Phần 42
Đứng trước toà chờ mẹ con Thuỷ, chiếc xe dừng lại, tay tài xế xuống xe rồi cúi chào đi ra về ngay. Thuỷ có lẽ biết tôi đứng chờ, nên đợi bóng tay tài xế đi hẳn thì 2 mẹ con mở cửa xe, tôi và hai mẹ con cùng chạy đến ôm nhau.
Ông nhõi con nhà tôi gặp bố mừng lắm, mấy hôm dưới ông bà ngoại chỉ gọi điện cho nhau được một lúc, giờ gặp bố lại ôm mãi, tíu tít mãi không thôi.
Đánh xe xuống hầm, rồi chúng tôi cùng lên nhà. Ông cu con lanh tranh phụ bố mẹ cầm đồ lên, ra dáng đàn ông ghê.
Được tôi khen, ông cu con càng vui hơn, như được tiếp thêm động lực. Nhìn 2 mẹ con tôi lại cảm thấy thật hạnh phúc. Nếu không có chia ly, có lẽ chúng tôi thực sự hòa hợp.
Sau khi dọn đồ xong, mọi thứ được bày biện, không gian cũng ấm cúng hơn. Tôi mua thêm bó hoa, một tí đồ ăn về để em trữ tủ, nhất là vài món ông cu con thích. Thế là đầy đủ, thiếu gì thì siêu thị ở dưới rồi.
Cả nhà cứ quây quần làm tôi quên luôn thời gian đón con bé. Bước ra ban công tôi gọi điện.
– Em à…
– Vâng, anh đang đi đâu à?
– Anh gặp người bạn cũ, hôm nay anh về muộn, tí em bắt xe về với con nhé.
– Vâng, anh uống ít thôi nhé, còn lái xe nữa.
– Anh nhớ rồi, có khi anh không uống đấy chứ.
– Vâng, em dặn thôi, em có cấm anh đâu.
Trời mờ tối thì chúng tôi cũng nấu ăn xong, tôi phụ Thuỷ sơ chế đồ, còn em nấu chính, ông cu con thì chốc chốc lại chạy ra xem bố mẹ làm đồ ăn, rồi kể vô số chuyện. Đáng yêu đến nỗi tôi chỉ muốn bế lên ôm ghì thật chặt.
Có lẽ là tình thân máu mủ, có lẽ là sự đáng yêu của ông nhõi, cũng có thể chúng tôi hợp nhau.
– Bố…
– Sao con…
– Bố mẹ sinh thêm em nhé.
– Ủa, sao con muốn có em à?
– Vâng, lúc nào bố đi vắng con có em chơi cùng…
– Thế mẹ không chơi cùng à…
– Có chứ ạ, nhưng chơi với em thích hơn chứ…
– Thế con có yêu em, có chiều em không?
– Có chứ bố, con sẽ làm anh thật tốt.
– Mà con thích có em từ lúc nào vậy?
– Con thích từ lâu rồi cơ, nhưng mẹ bảo phải đợi bố về.
Tôi ngoái ra nhìn Thuỷ, Thuỷ chỉ tủm tỉm cười, mãi mới lên tiếng.
– Ở bên kia con ít bạn, em có 3 năm đầu trông con, năm vừa rồi em đi làm, con mới đi trường, nên gặp bạn bè, với các em nhỏ con thích lắm.
– Rồi ý nghĩ sinh em ở đâu ra thế?
– Con tự bảo thôi, nhưng em phải chống chế đó.
– Kinh thật, để xem có phong thái làm anh không đã.
Ông cu con lại nhảy vào lòng tôi.
– Con làm anh tốt lắm, mẹ dạy con nhiều thứ lắm, nên bố yên tâm…
– Con nói cứ như ông cụ con ấy…
– Con lớn rồi, sau này con còn nuôi bố mẹ nữa…
– Nuôi được không…
– Được chứ ạ.
– Ngoan quá.
Tôi có trọn vẹn thời gian bên hai mẹ con, cơm nước và tắm rửa xong, chúng tôi lại ngồi chơi với nhau. Thuỷ mua nhiều đồ chơi thông minh và sách hướng dẫn chơi cùng con, có lẽ đây là cách dạy bên các nước tiên tiến. Tôi hoàn toàn yên tâm về Thuỷ.
Cho con ngủ xong, tôi nhìn trời cũng muộn. Cùng ngồi với Thuỷ để bàn chuyện. Nhìn ánh mắt có vẻ đượm buồn của tôi, Thuỷ tinh ý nhận ra.
– Anh đang suy nghĩ gì thế?
– Anh suy nghĩ gì đâu, vài chuyện lảng vảng. Sắp tới hai mẹ con tính như nào?
– Em về 3 tháng rồi qua tết lại sang bên kia, bố mẹ em cũng chấp thuận rồi a.
– Hay em ở lại đi, anh không nỡ xa hai mẹ con.
– Em cũng không nghĩ đến việc bố con gặp nhau như này. Anh còn gia đình nữa mà.
– Anh sẽ thu xếp.
– Ở hoàn cảnh của anh khó lắm, em hiểu mà, em không đòi hỏi gì đâu.
– Anh muốn bù đắp quãng thời gian qua, từng ngày anh vẫn canh cánh trong lòng.
– Khi em đọc tin nhắn anh gửi, em cũng hiểu, nhưng lúc đó lại muộn mất, em không muốn làm xáo trộn cuộc sống của anh.
– Nhưng giờ khác rồi mà, hai mẹ con đã về rồi, em nhìn con xem, lúc nào cũng quấn bố mà.
Thuỷ nghiêng đầu vào vai tôi, còn tay tôi đã ôm em từ lúc nào, tôi cảm nhận Thuỷ cũng không nỡ rời xa tôi, có lẽ vì nhiều lý do.
Chúng tôi chẳng dám vào phòng vì sợ phiền con, trên sofa tôi lại nhớ lần đầu chúng tôi mặn nồng với nhau. Mọi thứ vẫn thế, chỉ là thời gian khác đi.
Về đến nhà khi cũng vào nửa đêm. Tôi chỉ khẽ nhẹ nhàng bước vào nhà, sợ mọi người tỉnh giấc. Nhưng con bé vẫn thế, đợi tôi về.
– Em chưa ngủ à…
– Em chưa, em đợi anh chứ…
– Muộn rồi mà, em ngủ muộn là mệt đấy…
– Không sao mà anh, anh về rồi là yên tâm rồi. Anh có uống rượu không?
– Anh không.
– Thế anh đi tắm rồi ngủ nhé, anh tắm nhanh chứ đừng tắm lâu, tắm đêm nguy hiểm lắm.
– Uh, anh biết rồi.
Giấc ngủ vẫn chập chờn với lởn vởn bao suy nghĩ, suy nghĩ vì bản thân thật tệ, tệ với mọi người xung quanh, suy nghĩ vì phải làm sao bù đắp lại cho mẹ con Thuỷ, suy nghĩ làm sao để đối diện với con bé nếu nó biết chuyện, suy nghĩ về tương lai như xa vời.
Ánh mặt trời bừng lên, tôi là người thức sớm nhất, sớm từ lúc ánh sáng mới rạng, bước xuống nhà mẹ đã đứng ngoài sân tập vài bài tập của các cụ. Mẹ nhìn thấy tôi vui vẻ nói chuyện, nhưng có lẽ tôi mãi là con mẹ, chẳng giấu được gì.
– Dạo này có chuyện gì thế?
– Đâu, làm gì có gì mẹ.
– Có thì nói mẹ nghe, giấu thì sau cũng lòi ra.
– Mẹ kinh nhỉ, như đi guốc trong bụng con thế á?
– Chứ sao, thế ai sinh ra ông? Tôi nhìn cái là biết có chuyện. Sao hai đứa giận nhau hay gì?
– Không, không phải hai đứa con, thôi để hôm nào con nói mẹ nghe.
Tôi vừa nói, vừa lảng tránh, bước chân ra đường vào sáng sớm cũng có cái hay, không khí lạnh ngập tràn, lạnh lắm, ánh sáng mới nhú cũng chẳng đủ xua đi cái lạnh này, tôi cứ bước như thế, có lẽ không nghĩ gì thì tốt.
Tôi có gọi điện cho Thuỷ, nhưng chỉ cần nghe giọng Thuỷ, tôi đã cảm nhận được sự sửng sốt của em.
– Sao anh nói với mẹ rồi à?
– Chưa, tự dưng thấy mẹ cũng có quyền biết chứ.
– Em chưa sẵn sàng, em sợ không đối diện được.
– Không sao, em cứ bình thường thôi, chỉ có ông cu con, làm sao để mọi người nhìn nhận nhau cho đúng nghĩa.
– Để em suy nghĩ đã nhé.
– Uh, không sao mà.
– Thế còn vợ anh.
– Con bé chưa biết.
– Em sợ…
– Có anh mà, tạm thời anh nghĩ mẹ nên biết, vì trước giờ mẹ vẫn rất quý em.
Nói là thế, nhưng không rõ hành động này của tôi có đúng hay không. Dù không cho Thuỷ một danh phận, nhưng thằng cu con cũng nên được nhận máu mủ chứ.
Đấy, chỉ cần vài lý do nho nhỏ, tôi đã đưa mẹ đi mà con bé hoàn toàn tin tưởng. Thăm người thân, vâng lý do thật đúng, nhưng đáng xấu hổ.
Mẹ tôi vẫn chưa biết gì, chỉ biết tôi dẫn đi gặp người quen cũ, mặc dù tôi và Thuỷ đã thống nhất rồi, nhưng có lẽ em còn lo lắng hơn tôi. Việc chuẩn bị gặp mẹ tôi có lẽ còn gây cho em nhiều bối rối hơn hồi chúng tôi mới về thăm gia đình.
Tôi đưa mẹ lên căn hộ của em, đứng ngoài cửa tôi hít một hơi thật dài, mở cửa bằng vân tay tiến vào làm mẹ tôi sửng sốt.
– Nhà ai đây mà con có vân tay vào thế?
– Thì mẹ cứ vào nhà đã ạ.
Nghe tiếng cửa, Thuỷ đã ra đứng đón từ lúc nào, tôi mở cửa mà mẹ vẫn không hết bàng hoàng, đến khi nhìn thấy Thuỷ thì lại đến sự bàng hoàng khác. Chắc mẹ tôi khỏe, chứ mấy người yếu tim mà cứ cho bất ngờ như này chắc quỵ mất.
Thuỷ đứng gượng cười chào mẹ tôi.
– Con chào bác ạ.
– Con con, sao lại thế này.
Cả hai người vẫn đứng, Thuỷ thì ngại ngùng, còn mẹ tôi vẫn thế, chưa hết sự ngạc nhiên. Tôi đưa mẹ tôi vào ghế ngồi, còn em đi lấy nước.
– T, nói mẹ nghe, như này là sao.
Thuỷ đưa cốc nước lên mời mẹ tôi rồi cướp luôn lời của tôi.
– Con xin lỗi bác, bao lâu con chưa thăm bác.
Vừa nói, Thuỷ vừa rơi lệ, tôi bước đến bên vỗ vào vai Thuỷ, mẹ tôi ngụm một ngụm nước, vừa cầm ly nước trên tay, vừa quay ra với tôi.
– Con nói mẹ nghe, sao lại như này.
Tôi quay sang mẹ tôi, vẫn ngồi bên cạnh Thuỷ, kể lại sự việc.
… Bạn đang đọc truyện Cô nhân tình dâm đãng tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-co-nhan-tinh-dam-dang.html
– Haiz, ông trời đúng là trêu ngươi.
Mẹ tôi thở một hơi dài, rồi nhìn Thuỷ với vẻ thương cảm.
– Con lên đây nào.
Thuỷ vẫn trân trân đượm buồn, nhưng rồi cũng đến ngồi bên cạnh mẹ tôi. Nhìn cách mẹ tôi cầm tay Thuỷ, tôi nhớ lại những ngày xưa, mẹ vẫn làm thế với Thuỷ. Tôi vẫn nhớ sự gần gũi mà mẹ dành cho Thuỷ, đến tôi và các chị còn phải ghen.
Tôi dành một khoảng không gian để hai người tâm sự, bước vào phòng, ông cu con vẫn ngồi đợi gọi ra như đã hẹn. Thấy tôi bước vào ông cu con vui lắm. Nhưng thấy tôi giơ tay ra hiệu im lặng, thì không reo hò lên. Hai bố con vì thế cũng ngồi cạnh nhau, vừa chơi vừa len lén nghe chuyện ở ngoài.
Tôi dặn ông cu con tí nói với bà điều gì, biểu hiện ra sao. Thế mà chẳng cần chúng tôi ra, một lúc thôi, tiếng mở cửa làm hai bố con hướng mắt ra ngoài.
Mẹ tôi và Thuỷ đứng ngay cửa.
– Đâu nào, cháu bà đâu rồi.
Ông cu con nhìn tôi ngơ ngác, nằm ngoài dự định là tí nữa hai bố con sẽ ra ngoài. Tôi cầm tay đưa ông cu con bước ra.
– Con, con chào bà ạ.
– Lại đây với bà nào. Đúng rồi, đúng rồi, thằng T con đây mà, 2 giọt nước không lẫn đi đâu được.
Mẹ tôi ôm chặt ông cu con, giọt nước mắt hạnh phúc cũng rơi trên má mẹ, Thuỷ cũng thế, tôi cũng phải quay đi một chút, vì thấy mắt mình nhòe đi mất.
Con bé khóc nhòe mắt, khóc như oan ức lắm vậy, khóc như chính bản thân mình gặp phải sự cố lớn lao lắm. Tôi giữ chặt tay con bé khẳng định chắc nịch.
– Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em sẽ mãi là người anh chọn, là mẹ của con anh, là con của bố mẹ. Vì thế đừng suy nghĩ gì cả.
Con bé vẫn khóc, rấm rứt trong cổ họng. Mãi sau mới cất lời.
– Em, em không ngại gì, không sợ gì, chỉ cần anh vui thôi, nhưng tự dưng em lại thấy mất mát.
– Sao lại mất mát.
– Em không biết, nhưng tự dưng em thấy thế, em thấy như mình bị mất đi mọi thứ.
– Anh kể để em hiểu hơn mà, em còn nguyên, mất cái gì đâu.
– Là em nghĩ thế, nhưng rồi sau này, sau này thì sao.
– Giờ covid, sau tính tiếp, giờ ra đường còn khó mà.
– Giờ mà ra đường được em cũng đi, để cho anh thoải mái.
– Em đi a còn hơn chết lần 2 đấy.
– Anh phủi phui cái mồm. Em đánh cho anh một trận bây giờ.
Có lẽ covid lại giúp thời điểm tôi nói cho con bé nghe câu chuyện hợp lý hơn, tôi hiểu con bé sẽ sốc, sẽ có nhiều giằng co, giờ gia đình chỉ có tôi, con bé và công chúa, nên cũng thoải mái thể hiện tâm trạng.
Căn bản tôi đã rõ lập trường với con bé, không để con bé tổn thương thêm. Nhất là khi con bé đang có tin vui.
Sau thời gian không xuất cảnh như dự định vì covid, Thuỷ và thằng cu đã ở lại VN. Các bạn đoán xem, tôi chăm sóc mẹ con em ntn.
…
Còn tiếp…