Phần 110
“Nghịch Thế Thần Thông – Loạn Nghịch Luân Hồi!”
Theo âm thanh trầm thấp từ miệng Lạc Nam vang lên, hắn duỗi ra một cánh tay.
“Nghịch Thế?” Tuế Nguyệt nghe vậy toàn thân rùng mình, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Nam như không muốn bỏ qua dù chỉ là khoảnh khắc.
Chỉ thấy tay của Lạc Nam run rẩy, từ trong lòng bàn tay chậm rãi tạo ra một cái lỗ đen vạn vẹo vô cùng quỷ dị.
Ngay thời khắc lỗ đen này xuất hiện, đừng nói là Tuế Nguyệt ở khoảng cách gần, mà tất cả những cường giả tinh thông Thời Không hàng đầu trong vũ trụ đều vô thức ngẩng đầu, nhịp tim đập lên kịch liệt.
Lạc Kỳ Nam, Lâm Tích, Săn Ma Điện Chủ, Tru Tiên Điện Chủ…
Ngay lúc này đây, bọn họ cảm giác được có một tồn tại kinh thiên động địa nào đó đang cường thế nhúng tay vào luân hồi, thay đổi dòng chảy thời không…
“Sẽ là người nào?”
Quá mức kinh khủng nhưng không ai dám mạo muội tìm hiểu.
Bởi vì nếu không cẩn thận xen vào chẳng may quấy rối đến nhân vật cấp bậc đó chẳng khác nào chủ động trêu chọc thêm một vị cường địch.
Trong hoàn cảnh Tru Nghịch Liên Minh và Nghịch Long Liên Quân đang nước sôi lửa bỏng, không ai muốn chủ động kéo thêm cho mình một cường địch như thế cả.
Vì vậy mặc dù rất muốn dò xét xem người nào đang đại triển Thần Thông, nhưng Lâm Tích, Lạc Kỳ Nam, Săn Ma Điện Chủ đám người vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Lạc Nam không quan tâm đến điều đó, bởi vì có Tuế Nguyệt ở bên cạnh bảo kê, dù cường địch đánh tới hắn cũng không cần lo lắng.
Lúc này vô cùng vô tận Hồn Lực của hắn chuyển hóa thành Thời Không Chi Lực liên tục đánh vào bên trong cái lỗ đen.
Cảnh tượng bên trong đó hiện ra, sau đó như một thước phim quay ngược điên cuồng nghịch đảo, xuyên qua vô số cột móc lịch sử, băng qua dòng chảy thời không dài đằng đẳng.
Mà theo thời không đảo ngược, số tuổi thọ của Lạc Nam cũng điên cuồng bị rút đi.
Cảnh tượng trong lỗ đen quay ngược một năm so với thực tại, hắn lại tiêu hao gấp đôi số tuổi thọ tương ứng…
Da thịt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, hai mắt dần trở nên đục ngầu, một đầu tóc đen chuyển sang màu xám trắng, thân hình lực lưỡng cân đối cũng có dấu hiệu suy yếu.
Rốt cuộc, cảnh tượng mà Lạc Nam mong muốn hiện ra.
Trong mắt Tuế Nguyệt có sóng nước lưu chuyển, lông mi tinh xảo cong cong run rẩy cho thấy nội tâm kích động của nàng.
Bởi vì viễn cảnh bên trong vòng xoáy lúc này chính là thời điểm Ma Thương Thị Trưởng xuất hiện, mẫu thân Cẩn Huệ của nàng sắp tự bạo.
Lạc Nam nhếch miệng cười gằn, điều động tất cả Bá Lực đang có trong Bá Đỉnh ngưng tụ xung quanh cánh tay mình, duỗi vào bên trong lỗ đen.
Chỉ có Bá Lực bao phủ cộng thêm Vạn Cổ Bất Hủ Thân, cánh tay mới gánh nổi áp lực của vô tận dòng chảy thời không mang lại.
Tại hiện trường, Ma Thương Thị Trưởng đang đắc ý cười gằn:
“Khặc khặc, đứng trước mặt Thiên Ma Đế… nàng ngay cả tư cách tự bạo cũng không có!”
Sắc mặt toàn bộ thành viên Cẩn Gia căm hận tột cùng, Cẩn Hào hai mắt đỏ ngầu như máu, vô số gân xanh nổi lên như muốn căng đứt cả da thịt nhưng lại bất lực cùng tuyệt vọng trước sức mạnh tuyệt đối của kẻ thù.
Tiểu Cẩn Nguyệt dồn nén đến cực điểm, đang cố lấy hết can đảm của mình lao lên bảo vệ mẫu thân.
Chợt…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Như xuyên qua vô tận luân hồi, như đến từ vạn cổ thời đại.
Một cánh tay khổng lồ từ trên thiên không đột ngột hàng lâm mà xuống.
Ở trên cánh tay đó, 99 đường Hồng Hoang Ma Văn bao phủ, Sóng Xung Kích dồn nén như sóng thần, sức mạnh của 14 thế giới đang sẵn sàng bạo tạc.
Thời không như tĩnh lặng ở giây phút này.
Cánh tay hung hăng trấn áp xuống cơ thể cao cao tại thượng không ai sánh bằng của Ma Thương Thị Trưởng.
“LÃO ĐẠI!”
Trong tiếng gào thét thảm thiết của Phó Thị Trưởng cùng mấy tên Trưởng Lão, cảnh tượng ám ảnh khiến cả đời bọn hắn vô pháp quên được phát sinh.
PHỐC!
Như một con kiến hôi trước cánh tay thần bí, Ma Thương Thị Trưởng toàn thân bị chấn đến nổ tung.
OÀNH!
Dư ba lan tràn hất tung tất cả, cố ý đánh tan đi lực lượng đang ngưng tụ để tự bạo trong đan điền của Cẩn Huệ.
Nhưng lực phản chấn quá mạnh, Tiểu Cẩn Nguyệt vẫn bị hất văng ra xa, hôn mê bất tỉnh.
“Từ nay về sau, kẻ nào dám động vào Cẩn Gia ta sẽ giết ngươi bóp chết một con kiến!”
Lạc Nam bá đạo nói vào lỗ đen trước mặt mình, toàn bộ Đế Thiên Tiên Ma Giới vì đó run lẩy bẩy.
“Chạy!”
Phó Thị Trưởng, đám Trưởng Lão của Ma Thương Thị như chó mất chủ điên cuồng đào tẩu, lão đại tu vi Thiên Ma Đế bị cường giả thần bí nghiền chết như nghiền một con kiến, bọn hắn kinh hoàng vãi cả ra quần, làm sao còn dám chọc đến Cẩn Gia?
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối cứu mạng, đời đời kiếp kiếp Cẩn Gia không dám quên ân tình này!”
Cẩn Hào, Cẩn Huệ đám người vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu.
Lạc Nam chậm rãi rút tay lại, không quên nói thêm một câu:
“Tiểu nha đầu Cẩn Nguyệt cùng ta hữu duyên, nàng sẽ rời đi… các ngươi không cần lo lắng!”
Hắn vừa dứt lời cũng là lúc Đa Hệ Chi Không từ trong chỗ ẩn nấp xuất hiện, Không Gian Chi Lực bao trùm lấy Tiểu Cẩn Nguyệt, mang nàng dịch chuyển mất dạng.
“Không mà…” Cẩn Huệ thấy cảnh này kích động đến mức ngất đi.
Dù rằng vị tiền bối kia đã nói như vậy, nhưng nàng làm sao yên tâm rời xa nữ nhi bảo bối của mình?
Cẩn Hào đám người cũng vội vàng phân tán tìm kiếm tung tích của Tiểu Cẩn Nguyệt, đáng tiếc đã biệt lai vô dạng.
Lạc Nam thở dài một tiếng, giải trừ Nghịch Thế Thần Thông, đây đã là tất cả những gì hắn có thể làm được…
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, Lạc Nam vô lực ngã xuống…
BÙM!
Cơ thể hắn nổ tung, máu thịt be bét, chỉ còn lại một mớ thịt vụn khảm vào xương cốt.
Thân thể thê thảm của hắn không hề tiếp đất, ngược lại rơi vào một địa phương mềm mại như bông, có hương thơm thoang thoảng nồng nàn vô cùng dễ chịu.
Dùng một số sức lực cuối cùng nhếch lên mí mắt, hắn chứng kiến một dung nhan hoàn mỹ không cách nào hình dung đang đầy nhu tình nhìn lấy chính mình.
Tuế Nguyệt… hắn đang nằm trong lòng của nàng.
Mắt của nàng đang rưng rưng lệ.
Lạc Nam cười yếu ớt, nâng lấy bàn tay muốn thay nàng lau đi khóe mắt, lại phát hiện mình mệt đến mức ngay cả cử động cũng không làm được.
Hắn là người nằm ngoài khí vận, hắn sẽ không bị quy tắc vũ trụ phản phệ.
Nhưng hắn lại bị chính Thần Thông của mình phản phệ.
Tiêu hao lượng tuổi thọ bằng từ thời điểm này cho đến khi Tuế Nguyệt vẫn còn là đứa trẻ tám tuổi, con số cực kỳ kinh khủng.
Nhân quả tác động, Hồn Lực cạn kiệt để kéo dài thời gian thi triển Thần Thông, vượt quá giới hạn cho phép, Linh Hồn tổn thương cực nặng.
Bá Lực cũng không khác chút nào, đã bị hắn sử dụng hết để bảo vệ cánh tay nhằm thành công xuyên về quá khứ xuất thủ.
Toàn thân còn phải gánh chịu áp lực của vô số cột móc thời không khác nhau đè ép, từ hiện tại cho đến quá khứ, tất cả nghiền trực diện lên cơ thể, lục phũ ngũ tạng, xương cốt vỡ nát.
Một hạn chế nữa… trong thời gian dài sắp tới hắn lại không thể tiếp tục sử dụng Nghịch Thế Thần Thông.
Nhìn lấy dung nhan cao quý không gì tả nổi của Tuế Nguyệt ở gần, hắn lẩm bẩm trong miệng:
“Đó là cách duy nhất để cứu lấy phụ mẫu và gia tộc nàng nhưng không làm thay đổi quỷ tích lịch sử, cũng không ảnh hưởng đến tương lai!”
“Bởi vì Loạn Nghịch Luân Hồi có thể qua mặt thiên cơ để thay đổi diễn biến xảy ra trong Luân Hồi, chỉ những người trực tiếp nằm trong phạm vi của Thần Thông mới bị tác động, ngoài ra không ảnh hưởng đến bất kỳ cuộc đời của người nào khác!”
“Vậy nên… Cẩn Gia sẽ sống, Ma Thương Thị Trưởng sẽ chết… chỉ dừng lại ở đó mà thôi!”
“Tất cả những người còn lại đều không bị… khụ… khụ…”
Hắn ho khan kịch liệt, máu tươi phun ra ngoài kéo theo vài mảnh vụn nội tạng.
“Không cần nói nữa, chúng ta lập tức trở về trị thương cho ngươi!”
Nước mắt Tuế Nguyệt rơi lã chả.
Lúc này Lạc Nam như một nam tử trung niên tóc bạc, khí tức như đèn dầu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu đời.
Trong đầu nàng lúc này cũng không có chút suy nghĩ nào khác ngoài an nguy của nam nhân này, dù rằng theo lời của hắn thì Cẩn Gia của nàng đã bình an vô sự.
Tuế Nguyệt cho hắn uống vào một bình Tẩy Hồn Thủy để ổn định Hồn Lực.
Nàng ngồi ôm hắn dưới đất, điều động Tuế Nguyệt Cung xuyên toa không gian.
Chẳng biết từ bao giờ, tay của nàng đã đan xen chặt chẽ với bàn tay hắn, để hắn gối đầu vào bộ ngực mềm mại căng tràn của mình, trong lòng chưa từng có lo lắng hãi hùng đến như vậy.