Phần 224
Toàn trường hai mặt nhìn nhau, âm thầm nuốt nước bọt.
Ở đây mặc dù số lượng người có phần đông đúc, nhưng sau một phen chứng kiến hàng loạt thủ đoạn của Lạc Nam, rất nhiều người bắt đầu cân nhắc xem liệu bản thân có nên ra tay hay không…
Bởi vì dựa vào những gì mà tên khủng bố kia vừa biểu hiện, rõ ràng số đông chưa chắc có thể giành chiến thắng.
3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm, Bí Tự Trận, Hoa Tàn Thế Vẫn… tất cả hầu hết đều là thủ đoạn mang tính hủy diệt quy mô lớn, có thể đối phó với đám đông.
Vậy nên dù rằng số lượng tu sĩ nhiều gấp vạn lần, vẫn không ai có chút lòng tin mình sẽ giành chiến thắng.
“Các vị sợ cái gì? Một vạn đấu một, nếu như không dám ra tay, chuyện này truyền ra ngoài chẳng lẽ tất cả chúng ta đều trở thành trò cười, còn dám xưng là Kiếm Tu nữa sao?”
Trong lúc toàn trường tĩnh lặng, một kẻ lớn giọng gầm thét, kích động ý chí và nhiệt huyết của đám đông:
“Hắn tuy rằng rất khủng bố, nhưng vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực chiến đấu với sáu người Triệu Lăng Nhiên rồi, hiện tại chắc chắn chỉ như nỏ mạnh hết đà, đang phô trương thanh thế mà thôi.”
Lời này quả thật có không ít hiệu quả, khá nhiều người hai mắt sáng rực hẳn lên.
Không sai, bọn hắn xém chút bị biểu hiện khủng khiếp vừa rồi của Lạc Nam mà dọa cho sợ hãi.
Rõ ràng hắn đã sử dụng quá nhiều thủ đoạn cường đại, chỉ cần là người bình thường chắc chắn sẽ tiêu hao cực kỳ to lớn.
Mà một khi không còn lực lượng, dù cường đại đến đâu cũng chỉ có thể bất lực chịu chết mà thôi.
Bọn hắn có đến hàng vạn người liên thủ, chẳng lẽ lại sợ đối phương?
Thân là Kiếm Tu, cốt khí và lòng can đảm là cực kỳ quan trọng.
“Nếu đứng trước kẻ mạnh không dám rút kiếm, vậy còn tự xưng Kiếm Tu cái rắm a.”
Người kích động toàn trường lớn tiếng thét gào, chủ động bước lên rút ra thanh kiếm của mình.
KENG!
Ánh kiếm đen kịch, lại ẩn chứa khí tức khiến quần hùng sục sôi.
Lạc Nam híp lại hai mắt, nhìn kẻ đang ra sức kêu gọi đám đông chung tay đối phó với mình.
Không phải ai khác, kẻ này chính là tên thanh niên gầy gò, làn da trắng bệch như chẳng có chút máu, trước đó từng gây sự với hắn và Lạc Hà.
“Vị bằng hữu này nói rất hay, để chúng ta xem thử kẻ tên Lạc Nam này có bao nhiêu lợi hại.”
Một người rút kiếm hưởng ứng.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Rất nhanh liền có vô số người hưởng ứng.
Hàng vạn người đem Lạc Nam vây vào trung tâm, điên cuồng ngưng tụ công kích.
Lạc Nam ánh mắt bình tĩnh, khí tức từ đầu đến cuối vẫn khóa chặt lấy thân ảnh tên thanh niên gầy gò.
Hiển nhiên ở trong lòng Lạc Nam đã tuyên án tử hình cho kẻ này.
Tính cách của kẻ này Lạc Nam xem như đã hiểu, là loại tiểu nhân có thù tất báo, dù chỉ là chút ân oán nhỏ nhoi cũng ghi hận trong lòng, sẵn sàng cắn ngươi khi có cơ hội.
Loại người như thế này còn nguy hiểm hơn Lân Chấn, đáng giá tru diệt.
“Kiếm Toái Ảnh!”
“Lưỡng Cực Kiếm Pháp!”
“Nghi Tâm Kiếm Thức!”
“Thiên Lôi Kiếm!”
“Hàn Ngọc Trảm!”
“Trấn Ma Thức!”
“Bách Kiếm Xuyên Tâm!”
Trong lúc nhất thời, âm thanh Kiếm Kỹ cường đại liên miên bất tuyệt vang lên, tất cả những người tham gia kén rể đều muốn hợp lực đánh bại Lạc Nam.
Không tin rằng hắn sẽ còn đủ sức chống lại sau khi đả bại sáu vị thiên tài, càng không tin rằng hắn nghịch thiên đến mức có thể lấy một địch vạn.
“Tiểu thư… đông người như vậy, chẳng may hắn bại thì sao?” Trên đỉnh tháp cao, Tiểu Hoa khẩn trương siết chặt nắm tay.
“Thế nào? Chẳng phải ngươi luôn muốn có người vây công hắn, hiện tại chẳng phải mãn nguyện à?” Kiếm Uyên Nhi trừng mắt nhìn:
“Sao lại lo lắng cho hắn?”
“Phi!” Tiểu Hoa giậm chân, chu môi nói: “Ta chỉ lo lắng Phu Quân Kiếm không thể nhận chủ mà thôi, đám người này ỷ đông hiếp yếu, sao có thể được Phu Quân Kiếm tán thành?”
“Cứ theo dõi kỳ biến đi!” Kiếm Uyên Nhi khẽ gật đầu:
“Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn, ta cũng muốn xem thử nam nhân này nghịch thiên đến mức nào!”
XOẸT XOẸT XOẸT… KENG KENG KENG…
Nàng vừa dứt lời, vạn đạo vũ kỹ đã mang theo thế không thể cản phá, phong thiên tỏa địa vây kín Lạc Nam.
Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, đích thực không dám xem thường trong hoàn cảnh này.
3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm oanh liệt ngân vang, tỏa ra bốn phương tám hướng thay chủ nhân của mình tiếp nhận công kích, đồng thời vận chuyển Huyết Chiến Cuồng Quyết hấp thụ lực lượng.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Nhưng mà đứng trước vạn đạo tấn công, 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm cũng rơi vào giới hạn, chỉ chống đỡ được một chút liền ảm đạm phai mờ, hao hết lực lượng rơi tự do xuống đất.
Lạc Nam mặt không biểu tình, máu huyết toàn thân sục sôi, bản thân hắn cũng kích hoạt Huyết Chiến Cuồng Quyết.
PHỐC… PHỐC… PHỐC…
Trăm đạo, nghìn đạo kiếm kỹ oanh tạc lên cơ thể hắn, máu tươi cuồng phún…
“Hắn điên rồi, sao lại không né tránh?” Tiểu Hoa thất thanh kinh hô.
“Xem kỹ đi, tu vi của hắn…” Kiếm Uyên Nhi mắt đẹp lóe sáng.
Theo vết thương trên cơ thể ngày càng dày đặc, tu vi của Lạc Nam lại ngày càng đề thăng.
Đại Thánh Trung Kỳ, Đại Thánh Hậu Kỳ, Đại Thánh Viên Mãn, Thánh Tướng…
Bởi vì đón nhận quá nhiều công kích hùng mạnh, Huyết Chiến Cuồng Quyết trợ giúp Lạc Nam nhảy vọt đến Thánh Tướng.
Cơ thể gần như bị chém thành thịt nát, một ngọn lửa với hai màu trắng và đen mang theo sự sống mãnh liệt bùng lên mạnh mẽ chưa từng có.
Bất Diệt Viêm.
GÁY!
Bất Diệt Điểu kiệt ngạo bất từ từ thể nội Lạc Nam gáy vang, hư ảnh Thần Thú Biến Dị giang rộng đôi cánh lớn.
Không chỉ Bất Diệt Viêm, mà ngay cả Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc, Thánh Mệnh Quang Minh cũng đang vận chuyển một cách điên cuồng.
Cơ thể tưởng chừng chỉ còn lại một đám thịt bấy nhầy của Lạc Nam khôi phục cấp tốc, ánh mắt lạnh như băng đảo qua toàn trường.
“Quái vật… kẻ này là quái vật…” Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu đám đông.
“Đâm lao phải theo lao, tiếp tục công kích!” Thanh niên gầy gò sắc mặt vặn vẹo quát.
“Giết!”
Lại là hàng vạn đạo Kiếm Kỹ kinh thiên động địa nhắm vào duy nhất một người.
Lạc Nam nở nụ cười gằn, Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển.
Nhân Đạo Mở Ra, Lạc Nam ngồi xuống, một tay của hắn chạm vào mặt đất dưới chân, uy nghiêm mở miệng:
“Thổ Hoang Vu Thuật!”
Ánh mắt chúng nữ sáng rực lên, đây là môn tuyệt thế thần thông của Yên Nhược Tuyết.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc, tất cả lực lượng bên dưới lòng đất đã bị Lạc Nam điên cuồng hút vào cơ thể.
Tu vi vừa mới tăng đến Thánh Tướng một lần nữa cuồn cuộn nhảy vọt trong ánh mắt bất khả tư nghị của toàn trường.
Thánh Tướng Trung Kỳ, Thánh Tướng Hậu Kỳ…
“Kẻ này… vì sao làm được?” Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành lần đầu tiên cảm giác được mình hồ đồ rồi.
Nhưng chưa dừng ở đó, Lạc Nam tiếp tục niệm ở trong lòng:
“Thời Không Hoàng Tộc – Trạng Thái Không Linh!”
Ngay lập tức, cơ thể của hắn như hóa thành trong suốt, triệt để dung hợp vào không gian như chẳng hề tồn tại.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Vô số công kích đánh xuyên cơ thể Lạc Nam như chạm vào một lớp ảnh ảo, hoàn toàn đâm qua, không hề để lại bất kỳ thương tích nào nữa.
“Trời ạ…”
Toàn trường nhìn lấy hắn như nhìn một kẻ không nên tồn tại trên thế giới này.
Trạng Thái Không Linh là thủ đoạn Lạc Nam học được từ Tuế Nguyệt, cơ thể hòa nhập cùng không gian, công kích bình thường vô pháp tác động.
“Các vị đánh xong rồi, đến lượt ta!” Lạc Nam cất tiếng cười dài.
Sở hữu tu vi Thánh Tướng Hậu Kỳ trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình hùng mạnh chưa từng có từ trước đến nay.
Hai tay điên cuồng kết ấn, hai đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ cùng nhau nở rộ, ẩn chứa hơi thở của sự hủy diệt.
“Đi!”
Lạc Nam khẽ quát, hai tay chưởng về phía trước.
Bỉ Ngạn Hoa điên cuồng xoay tròn, mang theo hơi thở của sự tử vong lao vào đám đông.
“Không, chúng ta nhận thua!”
Cũng chẳng biết là ai mất đi niềm tin gầm lên như chạm vào đáy lòng của tất cả mọi người.
Hàng vạn người co chân bốn cẳng chạy trốn, một số khác thì kích hoạt Phù Chú, Ngọc Bội phòng thân để bảo vệ bản thân, cũng xem như chấp nhận thất bại trong lần tỷ thí này.
Bọn hắn đã từng chiến kiến Bỉ Ngạn Hoa nổ tan Cự Kiếm Tướng của Triệu Lăng Nhiên, khi đó Lạc Nam chỉ là Đại Thánh, còn hiện tại hắn là Thánh Tướng, lại cùng lúc ném ra hai đóa, ai mà không sợ hãi?
Cả đám sở dĩ có dũng khí chiến đấu là vì cho rằng Lạc Nam đã tiêu hao gần hết lực lượng, nào ngờ hắn chẳng những không tiêu hao chút nào, còn ẩn giấu một đống thủ đoạn cường đại khác.
Trong khoảnh khắc này, tất cả đều đã đặt cái tên Lạc Nam lên hàng ngũ yêu nghiệt hàng đầu của Kiếm Châu.
Đối mặt nhân vật như vậy, dũng khí và lòng can đảm của Kiếm Tu cũng chỉ là cái rắm, chạy là thượng sách.
Nhìn thấy đám đông như bầy ong vỡ tổ chạy tứ tán, Lạc Nam cũng không hiếu sát đến mức truy cùng diệt tận.
Ngược lại hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, điều động hai cái Bỉ Ngạn Hoa lao thẳng về một phương hướng duy nhất.
Nơi tên thanh niên gầy gò, làn da trắng bệch đang đứng.
Đồng thời, Dò Thám Tương Lai mở ra… nhằm đảm bảo đối phương sẽ không có bất cứ con bài nào để sống sót.
Ngay lập tức, Lạc Nam nhíu chặt chân mày.
ĐÙNG ĐÙNG!
Hoa Tàn Thế Vẫn đã nổ, như hai quả bom nguyên tử hủy thiên diệt địa, tạo thành hai đám mây hình nấm khổng lồ thôn phệ tên thanh niên vào trung tâm, Bá Lực bạo tạc đủ mọi phương hướng.
Mức độ phá hoại như vậy, ngay cả Thánh Hoàng không cẩn thận cũng sẽ trọng thương.
Nhưng mà…
KENG!
Một nhát kiếm đen hình tròn như hắc động có khả năng cắn nuốt tất cả từ trong hỗn loạn nghiền ép mà ra, xuyên qua vụ nổ dữ dội nện thẳng vào đầu Lạc Nam.
Dịch Chuyển Tức Thời đã sớm triển khai, thân ảnh Lạc Nam xuất hiện ở một nơi khác.
RĂNG RẮC…
Không gian ở vị trí mà hắn vừa đứng sụp đổ, sau đó bị nhát kiếm đen hình tròn kia ăn mòn sạch sẽ, hầu như không còn.
“KHẶC KHẶC KHẶC KHẶC… Thú vị, thú vị, không uổng công bổn thiếu đến dạo chơi một chuyến!”
Tiếng cười quỷ dị truyền khắp đất trời.
Từ trong vụ nổ kinh hoàng của Hoa Tàn Thế Vẫn, thân ảnh thanh niên gầy gò, làn da trắng bệch chậm rãi bước ra trong ánh mắt khó tin của mấy nữ Lạc Hà.
Khác với dáng vẻ hèn mọt, tiểu nhân và nhút nhát như lúc đầu.
Hiện tại khí chất thanh niên gầy gò đã hoàn toàn thay đổi, trở nên quỷ dị, điên cuồng và nguy hiểm.
Ở trên tay hắn, thanh kiếm màu đen tưởng chừng hết sức bình thường kia đã thay hình đổi dạng.
Vẫn là một màu đen, nhưng xung quanh thân kiếm xuất hiện lít nha lít nhít các cái miệng đầy rẫy răng nanh như những lỗ đen, chuôi kiếm có điêu khắc một con Hung Thú Thao Thiết hung lệ và dữ tợn.
Thanh niên liên tục chém ra, những cái miệng trên thân kiếm không ngừng há to và cắn chặt, tạo thành hàng loạt cái lỗ hổng màu đen, thôn phệ phần lớn uy lực của vụ nổ đến từ Hoa Tàn Thế Vẫn.
Hiển nhiên đó là lý do mà thanh niên không hề bị thương.
“Yêu Binh Tộc!” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên nhìn vào thanh kiếm.
“Kiến thức không tồi…” Thanh niên cười tà, liếm liếm môi nhìn lấy hắn:
“Đem Binh Nhân Tộc trên lưng ngươi lấy xuống, để xem nó có thể nếm thử bao nhiêu nhát Thôn Thiên Trảm của Thao Thiết Ma Kiếm trong tay ta.”
Không sai, Yêu Binh Tộc này có tên gọi Thao Thiết Ma Kiếm, với hàng loạt cái miệng thao thiết khảm trên thân kiếm, mỗi một kiếm chém ra đều cắn nuốt vạn vật xung quanh, cực kỳ bá đạo.
“Trời ạ, đó là Thao Thiết Ma Kiếm sao? Xấu xí đến cực điểm a.” Thị nữ Tiểu Hoa nhìn mà phỉ nhổ:
“Xấu như vậy cũng được xếp hạng 21 trên Ngạo Kiếm Bảng?”
“Quan trọng là mạnh.” Kiếm Uyên Nhi thở ra một hơi nói:
“Không nghĩ đến ngay cả hắn cũng sẽ tham gia náo nhiệt, thiếu chủ của Huyết Kiếm Ngục, thế lực nổi danh dùng huyết nuôi kiếm, dùng huyết dưỡng kiếm, không những máu của bản thân, mà còn là máu của địch nhân… là một Chí Tôn Thế Lực không thua gì Kiếm Trũng.”
Tiểu Hoa giật mình, lúc này cũng nhớ lại đồn đãi về kẻ này, nàng lắp ba lắp bắp nói:
“Thì ra là hắn, nhân vật có thể so sánh với Triệu Lăng Tà của Kiếm Trũng, Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thiên Nhai?”
“Không sai, chính là Huyết Thiên Nhai!” Kiếm Uyên Nhi xác định.
“Quả nhiên, quyết định giết ngươi là hoàn toàn chính xác.” Lạc Nam nở nụ cười.
Không thể xem nhẹ bất kỳ tiểu nhân vật nào, một kẻ tưởng chừng không đáng chú ý nhất lại là kẻ có tâm cơ và nguy hiểm nhất.
Huyết Thiên Nhai này từ đầu đến cuối giả vờ vô hại để đám người tự xưng là thiên kiêu kiệt xuất như Kiếm Cuồng liều mạng, cuối cùng sẽ trở thành kẻ ngư ong đắc lợi.
Mang theo Yêu Binh Tộc, là thiếu chủ của Chí Tôn Thế Lực…
Nếu như Lạc Nam không rút kinh nghiệm từ việc của Lân Chấn mà bỏ qua “tiểu nhân vật” này, e rằng ngày sau sẽ ngậm phải quả đắng.
Bị một tên thiếu chủ của Chí Tôn Thế Lực ở sau lưng cắn lén, thấy thế nào cũng là dữ nhiều lành ít.
Lạc Nam đã không sai khi quyết định tru diệt kẻ này, cuối cùng ép hắn lộ ra thân phận thật.
“Chết cho ta!”
Huyết Thiên Nhai một khi đã lộ diện liền không muốn cho kẻ thù của mình sống sót.
Có cùng suy nghĩ, hắn nhận ra thiên phú của Lạc Nam quá mức kinh khủng, nếu để Lạc Nam trưởng thành, đừng nói là hắn mà ngay cả Huyết Kiếm Ngục sau lưng hắn cũng sẽ bị uy hiếp.
Vì vậy nhân lúc ngươi còn yếu đoạt mạng ngươi.
“Thôn Thiên Trảm thức cuối cùng – Càn Khôn Hóa Thực Trảm!”
Ngửa đầu gầm thét, tu vi Thánh Tôn hùng mạnh bạo phát.
Huyết Thiên Nhai nâng lên Thao Thiết Ma Kiếm, cắn đầu lưỡi phun ra một giọt máu lên lưỡi kiếm, Kiếm Thế, Sát Thế dữ dội dung nhập vào thân kiếm.
Hành vi này của hắn lại khiến sắc mặt và làn da của hắn trắng hơn một phần, nhưng lại khiến Thao Thiết Ma Kiếm trở nên hung lệ chưa từng có.
RỐNG!
Trong khoảnh khắc, có thanh âm Thao Thiết Hung Thú ngửa đầu rống giận.
Giữa trời đất xung quanh Huyết Thiên Nhai, vô số cái miệng thao thiết mở ra như hàng vạn lỗ đen chuẩn bị thôn tính tất cả, xem thiên địa càn khôn như lương thực, tất cả đều có thể cắn nuốt sau một kiếm.
ONG ONG ONG ONG…
Lạc Hồng Kiếm trên lưng Lạc Nam rung động dữ dội muốn tham chiến.
“Hồng Nhi bình tĩnh, đẳng cấp của nó tạm thời cao hơn.” Lạc Nam truyền âm trấn an tiểu nữ nhi của mình.
Thao Thiết Ma Kiếm đã được nâng đến Cửu Tinh Thánh Kiếm, Lạc Hồng Kiếm vẫn còn thua thiệt về mặt đẳng cấp, không nên nóng vội nhất thời.
Phật Nhãn giữa vầng trán hờ hững mở ra, Phật Cốt trong cơ thể ầm ầm kích hoạt, đôi mắt của Lạc Nam nhắm lại…
Hắn chắp tay trước ngực, vô số phật quyết từng khảm trên cái yếm luân chuyển trong đầu não.
ONG ONG ONG ONG…
Thiên địa chấn động, tháp cao lắc lư, tất cả Bá Lực trong Bá Đỉnh toàn bộ hội tụ vào Phật Cốt trong cơ thể Lạc Nam.
Một ngàn đường Phật Văn hòa cùng Bỉ Ngạn Hoa tái hiện.
“Đây là…” Đại Trưởng Lão Kiếm Tây Thành toàn thân run rẩy, trong lòng sóng lớn cuồng dâng:
“Rõ ràng là một môn Chí Tôn Phật Kỹ cực mạnh, tiểu tử này rốt cuộc còn bao nhiêu con bài chưa lật?”
Ánh mắt Huyết Thiên Nhai co rút lại, không muốn để địch nhân có bất cứ cơ hội nào, hai tay cầm Thao Thiết Ma Kiếm trảm xuống.
RỐNG!
Hàng vạn cái miệng khổng lồ gầm thét theo ánh kiếm, sẵn sàng thôn phệ Lạc Nam thành hư vô.
Cũng trong khoảnh khắc đó, đôi mắt khẽ nhắm của Lạc Nam đã mở ra…