Phần 27
Ngồi nghe hết bản nhạc du dương, tôi cố gắng để tận hưởng hết cái không khí này, rồi tiến vào trong quầy bar. Tôi nhắm đến một cô bé đứng quầy hỏi ai là người mở bài nhạc này? Tại sao ở đây lại mở một bài nhạc của Việt Nam. Cô gái ấy trả lời.
– Có một nữ vị khách thường đến quán của chúng tôi, trước khi ra về cô ấy hay yêu cầu một bài hát tiếng Việt.
– Thế bây giờ cô ấy đâu?
– Cô ấy vừa ra xe rồi.
Tôi chạy theo hướng chỉ tay của cô phục vụ, chiếc xe đã đi được một quãng xa. Không rõ là người như nào, nhưng có lẽ say mê tận hưởng bài hát và không gian này nên đã không thể có cuộc gặp gỡ nào cả.
Những ngày công tác đã hoàn thành kế hoạch, chúng tôi sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị về nước.
Buổi tối cuối cùng, sau bữa cơm thân mật cuối với tay giám đốc, và một vài thành viên của tập đoàn, tôi trở về phòng, dặn con bé sắp đồ rồi ngủ sớm để sáng mai bay về sớm.
Ngồi soạn đồ xong, tôi vào trang cá nhân của Thuỷ, như một thói quen, từ lúc tôi tỉnh, không thấy trang hoạt động, không có thông tin gì, các tin tức tôi nhắn cho em cũng đều bặt vô âm tín.
Tất nhiên như thói quen, tôi lại tiếp tục nhắn cho em:
‘Ở nơi xứ lạ này hay ở chính quê hương mình, nhiều lúc anh thấy trống vắng quá, anh sợ màn đêm đen tĩnh lặng, vì lúc đó chỉ còn mình anh, có lẽ thiếu em là điều khủng khiếp nhất anh gặp, anh đã phải cố gắng bỏ quên mọi thứ, bỏ quên lại hình ảnh của em để tiếp tục, nhưng sao khó quá.
Anh có một ngày ở Ennetburgen, không khí thật tuyệt, anh nghĩ rằng nếu em ở đấy cùng anh dựa vào một cái ghế, tay nắm chặt nhau, cùng ngắm mặt nước trong xanh như cái sở thích hợp nhau đến lạ đó thì tuyệt biết mấy, nhưng rồi chỉ có mình anh, và một bản nhạc về mùa thu Hà Nội trong quán cafe của một ai đó anh chưa kịp gặp.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong chuyến công tác, anh sắp phải về rồi, anh về sẽ có nhiều chuyện phải thay đổi, thay đổi cuộc sống, thay đổi cách mình nhớ về em.
Anh sẽ lập gia đình đấy, có một cô gái anh quen trước khi gặp em, cũng kề cận với anh trong bao đau khổ, anh muốn bù đắp cho cô ấy một chút.
Chỉ còn em, nỗi nhớ mong vô vọng, nỗi nhớ chẳng có câu trả lời.
Em ở đâu? Khỏe không? Sống ntn… bao nhiêu thứ anh muốn hỏi, mà sao cứ vô vọng vậy.’
Đóng máy tính lại, tôi muốn chìm vào giấc ngủ sớm nhất, vì có lẽ, càng thức, lại càng nghĩ nhiều, rồi lại thổn thức về em.
– Cộc, cộc, cộc.
Giờ này còn ai gọi, đừng nói là con bé nhé. Cánh cửa hé ra, là nó thật.
– Anh dọn đồ chưa? Để em dọn cùng anh.
– Anh dọn xong rồi, em xong chưa?
– Em xong rồi, tưởng anh chưa xong em sang giúp.
– Xong rồi thì về nghỉ đi, không lại mệt, mai còn bay chuyến dài.
– Mai lên máy bay là ngủ mà, anh lo gì.
– Uh, thế em pha tách trà, ngồi xuống đây vậy.
Nó pha 2 tách trà nhẹ, cùng ngồi xuống cái ghế ở ban công. Tôi với nó như chủ nhà và vị khách, tôi muốn giữ khoảng cách với nó bằng cách ngồi đối diện.
Câu chuyện về công việc, về từng thành viên trong công ty, về từng thứ nhỏ nhặt mà nó góp ý cho tôi.
Nó trẻ, nhưng năng động hơn tôi, tôi mới ra trường với mức lương hơn 2 triệu còn phải loay hoay mãi mới đủ chi trả cuôc sống, mãi mới gặp được giám đốc D nâng đỡ để phát triển.
Còn nó đi làm từ sớm hơn, ra trường cũng lương cao, chẳng phải lo gì, tưởng chừng bọn trẻ nó sẽ hưởng thụ, nhưng với nó thì không, nó làm còn hơn sự kỳ vọng của tôi vậy. Nếu là một người đồng hành công việc, nó hoàn toàn là đối tác đáng tin cậy.
Câu chuyện cũng dần tàn, trà cũng dần hết, đêm đã xuống càng sâu. Tôi muốn nó nghỉ ngơi, nên đã đứng lên chủ động bảo nó về nghỉ. Nhưng nó chẳng muốn thế.
– Em ở với anh đêm nay nhé, mai về rồi, anh lại bên chị.
– Em mà cứ như này, thì kể cả về rồi em cũng chẳng ở một mình nổi đâu.
Nó cứ kệ tôi, nhảy lên giường, kéo chăn đắp lên người, tay bấm điện thoại để trêu ngươi tôi vậy.
Chẳng biết làm sao với nó cả, cứ nấn ná như này chẳng phải cách hay. Sắp tới tôi với nó còn là quan hệ anh rể, em vợ đấy. Hoa mà biết thì hình tượng trong đầu của tôi còn ra cái gì nữa.
Ngồi bên cạnh giường tôi an ủi nó.
– Em về ngủ đi, chị mà biết thì không hay.
– Về VN em mới sợ chị biết, và về VN em cũng chẳng dám. Anh, em chỉ ở đây tối nay nữa thôi mà.
Nó kéo chăn đắp lên người tôi, nó vẫn mặc bộ váy mềm, nằm sẵn trong chăn, kéo được tôi vào, nó lại sát vào người tôi hơn. Tôi vẫn ngồi tựa vào thành giường, còn nó gối lên chân tôi.
– Anh này…
– Sao em?
– Sao ở ngoài nhiều đàn ông thế mà em không thích ai.
– Thì có lẽ chưa gặp người hợp, hoặc tiêu chuẩn em cao.
– Nhưng em lại thích anh mà, em thấy chẳng ai cho em cảm giác như được ở bên anh.
– Em nghĩ nhiều quá, hay sắp tới em chuyển việc đi, không gặp anh là hết thích.
– Không, để anh thế anh lại có cô khác thích. Em sẽ theo dõi anh không cho anh vớ vẩn.
– Thế xong rồi vẫn như này à?
– Thì cứ để nó trôi tự nhiên đi, biết đâu em gặp người hợp là em tự rời xa.
– Em nói như đứa trẻ chưa lớn vậy.
Nó nhổm lên, cự cãi với tôi theo cách tự nhiên nhất của người phụ nữ.
– Lớn hay không không phải là vấn đề, khi yêu phụ nữ chỉ cần người đó của mình là đủ.
Nói xong nó lại ôm chặt tôi, tôi khẽ choàng tay xuống ôm nó.
– Là như nào cũng không ổn em ạ, anh sợ làm tất cả vỡ hết, em khổ, chị cũng khổ.
– Em tự biết làm sao mà anh, em biết chỗ của mình ở đâu.
Nó và tôi lại hôn nhau, đôi môi ướt át của nó chiếm trọn tôi lúc này, ở bên con bé mặc dù đã dặn lòng nhưng sao chẳng cưỡng được, xấu xa quá.
Chiếc váy của nó lại dần bung dần xuống bụng, cái khuy áo lót nó cũng tự cởi chứ chẳng còn để tôi phải động tay, nó cởi luôn cho tôi để hai đứa trần như nhộng.
Tôi nằm đè lên người nó để hôn, để da thịt tiếp xúc với nhau, rồi lại chui xuống dưới để khám khá tiếp cái khe lồn mỏng manh kia. Với tay cầm cái điện thoại, tôi bật đèn lên để soi vào cái khe đấy, vừa liếm vừa soi, vừa banh chân nó ra vừa mút lấy mút để. Cái khe lúc đầu còn khép nép e thẹn, thì cũng dần tách ra, nhìn thấy cái màng mỏng dính phía trong. Như hứng thú, tôi chụp lại vài bức, rồi lật tung chăn ra để hôn nó tiếp.
Nó thì vẫn đón chờ tôi từng chút một, phối hợp từng chút một như thế. Sau khi được liếm láp xong nó ngơ ngác nhìn tôi dựa vào thành giường.
– Ơ, anh không làm gì em nữa à.
– Em làm cho anh đi.
Nó hiểu ý, cúi xuống ngoạm lấy thằng cu tôi.
– Em dùng lưỡi, có thể liếm từ dưới lên nhé.
Nó làm theo đúng như lời tôi nói, liếm từng cái ướt át, từ dưới lên, rồi lại từ trên xuống. Nó còn dùng lưỡi liếm hai hòn cà, thứ mà tôi còn chưa kịp dạy nó.
– Em mút thằng cu anh, thì dùng môi, dùng lưỡi nhé, đừng chạm răng, mất đi sự thích thú.
– Thế hôm trước em làm anh đau à?
– Không, em làm tốt lắm, anh chỉ nhắc thế cho em nhớ thôi.
– Sao hôm trước anh liếm em sướng thế, chưa bao giờ em được sướng như vậy.
– Còn nhiều cái sướng hơn nữa cơ, dần dần em sẽ biết.
– Anh dạy em nhé, em muốn được sướng cùng anh.
– Uh, nhưng anh muốn giữ cho em.
– Kệ, đến đâu thì đến, hôm nay em là của anh mà.
Nó bú mút say mê, còn tôi vẫn mân mê đầu vú nó, đôi tay thỉnh thoảng còn xoay cái mông nó lên, để day vào hột le, vuốt vào mép lồn nó.
Nó như thấy nứng lắm rồi, nó chồm hẳn lên người tôi, chúng tôi lại trao nhau nụ hôn dài ướt át. Cái bím của nó đã ở trên thằng ku từ lúc nào.
Nó cứ trườn quan trườn lạ con bé của nó trên thằng ku của tôi, vì cả hai đã ướt nhẹp nên nó cứ trơn tuột. Nó làm mà mắt nhắm nghiền, đôi môi thỉnh thoảng lại mím lại với nhau, tôi thì chẳng quên bú mút cặp vú tuyệt hảo này.
Một tay của tôi vẫn cầm lấy mông nó, hẩy theo nhịp trượt của nó, nó cứ điêu luyện y như những kỹ thuật viên massage được đào tạo bài bản vậy.
Rồi nó lại dần tách con bé của nó ra, để thằng ku chui vào, có lẽ chỉ được một chút ở đầu cu thôi, nó cứ nhấp nhả liên tục thế.
Thấy chẳng ăn thua, nó cầm thằng cu dựng đứng lên, nhổm người lên để ấn cả cái bướm xinh đó xuống, tôi vẫn có chút gì đó không nỡ, lại lấy tay đỡ lấy mông nó như không muốn nó ấn xuống.
– Sẽ đau đấy em, thôi, làm ở ngoài thôi em.
Nó chẳng còn nghe tôi, cứ ấn dần, ấn dần. Khuôn mặt bắt đầu có những cái nhăn, có vẻ nó đau.
– Đau thật anh ạ, em đang cố xem như này thôi, đau quá thì em dừng.
– Em đừng cố, làm ở ngoài cũng sướng mà, hôm trước anh hôn mà em cũng sướng đó thôi.
– Nhưng chắc vào trong phải sướng hơn chứ?
Nó nói rồi lại làm, nó ấn càng mạnh hơn, rồi mặt lại nhăn.
– Để em mút thằng cu cho anh nhé, đau quá anh ạ.
Nó cúi xuống mút cu tôi, thằng cu đầy nước nhờn của tôi và bướm nó, nó lại mút say mê như lúc nãy. Tôi cảm như sắp ra, thì lại kéo nó ra, hôn tiếp lên môi nó. Tôi lại đặt nó nằm xuống, liếm vào cái lồn, cái lồn trắng hồng xinh xắn, lún phún những sợi lông tơ, nhớp nháp cả nước, và cái mùi ngai ngái đặc trưng của nó.
Nó sướng ưỡn người lên, nó cầm lấy đầu tôi hẩy hẩy theo từng nhịp lưỡi đánh vào mồng đốc của nó, có lẽ nó sắp ra. Chẳng hiểu nó nghĩ gì, lại bật dậy, nó đẩy tôi vào thành giường tiếp, để nhấn nhá con cu vào lồn nó như lúc đầu.
Một vài cái, thằng cu đã chui vào sâu hơn, nó cũng bớt căng cứng hơn. Rồi nó cũng đặt đúng, nín thở, nhấp nhả đều đều, rồi ấn một cái thật mạnh.
Nó đau, nên lại rút ra chỉ để một chút thằng cu ở cửa lồn.
– Em không nghĩ lại khó thế.
– Uh, đau đấy, đừng cố.
Nó lại làm lần thứ 2, có vẻ lần này nó cố gắng hơn, ấn sâu thật sâu. Tôi đã cảm nhận được thằng ku chui dần dần vào sâu hơn, hình như không còn gì cản trở rồi, nó nhăn mặt vào để ấn tiếp xuống.
– Phụt.
– A, đau quá anh ơi.
Cả thằng ku đã nằm trọn trong lồn nó, nó bóp chặt lấy cu tôi, như một cái bơm đang muốn vắt những giọt tinh trùng của tôi vậy. Nó chặt, ấm áp lạ thường.
Tôi chẳng còn chịu được nữa. Ghì chặt nó vào, hai tay bấu vào mông nó, còn tay nó đang nắm chặt hai bắp tay tôi, càng nắm càng chặt hơn. Cảm giác chẳng còn dừng được, tôi sướng quá, ghì nó vào thằng ku mình.
– Ơ, anh, anh ra, ơ.
Tôi bắn thẳng những dòng tinh trùng vào lồn nó, cảm giác nhiều lắm, nó cứ giật giật mãi trong lồn nó. Con bé ghìm chặt tay, nhăn mặt chẳng thể thở được, móng tay nó ghim cả vào bắp tay tôi càng mạnh, để rõ ra cả nốt hằn trên hai bắp tay.
Chẳng biết nó thích hay đang đau, nhưng rồi khi thằng ku hết giật giật, nó mới thả lỏng hơn.
– Sao lại đau thế anh, em biết là đau, nhưng không nghĩ đau quá.
– Thương em quá.
Tôi đặt lên môi nó một nụ hôn, rồi nụ hôn cứ kéo dài mãi. Nó cứ ngồi trên người tôi chẳng muốn xa, thằng ku đã xìu từ lúc nào, cảm giác chuẩn bị trơn trôi ra khỏi lồn nó.
Đỡ nó đứng lên, nguyên một mảng tinh trùng, trộn cùng màu máu đỏ tươi rơi xuống thằng ku và đám lông của tôi. Tôi đưa cho nó giấy để lau. Sau đó nó chạy tuột vào nhà vệ sinh.
Nó chẳng khóc lóc, chẳng kêu than gì nhiều, có lẽ nó mạnh mẽ, hoặc nó đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này rồi.
– Em vẫn đau, rát anh ạ. Liệu bị lâu không anh.
– Chắc vài ngày thôi em, sao em liều thế?
– Em muốn dành cho anh hết.
– Ngốc quá, anh có ra gì đâu, em làm anh xấu xa đi đấy.
– Kệ anh, giờ em là của anh rồi.
Hai chúng tôi ôm nhau, chìm vào giấc ngủ, chẳng mặc quần áo, cứ quấn lấy nhau như một đôi uyên ương vậy. Buổi sáng tỉnh giấc, nhìn nó trong vòng tay, vừa thương vừa yêu vừa tội. Tự nhận thấy mình thật xấu xa, chẳng thể phân biệt đúng sai, chẳng thể cưỡng lại dục vọng. Là đàn ông có lẽ là hèn.
Máy bay hạ cánh, xuống HN vào buổi sáng. Tôi và nó về cùng 1 cung đường nên đi cùng xe, tôi đưa nó lên nhà nó, đẩy đồ vào trong nhà rồi về sớm để xe khỏi đợi, còn nó chẳng muốn xa, kéo tôi vào ôm chặt.
– Anh về nhé, chắc chị mừng lắm.
Trao nhau nụ hôn vội vàng, tôi nhanh chóng trở về nhà, nơi ấy có tận 3 người đang chờ mình.
Em là người ra đầu tiên, ôm chầm lấy tôi, cảm giác mấy ngày như xa lắm vậy. Em sắp đồ cho tôi, rồi loay hoay đủ thứ.
Tôi chợt nhận ra nhiều điều thay đổi, em đã trang trí lại nhiều thứ, đồ đạc cũng được thay mới một số, có lẽ em muốn không gian của chúng tôi nó sinh động hơn.
Mẹ tôi thì dặn tuần tới 2 đứa về nhà rồi bàn bạc cho đám cưới sắp tới.
– Ở quê mọi thủ tục hai bên, mẹ đã hỏi Hoa rồi, nên phần lễ sẽ làm đủ theo tục bên nhà gái. Thêm nữa con là trai trưởng, nên mẹ cũng sẽ mở rộng hơn đến anh em họ hàng làng xóm.
– Mẹ cứ chuẩn bị mấy thứ đó, thiếu gì bảo bọn con, nhưng cỗ bàn mẹ mở vừa vừa, sau đỡ đi ăn sang ăn trả.
– Mẹ không lo thì mấy đứa lo gì. Bố mày bàn rồi, con trai nên làm gì cho nó tương xứng tí, không để làng xóm họ nói ra nói vào được.
Em thì cứ ngồi nghe hai mẹ con trò chuyện, em chỉ mỉm cười, có lẽ em và mẹ ở nhà đã bàn với nhau rồi.
Trong không gian riêng của chúng tôi, tôi lại ôm em vào lòng.
– Ở nhà có buồn không?
– Có nhớ anh tí tẹo, nhưng may có mẹ trò chuyện nên đỡ rồi.
– Tí tẹo thôi á? Thế mẹ có làm khó gì em không?
– Không, mẹ chăm em lắm, chẳng muốn em làm gì, nhưng em không làm gì còn khó chịu hơn đấy, nên cái gì làm được là em làm cùng mẹ.
– Thế mẹ có dễ tính không? Có thân thiện với em không?
– Mẹ không khó, cũng thân thiện mà, anh toàn hỏi cái gì không.
Tại sao tôi hỏi thế nhỉ? Là tôi thấy mặc dù mẹ quan tâm em, nhưng so với cách mẹ thân thiết với Thuỷ thì với em lại dường như có gì đó đúng với quan hệ mẹ chồng nào dâu hơn. Lời nói của mẹ chẳng ngọt ngào như với con gái, mà đúng như có sức nặng, vừa là lời của người lớn, vừa hợp lòng người nhưng cũng khẳng định ngầm rằng đây là mẹ chồng. Là mẹ chồng nói đấy.
Công việc triển khai gấp rút, chúng tôi vừa làm vừa sửa cho đối tác nên việc theo sát tiến độ là rất quan trọng, cũng một phần thế nên tôi cũng không chăm chút cho đám cưới lắm, có lẽ tôi ỷ lại có gia đình lo lắng, có em hỗ trợ.
Thằng bạn tôi có quãng thời gian ở HN dài, có lẽ lâu lắm mới thấy nó ở lâu thế.
– Này, sao đợt này mày ra HN mãi, không vào với vợ con à?
– Tao đang làm một số việc, triển khai xong lại chơi như thường.
– Thế định làm lớn à?
– Không. Boss sắp tới có 2 khả năng, 1 là lên chức, 2 là về vườn nghỉ sớm, nên tiện thể đợt này tao làm chính luôn, kiếm mớ xong nghỉ.
– Thế thì càng phải cẩn thận, boss lên là tốt, chứ boss xuống là dễ bị soi lắm.
– Tao biết mà, nên mới ở hẳn ngoài này.
– Thế hôm trước gọi tao, mày bảo có gì mà.
– À đấy, ngày kia mày với tao đi gặp thằng lái xe nhé, tao xem có cho mày câu trả lời không?
– Ok, đi thì nhắn tao.
Đến ngày hẹn, chạy xe đến một quán lẩu cua sông ven ngoại thành, bước vào phòng riêng đã thấy đám thằng bạn đang ngồi trong phòng, tay nâng chén rượu, câu chuyện có vẻ vui lắm.
– A, thằng bạn tao đến rồi, lại đây, lại đây.
– Chào anh em, tôi đến muộn chút, tôi tự phạt trước nhé.
Sau màn chào hỏi xã giao, thằng bạn rót tiếp rượu giới thiệu.
– Đây là M, làm lái xe cho tổ đội abc, anh em làm quen đi. Còn đây là T thằng bạn tôi, cái thằng bị ông đâm suýt chết đấy.
Tay kia gầy còm, đen nhèm, ánh mắt sáng quắc, đang đứng lên cầm ly rượu sang chúc, nhưng nghe đến tôi là người bị đâm xe thì bỗng khựng lại, mặt tái mét, chén rượu trên tay bỗng rung rung như muốn rơi vậy.
– Em Em…
– Em cái gì, đấy nhìn kỹ nó đi, chắc nhớ nó chứ.
– Em xin lỗi anh ạ, em, em cũng không biết nói sao nữa…
– Ông ra tự uống đi, rồi ngồi xuống đây nói chuyện.
Tay kia vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi thì cứ để thằng bạn diễn tiếp.
– Ông đền thằng bạn tôi bao nhiêu rồi nhỉ?
– Dạ, tổng các khoản là xxx triệu ạ.
– Nhà ông đợt rồi trúng đất à?
– Dạ không ạ? Nhà em nghèo lắm anh, tiền tích góp bao năm được có chừng đó ạ.
– Uh, cũng khổ, rõ là số đen nhỉ. Nhưng tôi thấy nhà ông có lộc phết, chơi thằng bạn tôi xong lại còn xây nhà mới được.
Như nói trúng điểm yếu, hắn ta ngồi im, sau đó lắp bắp mãi mới nói được…
– Dạ, dạ nhà em sau bán được mảnh đất với vay mượn thêm anh ạ.
– Kinh quá, tôi thấy nhà ông làm gì có sổ nào đâu. Trước khi gặp ông tôi cũng tìm hiểu hết rồi.
– Dạ, nhà em có ạ.
Choang. Một cái cốc uống nước bằng thuỷ tinh ném xuống dưới nền nhà, con bé phục vụ chạy vào định dọn dẹp, thì thằng bạn tôi phất tay cho nó ra ngoài.
– Ông nói như thế tiếp, thì cái cốc thứ 2 sẽ không rơi xuống đất đâu đấy. Bọn tôi đến đây là đã tìm hiểu rồi. Hôm nay ngồi đây là nhẹ nhàng với ông nhất, nên cái không khí này mà ông làm mất đi thì tí nữa lại rách việc.
– Dạ, dạ em có dám nói gì sai đâu ạ, hôm em đi bất cẩn tông vào anh đây, chứ em nào dám làm gì khuất tất.
– Lại nói sai, tôi cho ông cơ hội cuối đó.
– Dạ em thề ạ.
– Ông lấy gì thề?
– Có bóng đèn soi sáng, em thề dưới ánh đèn ạ.
Cả bọn ngồi nhìn nhau ái ngại và cười nhẹ. Sẵn đó mấy tay đầu trâu mặt ngựa, xăm trổ đầy mình tiến vào làm khí thế của thằng bạn tôi lại càng lớn hơn. Còn tay kia mặt vẫn tím ngắt hơn. Thằng bạn tôi rút điện thoại, đưa gần vào mặt tay kia.
– Ông dùng cái này thề nhé. Tôi nói cho ông biết là tôi phải biết gì mới mời ông đến đây. Nên giờ ông nói gì sai 1 lời thì ông hoàn toàn chịu trách nhiệm với lời ông nói nhé.
Tay kia đang ngồi, thì quỳ sụp xuống, mặt tái mét, hắn chẳng nói gì nữa. Tôi tiện tay mở điện thoại, đặt chế độ ghi âm, để xem còn gì hay không.
– Em khai ạ, em tưởng vụ việc lâu rồi thì quên mất rồi.
– Uh, ông nói đi, bạn tôi mới tỉnh dậy đấy.
– Dạ, anh tỉnh là phúc đức rồi ạ. Em đúng là mờ mắt, nên mới làm thế, mong các anh đừng làm liên lụy gia đình em ạ.
– Thế ông nói đi, dài dòng quá.
– Ngày… Em được 2 người đàn ông, mặc áo che kín người đeo kính, đen, mũ che kín đến thuê theo xe anh, để tạo một hiện trường tai nạn.
– ĐM nghe nói như cứt. Thuê để làm hiện trường tai nạn là ntn?
– Dạ là lúc đầu ạ, phí là 100tr ạ, các chi phí sửa xe, công an hết bao nhiêu các anh ý sẽ lo hết ạ. Nhưng lúc đầu chỉ là làm xe anh bị xây xát thôi, chứ em không dám nhận cái khác.
– Thế sao ông đâm bạn tôi nằm viện hơn một năm.
– Dạ rồi có hôm anh kia đến gặp bảo cho em thêm 400 nữa, bảo em cứ đâm một cú ngang xe, nếu liệt giường hoặc chết luôn cũng được. Lúc đầu em không nhận, sau thì do số tiền lớn quá, với lại được cam kết các khoản chi ngoài kia 2 anh ý lo hết nên em nhận lời.
– Thế nếu 2 thằng kia không lo được, mà gia đình kiện ông vào tù thì sao.
– Hai anh ý bảo lo được vì nếu lộ thì hai anh ý cũng bị liên đới nên em mới tin.
– Uh, thế ông biết hai thằng đó phải không?
– Dạ không ạ?
– Thế sao ông tin nó, không biết mà ông tin à?
Mặt hắn vẫn tái mét, có lẽ tâm lý đã ảnh hưởng nhiều rồi. Thằng bạn thì vừa nặng vừa nhẹ, như chừng nó bắt thóp được hắn vậy.
– Miêu tả cho tôi về 2 thằng kia, nói chi tiết, tiền nhận như thế nào…
– Em nhận tiền mặt, đợt xong việc đều có người đến mang tiền đến nhà cho anh ạ. Còn mặt thì em không rõ chi tiết, một người tầm 30, một người tầm 40 thôi, dáng người cao cao và có vẻ rất giàu anh ạ.
– Nó đi xe gì?
– Đi con xe gì đó xịn lắm ạ, em không biết tên, lần sau em toàn gặp ở quán nước thôi anh, nhưng không lần nào em gặp mà nhìn rõ mặt. À em còn số điện thoại, nhưng số này em không gọi được bao giờ, toàn họ gọi đến ạ.
– Thế giờ cho ông nhìn thì có nhận ra không?
– Dạ chắc được 7 – 8 phần anh ạ.
… Bạn đang đọc truyện Cô nhân tình dâm đãng tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/03/truyen-sex-co-nhan-tinh-dam-dang.html
Nó còn hỏi rất nhiều, nhưng chung quy chẳng có thông tin nào chi tiết, cuối cùng tôi chỉ biết là có người chơi mình thật, chứ chẳng biết chính xác là ai làm. Tại sao họ làm thế… Nhiều câu hỏi, nhưng chẳng có sự trả lời. Tôi vẫn bảo thằng bạn theo dõi giúp tiếp xem nó còn liên lạc không. Đưa nó cục tiền bảo nó đưa mấy anh em chi tiêu cho phải phép.
Trở lại với cuộc sống thường nhật, ngày cưới cũng sắp đến, chúng tôi có nhiều thời gian chuẩn bị. Từ mua sắm, chụp ảnh cưới…
Con bé vẫn phụ giúp tôi và em, nó lăng xăng phụ đủ cả, mẹ tôi đã về nhà để lo việc dưới quê, chỉ còn hai đứa trên này. Em không muốn mượn giúp việc vì không muốn người lạ ở trong nhà. Còn tôi sau dạo bận bịu cũng đã cùng em lo lắng cho đám cưới hơn.
Tuy nhiên thời gian này em vừa nghén, vừa khó chịu trong người nên chúng tôi chẳng quan hệ nhiều, tất cả được 2 lần trong sự cố gắng từ em, vì biết phụ nữ thời kỳ này khó chịu nên cũng chẳng ép em, chỉ cần em thấy thoải mái là được.
Nhưng có lẽ một phần vì như thế thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến con bé, nhớ lạ thường.
Đám cưới là một chặng đường dài từ quê tôi lên quê em, rồi lại một chặng ngược lại như thế, chúng tôi phải xuất phát từ rạng sáng, đến nhà em cũng 9h sáng, cả hai họ ai ai cũng vui mừng chúc phúc, em thì vẫn cười tươi, vẫn dịu hiền như ngày nào. Nhìn em hạnh phúc, tôi cũng mỉm cười trong lòng. Quãng đường xa làm ai cũng lo cho sức khỏe của em, nhất là mẹ tôi, mẹ có lẽ nắm bắt được sức khỏe của em nên chốc chốc lại gọi điện sang xe của tôi hỏi xem Hoa thế nào, chăm ra sao…
Lễ cưới cũng được thực hiện đúng nghi thức vào buổi chiều tại quê tôi, có đầy đủ anh em bạn bè đến dự. Thậm chí vào tối hôm trước tay thư ký là điều bất ngờ với tôi, hắn dẫn một đội các anh em có mặt chúc phúc cho vợ chồng tôi. Cái điều mà tôi chẳng nghĩ đến, thậm chí có lúc còn nghi ngờ hắn cùng cực, nhưng rồi cũng phải thấy hắn có tấm lòng, người bận như hắn mà lại đưa cả anh em trong đội về với tôi.
– Mày biết sao ông ấy về được không?
– Tao không rõ, hơi bất ngờ mày ạ.
– Đợt tới boss chắc về hưu, nên ông ấy khá rảnh, cũng tranh thủ vét vài mớ cuối đấy, nhưng dù sao đến tao cũng thấy lạ, đáng ra ông ấy gửi phong bì là được rồi, nhưng về tận nhà mừng mày thì cũng ít khi ông ấy như thế lắm.
Chúng tôi có một buổi tối để anh em hàn huyên, chúc tụng nhau, chỉ khác là không có gái gú, chẳng có thác loạn, chỉ có rượu quê, chỉ có tình anh em. Có lẽ tôi rời xa nhóm này theo cách vội vàng cũng là cái lỗi.
Đội tiếp khách quê tôi thì nhiệt tình thôi rồi, những thằng bạn chí cốt ở quê cũng không thiếu, hai ông anh rể, mấy ông anh họ, ai ai cũng nhiệt tình, nhất là với những khách của tôi từ nơi xa về.
Đấy là xong, từ tối hôm trước nhậu nhẹt, tiếp khách, rạng sáng đi đón dâu, chiều tổ chức xong. Một lịch trình dài, mệt, nhưng đầy niềm vui.
Ánh mắt ai cũng rạng ngời dù thấm mệt, nụ cười ai cũng tươi dù bận bịu, còn tôi, thỉnh thoảng vẫn ngó nghiêng, có một ánh mắt đặc biệt làm tôi thấy tội lỗi mỗi khi nhìn vào.