Phần 236
“Cẩu Thánh Đế này điên rồi, vừa mới thả người đã vội vàng truy sát, hắn không sợ ảnh hưởng danh vọng làm Quốc Vận suy yếu sao?”
Lạc Nam cả kinh lên tiếng, không nghĩ đến Càn Quân Thánh Đế vậy mà nham hiểm đến như vậy, trước mặt vừa đồng ý thả người sau đó liền bất chấp truy sát.
“Hừ, làm chuyện mờ ám chỉ cần không lộ mặt là xong!” Nữ sát thủ nghiến răng ken két:
“Đến lúc đó không có bằng chứng, ai dám chất vấn một cường giả đứng đầu như hắn?”
“Vậy tính sao đây?” Sắc mặt Lạc Nam trở nên vô cùng khó coi.
Với tốc độ truy sát của Càn Quân Thánh Đế, e rằng mẫu thân của mình có đuổi đến cứu viện chỉ sợ cũng chậm trễ.
“Hừ, ở trong Thánh Cung có Càn Quân Phong Thiên Trận nên làm khó được ta, hiện tại trời cao mặc chim bay, xét về phương diện tốc độ ta chưa ngán Thánh Đế nào!” Nữ sát thủ ngạo nghễ nói.
“Vậy mau mang ta trốn đi!” Lạc Nam vui vẻ nói.
“Ai muốn mang theo ngươi?” Nữ sát thủ cười tủm tỉm: “Ngươi chỉ tổ làm vướng víu!”
Nói xong không đợi Lạc Nam phản ứng, nàng đã dùng sức vung tay hung hăng ném mạnh.
VÈO!
Lạc Nam chỉ cảm thấy bản thân mình như sắp tan xương nát thịt, lực ném của một vị cường giả khiến hắn bay như sao băng, cường độ và sức ép của tốc độ khủng bố mang lại thật sự đau đớn đến cực điểm.
Một vị Thánh Đế chỉ cần điểm đầu ngón tay đã đủ nghiền chết Nhập Thánh, huống hồ nàng còn dùng sức ném mạnh?
Nếu không phải y phục của hắn là Ngũ Tinh Thánh Bảo, e rằng thật sự đã bạo thể ngay khi vừa bị nàng ném đi nếu không kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân.
Bởi vì chưa bao giờ di động với tốc độ cao như thế, hắn thậm chí không kịp nhìn thấy tình cảnh xung quanh mình, chỉ loáng thoáng mơ hồ trông thấy thân ảnh của nữ sát thủ như hóa thành tàn ảnh tan biến tại chỗ.
Rõ ràng là nàng đã vội vàng chuồn đi, ỷ vào thân pháp cường đại muốn thoát khỏi nanh vuốt của Càn Quân Thánh Đế.
“Móa nó nữ nhân đáng ghét này!” Lạc Nam bực mình, trong lòng lo lắng không thôi:
“Chẳng may Càn Quân Thánh Đế muốn đuổi theo giết ta, làm sao ta có thể chạy trốn?”
Chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn cảm nhận được thân thể của mình liền rơi vào một vòng tay mềm mại êm ái, mùi hương dễ chịu lan tràn khắp mũi, toàn thân thư thái nói không nên lời.
“Xú tiểu tử, nhận bài học nhớ đời rồi chứ?”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Lạc Nam vội vàng mở mắt, phát hiện mình đã được mẫu thân Ninh Vô Song bế vào trong lòng.
“Mẫu thân, ngươi đến cứu ta sao?” Lạc Nam sung sướng đến cực điểm.
Cục diện tưởng chừng hung hiểm vạn phần không ngờ dễ dàng hóa giải như vậy.
“Cường độ không gian bên trong Quân Đô có trận pháp phong tỏa nên không thể xé rách, vốn ngay cả ta cũng khó mà đến kịp, cũng may nữ nhân kia đem ngươi ném về phía của ta!” Ninh Vô Song giải thích nói.
Lạc Nam thẫn thờ, không nghĩ đến nữ sát thủ vậy mà có ý định cứu mình, vừa rồi còn hiểu lầm mắng nàng một trận.
“Biết sợ chưa?” Ninh Vô Song duỗi ngón tay điểm vào cái trán hắn, hừ hừ nói:
“Nghe đồn ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy mà dùng mạng của mình để thế cho tiểu nha đầu Lôi Gia làm con tin!”
“Dù sao cũng tại nữ sát thủ hóa trang thành ta nên mới có cơ hội tiếp cận Giai Nghi, ta cũng nên chịu một phần trách nhiệm mà…” Lạc Nam nhếch miệng cười tủm tỉm:
“Huống hồ ta biết mẫu thân có lưu lại ấn ký trên người ta, sẽ không dễ dàng để ta gặp nguy hiểm!”
Thấy hù dọa Lạc Nam vô dụng, Ninh Vô Song dở khóc dở cười: “Tiểu tử thúi nhà ngươi bản lĩnh không lớn nhưng thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân cao minh vô cùng, thật tình không hiểu vì sao nữ sát thủ kia lại muốn cứu ngươi?”
“Đương nhiên là vì ta anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở rồi!” Lạc Nam kiêu ngạo vểnh mặt lên.
Ninh Vô Song thầm nghĩ khả năng cao là như vậy thật, bằng không thật sự khó giải thích được sát thủ lại chủ động ném Lạc Nam về phía nàng.
“Mẫu thân, sát thủ liệu có bị Càn Quân Thánh Đế đuổi kịp không?” Lạc Nam âm thầm lo lắng.
Nữ sát thủ đã cứu mạng của hắn, hắn cũng không muốn nàng xảy ra chuyện không may.
“Ta cũng không biết!” Ninh Vô Song lắc đầu:
“Trong lúc ta đón lấy ngươi thì bọn hắn đã dùng tốc độ khủng bố rời khỏi phạm vi Quân Đô, không thể nhìn thấy tình hình chiến đấu.”
Lạc Nam âm thầm thở dài, chỉ có thể chúc phúc cho nàng may mắn.
Bất quá vừa rồi nàng biểu lộ tự tin như vậy, nói không chừng thật sự có thể chạy trốn thành công.
“Hừ, thương thế trên người không để ý, còn muốn quan tâm đến nữ sát thủ?” Ninh Vô Song hung hăng cốc lên đầu hắn:
“Thật tình không biết kẻ chung thủy như phụ thân ngươi sao lại sinh ra tên tiểu tử tham hoa háo sắc như vậy!”
“Phụ thân cũng háo sắc nên mới có được mẫu thân nha, một mình mẫu thân đã sánh ngang ngàn vạn mỹ nhân trong thiên hạ.” Lạc Nam nịnh nọt vỗ mông ngựa, trong lòng thầm nghĩ do ta còn trí nhớ của kiếp trước chứ sao?
“Khanh khách!” Ninh Vô Song quả nhiên cười đến cực kỳ vui vẻ.
Nàng mang theo Lạc Nam trở về nhà.
Vừa vào trong phòng, Đại Kiều và Tiểu Kiều đã chuẩn bị sẵn một bồn tắm Dược Thủy lớn có công dụng trị thương, mùi hương của vô số dược liệu cao cấp thật sự làm mê đắm lòng người.
Ninh Vô Song đem Lạc Nam ném vào trong bồn, ra hiệu cho Đại Kiều và Tiểu Kiều chăm sóc hắn cho cẩn thận.
Lạc Nam nhanh chóng bị Đại Kiều và Tiểu Kiều lột cho trần như nhộng, bất quá có thủy dịch che đậy chỉ lộ từ phần ngực lên trên nên hắn cũng không quá ngại ngùng.
Chỉ có Đại Kiều và Tiểu Kiều là sắc mặt đỏ thẳm, cởi bỏ y phục để lộ hai bộ ngọc thể trần trụi mê người, các nàng cũng tiến vào bồn tắm để kỳ rửa, xoa nước thuốc lên các miệng vết thương của hắn.
“Hử?”
Ninh Vô Song đứng ở bên cạnh quan sát liền phát hiện chỗ kỳ lạ.
Các vết thương trên da thịt của Lạc Nam phục hồi cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến mức có những nơi Đại Kiều và Tiểu Kiều chưa kịp vuốt ve đã khép lại và sinh ra da thịt mới.
“Dù có Dược Thủy cao cấp cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được…” Ninh Vô Song liền tiến lên dùng tay sờ vào ngực của Lạc Nam kiểm tra.
Lạc Nam giật mình, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
Quả nhiên chỉ thấy Ninh Vô Song hai mắt sáng rực hẳn lên, khóe môi cong lên vui vẻ lớn tiếng nói:
“Nhi tử bảo bối, ngươi trở thành Nhập Thánh Thể Tu từ khi nào?”
Đại Kiều và Tiểu Kiều ở bên cạnh nghe vậy cũng tròn xoe hai mắt, không dám tin nhìn lấy Lạc Nam.
Lạc Nam âm thầm cười khổ, quả nhiên vẫn không thể che giấu được mẫu thân.
Việc hắn là Hồn Tu và Nguyên Tu cấp Nhập Thánh thì có thể dùng Bất Hủ Diễn Sinh Kinh phong tỏa đan điền, áp chế tu vi xuống để qua mặt nàng, ngay cả Chí Tôn cấp cường giả cũng đừng hòng nhìn thấu.
Nhưng cường độ của cơ thể là thứ trực tiếp biểu hiện ra ngoài, chỉ cần là người có kiến thức nhìn thấy tốc độ hắn khôi phục vết thương, dùng tay sờ vào da thịt là sẽ lập tức phát hiện.
Thể Tu là thứ không thể áp chế được như Hồn Tu và Nguyên Tu, huống hồ Ninh Vô Song còn là Thánh Đế, đích thân kiểm tra làm sao có thể không nhận ra được?
Trong suốt chín năm qua, Lạc Nam vẫn âm thầm sử dụng Bá Lực để rèn luyện cường độ cơ thể mình những lúc ở một mình trong phòng.
Lại thêm có tài nguyên cao cấp của Lạc Gia không ngừng bồi bổ, muốn không tiến bộ cũng khó.
Hắn đã khôi phục trở lại thành một vị Nhập Thánh Thể Tu.
Bất quá hắn đương nhiên không thể giải thích rõ ràng, chỉ đành giả ngu hỏi:
“Mẫu thân, ta thật sự là Thể Tu Nhập Thánh sao? Vì sao ta cũng không biết?”
Ninh Vô Song hưng phấn gật gật đầu, thay cả hắn giải thích nói: “Ta liền biết nam nhân của Lạc Gia chắc chắn không có kẻ yếu, chỉ là thiên phú của ngươi tập hợp ở phương diện Thể Tu mà thôi, là mẫu thân trước đây sơ suất nên không phát hiện, lại thêm nhiều tài nguyên cao cấp của Lạc Gia chúng ta bồi dưỡng vô tình giúp Thể Tu của ngươi phát triển vượt trội hơn so với Nguyên Tu và Hồn Tu!”
Tâm trạng của Ninh Vô Song lúc này rất là sung sướng, vốn tưởng nhi tử của mình thường thường không có gì đặc biệt, hiện tại đột ngột phát hiện thiên phú của hắn nằm ở cơ thể.
Có trách chỉ có thể trách các nàng trang bị những Pháp Bảo hộ thân cho hắn đến mức tận răng nên khả năng về Thể Tu gần như không có cơ hội thể hiện.
“Tốt quá rồi, từ nay về sau không ai dám xem nhẹ Tiểu Thiếu Chủ của chúng ta!” Đại Kiều và Tiểu Kiều cũng vui sướng nhoẻn miệng cười.
Các nàng không có kiến thức như Ninh Vô Song nên dù ở gần Lạc Nam nhiều nhất cũng chẳng phát hiện hắn là một vị Nhập Thánh Thể Tu.
Hiện nay mới biết được Tiểu Thiếu Chủ nhà mình là một thiên tài, chín tuổi tu vi Nhập Thánh Thể Tu đã là rất khá rồi.
“Không được! Tuyệt đối không được đem chuyện này nói ra ngoài!” Ninh Vô Song nghiêm mặt căn dặn:
“Đây sẽ là bí mật, cứ để cả thiên hạ này nghĩ hắn là phế vật!”
Nàng thừa đủ tài trí để nhận thức rằng thiên phú cao chỉ mang đến càng nhiều nguy hiểm hơn cho Lạc Nam mà thôi.
Không hề do dự, Ninh Vô Song liền điểm nhẹ hai ngón tay lên trán Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Thoáng chốc hai nữ đã hôn mê bất tỉnh.
“Mẫu thân làm gì thế?” Lạc Nam hơi lo lắng.
“Yên tâm đi, chỉ xóa trí nhớ của hai nàng mà thôi!” Ninh Vô Song hài lòng nhìn hắn nói:
“Từ bây giờ mẫu thân sẽ bí mật thu thập tài nguyên luyện thể cho ngươi sử dụng, chuyện lần này không thể để bất kỳ ai biết được, ngay cả tỷ tỷ và đại tẩu của ngươi, cứ tiếp tục mang danh phế vật… như vậy mới khiến cẩu Thánh Đế chủ quan!”
“Mẫu thân yên tâm, ta cũng không thích mang danh thiên tài!” Lạc Nam cười xấu xa.
“Tốt lắm, nghỉ ngơi cho tốt đi…” Ninh Vô Song xoa xoa đầu hắn, tâm trạng cực kỳ thoải mái rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Lạc Nam thầm nghĩ:
“Tuyệt đối không thể trị thương trước mặt cường giả có kiến thức, càng không được để bọn họ chạm vào cơ thể thêm một lần nào nữa…”
Hắn không muốn việc mình có “thiên phú” về phương diện Thể Tu bị bại lộ.
“Tiểu Thiếu Chủ, chúng ta vừa bị làm sao thế?” Đại Kiều và Tiểu Kiều mơ màng tỉnh lại.
“Có lẽ mùi của dược thủy dễ chịu quá khiến các nàng ngủ mê…” Lạc Nam mỉm cười nói:
“Mau xoa bóp cho ta!”
Hai tỷ muội ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay tinh xảo thướt tha lướt trên da thịt hắn.
Lạc Nam ngồi tựa lưng vào người của Đại Kiều, phía trước vùi mặt vào bầu sữa trắng nõn thơm ngát trinh nguyên của Tiểu Kiều đùa nghịch.
Hai nàng đều là mỹ nhân hiếm thấy, nếu không phải vì lời hứa với Hi Vũ thì có lẽ hắn đã không nhịn được xuống tay với Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Tuy mang theo tâm cảnh và trí nhớ của Nhất Thế Bá Chủ nhưng thân thể của hắn hiện tại thuộc về một thanh niên đang lớn huyết khí dương cương, có một ít thứ nếu không có tác hại gì cũng chẳng cần phải nhịn.
Mà lúc này Lạc Nam mới có thời gian kiểm tra vật phẩm mà mình đạt được ở Rương Đặc Biệt có màu bạch ngân.
Bên trong Không Gian Hệ Thống, hắn chứng kiến một khối ngọc bội đang nằm lơ lửng.
Ngọc bội có hình dạng bề ngoài cực kỳ quái dị, vậy mà tròn vo và đội lên như một cái bánh bao vậy.
Cảm thấy tò mò, Lạc Nam liền lấy ngọc bội ra, nhỏ máu vào tiếp nhận truyền thừa.
Rất nhanh liền có vô số thông tin và khẩu quyết tiến vào trong não, Lạc Nam sắc mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
“Tuyệt Thế Thần Thông – Trừng Mắt Mang Thai!”
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam nghe tên Thần Thông mà cảm thấy quái dị.
Theo sau đó, công dụng của Tuyệt Thế Thần Thông tiếp tục truyền tải.
Trừng Mắt Mang Thai là một môn Tuyệt Thế Thần Thông, nạn nhân một khi bị người thi triển trừng mắt nhìn sẽ lập tức trải qua giai đoạn mang thai của nữ nhân, từ ngày đầu tiên cho đến ngày lâm bồn, chín tháng mười ngày sẽ cấp tốc diễn biến trong khoảnh khắc, làm suy yếu chiến lực nạn nhân trên diện rộng, có tác dụng thay đổi cục diện chiến đấu.
Khóe miệng Lạc Nam giật giật, triệt để nắm giữ một môn Tuyệt Thế Thần Thông mới.
Lúc này hắn mới giật mình nhìn lại khối ngọc bội trên tay mình, thì ra hình dạng kỳ quái của nó không phải một cái bánh bao, mà ý nghĩa thật sự là cái bụng bầu phình to của nữ nhân.
Truyền thừa hoàn tất, ngọc bội cũng chậm rãi tan biến.
“Móa nó, kẻ nào sáng chế ra môn Thần Thông này đúng là hết nói nổi!” Lạc Nam bạo một câu thô tục, khóe miệng nhếch lên:
“Nhưng ta lại thích!”
“Công tử không cần kinh ngạc, Rương Đặc Biệt luôn chứa đựng vật phẩm đặc biệt, màu sắc của rương càng nổi bật chứng tỏ vật phẩm bên trong càng đặc biệt theo đúng cái tên của nó mà không phải là đẳng cấp càng cao…” Kim Nhi giải thích nói:
“Nếu bên trong chỉ chứa các vật phẩm bình thường, Rương Đặc Biệt còn ý nghĩa gì so với Vòng Quay Danh Vọng và Cửa Hàng May Mắn chứ?”
“Haha” Lạc Nam vui vẻ gật gù cười: “Không tệ, không tệ chút nào, xứng đáng để ta mạo hiểm tìm kiếm săn lùng từng chiếc rương!”
Trừng Mắt Mang Thai đã thay đổi khái niệm của hắn về Thần Thông bình thường, quả thật xứng với hai từ đặc biệt.
“Hiện tại ta chính là khắc tinh của mọi sinh linh, cách vạn dặm dùng ánh mắt khiến ngươi mang thai!” Lạc Nam hài hước thầm nghĩ.
Tâm trạng đang vui, hắn liền ôm eo Tiểu Kiều kéo đến sát bên cạnh mình, hôn nhẹ lên chiếc cổ thiên nga trắng ngần của nàng, trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, mở ra Vòng Quay Danh Vọng!”
KENG, Vòng Quay Danh Vọng mở ra.
Ô thứ nhất: Điểm Danh Vọng ngẫu nhiên trừ hoặc cộng.
Ô thứ hai: Mất lượt hoặc thêm lượt.
Ô thứ ba: Một lần triệu hoán ngẫu nhiên có thể ra bất cứ thứ gì, bất cứ đẳng cấp nào.
Xem đến đây Lạc Nam vô thức nuốt nước miếng, lần trước cũng nhờ cái ô này mà hắn triệu hoán ra quần lót của Diêu Quang Chí Tôn.
Ô thứ tư: Cấm Không Vương Phù – ngăn cấm tu sĩ cấp Thánh Vương ngự không phi hành.
Ô thứ năm: Hóa Hình Thánh Thảo, có công dụng giúp Yêu Thú từ Yêu Thánh Tướng trở xuống hóa hình thành nhân loại.
Lạc Nam âm thầm gật gù, quy tắc ở Nguyên Giới hà khắc hơn ở Tiểu Vũ Trụ.
Bất kể là Yêu Thú, Thần Thú, Thánh Thú hay Ma Thú gì đi chăng nữa thì phải đạt đến Thánh Tướng mới có thể hóa thành nhân loại.
Chúng nữ vì ở trong đan điền của Lạc Nam có Cấm Kỵ ngăn cách nên không bị ảnh hưởng, nếu các nàng xuất hiện ở bên ngoài sẽ phải hóa thành hình dạng bản thể, khi đột phá Yêu Thánh Tướng mới có thể trở thành đại mỹ nhân.
Gốc Hóa Hình Thánh Thảo sẽ đủ cho một vị thê tử sử dụng, tạm thời chưa có nhân tuyển.
Hắn tiếp tục quan sát hai cái ô còn lại.
Ô thứ sáu: Huyết Hoàng Chi Khí, là một trong các nguyên liệu quan trọng để ấp nở trứng của Quỷ Tộc.
Ô thứ bảy: Quyển trục Chí Tôn Bí Pháp – Ngụy Hồn Hư Trí Pháp, giúp người tu luyện ngụy tạo một linh hồn chứa đựng trí nhớ do chính mình nghĩ ra nhằm đánh lừa Chí Tôn cấp cường giả trở xuống thi triển sưu hồn, dò xét ký ức thật sự.
Xem đến đây, nụ cười trên môi Lạc Nam càng đậm, nhịp tim đập thình thịch.
Có quyển Chí Tôn Bí Pháp này, hắn cảm thấy mình có thể sẽ làm được rất nhiều chuyện…