Phần 124
Bất Tử Thiếu Chủ sắc mặt âm trầm ngồi trong đại điện, lần này thực lực khôi phục muốn ra tay hiển uy một phen để khẳng định vị thế với toàn vũ trụ, kết quả ngay cả Lâm Tích cùng Quỷ Đỏ chưa giết được lại bị Lạc Nam chém cụt hai tay phải tạm dừng chiến đấu, mặt mũi của hắn thật sự mất hết rồi.
Bất quá hắn cũng chỉ tạm thời nhẫn nhịn, chờ cường giả Bất Tử Chí Tông kéo xuống, để xem ai có thể ngăn cản hắn tung hoành ngang dọc, Lạc Nam cũng không được.
Mà lúc này, trong thời gian cửu đại Kim Cương Thiên Long mang theo Bá Vũ Điện lao đến Hải Long Tiên Vực, Lạc Nam ngồi xếp bằng khoanh chân trên đỉnh cung điện, hai tay đặt song song trước ngực, giữa hai lòng bàn tay là một văn tự xưa cũ màu đồng cổ, vô số Trận Văn lít nha lít nhít vờn quanh xoay tròn tạo thành một chữ Trận uy nghiêm, cổ kính không gì tả nổi.
Phốc!
Lạc Nam cắn đầu lưỡi phun ra một giọt tinh huyết của mình lên trên Bí Tự Trận.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Theo đó, vô cùng vô tận Bá Lực từ bên trong Bá Đỉnh ầm ầm như thác lũ tạo thành dòng chảy cực mạnh được Bí Tự Trận hấp thu.
Dường như nó đã ngủ say quá lâu rồi, cần có một cổ lực lượng hùng hậu đánh thức.
Mà người cung cấp cổ lực lượng này sẽ trở thành chủ nhân của nó.
Quả nhiên khi đã hấp thu đầy đủ Bá Lực, Bí Tự Trận liền biến mất tại chỗ.
Lạc Nam phát hiện nó đã rơi vào trong Đan Điền của mình, một chữ Trận lơ lửng giữa trung tâm vũ trụ.
Mà chỉ bằng vào một ý niệm của hắn, chữ Trận này có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu trên cơ thể.
Nghĩ đến đây Lạc Nam nhẹ nhàng hạ lệnh, Bí Tự Trận liền xuất hiện trong lòng bàn tay phải, như một hình xăm chữ Trận khảm giữa lòng bàn tay, mỗi khi kích hoạt sẽ hiện lên.
Lạc Nam điểm nhẹ một đầu ngón tay, trong nháy mắt, bí tự Trận lóe sáng, một cái Tiểu Trận pháp lập tức hình thành, không cần đến bất kỳ công đoạn kết ấn hay bố trí, thời gian chẳng mất dù chỉ là một chút.
Tiểu Trận xoay tròn tạo thành gợn sóng không gian như một mặt kính, từ bên trong đó, Lạc Nam bắt gặp Tuế Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào.
Hiển nhiên Tiểu Trận mà hắn vừa bố trí là một loại Trận Pháp có thể thấu thị ở khoảng cách xa, muốn xem thử tình hình của Tuế Nguyệt ở Cẩn Gia nhưng đã bị nàng phát hiện.
“Hắn là con rễ của mẫu thân sao? Thật là anh tuấn, Nguyệt Nhi ngươi có ánh mắt lắm!”
Thông qua đầu bên kia của Tiểu Trận, Cẩn Huệ cũng thấy được bộ dạng của Lạc Nam, nhất thời hai mắt lóe sáng, dùng ánh mắt như mẹ vợ đánh giá con rể, hào hứng bừng bừng.
Tóc dài tùy ý không trói buộc, ngũ quan tuấn mỹ, một đôi hắc bạch song đồng tà dị, mày kiếm uy vũ, khí chất như bậc đế vương, không biết vượt xa phu quân Cẩn Hào của nàng khi còn trẻ gấp bao nhiêu lần.
Cẩn Huệ càng nhìn càng ưa thích.
“Gặp qua Nhạc Mẫu!” Lạc Nam cười hì hì vẩy vẩy tay nói.
“Tốt tốt tốt!” Cẩn Huệ vui vẻ cười niềm nở, liên tục gật đầu nói liền mấy chữ tốt.
Chẳng những tìm lại được nữ nhi đã thất lạc, mà ngay cả con rể cũng đã có, quả thật đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.
“Mẫu thân đừng để ý hắn!” Tuế Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng cũng biết mẫu thân và phụ thân mình nhiều năm qua sống trên giường bệnh, thiêu đốt tu vi để kéo dài tuổi thọ, Cẩn Gia yếu kém chỉ khư khư giữ mình, bế quan tỏa cảng nên gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Mãi đến khi Việt Long Đế Quốc phát triển và thu phục toàn bộ lãnh thổ Tiên Ma Vực, Cẩn Gia mới miễn cưỡng cũng quy hàng để tránh phiền phức mà thôi.
Vì vậy phụ mẫu và tộc nhân Cẩn Gia chẳng nhận ra thân phận của nàng, càng không biết được Lạc Nam là tồn tại kinh khủng như thế nào trong vũ trụ hiện tại.
Tuế Nguyệt nhận ra Lạc Nam ở phía bên kia là đang ngồi trong Bá Vũ Điện, nàng nhíu mày hỏi:
“Ngươi định đi đâu?”
Vừa rồi nàng cũng đã cảm ứng được cuộc giao thủ khủng bố giữa Lạc Nam và Bất Tử Thiếu Chủ, vì vậy lúc này đã mơ hồ đoán được ý đồ của hắn.
Với bản tính của Lạc Nam, thực lực tăng mạnh như vậy hắn không đi thể hiện mới là chuyện lạ.
“Ta định đến Long Tộc đi dạo một vòng!” Lạc Nam mỉm cười đáp.
Cẩn Huệ nghe vậy nhịp tim xém chút nhảy ra, đến Long Tộc đi dạo? Nàng không nghe lầm chứ?
“Đợi ta luyện hóa Đại Trí Tổ Phù rồi sẽ đến!” Tuế Nguyệt đáp lại càng khiến Cẩn Huệ mơ mơ màng màng.
“Ừm, phu thê chúng ta quậy tung một chuyến, cũng là thời điểm thích hợp để nàng làm thịt đám chuột Săn Ma Điện!” Lạc Nam hài lòng gật đầu.
Tiểu Trận Pháp biến mất.
“Cái tên này… ai là phu thê với ngươi!” Tuế Nguyệt nhẹ gắt một tiếng.
Nàng phát hiện kể từ khi chứng kiến phiên bản tám tuổi của mình tươi cười ngọt ngào hứa gả cho nam nhân kia, nàng rất khó giữ bình tĩnh ở trước mặt hắn.
Dường như bị hắn nắm thóp, tùy thời có thể ăn sạch nàng mà không cần nhả xương vậy.
Trí nhớ đã mất hồi phục, đáy lòng nàng rất tưởng niệm dư vị hoảng loạn, tuyệt vọng đến cùng cực khi còn bé của mình nằm gọn trong lòng nam nhân kia.
“Nguyệt Nhi… ngươi và hiền tế vừa mới nói cái gì?” Cẩn Huệ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt hiền từ đầy vẽ lo lắng.
“Mẫu thân yên tâm!” Tuế Nguyệt lắc đầu an ủi.
Mẫu thân vừa mới từ kích động khôi phục một chút bình tĩnh, nàng lo lắng nếu biết được sự thật sẽ lại hoảng hốt đến ngất đi.
Tuế Nguyệt xếp bằng ngồi trên giường, nhẹ nhàng phất tay.
Một kiện Phù Chú trong suốt như ngọc, ẩn chứa từng tia từng tia ánh sáng huyền diệu như ẩn chứa đại cơ trí, đại trí tuệ lơ lửng trước mặt nàng.
Đại Trí Tổ Phù.