Phần 134
Nổi danh sánh ngang Hỏa Kỳ Lân, Kim Ô các tộc tinh thông lão luyện khả năng thao túng Hỏa Diễm, nhưng ngày hôm nay Chu Tước Tộc thật sự lâm vào tình trạng khó khăn khi phải đối đầu với chính thuộc tính mà mình mạnh nhất.
Bởi đối thủ của Chu Tước Tộc lúc này là Hỏa Kỵ Quân và Nhân Yêu Quân do Viêm Miên Châu và Nhân Kê thống lĩnh.
Hỏa Kỵ Quân với Đế binh Chiến Hỏa Kỳ, hóa thành một lá cờ rực lửa tung bay trong gió, Chiến ý hừng hực tăng phúc cho toàn quân, gia tăng sức chiến đấu, uy thế hùng mạnh.
Nhân Yêu Quân với Đế binh Hỏa Thiên Sơn là một ngọn núi lửa khổng lồ uy nga sừng sững tọa trấn, miệng núi lửa liên tục bắn ra vô số dung nham bùng cháy về phía kẻ thù, quấy rối Phần Thiên Tước Quân của Chu Tước Tộc vô cùng chật vật.
Tuy nhiên Chu Tước Tộc cũng là chủng tộc với nội tình mạnh mẽ, bọn hắn cũng điều động hai kiện Đế Binh nhằm chống lại Chiến Hỏa Kỳ và Hỏa Thiên Sơn.
Bất quá điều khiến Chu Tước Tộc đau đầu không phải là hai kiện Đế Binh, mà chính là sự vượt trội về chiến lực của những cường giả cao cấp.
Các trưởng lão của Chu Tước Tộc khi gặp phải những trưởng lão của Vạn Yêu Quân và Hỏa Kỵ Quân liên thủ thật sự hoàn toàn lâm vào thế hạ phong.
Phó Tướng Viêm Minh của Hỏa Kỵ Quân độc chiến Phó Tộc Trưởng.
Đại tướng Nhân Kê và Viêm Miên Châu liên hợp đánh cho Chu Tước Tộc Trưởng thở không ra hơi.
Nhân Kê là truyền nhân của Dậu Kê, lại được Lạc Nam bồi dưỡng nên chiến lực không cần phải nói.
Viêm Miên Châu thân mang 16 loại Dị Hỏa, toàn bộ Dị Hỏa dung hợp uy thế mạnh hơn Chu Tước Thánh Hỏa của Chu Tước Tộc Trưởng quá nhiều.
Thật sự là thế không thể đỡ.
Nhân Kê phóng lên thiên không, vầng thái dương cự đại xuất hiện sau lưng hắn, tiếng gà gáy vang trời, một cước dũng mãnh đạp xuống.
Viêm Miên Châu kỵ trên Hỏa Mã tạo thành từ Dị Hỏa, tay cầm Hỏa Trọng Thước, sức mạnh 16 loại Dị Hỏa cuồn cuộn như hồng, trấn áp trực diện.
Chu Tước Tộc Trưởng cắn răng, xuất sử Chu Tước Phần Thiên Trận nghênh đón, vô cùng vô tận Chu Tước Thánh Hỏa ngưng tụ thành một đại trận có thể thiêu thiên phần địa.
RĂNG RẮC…
Nhưng đứng trước thế công của hai cường giả mạnh mẽ không kém gì mình, Chu Tước Phần Thiên Trận ầm ầm sụp đổ, thế công của Viêm Miên Châu và Nhân Kê nện thẳng vào cơ thể hắn.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đôi cánh của Chu Tước Tộc Trưởng nát bấy, khí thế suy nhược bay ngược ra ngoài.
Viêm Miên Châu tóc dài tung bay, ngang dọc sa trường, Hỏa Trọng Thước đè nặng lên cổ Chu Tước Tộc Trưởng, giọng điệu nghiêm nghị:
“Đầu hàng đi! Ngươi không còn cơ hội!”
Bên tai nghe thấy âm thanh rên rỉ đầy đau đớn của Phần Thiên Tước Quân trước sự cường thịnh của Hỏa Kỵ Quân và Nhân Yêu Quân nghiền ép, trước mắt chứng kiến thảm trạng của Chu Tước Tộc.
Truyền Âm Ngọc cầu cứu Long Ngạo Thiên không được hồi đáp.
Chu Tước Tộc Trưởng cười khổ trong lòng, biết đại thế đã mất, đây có lẽ là thời đại của Nghịch Long.
Thân là tộc trưởng của một tộc, hắn có trách nhiệm phải bảo tồn được truyền thừa, để tộc quần tiếp tục kéo dài trong dòng sông lịch sử, không thể vì mặt mũi hay thể diện mà thà chết không phục để kéo theo cả tộc chôn cùng.
Nghĩ đến đây, Chu Tước Tộc Trưởng hít sâu một hơi, nặng nề mở miệng:
“Ta quy…”
PHỐC!
Chưa kịp nói hết câu, thân thể và cả linh hồn của hắn bất chợt nổ tung thành cặn bả trong ánh mắt co rút lại của toàn trường.
Máu tươi vươn vãi lên người Viêm Miên Châu, Dị Hỏa của nàng hừng hực thiêu đốt tất cả, hai mắt như điện nhìn xung quanh, giọng điệu thánh thót quát:
“Là kẻ nào vừa ra tay?”
Đột ngột trong lòng nàng dâng lên báo động cực kỳ mãnh liệt, cảm giác nguy hiểm như chưa từng có.
HỰ…
Chưa kịp phản ứng, một cổ lực lượng cực đại không cách nào để hình dung mà xuống trấn lên cơ thể nàng.
ẦM ẦM ẦM!
Thân thể Viêm Miên Châu hóa thành vô số ngọn lửa phân tán khắp nơi, thành công né tránh một đòn chí mạng.
Hỏa diễm ngưng tụ, một lần nữa nàng lại hiện ra, sắc mặt nặng nề nhìn người vừa xuất thủ.
Đó là một tên nam tử giống nhân loại mặc áo bào, làn da tái nhợt nhưng nụ cười trên miệng lại cực kỳ âm u quỷ dị.
Thấy nàng thành công thoát khỏi một kích chí mạng của mình, nam tử nhếch miệng cười khoái trá:
“Không tệ lắm, khả năng vừa rồi là của một loại Dị Hỏa phải không?”
“Chết!” Nhân Kê từ phía sau lao đến, lực lượng dồn vào đôi chân, từ trên không đạp thẳng xuống đầu tên nam tử.
PHỐC!
Chân của Nhân Kê thành công đâm thủng đầu nam tử.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cái đầu nam tử lại phục hồi nguyên trạng, bàn tay chụp lấy cổ chân Nhân Kê.
Răng rắc!
Chỉ nhẹ nhàng một cú bóp, toàn bộ hai chân nhân kê hóa thành thịt vụn, xương cốt bên trong nát bấy thành bụi phấn.
“AAAAA” Nhân Kê đau đớn tê tâm liệt phế gào thét.
ẦM!
Hỏa Thiên Sơn thấy chủ nhân bị thương liền hung hăng lao đến, trấn áp xuống đầu tên nam tử.
“Rác rưởi!” Nam tử khinh thường cười nhạt.
Áo bào nhẹ phất, một cổ Thánh Uy phô thiên cái địa đàn áp mà ra, quét lên Hỏa Thiên Sơn đang trấn xuống.
Động tác nhìn thì cực kỳ đơn giản nhưng đã đem Đế Binh khổng lồ như Hỏa Thiên Sơ đánh bay.
ĐÙNG!
Vừa bị hất lên, Hỏa Thiên Sơn đã nát bấy thành mảnh nhỏ.
“Không!” Nhân Kê không cam lòng gào thét, đó là pháp bảo mà chủ công ban cho Nhân Yêu Quân, hiện tại bị kẻ thù phá diệt, hắn làm sao còn mặt mũi nhìn chủ công?
“Đừng để ý nữa, hiện tại phải trốn!” Viêm Miên Châu sắc mặt nghiêm túc cực độ:
“Đế Binh dễ dàng bị hủy, đối thủ của chúng ta là nhân vật cấp Thánh!”
“Kiến thức không tệ lắm!” Nam tử hài hước cười, bàn tay thản nhiên vồ về phía nàng.
VÙ VÙ VÙ…
Trong thoáng chốc, Viêm Miên Châu hoảng sợ nhìn thấy 18 tầng Sát Vực vây quanh cơ thể mình, ngăn cản không cho mình động đậy dù chỉ một đầu ngón tay.
Ở trước mặt tên nam tử này, nàng cảm nhận được mình nhỏ yếu đến đáng thương hại.
Nhưng thân là nữ tướng của Hỏa Kỵ Quân, nàng tuyệt đối không cho phép mình đầu hàng.
“Dịch Không Hỏa!”
Vận dụng một loại Dị Hỏa, cơ thể Viêm Miên Châu liền biến mất tại chỗ, dịch chuyển đến một ngọn lửa đang thiêu đốt ở khoảng cách xa.
Dịch Không Hỏa là Dị Hỏa cho phép chủ nhân dịch chuyển không gian đến địa phương có lửa đang thiêu đốt.
Khắp chiến trường này đều là lửa, Dịch Không Hỏa của Viêm Miên Châu phát huy đại lượng tác dụng.
Nàng lấy ra Truyền Âm Ngọc, hớt ha hớt hãi báo tin:
“Cầu chi viện, Thánh Cấp cường giả đang ở…”
PHỐC!
Nam tử kia lẳng lặng xuất hiện trước mặt nàng, một trảo xuyên thủng lồng ngực của Viêm Miên Châu.
Một tay hắn xách Nhân Kê đã hôn mê bất tỉnh như xách cổ gà, một tay hắn bóp lấy trái tim của Viêm Miên Châu khiến nàng không ngừng thổ huyết.
“Buông ra tướng quân của chúng ta!” Chúng trưởng lão hai quân quá đỗi hoảng sợ.
“Mau thả tỷ tỷ!” Viêm Minh phẫn hận gào rống.
Tất cả điên cuồng lao đến tên nam tử.
“Một lũ kiến!” Nam tử lười nói nhảm, 18 tầng Sát Vực ngưng tụ vào quyền đầu đấm ra.
ĐÙNG!
Tinh không sụp đổ, vài vị trưởng lão Vạn Yêu Quân hóa thành tro bụi.
RĂNG RẮC!
Trọng Thước của Viêm Minh vỡ nát, cơ thể hắn bay ngược giữa tinh không, đụng nát vài cái hành tinh rồi hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng như vậy khiến cả tam quân tê dại cả da đầu, ngơ ngác nhìn lấy tên nam tử.
Đây rốt cuộc là lực lượng gì? Đâu rốt cuộc là sự khủng bố gì?
Vì sao Thiên Đế lại nhỏ yếu như con kiến hôi ở trong tay của hắn?
“Nhìn cái gì?” Nam tử đưa mắt nhìn lấy tam quân, giọng điệu bình thản như không:
“Được vinh hạnh nhìn thấy ta, đám sinh linh hèn mọn các ngươi chết cũng mãn nguyện rồi!”
Nói xong, bàn tay nâng lên thiên không.
Tất cả như chìm trong đêm tối, bàn tay mở rộng đến mức bao phủ toàn bộ tam quân, chỉ cần trấn xuống, mọi thứ đều thành bọt máu.
Đứng trước cánh tay này, bất kể là Nhân Yêu Quân, Hỏa Kỵ Quân hay Phần Thiên Tước Quân đều cảm thấy một cổ áp lực vô hình nặng nề như thái sơn áp đỉnh, trong lòng không dâng lên nổi dù chỉ là một chút ý chí chiến đấu nào.
Không phải bọn hắn hèn nhát, mà vì biết chênh lệch thực lực quá lớn, có cố gắng cũng trở nên vô dụng, cái chết là điều khó thể tránh khỏi rồi.