Phần 54
Rời khỏi chỗ của Cuồng Khí Lão Nhân, Lạc Nam liền dùng Truyền Âm Ngọc liên hệ với Ái Tâm đang ở Ải Nhân Đảo, đem Dị Khí Thuật và Dị Binh báo cho nàng, cũng yêu cầu nàng giữ bí mật.
Hắn tôn trọng Cuồng Khí Lão Nhân, sẽ không đem Dị Khí Thuật truyền thụ cho người khác ngoài thê tử của mình.
Quả nhiên Ái Tâm liền hứng thù, nàng từ Ải Nhân Đảo sử dụng lệnh bài truyền tống trở về Cung Đình Thụ trong Linh Giới Châu.
Lạc Nam cũng tiến vào bên trong, cùng nàng nghiên cứu Hấp Huyết Đao và Dị Khí Thuật.
Hắn chỉ chỉ vào con mắt bên phải của mình cười nói:
“Tiền thân của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn là Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn cũng có thể hấp thụ và thôn phệ Linh Hồn để nâng cấp, nhưng nó lại không phải vật do Luyện Khí Sư tạo ra mà là sản phẩm của tạo hóa!”
Mỗi tộc nhân của Bạch Nguyệt Tộc sinh ra đã sở hữu Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, nó có thể xem là Pháp Bảo tự động thăng cấp được.
Nhưng đúng như Lạc Nam đã nói, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn là thiên phú trời ban cho Bạch Nguyệt Tộc, là sản phẩm của tạo hóa, muốn mô phỏng theo cũng không được.
Hơn nữa di chứng khi đoạt hồn của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn cũng rất lớn.
Ấy thế mà Cuồng Khí Lão Nhân đã sáng tạo nên Dị Khí Thuật giúp những Vũ Khí trở thành Dị Binh, có công năng như trời phú… quả thật là thần kỳ vô cùng.
“Cuồng Khí Lão Nhân tiền bối quả thật là quái tài, thiếp không bằng vậy…” Ái Tâm nhẹ giọng cảm thán nói.
“Haha, tuổi tác của nàng chỉ bằng số lẽ của lão già đó!” Lạc Nam nhún nhún vai nói:
“Ngay cả người Vạn Kiếp Luân Hồi như ta cũng không nghĩ ra phương pháp như vậy, nàng đừng tự xem nhẹ mình!”
Có lẽ chỉ những người toàn tâm toàn ý đầu nhập vào Luyện Khí, xem Luyện Khí Thuật như cuộc sống và sinh mạng của mình mới thành công.
“Ca ngợi cái gì chứ? Hàng giả thì vẫn là hàng giả mà thôi!” Xích Tà đi đến bĩu nhẹ bờ môi.
Nàng chỉ tuồn ra một thoáng uy áp, Hấp Huyết Đao liền nhẹ ngân lên như gặp phải khắc tinh, tuy nhiên không biểu lộ quá mức như các vũ khí thông thường khác.
“Binh Nhân Tộc các nàng chính là nguồn cảm hứng để tạo ra Dị Binh mà!” Lạc Nam dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Xích Tà:
“Làm được như thế này đã là bước tiến lớn trong giới Luyện Khí Sư, sẽ mở ra một thời đại mới!”
“Chờ lão già đó hoàn thiện thủ thuật đi rồi nói!” Xích Tà vẫn không phục: “Phải phụ thuộc vào máu huyết của Binh Nhân Tộc để luyện ra Dị Binh, tại sao không trực tiếp sử dụng Binh Nhân Tộc cho rồi?”
Hiển nhiên đối với Dị Binh dám nhái theo những đặc điểm của mình làm nàng phản cảm.
“Binh Nhân Tộc các nàng nhiều như rau cải trắng sao mà ai cũng có thể dùng đến?” Lạc Nam xụ mặt nói:
“Ngược lại chỉ cần một vị Binh Nhân Tộc đồng ý cống hiến máu huyết, chúng ta có thể sản xuất đại lượng Dị Binh mạnh mẽ!”
“Khanh khách!” Ái Tâm cười giải vây:
“Bởi vì phải dùng máu của Binh Nhân Tộc nên Xích Tà mới chán ghét Dị Binh đó!”
“Nàng yên tâm đi, phương pháp này rồi sẽ hoàn thiện, một ngày nào đó không cần đến máu của Binh Nhân Tộc mà sẽ tìm ra thứ để thay thế!” Lạc Nam hứa hẹn nói.
“Hy vọng là như vậy!” Xích Tà lười biếng muốn quay đi.
Lạc Nam lại kéo nàng đến gần, mỉm cười ôn tồn:
“Đó chỉ là chuyện tương lai, còn hiện tại ta muốn luyện một kiện Dị Binh cho Tiểu Thiên Ý, cần nàng cho xin ít máu!”
Đây là món quà bất ngờ mà hắn đã hứa tặng Tiểu Thiên Ý.
Vốn định luyện một pháp bảo cường đại như Hỗn Nguyên Thủ Trạc, nào ngờ Dị Binh ra đời, Lạc Nam liền nhịn không được muốn làm theo.
Xích Tà vốn không ưa gì Dị Binh nhưng nghe đến Tiểu Thiên Ý cũng mềm lòng, nhếch môi đỏ nói:
“Được rồi, nể mặt Tiểu Thiên Ý vậy!”