Phần 137
Mặc dù là Bất Tử Tộc không thể giết chết, nhưng thân là Nhập Thánh Cảnh cấp cường giả lại bị một nữ nhân tu vi Thiên Đế đánh trực diện cho tan thành tro bụi, nam tử trung niên vẫn phẫn nộ ngút trời.
Không còn tâm tình đùa giỡn, hắn muốn giết chết mấy nữ nhân này một cách triệt để, ăn thịt các nàng, uống máu các nàng để thỏa mãn cơn giận trong lòng.
Thịt của Phượng Hoàng biến dị đủ tư cách để Thiên Địa Sủng Nhi như hắn thưởng thức.
Chứng kiến vẻ mặt phát điên của kẻ địch, Phượng Tịch Y cùng Phượng Cửu Huyền trong lòng siết chặt, một ý niệm sinh ra.
Đó là các nàng cũng có thể đánh bại Nhập Thánh Cảnh.
Việc Phượng Nghi thành công thiêu đốt nam tử này chứng tỏ đã vượt cấp chiến đấu, nếu như hắn không phải là Bất Tử Tộc mà chỉ là một Nhập Thánh Cảnh thông thường, tình huống vừa rồi đã đủ để giết chết hắn.
Nghĩ đến đây, các nàng cùng nhau lấy ra Bất Tử Dịch Thủy uống vào trong miệng.
Thoáng chốc, tất cả thương thế nhanh chóng phục hồi.
Ba nữ khí thế đằng đằng đứng lên, chiến ý ngút trời xuất hiện bên trong ánh mắt.
Đều là tồn tại thiên chi kiêu nữ, trong từ điển của các nàng không có từ ngữ bỏ cuộc.
“Quả nhiên là thứ nước tạo thành từ lá cây của Bất Tử Thụ!” Nam tử trên mặt hiện lên vẻ tham lam chưa từng có, liếm liếm khóe môi.
Lần này tông chủ giao nhiệm vụ cho hắn là đề cao Bất Tử Thụ lên hàng đầu.
Thậm chí có thể không cướp được tiểu vũ trụ này nhưng Bất Tử Thụ chắc chắn phải lấy cho bằng được.
“Toàn quân trở về Tiên Ma Vực, chúng ta sẽ cầm chân hắn!” Phượng Nghi hướng về phía quân đội dưới trướng cao giọng hạ lệnh.
Các nàng đã có kế sách ứng đối với kẻ địch này.
Chỉ cần cố gắng câu kéo thời gian quấn lấy hắn để Phượng Hoàng Quân thành công rút lui, khi đó các nàng sẽ lập tức thông qua Lệnh Bài Truyền Tống trở về trong Cung Đình Thụ.
Hiểu được ý của Tộc Trưởng, toàn bộ Phượng Hoàng Quân mặc dù không cam lòng nhưng vẫn điên cuồng rút lui.
Bởi tất cả đều hiểu rằng ở lại chỉ làm vướng víu, ngoài ra không thể giúp ích được gì.
“Chạy? Các ngươi chạy được sao?”
Nhận thấy ý đồ của Phượng Hoàng Quân, nam tử cười lạnh một tiếng.
Chỉ thấy hắn phất óng tay áo.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian mênh mông chấn động, một kiện đồ vật như lưới đánh cá được vung ra, tầng tầng lớp lớp hòa vào không gian.
Chỉ thoáng chốc, một tấm rào chắn vô hình bao phủ phạm vi vạn dặm, không để bất kỳ ai ở bên trong trốn chạy.
Hiển nhiên đó lại là một kiện Thánh Cấp Pháp Bảo.
Bất Tử Chí Tông là thế lực cường đại vô cùng có uy danh hiển hách khắp Nguyên Giới, làm sao thiếu thốn cái gọi là Thánh Cấp Pháp Bảo?
Hàng vạn Phượng Hoàng ngưng tụ thế công đánh vào tấm lưới, đáng tiếc tất cả đều bị chặn đứng.
“Vô ích thôi, tấm lưới có thể phong tỏa không gian, ngăn chặn công kích của cả Thánh Giả, các ngươi cố gắng cũng vô dụng!” Nam tử cười lạnh một tiếng.
“Thật vậy sao?”
Có âm thanh chế nhạo từ bên ngoài truyền vào.
Theo sau đó, một đôi bàn tay trắng nõn nà như ngọc, từng đầu ngón tay bao phủ Không Gian Chi Lực tinh khiết đến cực hạn chậm rãi tác động lên mảnh lưới, đem nó kéo căng.
Trong ánh mắt không dám tin của nam tử, tấm lưới tưởng như gắn kết chặt chẽ với không gian bị tách ra, lộ ra một khe hở.
Từ trong khe hở, thân ảnh Lạc Kỳ Nam toàn thân áo trắng, tuyệt đại vô song chậm rãi bước vào.
Với người sở hữu Thời Không Thánh Thể như nàng, dù là Thánh Cấp Pháp Bảo cũng không thể tạo nên khái niệm phong tỏa không gian được.
“Nữ nhân này…”
Chứng kiến bộ dạng của Lạc Kỳ Nam, toàn thân nam tử chấn động, đáy mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Hắn chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp đến mức như vậy.
“Kỳ Nam!” Phượng Nghi, Phượng Tịch Y chúng nữ vội vàng tiến đến, lo lắng kéo lấy tay nàng:
“Kẻ này rất cường đại, ngươi đến đây làm gì?”
Lạc Kỳ Nam nhoẻn miệng nở nụ cười:
“Các dì yên tâm đi! Baba vừa truyền âm cho ta, hắn nói Nhập Thánh Cảnh không đáng phải sợ!”
“Nhưng mà…” Phượng Cửu Huyền vẫn còn chút lo lắng.
Nếu vì Phượng Hoàng Tộc mà Lạc Kỳ Nam xảy ra vấn đề gì, các nàng không có mặt mũi để nhìn Lạc Nam nữa.
“Baba ngay cả Đại Thánh cũng từng đấu rồi!” Lạc Kỳ Nam nhếch môi cười khẽ:
“Ta là nữ nhi của hắn, chẳng lẽ Nhập Thánh cũng không đánh được sao?”
“Hừ, khẩu khí thật lớn!” Nam tử nghe vậy càng thêm phẫn nộ, hiển nhiên không cho rằng lời của nàng là đúng.
Lạc Kỳ Nam không thèm để ý đến hắn, ngược lại phất tay.
VÙ VÙ VÙ…
Ngũ Sắc Giới hiện ra, đem toàn bộ Phượng Hoàng Quân thu vào.
Nhìn thấy cảnh này Phượng Nghi ba người thở phào nhẹ nhõm.
Các nàng lo nhất chính là Phượng Hoàng Quân, hiện tại mối lo lắng không còn, dù đánh không lại kẻ thù cũng có thể an tâm chạy trốn.
“Hiện tại, bốn người chúng ta đánh một người!” Phượng Tịch Y cùng Phượng Nghi khôi phục sự tự tin.
Ba vị Phượng Hoàng cường giả liên thủ cùng Lạc Kỳ Nam, đem nam tử vây vào trung tâm.
Trên làn da trắng nõn nà bên cánh tay phải của Lạc Kỳ Nam, từng luồng Nghịch Long Văn hắc tử hiện lên.
Trái ngược với đó, bên làn da trắng nõn nơi cánh tay trái của nàng, từng luồng văn tự màu hoàng kim chói lọi cũng dần dần xuất hiện.
Một cổ khí thế thần bí, uy nghiêm khó thể hình dung từ trong đôi mắt ngọc ngà của nàng lấp lóe.
“Các ngươi thật can đảm!”
Chứng kiến bốn nữ nhân dám có ý định vây công mình, nam tử chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy.
Cảm giác từ người đi săn bị hoán đổi thành con mồi khiến một kẻ có thân phận cao quý như hắn cực độ khó chịu.
Hắn thề, mình phải gặm lấy từng khối thịt trên người các nàng.
Thánh Phong Phiến trong tay siết chặt.