Phần 239
“Ừm, hiện tại Môn Chủ đã tuyển được hai vị Hộ Pháp, chỉ còn thiếu hai vị trí mà thôi.” Thị nữ Tiểu Ái biết gì đáp đó.
“Hai người? Bọn hắn là ai, lợi hại lắm không?” Lạc Nam tràn ngập hứng thú hỏi, xem ra còn một trong hai chỗ trống là để cho mình rồi.
“Đương nhiên là rất lợi hại rồi.” Ánh mắt Tiểu Ái lấp lánh ánh sao, hưng phấn nói nói:
“Người đầu tiên thông qua khảo nghiệm là Tô Minh Châu, nàng là một vị Nữ Thánh Đế nổi danh ở phía nam Kiếm Châu này, bằng sức một mình thành lập nên Tô Thanh Tông, sau vì Tô Thanh Tông trở thành thế lực phụ thuộc dưới trướng Nam Thiên Môn, Tô Minh Châu cũng được môn chủ tuyển làm vị hộ pháp đầu tiên trong Tứ Đại Hộ Pháp.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, người thứ nhất đã là Thánh Đế, vậy mà Hệ Thống còn muốn hắn phải trở thành Hộ Pháp mạnh nhất?
“Người thứ hai cũng là nhân vật mang sắc thái truyền kỳ, nàng là một tán tu không môn không phái, trời sinh đã sở hữu Kiếm Thể cường đại, một đường tu luyện thành tài, đánh ra thanh danh hiển hách.” Tiểu Ái nói đến đây liền căm giận bất bình:
“Sau nàng bị Kiếm Tử của Kiếm Trũng là Triệu Lăng Tà vừa mắt, muốn nạp làm Kiếm Phi, bị Kiếm Trũng truy sát, cũng chính Môn Chủ đã ra tay giải cứu mang nàng trở về, từ đó được tuyển làm vị Hộ Pháp thứ hai.”
“Lại là nữ nhân?” Lạc Nam ngây ngẩn cả người.
“Không sai, nàng cũng là nữ nhân, danh xưng Tần Lộng Ngọc, tu vi Thánh Hoàng.” Tiểu Ái ngoan ngoãn nói:
“Ta từng nghe các vị trưởng lão nghị luận ý định của Môn Chủ là muốn tìm hai nam Hộ Pháp và hai nữ Hộ Pháp đấy.”
“Hiểu rồi.” Lạc Nam gật gù vuốt cằm, cứ tưởng cái vận đào hoa của hắn vẫn còn, đi đến đâu thì xung quanh là nữ nhân đến đó, nào ngờ người ta đã vốn có ý định tuyển hai nam và hai nữ, cân bằng âm dương, liên quan đến vận đào hoa cái rắm a.
“Tiểu Ái muội muội, đa tạ ngươi.” Lạc Nam xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, Bá Y bao trùm thân thể, xoay người đứng lên.
“Ây da ngươi muốn đi đâu?” Tiểu Ái vội vàng gấp gáp: “Trưởng lão căn dặn ngươi phải ở chỗ này đợi lệnh của môn chủ, bằng không sẽ trách tội ta.”
“Được rồi, vậy ta không đi lung tung.” Lạc Nam gật gù ngồi im tại chỗ.
Lúc này dù rảnh rỗi, hắn cũng không dám lấy ra đồ vật trong cái Rương Đặc Biệt vừa thu được không lâu ra quan sát.
Không sai, thời điểm ân ái cùng Kiếm Vô Uyên, nhân lúc nàng dục tiên dục tử hắn đã tranh thủ nhặt lấy chiếc Rương Đặc Biệt.
Nhưng đó là một chiếc rương màu hoàng kim, đẳng cấp cao nhất trong tất cả những cái rương mà Lạc Nam từng mở.
Vì vậy chắc chắn đồ vật nằm ở bên trong cực kỳ bất phàm, Lạc Nam không dám tùy tiện lấy ra nghiên cứu ở địa bàn của Chí Tôn khi còn lạ nước lạ cái.
Hắn kiểm tra tình huống cơ thể mình sau khi trôi dạt trong tinh không vô tận, trước cổ sức ép khổng lồ mà ngay cả Thánh Đế cũng không chịu nổi tội luyện trong hư không loạn lưu, tu vi Thể Tu của Lạc Nam lại có tiến bộ vượt bậc.
Đại Thể Thánh Viên Mãn.
Hắn đã là Đại Thể Thánh Viên Mãn, Thể Tu lại một lần nữa vượt qua Nguyên Tu và Hồn Tu.
Nhưng Lạc Nam vẫn còn những chiến lợi phẩm, ví dụ như Mang Cổ Cáp Vương, nếu như cùng Liễu Ngọc Thanh luyện hóa thì Độc Đỉnh của hắn sẽ lại mạnh lên, tu vi Nguyên Tu chắc chắn gia tăng rồi.
“Nàng cho ta chọn bốn vật phẩm trước khi làm ra quyết định là muốn ta có chết cũng được toại nguyện sao? Hay muốn ta buông bỏ đề phòng để nàng lừa gạt dễ hơn?”
Lạc Nam âm thầm hừ lạnh, nghĩ đến Kiếm Vô Uyên là nội tâm của hắn xuất hiện gợn sóng.
Không thể tiếp tục như vậy, phải tìm cơ hội để các thê tử bảo bối dùng tình cảm xoa dịu vết thương lòng, nhanh chóng quên đi Kiếm Vô Uyên.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, bên ngoài đã có thanh âm thông báo: “Tiểu Ái, mang thanh niên kia đến gặp đại trưởng lão.”
“Nô tỳ biết rồi.” Tiểu Ái lè lưỡi, liền ra hiệu Lạc Nam đi theo mình.
Lạc Nam gật đầu đứng lên.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
Hai người rời khỏi căn phòng, đập vào mắt Lạc Nam là khung cảnh hoàng cung hoa lệ phồn hoa, các kiến trúc cổ kính tầng tầng lớp lớp, có cảm giác như hắn đang ở trong một tòa thành của bậc Đế Hoàng vậy.
Nhìn ra vạn dặm xa, có một đại môn khổng lồ hùng vĩ xuyên thủng vân tiêu, tường đá cổ lão nồng đậm khí tức tang thương bao phủ, ba chữ “Nam Thiên Môn” như rồng bay phượng múa tỏa định càn khôn, mây khói mờ mịt, uy nghiêm vô thượng.
Thấy Lạc Nam nhìn, Tiểu Ái cười nói: “Đó chính là Nam Thiên Môn, chúng ta đang ở gần dưới chân nó thuộc phạm vi Kiếm Châu, nhưng nếu bước qua Nam Thiên Môn thì xem như đặt chân vào địa phận của Nam Vực.”
Lạc Nam hít sâu một hơi, Nam Thiên Môn nhìn qua thì cũng không có gì nguy hiểm, nhưng tại sao hắn có cảm giác bản thân mình cực kỳ bé nhỏ khi đối mặt với nó?
Cảm giác này ngay cả Kiếm Tây Thành cũng không thể mang lại, ảo giác chăng?
“Đi thôi, đến gặp Đại Trưởng Lão.” Tiểu Ái nhanh chân thi triển thân pháp, lúc này Lạc Nam mới biết tiểu thị nữ khả ái này là một Thánh Vương, tu vi còn cao hơn cả hắn.
Hai người đến một tòa phủ đệ nhìn qua có chút đơn sơ, cột gỗ thậm chí phủ cả mạng nhện, khác xa những nơi huy hoàng khác.
“Để hắn vào đi…” Từ bên trong truyền ra thanh âm khàn khàn.
Tiểu Ái lè lưỡi, hướng Lạc Nam truyền âm: “Quên nhắc nhở ngươi, đại trưởng lão chính là mẫu thân của Môn Chủ, mặc dù hiện nay quyền uy không bằng nhưng cũng là Chí Tôn cấp cường giả, cẩn thận một chút.”
Lạc Nam rùng mình, không gặp môn chủ lại gặp mẫu thân của môn chủ, thấy thế nào cũng là không tầm thường nha.
Bất quá hiện tại hắn xem như đã nếm đủ cay đắng trần đời, ngay cả nhân vật khủng bố không nói lý lẽ như vị sư bá kia còn từng đụng độ, cần sợ gì ai nữa?
Nghĩ đến đây Lạc Nam sắc mặt một mảnh bình tĩnh, tiến vào trong phủ đệ.
Rất nhanh, lọt vào tầm mắt Lạc Nam là một bà lão dung mạo có phần hiền từ, mái tóc trắng thương lão, làn da đã có điểm nhăn nheo, trên mặt còn lấm tấm rất nhiều vết đồi mồi.
Bà lão đang ngồi bên hồ nước nhỏ câu cá, bên cạnh có đặt một bàn trà.
“Tiểu tử ngồi đi!” Bà lão tạm thời buông cần, hướng Lạc Nam ra hiệu hắn ngồi xuống.
“Gặp qua tiền bối.” Lạc Nam chắp tay, đang muốn đặt mông ngồi xuống, thần sắc chợt biến đổi.
Hắn phát giác có một cổ lực lượng vô hình nâng lấy cơ thể mình, sức mạnh như một phiến đại thế giới đang khóa chặt, ép hắn phải đứng thẳng chứ không được ngồi xuống.
Lạc Nam âm thầm nhếch môi, 70 cái hành tinh cuồn cuộn vận chuyển, Hóa Vũ Bá Thần Thể kích hoạt chi năng đánh tan luồng sức mạnh đang phong tỏa, chậm rãi đặt mông ngồi xuống, khí định thần nhàn.
“Có chút ý tứ…” Bà lão thấy cảnh này nở nụ cười gật gù, chợt tay cầm cần câu nâng lên.
Lạc Nam phát hiện ở phần mồi câu là hư ảnh của một kiện đồ vật có hình dạng như bia đá hình tam giác, bên trên ẩn chứa Chí Tôn Chi Uy, rõ ràng là một kiện Chí Bảo.
Bà lão dùng Chí Bảo làm mồi câu ném xuống mặt hồ, cần câu rung động sau đó dùng sức kéo lên.
Lúc này mồi câu Chí Bảo đã mất, mà con cá cắn câu lại chính là hư ảnh của một thanh niên đang trọng thương hấp hối.
Chính là hư ảnh của Lạc Nam.
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đã dần hiểu dụng ý của bà lão.
Quả nhiên chỉ nghe bà chậm rãi mở miệng: “Môn Chủ đánh đổi một kiện Chí Bảo để mang ngươi trở về, rất nhiều trưởng lão của Nam Thiên Môn đã tỏ vẻ bất mãn nhưng đều bị bỏ ngoài tai, đặt niềm tin vào ngươi rất lớn.”
Nói đến đây, bà lão lại nâng một ly trà hất xuống hồ.
Nước hồ thay đổi, như một màn hình phản chiếu hiện lại cảnh tượng ngày đó.
Lạc Nam lúc này mới giật mình nhìn thấy thì ra hôm đó mình bị một vị Chí Tôn nhặt lên thuyền, sau đó trở thành vật phẩm đấu giá của các vị cường giả.
Rất nhiều người có hứng thú với cái gọi là Thời Không Hoàng Tộc huyết mạch và mang theo địch ý, chỉ có một người duy nhất ẩn trong áo choàng là sẵn sàng đánh đổi Chí Bảo để mang mình trở về, ý đồ trở thành nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp.
“Ân tình của Nam Thiên Chí Tôn, tiểu tử ghi khắc trong tâm khảm.” Lạc Nam hít sâu một hơi cung kính nói, khó thể tưởng tượng nếu mình rơi vào tay những vị Chí Tôn khác sẽ là kết cục như thế nào.
“Nói mồm thì ai cũng nói được.” Bà lão nhàn nhạt nói:
“Cho ta thấy đi, lai lịch của ngươi liệu có đáng giá để Nam Thiên Môn tin tưởng.”
Lạc Nam chắp tay, liền lấy một chén trà hất xuống hồ.
Mặt hồ gợn sóng, cảnh tượng đại chiến tại Càn Quân Đế Quốc diễn ra, Lạc Nam lấy sức một mình nghịch lại Đế Kiếp để đại tẩu đột phá, sau đó Vạn Linh Tộc tham gia náo nhiệt, Tu La Giáo cưỡng ép bắt đi mẫu thân Ninh Vô Song trong sự thống khổ tột cùng, cuối cùng quyết định đến Kiếm Châu truy cầu sức mạnh.
Ánh mắt bà lão lóe lên dị sắc, nhịn không được nhìn hắn nở nụ cười thú vị:
“Tiểu tử còn trẻ, kinh lịch lại là không ít.”
“Không dám nhận…” Lạc Nam cười khổ chắp tay.
“Được rồi, từ giờ ngươi chính là nhân tuyển cho vị trí Hộ Pháp của Nam Thiên Môn!” Bà lão tiếp tục buông cần, mặt hồ đã trở về như cũ, bên dưới có cá chép bơi tung tăng.
“Kính hỏi tiền bối, phải làm sao ta mới có thể trở thành Hộ Pháp thật thụ?” Lạc Nam chắp tay chân thành hỏi.
“Nóng lòng như vậy sao?” Bà lão cũng không thích dong dài, thản nhiên lên tiếng:
“Nam Thiên bận rộn nhiều sự vụ không thể khảo nghiệm ngươi, vậy nên quá trình này sẽ do lão bà ta quan sát.”
“Ngươi rời khỏi Nam Thiên Môn đi, khi nào cái tên Lạc Nam vang vọng một phần ba lãnh thổ Kiếm Châu thì quay trở lại, chính thức trở thành Hộ Pháp!”
Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng hỏi: “Bất kể là ta làm ra cái gì?”
“Đương nhiên sẽ có hạn chế, tỷ như cấm ngươi làm ra hành vi cùng hung cực ác.” Bà lão mỉm cười.
“Chẳng may ta trêu chọc Cấm Kỵ cường giả sau đó liên lụy Nam Thiên Môn thì sao?” Lạc Nam chớp chớp mắt.
“Haha.” Bà lão bật cười khàn khàn: “Thì xem như khí số Nam Thiên Môn đã tận, tùy tiện cứu về một tiểu tử có bản lĩnh đắc tội Cấm Kỵ cường giả, bị diệt cũng là nên…”
Lạc Nam âm thầm buồn bực, vì sao lời này có chút quen tai?
Hắn vẫn còn thắc mắc: “Tiền bối, các vị để ta đi tự do như vậy không sợ ta một đi không trở về hay sao?”
“Tùy ngươi thôi!” Bà lão lần này nhấp một ngụm trà, ung dung mỉm cười:
“Nếu ngươi là kẻ vô ơn vô nghĩa, chúng ta ép buộc ngươi trở thành Hộ Pháp, đại diện cho người phát ngôn và mặt mũi của Nam Thiên Môn sẽ là một sai lầm…”
“Ngược lại nếu không ràng buộc gì mà ngươi vẫn trở về để đền ơn, xem như ánh mắt Môn Chủ nhà chúng ta không tệ.”
Lạc Nam hít sâu một hơi, trong lòng thật sự vừa cảm kích vừa cảm động.
Hắn phát hiện cách làm này của Nam Thiên Môn so với Tu La Giáo cao minh hơn quá nhiều.
Nam Thiên Môn để hắn tự do đưa ra lựa chọn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, điều này mới khiến hắn không thể làm ra hành vi sai trái, vì như vậy sẽ thẹn với bản tâm, trái với đạo lý làm người nhận ơn nghĩa sẽ hồi báo gấp trăm lần của hắn.
Ngược lại Tu La Giáo ép hắn tuyên thệ, đưa ra lời thề trước Thiên Đạo Thủy, hắn có thể sinh ra lòng phản bội.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cách làm của Nam Thiên Môn là lấy đức phục người, muốn tuyển chọn thành viên nồng cốt quan trọng chất lượng hơn số lượng, còn Tu La Giáo thì chỉ tuyển chọn thuộc hạ, tay sai, chỉ quan tâm số lượng.
“Đi thôi…” Bà lão đuổi khách.
“Tiểu tử cáo từ.” Lạc Nam trịnh trọng nói:
“Nếu Nam Thiên Môn cần một phần sức mọn, tiểu tử sẽ trở về bất cứ lúc nào!”
Bà lão không nói thêm lời nào, chỉ là chậm rãi nhắm lại đôi mắt đục ngầu tang thương đầy khói bụi.
Lạc Nam bước chân ra khỏi phủ đệ, lập tức giật mình phát hiện mình đã rời khỏi phạm vi Nam Thiên Môn.
Quay lưng nhìn lại, quần thể kiến trúc Nam Thiên Môn hùng vĩ đã cách xa vạn dặm.
“Thiên Cơ Lâu, dò xét trạng thái cơ thể ta, Nam Thiên Môn có động tay động chân gì hay không? Có muốn gây bất lợi cho ta?” Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh.
Để đề phòng, hắn vẫn lựa chọn kiểm tra cho cẩn thận, bằng không lỡ như trong lúc hắn hôn mê, Nam Thiên Môn đã thiết lập ấn ký hay thủ đoạn nào đó lên cơ thể hắn rồi giả vờ nói lời tốt lành thì sao?
Sau chuyện ở Kiếm Tây Thành, Lạc Nam quyết định cẩn thận trong mọi tình huống.
“KENG, Tiêu hao năm vạn Điểm Danh Vọng, Nam Thiên Môn thật tâm đối đãi ký chủ, xem ngươi là nhân tuyển quan trọng cho vị trí Hộ Pháp, muốn lấy đức phục người, không làm ra hành vi có ý đồ xấu nào với ngươi.” Thiên Cơ Lâu hồi đáp.
Lạc Nam âm thầm cười khổ, nợ ân tình là món nợ khó trả nhất.
Nếu đã như vậy, lại thêm Hệ Thống đã đưa ra nhiệm vụ, Lạc Nam quyết định sẽ cố gắng đảm nhiệm vị trí Hộ Pháp của Nam Thiên Môn.
Đột ngột Tu La Lệnh rung lên, Lạc Nam vội vàng lấy ra quan sát.
Chỉ thấy bên trên hiện lên dòng chữ: “Người của Thất Thập Tông đã đặt chân đến Kiếm Châu, nhiệm vụ tiến vào công đoạn quan trọng, lệnh Kim Tu La Lạc Nam cùng Đồng Tu La Thủy Triều Tịch đến Liên Tâm Kỷ Viện thuê phòng chờ lệnh.”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, Tu La Giáo cho hắn 20 năm để từ Tây Châu đến Kiếm Châu, hiện tại kỳ hạn đã hết, cũng là lúc nhiệm vụ tiến vào giai đoạn cao trào.
Áo choàng của Tu La Sứ Giả nhanh chóng trùm lên người, Thủy Triều Tịch cũng được triệu hoán đi ra.
“Tu La Giáo muốn chúng ta đến kỷ viện chờ lệnh, chẳng lẽ sẽ có người xuất hiện chỉ đạo chúng ta hành động?” Thủy Triều Tịch nhìn Lạc Nam tò mò hỏi.
Lạc Nam nghiêm túc gật đầu: “Chỉ đạo hay không thì chưa biết, nhưng trước đó nhiệm vụ có nói sẽ cử cường giả hỗ trợ chúng ta, bằng không với sức của hai chúng ta e rằng khó đấu lại Thất Thập Tông.”
“Liên Tâm Kỷ Viện ở đâu nha?” Thủy Triều Tịch chép miệng: “Hay để ta bắt một tên tu sĩ nào đó rồi tra hỏi hắn?”
“Không cần.” Lạc Nam lắc đầu, lại dùng đến Thiên Cơ Lâu.
Rất nhanh hắn đã nắm được vị trí, nắm tay Thủy Triều Tịch:
“Chúng ta đi!”