Phần 211
Đúng như lời trưởng thôn trấn từng nói, khi băng qua Cao Xương Bình Nguyên, một tòa thành cổ kính đã dần hiện ra trong mắt mấy người.
Bên trên tường thành, ba chữ lớn được điêu khắc: “Nhạn Tây Thành”
Đây là một thành trì lớn nằm bên bờ đại hải, vùng biển này khác với Hằng La Đại Hải, hải vực bé hơn, bên trong cũng không có Chí Tôn Thế Lực tồn tại.
Nhìn từ xa xa, từng bầy chim nhạn tung cánh đua nhau bay lượn, đậu ở ven bờ biển, đậu trên tường thành kiên cố.
“Chim nhạn, xem ra đây cũng là nguồn gốc của cái tên Nhạn Tây…” Lạc Nam nhẹ giọng cười nói.
“Haha, không sai… Thành Chủ của Nhạn Tây Thành là một Yêu Tu, bản thể chỉ là chim nhạn biển!” Nhàn Văn Đạo Sĩ mỉm cười đáp.
“Chim nhạn cũng có thể trở thành cường giả?” Lạc Hà kinh ngạc.
“Vạn vật đều có linh tính, vạn vật đều có cơ duyên mà…” Nhàn Văn Đạo Sĩ gật gù đáp:
“Mặc dù bản thể chỉ là loài chim nhạn biển tầm thường, nhưng chiến lực của vị Nhàn Tây Thành Chủ này không hề đơn giản.”
“Có thể thành lập nên một trong 12 tòa thành lớn nhất Tây Châu, chiến lực chắc chắn rất mạnh.” Lạc Nam chép miệng.
Mấy người vừa trò chuyện, vừa chậm rãi hạ xuống cổng thành.
Thủ tục vào Nhạn Tây Thành cũng khá đơn giản, chỉ cần giao nộp một số Nguyên Thạch xem như lộ phí là xong, cũng chẳng phân biệt người, yêu hay bán yêu như Thú Nhân Thành.
Lần này một đường tiến triển thuận lợi, cũng không xảy ra thêm bất cứ biến số nào.
Lạc Nam ba người dễ dàng tiến vào chi nhánh Trân Bảo Lâu, đề nghị sử dụng Truyền Tống Trận đến thành trì thứ tám.
Một đường thong dong và thuận lợi, không đến nửa năm thời gian, ba người đã từ thành trì thứ tám xuất hiện.
Lại tiếp tục từ tòa thành thứ tám truyền tống đến tòa thành thứ chín.
Khoảng cách giữa các tòa thành có xa có gần khác nhau, vì vậy thời gian Truyền Tống cũng khác nhau.
Liên tục truyền tống không ngừng…
Ba năm sau, thân ảnh ba người Lạc Nam đã xuất hiện ở chi nhánh Trân Bảo Lâu nằm tòa thành cuối cùng.
Kiếm Tây Thành.
Tên như ý nghĩa, Kiếm Tây Thành là tòa thành trì tiếp giáp giữa biên giới của Kiếm Châu và Tây Châu, chỉ cần đi xuyên tòa thành, vào từ cổng thành phía bắc và ra ở cổng thành phía nam liền thành công đặt chân sang châu lục mới.
Cổng thành phía bắc được xưng là Tây Môn, còn cổng thành phía nam được gọi là Kiếm Môn.
Bởi vì đã ở trong thành, nên chỉ cần Lạc Nam từ trong thành đi ra khỏi Kiếm Môn liền chính thức tiến vào châu thổ của Kiếm Châu rồi.
“Ở Kiếm Tây Thành này tuyệt đối đừng gây chuyện thị phi, bởi vì đây là một tòa thành có Chí Tôn tọa trấn.” Nhàn Văn Đạo Sĩ trịnh trọng nhắc nhở:
“Nên biết rằng ranh giới giữa Kiếm Châu và Tây Châu đa phần đều là hiểm địa vây quanh, Kiếm Tây Thành là một trong số những địa phương ít ỏi có thể an toàn để di chuyển qua lại giữa hai châu lục.”
“Một nơi có vị trí địa lí đắc địa như vậy chắc chắn là miếng mồi ngon của vô số người, nhưng Kiếm Tây Thành vẫn có thể sừng sững tồn tại qua nhiều thời đại, liền chứng minh sự bất phàm của nó.”
Lạc Nam cùng Lạc Hà nghe vậy cũng là trịnh trọng gật đầu, hai người đương nhiên không ngu xuẩn mà đi gây sự với Chí Tôn Thế Lực, nhất là khi còn đang ở địa bàn của người ta.
“KENG, Rương Đặc Biệt lại xuất hiện, vị trí tại phòng của Thành Chủ Kiếm Tây Thành!”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
Lạc Nam khóe miệng co giật…
Vừa mới nói sẽ tránh làm ra hành vi đắc tội Kiếm Tây Thành, con hàng Hệ Thống lại sắp đặt Rương Đặc Biệt nằm trong phòng của thành chủ, thấy thế nào chuyện này cũng không đơn giản nha.
“Đạo sĩ, Kiếm Tây Thành Chủ có tu vi gì?” Lạc Nam truyền âm hỏi.
“Đương nhiên là Chí Tôn!” Nhàn Văn Đạo Sĩ trừng mắt đáp.
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, vào phòng của Chí Tôn nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đơn giản, chẳng may đối phương hiểu lầm cho rằng hắn có ý đồ bất chính, một tay đập chết thì oan uổng.
Chưa kể phòng của Kiếm Tây Thành Chủ chắc chắn tồn tại bên trong phủ thành chủ, nơi đó cường giả đông đảo, thủ vệ sâm nghiêm, với các loại thủ đoạn hiện tại mà mình sở hữu, Lạc Nam chẳng thấy biện pháp nào khả thi để có thể lẻn vào lấy Rương Đặc Biệt.
Nhưng mà hắn cũng không có ý định bỏ qua cái rương lần này.
Nên biết rằng rương càng khó lấy thì đẳng cấp sẽ càng cao, đồ vật bên trong càng bất phàm.
Đây là lần đầu tiên một chiếc Rương Đặc Biệt xuất hiện trong phòng của Chí Tôn, tin chắc đồ vật chứa đựng bên trong sẽ cực kỳ lợi hại.
Nếu đã không thể lén lút đi vào phòng của Chí Tôn, vậy cách duy nhất đương nhiên là công khai tiến vào rồi.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam truyền âm nói: “Đạo sĩ, ngươi có giao tình gì với Kiếm Tây Thành này hay không? Giúp ta vào phủ thành chủ một chuyến, nếu được thì vào cả phòng ngủ của thành chủ.”
“Phốc!”
Nhàn Văn Đạo Sĩ một ngụm phun ra ngoài, ho khan kịch liệt, hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái:
“Lợi hại, không ngờ khẩu vị của ngươi cao cấp đến như vậy.”
“Là sao?” Lạc Nam sắc mặt ngơ ngác.
“Biết rồi còn giả vờ?” Nhàn Văn Đạo Sĩ hướng hắn nở một nụ cười chỉ nam nhân mới hiểu, trầm thấp nói ra:
“Kiếm Tây Thành Chủ chính là một vị mỹ cường giả nổi danh ở cả Kiếm Châu và Tây Châu, là tình nhân trong mộng của vô số nam tử, ngươi là nhân vật phong lưu hào hoa, đánh chủ ý đến nàng cũng là chuyện bình thường.”
“Đáng tiếc đừng nói là lão phu, ngay cả Kiếm Đan Sơn Trang của ta cũng không có qua lại với Kiếm Tây Thành, đôi bên từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, e rằng không thể giúp ngươi được rồi.”
“Kiếm Tây Thành Chủ là nữ sao?” Lạc Nam nghiến răng, thầm mắng Hệ Thống quả nhiên ưa thích đặt Rương Đặc Biệt trong phòng phái nữ làm khó hắn.
Đầu tiên là đại tẩu, kế tiếp là Giao Linh, Dạ Thanh Thu… đến hiện tại lòi ra Kiếm Tây Thành Chủ.
“Không thể không nói bần đạo rất nể phục ngươi.” Nhàn Văn Đạo Sĩ vỗ vỗ vai hắn:
“Chỗ quen biết nên ta không ngại nói thật, Kiếm Tây Thành Chủ tuy là nhân vật cực kỳ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, chưa từng nhìn nam nhân vào trong mắt, nhưng với thiên phú yêu nghiệt của ngươi, chỉ cần ngày sau đột phá Chí Tôn là có thể xứng với nàng rồi, nói không chừng có thể bắt được trái tim mỹ nhân.”
“Nhưng ta muốn vào phòng nàng càng nhanh càng tốt…” Lạc Nam trong lòng thầm mắng một tiếng.
Mấy người vừa nói chuyện, vừa bước khỏi phạm vi Truyền Tống Trận của Trân Bảo Lâu, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đập vào trong mắt là một đại sảnh rộng lớn náo nhiệt như một phương thế giới, nơi có trăm nghìn tu sĩ đang giao dịch mua bán, chất lượng hàng hóa ở chi nhánh Trân Bảo Lâu này cũng rất cao, xứng đáng là tụ điểm giao dịch tại một Chí Tôn Thế Lực.
Đặc biệt là hầu như mười phần mười tu sĩ ở nơi này đều mang theo kiếm bên người, bất kể là nam nữ, già trẻ hay chủng tộc gì cũng đều có một thanh kiếm.
Có thể thấy Kiếm Tây Thành đã là nơi có văn hóa hoàn toàn của Kiếm Châu, mọi tu sĩ, tu vi cao hay thấp cũng đều là Kiếm Tu, không có ngoại lệ.
Mà ngay cả Lạc Hà, Nhàn Văn Đạo Sĩ đi cùng với Lạc Nam cũng mang theo kiếm trên người.
Thoáng chốc bản thân hắn liền trở thành người quái dị trong mắt đám đông, đã có không ít ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm.
Có câu nói nhập gia tùy tục, dù ngươi không phải là Kiếm Tu, nhưng nếu đã đặt chân đến địa bàn của Kiếm Châu thì cũng nên trang bị cho mình một thanh kiếm, nào có một kẻ hai tay trống trơn như vậy?
Lạc Nam cảm thấy mất tự nhiên trước nhiều ánh mắt bất thiện, nhịn không được hỏi:
“Những người này sao thế? Ta là kiếm tu nhưng ta đâu nhất thiết phải mang kiếm ra, để trong Nhẫn Trữ Vật cũng được mà?”
Lạc Hồng Kiếm và Huyết Diệp Việt Kiếm, lấy ra đủ để dọa chết các ngươi nhưng ta khiêm tốn không thích khoe khoang, không được sao?
“Tiểu hữu có điều chưa biết.” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhỏ giọng đáp:
“Ở Kiếm Châu thì kiếm chính là niềm tự hào của tu sĩ, thanh Kiếm đại diện cho lòng kiêu hãnh của bản thân, kiếm cũng được xem là đồng bọn đáng tin cậy nhất, vì vậy hầu hết Kiếm Tu sẽ không thu kiếm vào Không Gian Pháp Bảo, bởi điều này bị xem như là không tôn trọng thanh kiếm của mình!”
“Ồ…” Lạc Nam bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu vì sao nhiều người dùng ánh mắt như thế xem lấy mình.
“Chờ ta một chút!”
Lạc Nam mở miệng nói, đưa mắt nhìn một quầy hàng, bước chân lại chỉ một kiện đồ vật hỏi:
“Thứ đó có giá bao nhiêu?”
Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ tò mò nhìn theo, bắt gặp đồ vật mà Lạc Nam vừa hỏi thăm là một thứ như tấm vải lụa có màu đỏ rực, bên trên có một lớp màn sáng như huyết quang che đậy, ngăn chặn mọi thần thức hay dò xét.
Bằng vào bản năng của một vị Luyện Khí Sư, Lạc Nam có thể xác định được tấm vải này có công dụng che giấu đồ vật rất tốt.
“Kính chào quý khách.” Nhân viên phục vụ vui vẻ thân thiệt nở nụ cười, ngọt ngào hé môi:
“Đồ vật này được xưng là Vạn Năm Huyết Ti, được dệt từ 3333 sợi tơ của Hung Thú – Cổ Huyết Tri Chu mà thành, có thể ngăn chặn mọi dò xét của cường giả cấp Chí Tôn trở xuống, hơn nữa chất lượng của nó rất bền, trừ khi là Chí Tôn đích thân ra tay, bằng không ngay cả Thánh Đế Viên Mãn cũng không thể phá hủy hay xé rách nó.”
“Giá bán 400 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!”
“Ta mua!” Lạc Nam quyết đoán làm ra giao dịch.
“Đa tạ quý khách!” Nhân viên phục vụ hớn hở, Vạn Năm Huyết Ti này là vật phẩm có giá trị nhất mà hơn chục năm nay nàng bán ra được.
Một tay giao Nguyên Thạch, một tay nhận hàng.
Lạc Nam hài lòng, liền đem Vạn Năm Huyết Ti đưa vào Linh Giới Châu, quấn chặt xung quanh Lạc Hồng Kiếm, chỉ chừa chuôi kiếm lộ ra, thành công che giấu hình dạng uy mãnh bá đạo cũng như khí tức Binh Nhân Tộc.
Lúc này hắn mới yên tâm đem Lạc Hồng Kiếm lấy ra, đeo lên lưng của mình, chính thức nhập gia tùy tục.
Mặc dù đã cố tình che giấu, nhưng kích thước to lớn của Lạc Hồng Kiếm vẫn khiến không ít người tò mò liếc nhìn.
Kiếm Châu có một thế lực sử dụng cự kiếm khá cường đại, chẳng lẽ người nam tử này là thành viên của thế lực đó sao?
Nếu vậy thì không thể trêu vào.
“Nhìn không tệ đâu, rất ngầu!” Nhàn Văn Đạo Sĩ hướng Lạc Nam nâng lên ngón tay cái.
Lạc Nam vốn cao to, cơ thể săn chắc, diện mục bất phàm, Tam Nhãn Mặt Nạ đã khiến hắn cực kỳ bí ẩn, nay lại thêm một thanh cự kiếm quấn vải đỏ trên lưng, nhìn qua đã thấy tràn ngập sức hút, dễ dàng gợi nên lòng tò mò của người khác.
“Nàng thấy thế nào?” Lạc Nam hướng Lạc Hà cười hắc hắc hỏi.
“Tạm được.” Lạc Hà sắc mặt bình thản đáp.
Lạc Nam bĩu môi, rõ ràng hắn cực kỳ uy vũ.
“Hì hì, công tử rất đẹp trai nha…” Nữ nhân viên phục vụ tâm trạng rất tốt vì bán được hàng giá trị cao, hai mắt tỏa sáng nhìn Lạc Nam hỏi:
“Xem bộ dạng công tử ắt hẳn không phải người của Kiếm Tây Thành, ngươi đến đây tham gia bắt tú cầu sao?”
“Bắt tú cầu?” Lạc Nam chưa hiểu lắm.
Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng là lên tiếng: “Chúng ta chỉ tình cờ đi ngang Kiếm Tây Thành mà thôi.”
“Vậy thì thật đáng tiếc…” Nữ nhân viên chép miệng:
“Ta thấy công tử dáng vẻ đường đường, ra tay hào phóng, rất có hy vọng lọt mắt xanh của tiểu thư phủ thành chủ đó.”
“Rốt cuộc đang nói về chuyện gì?” Lạc Nam bực bội hỏi.
“Hì hì.” Nữ nhân viên che miệng cười duyên, giải thích nói:
“Là như vầy, tiểu thư phủ thành chủ đang muốn tuyển ý trung nhân, gần một năm sau sẽ tổ chức ném tú cầu kén rể, tin tức này đã lan truyền mười trước rồi, khiến vô số thanh niên tài tuấn tìm đến Kiếm Tây Thành, hy vọng được giai nhân lọt mắt xanh!”
“Ồ…” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhịn không được thốt lên kinh ngạc:
“Nghe nói tiểu thư của Kiếm Tây Thành là đồ đệ của Thành Chủ, người sinh như hoa như ngọc, còn là một vị nữ kiếm tu có thiên phú và chiến lực cường đại, được thanh Nương Tử Kiếm xếp thứ 39 trên Ngạo Kiếm Bảng nhận chủ, nàng lại muốn tuyển ý trung nhân theo cách đơn giản như vậy sao?”
“Đương nhiên là không đơn giản.” Nữ nhân viên cong môi cười cười:
“Trước mắt đã có hàng vạn thanh niên tuấn kiệt tìm đến Kiếm Tây Thành hy vọng tham gia bắt tú cầu, người có bản lĩnh chiếm được tú cầu giữa quần hùng thiên hạ như thế đã là cực kỳ kinh khủng rồi, sao coi là đơn giản được?”
“Nói cũng đúng.” Nhàn Văn Đạo Sĩ gật gù công nhận.
Lạc Nam và Lạc Hà ở một bên lắng nghe, rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra.
Thì ra Kiếm Tây Thành Chủ có một vị nữ đồ đệ, nàng được xưng là tiểu thư phủ thành chủ, muốn tuyển chọn ý trung nhân nên dùng cách ném tú cầu kén rể.
Chẳng trách ban đầu nữ nhân viên tưởng Lạc Nam cũng đến để tham gia bắt tú cầu.
Ngạo Kiếm Bảng lại là một bảng xếp hạng các thanh kiếm nổi bật và hùng mạnh ở Kiếm Châu, trong vô số thanh kiếm nhiều không kể hết ở châu lục này, vị tiểu thư kia được thanh kiếm xếp thứ 39 nhận chủ cũng là cực kỳ bất phàm rồi.
“Tiểu hữu, thời của ngươi tới.” Nhàn Văn Đạo Sĩ hướng Lạc Nam truyền âm:
“Vừa trở thành rể quý của Kiếm Tây Thành, vừa được mỹ nhân, vừa có cơ hội vào phòng thành chủ, còn gì tuyệt vời hơn?”
Nhàn Văn Đạo Sĩ đã cân nhắc kỹ lưỡng, lúc này bọn họ đã ở biên giới Kiếm Châu, việc Lạc Nam đến Kiếm Đan Sơn Trang thử thu phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính không sớm thì muộn cũng xảy ra mà thôi, vì vậy cũng không nóng vội nhất thời.
Ngược lại nếu như Lạc Nam có thể trở thành cô gia của Kiếm Tây Thành, với giao tình giữa đôi bên, nói không chừng Kiếm Đan Sơn Trang từ đó có thể lôi kéo Kiếm Tây Thành kết mối quan hệ hữu hảo.
Đây sẽ là lợi ích cực lớn, thân là Đại Trưởng Lão của Kiếm Đan Sơn Trang, Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng biết cân nhắc lợi ích toàn cục, chọn hướng phát triển có lợi nhất cho thế lực của mình, vì vậy rất cổ vũ Lạc Nam tham gia kén rể nha.
Lạc Nam trừng mắt nhìn, cảm thấy lão đạo sĩ này ngày càng không đứng đắn.
Hắn là người như vậy sao?
Đối với nữ nhân chưa từng quen biết, hắn làm sao sẽ đi tham gia kén rể?
Trở thành một trong vô số nam nhân chờ đợi một nữ nhân xem trọng, như vậy có khác nào để nàng xem mình như hàng hóa lựa chọn? Quá mức tầm thường, một kẻ cao ngạo như hắn tuyệt không thể làm như vậy.
“KENG, phát động nhiệm vụ chi nhánh Tham Gia Kén Rể, thành công nhận được một lần triệu hoán ngẫu nhiên Thể Chất hoặc Huyết Mạch thích hợp với Kiếm Tu, thất bại trở thành địch nhân của Kiếm Tây Thành!”
Hệ Thống rất biết cách chen vào mạch suy nghĩ.
Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, hướng nữ nhân viên cười tủm tỉm:
“Không biết nơi kén rể sẽ diễn ra ở đâu?”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-11.html
“Đạo sĩ, còn gần một năm mới diễn ra kén rể, trong lúc này ta muốn giành thời gian cho hồng nhan tri kỷ của mình, hy vọng ngươi thông cảm!” Lạc Nam thẳng thừng đề nghị:
“Hay ngươi trở về thế lực trước, khi nào xong việc ta sẽ đến!”
“Nhưng mà bần đạo đã hứa sẽ bảo vệ tiểu hữu an toàn đến Kiếm Đan Sơn Trang, làm như vậy không tốt đâu…” Nhàn Văn Đạo Sĩ hơi do dự.
“Ta không phải trẻ con.” Lạc Nam lắc đầu: “Chẳng lẽ đạo sĩ không tin tưởng ta? Nếu không có ý định hợp tác với Kiếm Đan Sơn Trang, ta đâu cần phí công lặn lội đến Kiếm Châu làm gì?”
“Thôi được rồi!” Nhàn Văn Đạo Sĩ cắn răng gật đầu:
“Khi nào cần hỗ trợ cứ thông qua Truyền Âm Ngọc liên hệ với ta!”
Lạc Nam hài lòng cười cười, chợt lấy ra một khối Ngọc Bội ném cho Nhàn Văn Đạo Sĩ.
“Cái này là…” Nhàn Văn Đạo Sĩ ánh mắt lấp lóe như nghĩ đến điều gì.
“Là tin tức mà ngươi vẫn luôn cần, liên quan đến Binh Nhân Tộc dạng kiếm chưa nhận chủ, hơn nữa nó còn đang ở Kiếm Châu.” Lạc Nam chân thành nói:
“Về phần có thu phục được nó hay không, phải xem bản lĩnh của Kiếm Đan Sơn Trang rồi.”
Nhàn Văn Đạo Sĩ toàn thân chấn động, mặc dù vừa rồi đã nghĩ đến nhưng vẫn thấy khó tin, hai tay run rẩy lẩy bẩy, khiếp sợ nhìn lấy hắn:
“Giao dịch vẫn chưa hoàn thành, tiểu hữu sao lại…”
“Ta xem đạo sĩ như bằng hữu, giữa bằng hữu đừng nói chuyện giao dịch nữa.” Lạc Nam thản nhiên đáp.
Hắn đã dự định sẽ làm như vậy.
Nhàn Văn Đạo Sĩ một đường trợ giúp hắn chống Càn Quân Thánh Đế, lại bất chấp đường xá hộ tống hắn đến Kiếm Châu.
Tuy nói tất cả phần lớn là vì Binh Nhân Tộc, nhưng với giao tình của đôi bên, Lạc Nam không ngại chứng minh thành ý với đối phương và Kiếm Đan Sơn Trang sau lưng.
Người làm đại sự không so đo tiểu tiết, nếu Kiếm Đan Sơn Trang vì đạt được tin tức Binh Nhân Tộc trước dự kiến mà lật lọng, vậy thì cũng không đáng để hắn lựa chọn hợp tác.
“Bần đạo nghiêng mình bái phục!” Nhàn Văn Đạo Sĩ sắc mặt cảm động vô cùng, cũng nghiêm túc hứa hẹn:
“Bần đạo cam đoan, nếu tiểu hữu chưa đến Kiếm Đan Sơn Trang thu nhận Vĩnh Hằng Thủy, ta tuyệt đối không dùng đến tin tức trong Ngọc Bội này.”
“Đạo sĩ không cần làm vậy.” Lạc Nam cười khổ.
“Kiếm Tu chúng ta nói một là một!” Nhàn Văn Đạo Sĩ trịnh trọng nói:
“Tâm của chúng ta phải thẳng như kiếm, tiểu hữu đừng nói gì thêm nữa.”
“Thôi được, gặp lại đạo sĩ sau vậy.” Lạc Nam chấp nhận.
“Cáo từ!” Nhàn Văn Đạo Sĩ chắp tay, cơ thể đã hóa thành một luồng kiếm khí tiêu tán.
“Thiếu chủ thật khiến người khác ngoài ý muốn…” Lạc Hà có chút kính nể xem lấy Lạc Nam.
Rõ ràng có thể nắm quyền chủ động nếu chưa giao tin tức Binh Nhân Tộc ra, nhưng Lạc Nam vẫn làm ngược lại.
Có thể thiệt thòi trước mắt nhưng lại được lợi lâu dài, Nhàn Văn Đạo Sĩ đã kính nể hắn vượt xa trước đó.
“Nàng cảm thấy thế nào?” Lạc Nam nhìn Lạc Hà hỏi.
“Bội phục!” Lạc Hà chỉ phun ra hai chữ.
“Haha, thật ra ta là người chỉ ưa thích đồng hành cùng mỹ nhân, có một lão già kè kè đi cùng không hề thoải mái nên mới tìm cách đuổi đi!” Lạc Nam cười xấu xa:
“Đi, chúng ta đi dạo Kiếm Tây Thành, xem thử có gì đặc sắc!”