Phần 11
Ba tháng sau.
Mùa đông châu âu năm nay thật là lạnh khi nhiệt độ ngoài trời lên đến – 20 độ C, Ly vừa đi vừa ôm cái bụng bầu 5 tháng tuổi. Nàng đi rón rén vì sợ ngã bởi tuyết đóng băng trên đường rất trơn, sáng nay nàng xin nghỉ làm nửa buổi để đi khám em bé. Ly vẫn phải làm để nuôi cái miệng và nuôi đứa con trong bụng. Có đứa con trong mình nó giúp nàng vượt bao khó khăn, vượt bao tủi nhục để gắng sống, sống để còn nuôi đứa bé.
Khi đến chỗ khám, nhìn các bà vợ có chồng đưa đón bằng ô tô và được chồng nắm tay dìu tận nơi vào phòng khám mà Ly bỗng thấy tủi thân… tự dưng nước mắt nàng rơm rớm… một cô gái á đông nhỏ bé với cái bụng phình to chỉ biết ngồi thu lu một góc cúi đầu chờ đến lượt mà không dám ngẩng mặt nhìn ai… nàng sợ những.
Ánh mắt thương hại của mọi người.
Khám xong lại phải bắt xe bus đi làm, tuy mệt mỏi nhưng Ly vẫn cố gắng làm đến hết giờ rồi đi về. Mùa đông mới 6h mà trời đã tối rất nhanh, Ly sợ bus chạy mất nên nàng phải đi nhanh hơn cho kịp. Giờ này rất lạnh, nếu không kịp chuyến thì phải chờ ít nhất 20 phút sau mới có chuyến khác. Trong khi mải đi, đường trơn và không chú ý, Ly ngã sõng soài dưới mặt đất và nàng đau đớn bởi cái mông ê ẩm và khửu tay đau rát vì bị trượt mất mảng da. Nén đau và đang lồm cồm bò dậy thì bỗng một bàn tay đưa ra ý muốn giúp nàng đứng lên. Ly ngước mắt nhìn lên người đàn ông tốt bụng thì nàng sững sờ…
– Đủ rồi! Về thôi em… mình làm lại từ đầu.
Ly khóc khi nghe câu nói đó từ Lân, nàng im lặng không dám đón nhận sự bao dung từ anh.
– Hãy quên hết chuyện quá khứ đi, hãy về ngôi nhà của chúng ta.
Lân kéo tay Ly lên và ôm chầm lấy nàng vào lòng. Khóc một lúc thì Ly giằng ra, nàng thấy mình không đáng được Lân tha thứ cho lần nữa sau bao chuyện tồi tệ đã xảy ra.
– Em không thể về với anh được… anh hãy quên em đi… em sống một mình được và không cần lòng thương hại của bất cứ ai.
– Tại sao?
Ly ôm bụng bầu nhìn xuống và Lân đã hiểu mọi chuyện.
– Anh muốn được làm bố đứa bé, anh muốn được yêu và chăm sóc cho hai mẹ con… xin em… xin em đừng từ chối tình yêu của anh.
– Nhưng đứa bé không phải là…
– Anh biết và anh không quan tâm điều đó. Anh sẽ là một người chồng, một người bố tốt… tin anh đi!
Sau những lời nói chân thành từ Lân, Ly chỉ biết gục đầu vào ngực anh, ôm anh và khóc ngon lành. Nàng khóc vì hạnh phúc, khóc vì Lân vẫn còn thương mình, khóc vì ân hận đã làm anh đau khổ bấy lâu.
Trên một con đường, người người đi qua và ai cũng phải đưa mắt nhìn một đôi thanh niên châu á, anh chàng cao chưa đầy mét bảy đang đứng ôm một cô gái nhỏ bé đang khóc nức nở trong vòng tay của anh ta… trông họ thật hạnh phúc và ai cũng ghen tị cho tình yêu của họ.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Tám tháng sau.
Chuông báo thức đã 4h sáng, Ly mở mắt và nhẹ nhàng trở mình dậy đi ra bếp. Bao tháng nay từ ngày hai vợ chồng tái hợp, Ly không còn ngại ngần với công việc vất vả mà trước đây nàng rất sợ. Ngày chưa đẻ, dù bụng bầu to và Lân cứ kêu nàng ở nhà cho khỏe nhưng Ly vẫn nhất quyết xông pha cùng chồng sớm khuya đi bán hàng mặc dù tuyết rơi ngập đường. Từ ngày sinh hạ thằng cu thì Ly mới ở nhà, nhưng sáng nào nàng cũng 4h đã dậy trước để chuẩn bị đồ ăn cho chồng mang đi.
– Không có khách thì về sớm với hai mẹ con nha! – Ly đứng cửa hôn tạm biệt Lân trước khi anh đi làm.
Lân hạnh phúc hôn lên môi vợ chùn chụt, anh nháy mắt tinh nghịch:
– Tối nay cái nữa nhé… đêm qua tuyệt quá, giờ vẫn lâng lâng trong người.
– Hihi, đồ tham lam… cứ biết thế… ngoan vợ sẽ chiều. Thôi chồng đi làm đi, em vào ngủ tiếp đây.
Đang ngủ ngon thì con khóc, Ly ngồi dậy cho con bú sữa… bầu ngực của nàng căng mọng vì sữa quá nhiều. Nghĩ đến đêm qua Lân phải bú bớt mà Ly mỉm cười thích thú. “Reng… reng… reng” Tiếng chuông cửa nhà kêu lên làm Ly ngạc nhiên, ai đến chơi vào cái giờ này nhỉ? Hay Lân về? Nghĩ chồng về, Ly hớn hở bế con ra mở cửa.
– Ơ… anh con dám vác mặt đến đây à? – Ly nghiêm mặt nói với người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
– Mai anh về hẳn Việt Nam rồi, anh muốn được nhìn em lần cuối và được nhìn con một lần.
– Hối hận rồi hả? Cút ngay khỏi đây đi, chẳng có con nào là con của anh cả.
– Xin em, anh biết lỗi rồi, anh biết anh là thằng đàn ông khốn nạn. Nhưng mong em cho con được nhìn thấy cha nó một lần.
– Anh còn không đi là tôi gọi cho anh Lân đấy.
– Chẳng nhẽ em nỡ lòng nào không cho hai cha con được nhìn nhau cho dù chỉ một lần sao?
Ly suy nghĩ, nàng hơi mềm lòng, ừ cho hắn ta gặp con một lúc rồi sau này về Vn chỉ biết đêm nằm mà nhớ. Nàng để cho chính vào nhà và đóng cửa lại.
“Đúng là một ngày đen như chó!” Lân lẩm bẩm khi không có một mống khách nào qua lại. Sáng sớm hơn 7h các bâu ở đây đều bị hải quan đến kiểm tra và bị tịch thu rất nhiều hàng nhái. Hải quan quần cho hơn tiếng đồng hồ khiến cho dân làng không dám bén mảng tới. Ngồi một lúc, thấy chán chán, nghĩ trời lạnh thế này mà được nằm trong chăn ôm vợ thì sướng biết mấy. “Thôi kệ mẹ nó, hôm nay đen lắm, về ôm vợ cho khoái, kiếm tiền thì kiếm cả đời, giàu nghèo đéo gì khi nghỉ một hôm.” Nghĩ như vậy, Lân dọn hàng lên xe rồi lái thẳng về nhà. “Ly sẽ bất ngờ lắm đây… phải đè vợ ra địt một phát mới được…” Vừa lái xe Lân vừa tủm tỉm nghĩ đến lát nữa hai vợ chồng sẽ toát mồ hôi như đêm qua.
“Sao lại có giày đàn ông trong nhà vậy ta?” Lân ngạc nhiên khi mở cửa và thấy đôi giày thể thao hiệu Nike mới tinh đang đặt chễm chệ trên cái giá. Linh tính báo có chuyện gì không ổn vì anh chẳng nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng khách. Lân lại có cảm giác khó thở như lần trước, tim anh đập nhanh như đang chạy điền kinh. Anh rón rén tiến về buồng ngủ hai vợ chồng và nhìn qua khe cửa. Con tim như ai bị ai đâm một nhát, Lân chết lịm khi nhìn thấy người vợ yêu quý đang ngồi trên người Chính phi ngựa nhẹ nhàng. Đau đớn đến tột cùng, mình đã làm gì sai mà sao Ly lại đối xử tàn nhẫn như vậy? Cay cú dần trỗi dậy, Lân bình tâm rút đt ra và quay clip cảnh mây mưa của hai người rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngày hôm đó Ly lo lắng và sợ hãi khi không thấy chồng về nhà. Cả đêm cũng không thấy Lân về và đt thì tắt, Ly cảm nhận bầu trời hạnh phúc đang sụp đổ, con đường nào sẽ dành cho nàng đi nếu như Lân biết chuyện…
Chính ung dung đi ra sân bay, bỗng đt của anh ta nhận được tin nhắn của vợ và kèm theo một clip. Nội dung tin nhắn mà Chính đọc khiến anh ta bàng hoàng: Tôi đã viết đơn ly dị và bố mẹ anh cũng đã đồng ý. Cả nhà không ai chấp nhận việc làm ngoại tình và có con riêng của anh cả. Anh hãy ở lại mà sống cùng mẹ con cô ta đi.
Chưa hết bàng hoàng vì tin nhắn của vợ, Chính lại nhận được tin nhắn nơi cơ quan anh đang làm việc: “Cậu về và giải thích cho việc làm của cậu nhé. Clip lan tràn trên mạng rồi đấy, chắc cậu khó tiến thân được với viên sạn to như vậy…”
Lân cười như một thằng điên ở một bờ hồ, anh chán, anh không còn muốn sống ở một thế giới đầy dối trá như thế này. Bao dung cũng phải có giới hạn, giờ là lúc anh phải nhẫn tâm với kẻ thù…
“Bản Tính Khó Đổi, Dâm Đãng Khó Kìm! Đỹ Vẫn Là…”
— Hết —
Tác giả: Leysek