạc Nam bị một đám cường giả lần lượt nhảy ra bón hành cũng cảm thấy rén rồi, đồng thời hiểu rõ mình nhỏ yếu bao nhiêu ở thế giới này.
“Haha, biết sợ là tốt.” Lạc Nam cười, ôn tồn nói: “Nhưng cũng đừng vì vậy mà đánh mất tự tin, bọn hắn có ưu thế về xuất thân và sống lâu hơn chúng ta mà thôi, rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ đuổi kịp.”
“Thật không hiểu nổi chàng, dây vào nữ nhân vừa điên vừa mạnh như ả ta làm cái gì?” Thủy Triều Tịch bất đắc dĩ nói.
Chúng nữ tán đồng gật đầu, các nàng đã nhận định nữ nhân bá đạo hung tàn vừa rồi là phần tử nguy hiểm, so với Vạn Ứng Thiên còn nguy hiểm hơn.
“Ta dây vào nàng ta bao giờ?” Lạc Nam ngơ ngác hỏi.
“Còn không phải sao?” Thải Quỳnh Dao liếc xéo hắn:
“Rõ ràng biểu hiện của nàng ta là lên cơn ghen tuông, chắc là nhìn thấy chàng đi cùng bọn thiếp nên mới thịnh nộ ra tay.”
Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm, thì ra chúng nữ nghĩ rằng nữ nhân kia là đối tượng mà hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, lên cơn ghen vì nhìn thấy hắn và chúng nữ tình chàng ý thiếp.
“Các nàng nghĩ đi đâu thế? Đó chính là sư phụ của Thanh Thu nha.” Hắn đính chính.
“Cái gì? Sư phụ Thanh Thu tỷ tỷ tìm đến tận cửa hỏi tội?” Chúng nữ giật mình.
“Không sai.” Lạc Nam khẳng định, đồng thời cũng âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thanh Thu lo lắng quả nhiên không hề dư thừa, kiên quyết không cho hắn phá thân.
Bằng không Lạc Nam chẳng dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào…
Bất quá nữ nhân đó cũng xem như nghĩa khí, tuy rằng hung hăng chà đạp hắn một trận nhưng lại không gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn.
Lại thêm nhờ có nàng mà đám người Thiên Lệnh Giáo mới bị đuổi đi, tự an ủi với lòng mình bị đánh xem như trả công cho nàng là được.
“Vận khí đen đủi tập hợp hết một thân… gần đây bị đánh liên tục.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hướng chúng nữ đề nghị:
“Hay các nàng vào tắm cùng ta xả xui một phen?”
“Phi, nghĩ hay lắm.” Mấy nữ gò má ửng đỏ, chẳng biết nên nói cái gì cho phải.
Rõ ràng các nàng tự tin chiến lực hùng mạnh ở trong cùng cấp, Thánh Hoàng Sơ Kỳ có thể vượt cấp chiến Thánh Hoàng Trung Kỳ, thậm chí Hậu Kỳ hay Viên Mãn.
Kết quả kẻ thù gặp phải không là Thánh Đế thì cũng là Chí Tôn, hơn nữa còn không phải là nhân vật có bối cảnh bình thường.
Điều này khiến các nàng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Thánh Đế và Chí Tôn đều là rau cải trắng, tùy tiện có thể gặp được như thế?
“Hệ Thống, tiến hành triệu hoán vật phẩm cấp độ Chí Tôn đi!” Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh.
Nói gì thì nói, càng hiểu rõ bản thân mình còn yếu chỉ càng khiến dã tâm được mạnh hơn của Lạc Nam gia tăng dữ dội.
Mà Hệ Thống chính là thứ có thể giúp hắn gia tăng thủ đoạn, tăng cường nội tình.
Hắn không tin mình lại tiếp tục xui xẻo…
“KENG, bắt đầu triệu hoán vật phẩm cấp độ Chí Tôn, thời gian đếm ngược 1000 giây!”
Lạc Nam nhịn không được từ trong bồn tắm nhảy ra, thân thể trần trụi chưa mặt y phục làm chúng nữ từng người liếc xéo mắt.
Bất quá đối với hắn đã sớm quen thuộc, vì vậy cũng không thẹn thùng gì, ngược lại cảm thấy kỳ quái cái tên này lên cơn gì thế?
“Hẳn là sư phụ Kim Nhi lại cho hắn đồ tốt, xem ra là thấy đồ đệ bị ức hiếp cũng không dễ chịu.” Đình Manh Manh cười hì hì suy đoán.
Nàng theo Lạc Nam từ lâu, hiểu rằng những lúc hắn vui buồn đột ngột như vậy thường là thời điểm cùng sư phụ Kim Nhi trao đổi.
Chúng nữ nghe vậy cũng biểu lộ chờ mong…
1000 giây…
Lạc Nam có thể không mừng rỡ như điên sao?
Hai lần gần nhất mất đến 1000 giây triệu hoán chính là đạt được Long Ngâm Khiếu Thiên Tướng và Sát Chiến Cuồng Ngạo Thể.
Chứng tỏ lần triệu hoán này sẽ đạt được thứ đồ vật không kém Long Ngâm Khiếu Thiên Tướng hay Sát Chiến Cuồng Ngạo Thể, những thứ như thế này đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Làm sao có thể không kích động, không chờ mong, không phấn khích?
5… 4… 3… 2… 1…
Rốt cuộc những tiếng đếm máy móc cuối cùng dần dần kết thúc, cũng là lúc nhịp tim Lạc Nam như dừng lại trong thoáng chốc.
“KENG! Triệu hoàn thành công, chúc mừng ký chủ đạt được Cổ Ngữ – Phật!”
“Cổ Ngữ – Phật?” Lạc Nam vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Cổ Ngữ là thứ chỉ có tác dụng với cường giả từ Chí Tôn trở xuống, cho nên Hệ Thống tiến hành triệu hoán đẳng cấp Chí Tôn ra được Cổ Ngữ cũng không phải điều giá bất ngờ.
Chỉ là hắn chưa biết Cổ Ngữ – Phật này rốt cuộc mang đến tác dụng gì.
“Vận khí của công tử quả thật khôi phục trở lại rồi.” Kim Nhi ngồi trên bả vai hắn, đung đưa hai chân cảm khái nói:
“Cổ Ngữ – Phật một khi được kích hoạt sẽ hình thành Phật Thế, ở trong Phật Thế… mọi thủ đoạn chiến đấu liên quan đến Phật Tu sẽ bạo tăng tối đa gấp một trăm lần sức mạnh vốn có, từ số lượng Phật Văn, Phật Kỹ cho đến Phật Công, không phân biệt địch ta.”
“Có thể nói Cổ Ngữ – Phật là thủ đoạn tạo ra một chiến trường hoàn mỹ của Phật Tu, nơi Phật Tu làm chủ cục diện, nghịch chuyển thế cục.”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, hơi thở dần trở nên nóng rực: “Ta hiện tại đang sở hữu 2000 đường Phật Văn, một khi kích hoạt Cổ Ngữ – Phật, sức mạnh chẳng phải sẽ lên đến…”
“Không sai, sức mạnh của Phật Văn sẽ bạo tăng đến con số khủng bố hai mươi vạn trong thời gian Phật Thế có hiệu lực.” Kim Nhi nhún nhún vai:
“Nhưng ngay sau đó cơ thể của công tử sẽ nổ tung vì không gánh nổi phản phệ kinh khủng, thậm chí sẽ nổ trước lúc ngươi kịp công kích địch nhân.”
Lạc Nam khóe môi co quắp, không vui nói: “Vậy Cổ Ngữ – Phật này có ý nghĩa gì nữa? Chẳng phải không có tác dụng với ta rồi?”
“Cổ Ngữ – Phật có thể tạo ra Phật Thế, mà mức độ ảnh hưởng của Phật Thế là do công tử điều khiển theo ý niệm của mình.” Kim Nhi cười tà:
“Cảm thấy không gánh nổi uy lực Phật Thế gia trì gấp trăm lần, thì chỉ cần kích hoạt Phật Thế mức độ yếu hơn, gia tăng sức mạnh khoảng vài lần là được, từ từ thích ứng.”
“Haha, vậy thì quá tốt…” Lạc Nam âm thầm hưng phấn.
Không hổ là thứ tiêu tốn đến tận 1000 giây triệu hoán, quá mức khủng bố.
Phật Tu vốn không phải thủ đoạn mạnh mẽ của hắn, yếu hơn rất nhiều so với Nguyên Tu, Hồn Tu, Ma Tu, Thể Tu hay Long Tu.
Nhưng khi sở hữu Cổ Ngữ – Phật, phương diện Phật Tu của hắn liền trở thành một trong những ác chủ bài lợi hại nhất.
Chưa kể Cổ Ngữ – Phật còn có thể gia tăng chiến lực cho Phật Tu khác, như thế Lãnh Vận Du cũng sẽ được lợi khi chiến đấu ở bên cạnh hắn.
Dùng ngay khi còn nóng, Lạc Nam liền khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện hóa Cổ Ngữ.
Trong ánh mắt chăm chú của chúng nữ, chỉ thấy một loại cổ tự xa xưa huyền ảo lấp lánh phật quang đột ngột hiện lên.
“Thình thịch…” Nhịp tim của Lãnh Vận Du đập mạnh kịch liệt, toàn thân bất chợt chấn động, vô thức quỳ gối ở trước mặt Lạc Nam, dáng vẻ vô cùng thành kính.
Chẳng biết vì sao khi nhìn thấy văn tự xưa cổ kia, nàng có cảm giác như Phật Tu của mình nhìn thấy đại đạo chân lý, cảm giác sùng bái đến tột đỉnh dâng lên trong lòng, buộc phải quỳ gối bái lạy.
Mặc dù chẳng biết nó là thứ gì, nhưng nàng dám khẳng định cảm giác của mình sẽ không sai.
Mấy nữ còn lại hai mặt nhìn nhau, các nàng không phải Phật Tu nên chẳng cảm giác được điều gì khác thường, chỉ nhận ra khí chất và phong thái của Lạc Nam lúc này trở nên cao quý, nghiêm trang đến lạ thường, bề nghễ chúng sinh.
Phật Nhãn mở ra giữa trán hắn.
Cổ Ngữ – Phật chậm rãi từng chút một dung nhập vào trong Phật Nhãn, như ẩn như hiện tồn tại ở bên trong ánh mắt vô hỉ vô bi đó, có kích hoạt hay không tùy vào một đạo ý niệm của Lạc Nam mà thôi.
“Cổ Ngữ – Phật, mở ra Phật Thế.” Hắn thử nghiêm nghị mở miệng.
Trong nháy mắt, Phật Nhãn sáng lên, Cổ Ngữ – Phật thể hiện quyền năng của nó.
ĐINH… ĐINH… ĐINH…
Có tiếng chuông chùa thần thánh ngân vang, lấy Lạc Nam làm trung tâm, một thế giới huyền ảo cao thâm bỗng nhiên hình thành ở xung quanh hắn.
Trong thế giới này có tiếng chuông chùa, có tiếng gõ mõ, có tiếng tụng kinh, có tiếng niệm Phật… như gần như xa, hư vô mờ ảo, khiến vạn vật chúng sinh giác ngộ.
Thân thể Lạc Nam và Lãnh Vận Du run rẩy, Phật Văn nổi cộm lên trên làn da của hai người, sau đó điên cuồng nhân lên.
Chỉ thoáng chốc, số lượng Phật Văn của hai người đã lên đến gấp ba lần so với nguyên bản.
Lạc Nam thể phách cường đại nên không sao, nhưng Lãnh Vận Du ở một bên đã khóe môi rỉ máu, hiển nhiên nàng không gánh nổi sức mạnh to lớn khi số lượng Phật Văn đột ngột đại tăng như thế.
Thấy cảnh tượng như vậy, hắn vội vàng đóng lại Phật Nhãn, Cổ Ngữ Phật cũng tắt đi, Phật Thế lặng lẽ tan biến như chưa từng tồn tại.
“Phù…” Lãnh Vận Du thở hổn hển, không dám tin nhìn Lạc Nam, run giọng hỏi:
“Vừa rồi chàng dùng thủ đoạn gì?”
“Phật Thế.” Lạc Nam nở nụ cười, đỡ lấy nàng đứng lên:
“Sư phụ Kim Nhi giúp ta lĩnh ngộ Phật Thế.”
“Hít…” Lãnh Vận Du hít một ngụm lãnh khí, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ: “Ngay cả việc được ăn vào Bồ Đề Quả của Bồ Đề Thụ cũng không thể giúp Phật Tu lĩnh ngộ Phật Thế, không ngờ thủ đoạn của sư phụ Kim Nhi thần thông quảng đại như thế.”
Bồ Đề Quả chỉ khai mở được Phật Cốt, Phật Văn và Phật Nhãn mà thôi… Phật Thế chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.
Hiện tại Lạc Nam sở hữu cả Phật Thế, Lãnh Vận Du thật sự cảm thấy tự hào vì nam nhân của mình.
Lạc Nam âm thầm hài lòng về phần thưởng lần này mình đạt được.
Thêm một loại Cổ Ngữ – Phật để hoàn thiện Phật Tu của bản thân, hắn cảm thấy cái giá bỏ ra để tiêu diệt 1000 linh hồn Chí Tôn là hoàn toàn xứng đáng.
Vẫn còn muốn tiếp tục, hắn lại hướng trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, mở ra Vòng Quay Danh Vọng!”
“KENG, thành công mở ra, Điểm Danh Vọng còn lại 20 vạn…”
Lạc Nam chép chép miệng, từ lần trước cạn kiệt Điểm Danh Vọng cho đến vừa tăng lên 20 vạn… cho thấy thời điểm gần đây tên tuổi của hắn ở Kiếm Châu vẫn còn chưa hạ nhiệt, nhưng mà vẫn là quá ít so với ban đầu.
Bất quá từng đó là đủ quay…
Đưa mắt nhìn lên bảy cái ô quen thuộc.
Ô thứ nhất: Điểm danh vọng ngẫu nhiên trừ hoặc cộng.
Ô thứ hai: Một lần mất lượt hoặc thêm lượt.
Ô thứ ba: Một lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ.
Ô thứ tư: Một tấm Chí Tôn Thăng Binh Phù, có tác dụng gia tăng đẳng cấp của Binh Khí từ Cửu Tinh Thánh Cấp lên Chí Bảo.
Ô thứ năm: Một lần Thánh Đế Quán Đỉnh, trợ giúp Thánh Hoàng Hậu Kỳ đột phá Thánh Đế Sơ Kỳ.
Ô thứ sáu: Chí Bảo chuyên dụng của Hồn Tu – Chuông Gọi Hồn, có tác dụng kêu gọi và khống chế đại lượng Linh Hồn của sinh linh đã chết trong phạm vi nhất định vì mình chiến đấu.
Ô thứ bảy: Sủng vật – Thượng Cổ Băng Tằm, là loại sủng vật cực kỳ nguy hiểm của Băng hệ tu sĩ, chẳng những giúp chủ nhân của mình có thể đồng hóa tất cả các loại tài nguyên trên thế giới thành Băng Hệ tài nguyên để gia tăng tốc độ tu luyện, còn tạo ra một loại Băng Âm Hàn cực độc với khả năng đông cứng lực lượng, máu huyết và linh hồn của mục tiêu trúng phải.
Nhìn qua từng loại vật phẩm hấp dẫn, Lạc Nam không chút do dự lựa chọn quay.
Không thể không nói, khi ở gần nữ nhân của mình thì vận khí của hắn vẫn luôn rất khá…
Sau khi quay xong bảy vòng, đạt được toàn bộ vật phẩm, Điểm Danh Vọng của hắn không giảm ngược lại còn tăng, bởi vì may mắn quay vào ô cộng Điểm Danh Vọng ngẫu nhiên, được thêm vài chục vạn điểm.
Không hề chần chờ, hắn đem Chí Bảo Chuông Gọi Hồn tặng cho Thủy Triều Tịch, Thượng Cổ Băng Tằm giao cho Lăng Ba.
Chuông Gọi Hồn có tác dụng kêu gọi Linh Hồn vì mình chiến đấu, Thủy Triều Tịch với cấm thuật Thánh Ca Tế Hồn Luyện Ngục một khi sử hữu Chí Bảo như thế này sẽ càng thêm kinh khủng, ngay cả Chí Tôn cũng phải cẩn thận khi đối phó với nàng.
Có thể nói Chuông Gọi Hồn còn nguy hiểm hơn nhiều so với Oán Long Áo Choàng mà nàng từng sở hữu.
Còn Thượng Cổ Băng Tằm lại quá thích hợp với Lăng Ba, nguyên nhân vì để nuôi dưỡng loại sủng vật độc đáo này đòi hỏi phải cho nó ăn băng lực tinh khiết, người khác sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên nếu muốn bồi dưỡng nó… nhưng Lăng Ba thì khác, nàng sở hữu Nguyên Băng Cốt Thể có thể tự sản sinh băng lực cấp cao, hoàn toàn có thể không cần bỏ vốn, mà chỉ cần dùng lực lượng do thể chất tạo ra để nuôi dưỡng Thượng Cổ Băng Tằm, biến nó thành thủ đoạn chiến đấu lợi hại.
Một tấm Chí Tôn Thăng Binh Phù, Lạc Nam ưu ái cho Tiểu Hồng Nhi, để Lạc Hồng Kiếm bế quan tấn thăng thành Chí Bảo.
Về phần Xích Tà Kích và Lạc Thần Cung đành chờ cơ hội sau vậy.
Sau cuộc đụng độ với La Hiên, Lạc Nam mới biết tầm quan trọng của Chí Bảo là lớn như thế nào trong cuộc chiến.
Nếu như thời điểm đó Lạc Hồng Kiếm, Xích Tà Kích và Lạc Thần Cung đều là Chí Bảo, vậy thì U Linh Sát Thương đừng hòng lộng hành, kết quả cuộc chiến còn chưa nói trước được đâu.
Về phần Thánh Đế Quán Đỉnh, chúng nữ ở đây chưa ai đột phá đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ, cho nên tạm thời chưa tiếp nhận được.
Cuối cùng, Lạc Nam lại hít sâu một hơi, trịnh trọng hạ lệnh:
“Hệ Thống, tiến hành triệu hoán ngẫu nhiên!”