Phần 171
Vẫn kích hoạt Thấu Thị Vạn Lý, Lạc Nam kết hợp vận dụng Xích Nha Hắc Ám, phóng thích vô số con quạ hòa mình vào bóng đêm tung bay khắp bốn phương tám hướng, đem những thứ mà chúng nó quan sát được truyền về đầu não của mình.
Lạc Nam một đường hành tẩu, vừa cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, vừa xử lý đại lượng thông tin mà Xích Nha Hắc Ám truyền lại.
Lúc này hắn có cảm giác như mình là con ếch vừa thoát khỏi miệng giếng, phạm vi của Táng Địa thật sự rộng quá mức tưởng tượng.
Mặc dù ở nơi này tốc độ của hắn còn bị không gian và trọng lực hạn chế, nhưng chỉ sau một phen di chuyển và thăm dò, hắn liền có thể khẳng định Táng Địa là vùng không gian lớn nhất mà hắn từng thấy, to hơn cả tiểu vũ trụ.
Thật khó có thể tin Táng Địa chỉ là một vùng đất phụ thuộc Nguyên Giới, vậy thì Nguyên Giới chân chính sẽ lớn đến mức độ nào? Có bao nhiêu thế lực, tồn tại bao nhiêu cường giả?
Xích Nha Hắc Ám số lượng rất nhiều, nhưng chúng nó vẫn chỉ mới do thám được một phần rất nhỏ của Táng Địa.
Thỉnh thoảng, Lạc Nam vẫn nhìn thấy vài khu Lăng Mộ như những quần thể kiến trúc cực kỳ hoành tráng, bia mộ có khắc họa rõ ràng các dòng chữ khí phách hiên ngang, uy nghiêm bá đạo.
“Thiên Thu Thánh Tôn chi mộ, chỉ một người duy nhất thông qua khảo nghiệm của bổn Tôn nhận được truyền thừa!”
“Đoạt Thiên Thánh Hoàng chi mộ, ngươi có bản lĩnh thì xông vào đây, truyền thừa của bổn Hoàng tùy ngươi đến lấy.”
“Hoàng Tuyền Thánh Đế chi mộ, cả đời trẫm không lọt mắt tên hậu bối nào, hy vọng sau khi trẫm ngã xuống, vô số năm sau sẽ có người xứng đáng trở thành đồ nhi của trẫm!”
Đây là những cường giả tâm cao khí ngạo, nghĩa bạc vân thiên, công khai mộ địa, công khai khiêu khích… chỉ hy vọng có người vượt qua được khảo nghiệm do mình lưu lại và tiếp nhận truyền thừa, trở thành một đời tân cường giả.
Mộ địa của những cường giả này thường được dựng lên ở các địa hình khí thế bàng bạc như cao sơn hùng vĩ, đại mạc mênh mông, hải dương vô tận…
Ngoài ra vẫn có không ít cường giả tính cách cổ quái quỷ dị, không thích đường đường chính chính bài trí mộ địa của mình một cách công khai, ngược lại cố tình ẩn giấu, thiết lập như bẫy rập để thế hệ sau xui xẻo rơi vào, nếu thông qua khảo nghiệm được trở thành truyền nhân, ngược lại thì chỉ có con đường chết.
Không ít Xích Nha Hắc Ám của Lạc Nam vô tình bay vào phạm vi của các lăng mộ bí ẩn như thế và bị nổ tung, chấn đến linh hồn của hắn đau nhức không nhẹ.
Chỉ cảm giác được một chút uy thế do Thánh Hoàng, Thánh Đế những cường giả lưu lại đã đủ để hắn kinh dị trong lòng, máu huyết cuồn cuộn.
Nếu là bình thường, Lạc Nam không hề ngại lấy tư cách của một tên hậu bối xông vào bên trong những lăng mộ này để tiếp nhận thử thách, xem thử mình có đủ tư cách tiếp nhận truyền thừa của bọn họ hay không.
Đáng tiếc hiện tại mục đích chính của hắn vẫn là cứu viện Vân Duyên Công Chúa, không dám đi vào lăng mộ… ngược lại hắn còn cố gắng né tránh vì sợ mất thời gian.
Qua đó có thể thấy các vị cường giả rất xem trọng việc tuyển chọn truyền nhân và đệ tử của mình, thà rằng chờ đợi vô số năm sau khi bản thân đã chết cũng hơn việc chọn đại một kẻ tạm bợ thừa hưởng…
Điều này càng chứng tỏ chất lượng các giai tầng ở Nguyên Giới là rất cao, thà rằng truyền thừa biến mất trong dòng sông lịch sử cũng hơn là rơi vào tay một kẻ thiếu bản lĩnh.
Khi Xích Nha Hắc Ám bay khắp nơi như vậy sẽ giúp Lạc Nam dễ dàng đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm tung tích Vân Duyên Công Chúa nhưng đồng thời cũng tạo nên những rủi ro nhất định.
Giống như lúc này đây, một tên thanh niên diện mục anh tuấn, khí thế lẫm liệt đang đạp trên một thanh Kiếm màu trắng phi hành giữa thiên không.
Đột nhiên hắn nhíu chân mày, ánh mắt như điện khóa chặt vào một vùng không gian.
Theo sau đó hắn nâng lên ngón tay điểm vào.
KENG!
Một luồng Kiếm Khí sắc bén từ đầu ngón tay xuyên phá bắn tung bóng tối, lộ diện thân ảnh của một con Xích Nha Hắc Ám.
Nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu của nó, tên thanh niên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, mở miệng quát lạnh:
“Kẻ nào dám dùng Dị Hắc Ám theo dõi ta?”
Lén nhìn trộm tung tích của người khác là hành vi đại kỵ bên trong giới tu luyện, cho nên đối với sự giận dữ của thanh niên Lạc Nam cũng có thể lý giải.
“Ta không có địch ý, chỉ tình cờ gặp đạo hữu mà thôi!”
Hắn cũng không có ý định gây sự, động ý niệm để Xích Nha Hắc Ám đang ở gần tên thanh niên truyền đạt thiện ý, sau đó để nó bay đi.
“Muốn chạy? Để ta xem ngươi rốt cuộc là kẻ nào!”
Nào ngờ thanh niên cười lạnh một tiếng, nhìn xuống thanh Kiếm dưới chân mình ra hiệu.
Trên thân kiếm màu trắng bỗng nhiên hiện ra hình ảnh của một khuôn mặt người vô cùng quỷ dị.
Mặt người há miệng, Xích Nha Hắc Ám liền bị lực hút của nó cắn nuốt vào bên trong.
Mặt người biểu lộ suy tư như đang ngấu nghiến và cảm ứng.
Sau đó mặt người trên thân kiếm hướng về phía thanh niên gật đầu, biểu lộ cực kỳ hung ác.
VÈO!
Theo một tiếng xé gió, thanh Kiếm mang theo thanh niên điên cuồng hướng về phía vị trí của Lạc Nam lao đến.
Lạc Nam giật mình, không tưởng tượng nổi thanh kiếm quái quỷ kia có thể dựa vào lực lượng của Xích Nha Hắc Ám mà tìm ra được vị trí của mình dù đôi bên cách nhau rất xa.
Để khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, Lạc Nam nhanh chóng thi triển thân pháp chạy về một hướng khác biệt.
KENG!
Nhưng mà không được bao lâu sau đã có tiếng kiếm ngân chấn thiên truyền đến, bóng dáng tên thanh niên ngự kiếm phi hành đã như sao băng tiếp cận.
“Chính là hắn!” Mặt người trên thanh kiếm dùng ánh mắt khóa chặt Lạc Nam nói.
Thanh niên đạt được đáp án không nói thêm lời nào, mười ngón tay chỉ về phía Lạc Nam.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Mười luồng Kiếm Khí từ đầu ngón tay ẩn chứa Kiếm Vực cường đại phô thiên cái địa bắn đến, mỗi một luồng Kiếm Khí lại ẩn chứa sức mạnh của Thánh Giả Sơ Kỳ.
“Khá lắm!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, vậy mà đụng phải Thánh Giả.
Nhập Thánh và Thánh Giả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Lạc Nam đã nhiều lần dễ dàng đè Nhập Thánh ra đánh nhưng chưa từng đối đầu với Thánh Giả bao giờ.
Bất quá đối phương đã đánh đến tận cửa, hắn cũng không thể nhân từ nương tay.
Dựa vào biểu hiện của tên thanh niên này, rõ ràng là một kẻ không thèm nói đạo lý, chỉ có thể hiện ra thực lực mới có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục.
Đối mặt Kiếm Khí như đạn của đối phương, Lạc Nam cũng không chịu thua kém, Hồng Hoang Ma Văn hiện diện trên đôi bàn tay, điểm ra mười luồng Xuyên Tinh Chỉ do Bá Lực ngưng thành.
Bên trên Xuyên Tinh Chỉ còn có sóng xung kích do Oanh Thiên Tổ Phù gia cố, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Kiếm Khí và Xuyên Tinh Chỉ nổ tung giữa không trung, tuy thanh niên sở hữu Kiếm Vực và Thánh Giả Lực nhưng Bá Lực kết hợp Hồng Hoang Ma Văn và Oanh Thiên Tổ Phù của Lạc Nam cũng chẳng phải dạng vừa.
“Hả? Kẻ này chỉ là một Thiên Đế, làm sao có thể?” Cái khuôn mặt trên thân kiếm không dám tin hét ầm lên.
Vừa rồi khi chủ nhân của nó cùng Lạc Nam giao thủ, nó đã cảm ứng được lực lượng của Lạc Nam tuy hỗn tạp nhiều loại Dị Thuộc Tính nhưng tuyệt đối vẫn chưa trở thành Thánh Lực.
Điều này chứng tỏ Lạc Nam vẫn là Thiên Đế, nhưng điều này làm sao có thể?
Một Thiên Đế cỏn con, là hạng vô danh tiểu tốt lại dám lẻn vào Táng Địa, hơn nữa còn có chiến lực không tệ như vậy?
Thanh niên sắc mặt tái xanh, việc hắn không thể giết chết Thiên Đế trong một chiêu quả thật là sỉ nhục.
Lửa giận dâng lên trong lòng, thanh niên nâng tay.
Kiếm dưới chân bay lên được hắn nắm lấy.
KENG!
Kiếm khí trùng thiên, sau lưng thanh niên xuất hiện một cái mặt người khổng lồ hết sức dữ tợn.
Chính là hiện diện của khuôn mặt bên trên thanh kiếm.
Uy thế của một kiện Ngũ Tinh Thánh Khí ầm ầm phát ra.
Thanh kiếm này có tên là Oán Linh Kiếm, trong thân kiếm phong ấn một linh hồn oán hận của Thánh Tướng cấp cường giả.
Vì vậy mà lúc này đây khi cầm Oán Linh Kiếm trong tay, thanh niên vậy mà có thể vận dụng một phần Thánh Tướng Lực ngưng thành Kiếm Khí, đồng thời Sát Vực của hắn cũng điên cuồng tăng cao đạt đến 10 tầng.
Kết hợp với cửu tầng Kiếm Vực, hai luồng Vực cực mạnh bao phủ xung quanh người thanh niên, sau đó dung hợp vào một nhát chém.
“Kiếm Tướng Trảm!”
Thanh niên gào thét, sắc mặt ngạo nghễ tung kiếm chém ra, tự tin một kiếm này sẽ diệt được con kiến hôi Lạc Nam.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến thanh niên có cảm giác như bản thân đang nằm mộng.
KENG!
Một luồng hồng quang chói lọi đập vào tầm mắt hòa cùng tiếng Kiếm ngâm bề nghễ đến cực điểm ngân vang.
Lạc Hồng Kiếm vừa ra, uy áp như sóng thần hàng lâm mà xuống.
RỐNG!
Oán Linh Kiếm hoảng sợ gào thét, sức mạnh suy giảm đến tận mấy phần.
Cùng thời điểm Kiếm Vực của Lạc Nam ầm ầm phát ra, kết hợp với Kiếm Vực của Lạc Hồng Kiếm ngưng kết thành Kiếm Khí.
Cánh tay cầm kiếm của Lạc Nam bao trùm vảy Nghịch Long gia tăng lực lượng, Bát Môn Độn Giáp mở ra, Long Văn và Ma Văn hòa vào thân kiếm.
Sức mạnh của Oanh Thiên Tổ Phù, 17 cái hành tinh cùng lúc bạo phát.
Nếu thanh niên thích mọi thứ dung nhập vào một nhát chém thì Lạc Nam cũng xin chiều.
Hư ảnh địa ngục sụp đổ hiện ra sau lưng hắn.
Bạo Ngục Trảm!
Thanh niên sắc mặt đột biến, muốn thu tay lại đã không còn kịp nữa.
ĐÙNG!
Oán Linh Kiếm cùng Lạc Hồng Kiếm điên cuồng trảm thẳng vào nhau.
RĂNG RẮC…
“KHÔNG…”
Oán Linh Thánh Tướng gào thét tuyệt vọng và đau đớn, vô số vết rạn như mạn nhện nứt ra trên thân kiếm.
PHỐC!
Đôi tay người thanh niên bạo liệt, thanh kiếm yêu thích nhất nổ tung thành từng mảnh.
Hắn như diều đứt dây thổ huyết bay ngược, toàn thân máu me đầm đìa, chật vật đến cực điểm, làm sao còn bộ dạng hùng hùng hổ hổ như lúc ban đầu?
“CHẾT!”
Vô cùng đột ngột, khuôn mặt của Oán Linh Thánh Tướng như lệ quỷ từ trong đám khói bụi bay về phía Lạc Nam, dốc hết tất cả Hồn Lực cuối cùng oanh tạc vào cơ thể hắn.
BÙM!
Oán Linh Thánh Tướng cùng thân thể Lạc Nam nổ tung, nhìn qua y hệt đồng quy vu tận.
“HAHAHA, chết tốt lắm, chết đi tên súc sinh!” Thanh niên thấy cảnh này sắc mặt oán độc ngửa đầu cười to.
Nhưng mà rất nhanh nụ cười dữ tợn trên mặt hắn đã cứng ngắc lại.
Chẳng biết từ bao giờ, lưỡi kiếm Lạc Hồng đã nặng nề đè trên vai hắn, lưỡi kiếm kề sát cổ hắn.
Lạc Nam toàn thân hoàn hảo vô hại hiện ra, bình thản cất giọng nói:
“So với đám người Bất Khương, ngươi vẫn còn kém lắm!”
Tuy tu vi của thanh niên này đạt đến Thánh Giả nhưng thủ đoạn và chiến lực còn kém hơn cả Bất Khương ở mức Nhập Thánh.
Bất Khương là Thiên Địa Sủng Nhi Bất Tử Tộc, có Quy Kiếm Tổ Phù, có các loại Thế hùng mạnh, có rất nhiều ngọc bội ẩn chứa Thánh Vương Lực.
Rõ ràng nếu để Bất Khương trở về Nguyên Giới, ở trạng thái toàn thịnh thì chiến lực của hắn chắc chắn kinh thiên động địa, Lạc Nam gặp phải cũng chỉ có thể co chân lên cổ mà chạy trốn.
Nhưng dù là bị áp chế ở mức Nhập Thánh thì tồn tại như Bất Khương vẫn mạnh hơn tên thanh niên này rất nhiều.
Lạc Nam dám cam đoan Bất Khương có thể vượt cấp chiến đấu giết chết vài kẻ như tên thanh niên này.
Thế nên ngay cả Bất Khương cũng không làm gì được Lạc Nam, một tên thanh niên Thánh Giả có một ít tiểu thủ đoạn lại muốn lấy mạng hắn?
Thật là buồn cười.
“Làm sao có thể? Ngươi rõ ràng đã cùng Oán Linh Thánh Tướng đồng quy vu…” Thanh niên chưa nói hết câu liền đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ở phía trước mặt, những luồng hắc ám rối loạn chia năm xẻ bảy, dựa vào khí tức quen thuộc thì những luồng hắc ám này chính là của Lạc Nam.
Hình Nhân Hắc Ám.
Thứ vừa rồi đồng quy vu tận với Oán Linh Thánh Tướng là Hình Nhân Hắc Ám.
Loại Dị Hắc Ám này tuy không thể giúp chủ nhân trở nên cường đại và gia tăng chiến lực, nhưng nó lại là con bài nhiều lần giúp Lạc Nam chuyển nguy thành an, tiêu hao thủ đoạn nguy hiểm của đối thủ.
Nhận ra được điều đó, người thanh niên run giọng quát:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Thế gian này làm sao sẽ có Thiên Đế cường đại như ngươi?”
“Thứ ngươi không biết vẫn còn rất nhiều!” Lạc Nam cười nhạt:
“Tuy nhiên ta không rảnh giải thích cho ngươi, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là giao ra linh hồn bổn nguyên, hai chính là chết!”
“Ngươi dám?” Thanh niên phẫn nộ quát lớn:
“Ta chính là đệ tử tinh anh của Oán Kiếm Tôn Gia, ngươi lại dám uy hiếp ta?”
“Oán Kiếm Tôn Gia? Thứ đồ gì?” Lạc Nam ra vẻ khinh thường.
“Khốn nạn, đó chính là Thánh Tôn cấp thế lực, ngươi tuyệt đối không biết sự đáng sợ của nó!” Thanh niên cố gắng giữ sự trấn định.
“Chỉ là Thánh Tôn?” Lạc Nam càng là bĩu môi: “Có lợi hại bằng Bất Tử Tộc không?”
“Ngươi!” Thanh niên sắc mặt rốt cuộc hiện lên vẻ hoảng sợ, lời nói run lẩy bẩy:
“Ngươi là người của Bất Tử Tộc sao? Nếu thật là như vậy thì ta xin đầu hàng, đồng ý giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên!”
Hiển nhiên danh tiếng của Bất Tử Tộc tại thế giới này cực kỳ khủng khiếp, chỉ riêng cái tên của nó cũng khiến một vị đệ tử tinh anh của Thánh Tôn Thế Lực phải cun cút như chó quẩy đuôi.
Bất quá trong mắt thanh niên lại hiện lên một chút nghi ngờ.
Nghe đồn Bất Tử Tộc bẩm sinh dung mạo bình thường, làn da trắng bệch như bị khô máu, làm sao sẽ có bề ngoài bất phàm như Lạc Nam?
Thanh niên thừa nhận ban đầu bởi vì có phần đố kỵ dung mạo của Lạc Nam nên mới kiên quyết hạ sát thủ.
PHỐC!
Một cột máu phóng lên tận trời, lưỡi kiếm Lạc Hồng quét ngang.
Thanh niên trợn tròn cả hai mắt, đầu lâu bay lên, Linh Hồn bị Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn trắng trợn cướp đoạt.
Trước khi chết hắn vẫn không tin Lạc Nam sẽ ra tay đột ngột đến như vậy.
Rõ ràng vừa rồi còn cho hắn cơ hội lựa chọn đầu hàng để đổi lấy sự sống.
Hắn không biết rằng việc mình biểu lộ run sợ trước Bất Tử Tộc đã khiến Lạc Nam quyết định giết hắn.
Dù là tạm thời thu phục, Lạc Nam cũng không cho phép thuộc hạ của mình sợ hãi Bất Tử Tộc.
Tên thanh niên này không đủ tư cách để làm thuộc hạ cho hắn, tuy rằng có là Thánh Giả.
Ở khoảnh khắc này, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn rốt cuộc vượt qua phạm trù Đế Cấp, chính thức đạt đến Nhất Tinh Thánh Bảo.
Hiển nhiên Linh Hồn Thánh Giả của tên thanh niên cung cấp không ít Hồn Lực để nó nâng cấp.
Sắc mặt Lạc Nam thoáng chốc trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Bởi vì từ trong trí nhớ của thanh niên, hắn vô tình phát hiện tin tức liên quan đến Vân Duyên Công Chúa.
Còn là tin cực xấu…