Điện chập chờn triền miên trong những tháng hè oi ả, vốn quen ngủ đắp chăn, Long quyết định mua máy phát phục vụ căn hộ chung cư xinh đẹp của anh. Khệ nệ bê cục sắt có hồn hơn hai chục kg vào nhà, Long lao ngay vào phòng tắm tuốt quần áo dài, lấy khăn lau mồ hôi, bật quạt. Lại mất điện rồi, anh lẩm bẩm một mình.
Lôi bộ đồ nghề trắng bạc từ góc tủ ra. Nào cle, mỏ lết… tất cả còn sáng màu crom, được sắp xếp đúng vị trí. Trước kia, khi chuyển nhà, anh định bỏ nó đi, nhưng ông bạn anh can ngăn, nên hôm nay mới có mà dùng. Anh thầm nghĩ.
Hì hục tháo tháo, lắp lắp, đục đục, đẽo đẽo… đến gần trưa thì công việc hoàn tất. Anh bắt đầu thử tải. Tiếng máy chạy êm ru trong toilet, vì ống xả đã được thiết kế lại bằng đoạn tuyo cao su cắm thẳng vào ống nước thải. Khi đóng cửa toilet, chỉ nghe âm thanh hì, hì… êm ái.
Đầu tiên, anh bật điều hòa, quạt, đến tv. Mọi thứ làm việc ổn! Anh reo lên sung sướng, rồi ngồi xuống chiếc ghế lót đệm trắng xem lại trận Chile – Đức, chốc lát, anh vào phòng tắm riêng, xối nước vào mặt, vào người. Dòng nước trong veo, mát rượi, hắc hắc mùi chất khử, làm anh tỉnh táo trở lại. Anh muốn đứng mãi dưới vòi hương sen, xoay người qua lại, cho dòng nước áp lực cao massage mơn trớn làn da vốn đang bị lão hóa và được nghe tiếng nước tè tè, thứ âm thanh mà anh thích. Bỗng có chuông điện thoại, ngắt quãng sự sung sướng đang trào dâng, anh bước ra khỏi phòng tắm vừa lau khô người vừa ngó xem ai gọi. Ồ Xe! Bất chợt anh reo lên.
– Xe hả, hôm nay rỗi thế?
– Vâng chào anh, bận quá! Mãi hôm nay mới có chút thời gian. Anh rỗi không ra Nhân cà phê đê? Lâu lắm anh em không gặp nhau.
– Ok, chú cứ đến đó, anh ra ngay! Đừng quên gọi thằng Mata nhé.
– Vâng!
Từ ngày mồ côi vợ, sống với đứa con trai tuổi 15, ngoài công việc cơ quan, Long không mấy bận rộn. Đơn giản là mọi công việc nhà anh quá thạo, vì thời gian thực hành cũng đã gần một năm rồi. Con anh đi học cả ngày, tối mới về. Mấy hôm nay, thằng con xin về quê chơi nhân dịp nghỉ hè, nên anh độc thân một thời gian. Sống một mình buồn chán, Long dành phần lớn thời gian rỗi đi chơi, đàn đúm với bạn bè. Mấy thằng cùng trang lứa thì bận vợ con. Giờ đây, anh kết bạn toàn những người trẻ tuổi, chưa vợ, và có người kém anh đến 15 tuổi! Đối với anh, làm bạn với những người trẻ tuổi thật vui, cuộc sống thêm sinh động, tràn đầy chất thơ. Đặc biệt anh rất thích chát sex với họ. Có lẽ không tồn tại nơi nào khác nói chuyện thoải mái, tâm sự cởi mở, dốc hết cõi lòng như khi chát sex.
Bì bõm trong dòng người, ngập tràn trong dòng suy nghĩ, chiếc xe đưa anh đến chân cầu vượt tự lúc nào. Hôm nay, trời râm, nhưng cái nóng thiêu đốt giữa hè vẫn đang hành hạ con người tưởng chừng sẹm da, chín thịt. Nhanh chóng gửi xe, lấy khăn lau mồ hôi mặt, Long đẩy cửa vào trong quán. Một cảm giác mát dịu lan tỏa từ mấy chiếc điều hòa tủ trong quán cà phê khá đông người làm anh tỉnh táo, khoan khoái. Không cần phải tìm chỗ ngồi, anh lên thẳng tầng 2, đưa mắt đến vị trí mà anh em thường ngồi uống cà phê, đã thấy hai anh bạn trẻ đang nhìn anh cười vui vẻ. Anh cười đáp lại và đến chỗ họ, gọi một ly đen, hòa đồng vào đề tài mà họ đang tán gẫu. Toàn chuyện đuỵt nhau, check hàng, em này đẹp, em kia xấu… bím hồng, bím thâm…
– Em mới đuỵt em L. A, xe nói cười chỉ đủ ba người nghe.
– Ngon chim không? Long cười khà khà, hỏi lại.
– Được nhưng vú hơi bé, người cao hơi gầy, nhưng mặt đẹp thật!
– Em L. A, khi đuỵt nước lồn tuôn ra nhiều thật, trơn tuồn tuột. Miệng rên la nghe sướng, tay nàng tự xoa bụng, xoa vú. Có lẽ ít có em nào như vậy, Long cười không giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt đang về chiều.
– Xe cười khanh khách đồng tình.
– Cho em số và pass lúc nào rỗi em đuỵt phát, Mata hóng hớt giờ mới lên tiếng.
– Chú gặp lại em Chi chưa? Anh mới đuỵt hôm trước. Nàng giờ tăng hai kg, mặt tròn, người đầy đặn đẹp mê hồn. Long hồ hởi.
– Lâu lắm em có gặp đâu! Đã hẹn mấy lần nhưng bị lỡ, bận quá anh ah!
– ĐCM con Chi! Em gọi nó hàng tỷ cuộc, được hẹn vài lần, nhưng gọi lại thì không thấy nghe máy, tức vãi… xe không giấu nổi xúc động, nói một thôi một hồi về em Chi.
– Tại chim chú to quá so với cái lìn nhỏ xíu, hồng hồng của nàng, nên nàng sợ không dám gặp chú, Long khôi hài.
Chúng tôi ba hoa chích chòe đến hơn 11 giờ thì chia tay. Rời quán cà phê mát rượi, Long cảm nhận ngay được cái nóng giữa trưa hè Hà Nội nung chín da thịt. Trời, sao nóng ghê gớm vậy! Anh thốt lên, rồi cùng con ngựa già hòa vào dòng người ùn ùn, dày đặc, dài dằng dặc, cong cong theo hình cây cầu vượt vô tri, vô giác.
Hơn chục phút vật lộn với cái nóng rợn người, cuối cùng anh cũng về đến nhà. Mỉm cười chào tay bảo vệ, rồi anh đi thẳng tới thang máy. Đang đứng chờ thì một cô gái, ở độ tuổi 26, 27, xinh đẹp một cách đài các, bước đến đứng ngay cạnh. Chúng tôi cười chào nhau, rồi cô lên tiếng, một âm thanh dịu dàng, không lơi lả.
– Hôm nay, trời nóng quá! Theo dự báo, ngoài trời nhiệt độ lên đến 40 độ c, anh à! Cô ngước đôi mắt to, đen, nhưng ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm, nhìn anh cười nói.
– Ừ, Long đồng tình. Em lên tầng mấy?
– Tầng 6, anh à. Cô gái cười, phô hàm răng trắng ngà, đều tăm tắp.
– Anh cũng lên tầng 6. Mình là hàng xóm cùng tầng nhé! Có khi chung một bức tường cũng nên! Long cười đưa đẩy.
Vừa lúc, cửa cầu thang máy mở, hai chúng tôi bước vào, tiếp tục câu chuyện.
– Em ở 603, còn anh?
– Long vừa bấm nút số 6, vừa nhìn cô gái giây lát, rồi đáp “anh ở 604, thế là chung vách rồi nhé. Mà sao hôm nay anh mới biết em nhỉ?”
– Em mới chuyển đến sống ở đây từ cuối năm ngoái. Công việc bận rộn, chỉ có mặt ở nhà vào buổi tối, nên hàng xóm ở đây em không biết ai cả! Cô gái thật thà.
Rời thang máy, chúng tôi sánh bước dọc hành lang, tiếp tục câu chuyện dang dở.
– Anh chuyển đến đây sau em vài tháng và cũng chưa biết ai ở đây cả, may mắn hôm nay gặp em. Long nhìn cô gái hé nở nụ cười thân thiện, đáng tin cậy trên môi.
– Anh vừa mua máy phát sáng nay phòng khi mất điện ban đêm không xem được bóng đá. Hai người vừa mở cửa vừa tiếp tục câu chuyện.
– Cho em xem nhờ với nhé, em cũng thích bóng đá!
– Khi nào rỗi mời em sang bên anh, anh độc thân hơn một tuần nay, buồn quá! – Long cười, mắt liếc nhìn cô gái. – À, tên em là gì nhỉ? Anh tên là Long.
– Em tên Quỳnh! Cô gái cười thật tươi, đẩy cửa vào. Cô ló đầu ra từ sau cánh cửa, đôi môi trang điểm nhẹ, đẹp mê hồn, mấp máy “Chào anh nhé! Người hàng xóm, lát nữa em sang có được không?”, Rồi tấm thân kiều diễm, với khuôn mặt thiên thần, khuất hẳn sau cánh cửa lim nặng chịch khép hờ.
– Ok, mời em sang anh chơi, nếu không ngại. Long đáp bằng một âm thanh êm ái.
Vẫn chưa có điện, nóng quá! Tắm cái cho mát đã! À, chạy máy phát chứ nhỉ! Long vừa cởi quần áo vừa lầm rầm một mình, chân bước vào phòng tắm, khởi động máy phát, rồi sang phòng tắm riêng. Những ngày hè nóng nực, Long tắm đến 3 – 4 lần một ngày. Theo báo mạng thì thể thao kết hợp với tắm nhiều rất có lợi cho sức khỏe, và Long luôn đề cao việc này. Có lẽ vậy nên sức khỏe anh tương đối tốt, ít ốm đau. Tuổi 40 + rồi mà ngỡ mình 30, trái tim vẫn còn khao khát, thấy gái đẹp, con chim vẫn tưng tưng, đó là những cảm nhận có thật thường diễn ra trong anh.
Rời phòng tắm, anh mở tủ lạnh, lấy mấy thứ ăn trưa. Trời, thức ăn thiu hết rồi! Anh la lên, rồi lựa tất cả đồ ăn không dùng được cho vào túi ni lông, quẳng vào sọt rác.
Quay vào, Anh lấy gói mì tôm nấu ăn tạm. Ăn trưa đối với anh là bữa phụ, vì vậy chỉ cần vài cái bánh, hoặc gói mì tôm là đủ.
Bữa ăn nhẹ kết thúc, anh ngồi xỉa răng, uống nước và thả hồn theo đôi mắt, nụ cười, body… của Quỳnh, vẫn đọng lại trong anh từ khi gặp, làm tim anh xốn xang, rạo rực và ý tưởng chiếm đoạt người đẹp dâng trào. Đã mấy tháng nay, từ khi mồ côi vợ, mỗi lần vật vã, hứng tình, anh chỉ quan hệ tình dục với cave, gái gọi. Tuy họ trẻ đẹp thật, nhưng ở họ vẫn thiếu thốn, hụt hẫng một cái gì đó vô hình, không thể bù đắp, thay thế được người vợ, người tình, bạn tình… Và phải dùng condom khi quan hệ với họ, nên cảm giác đỉnh điểm cũng giảm đi bội phần!!! Ước gì chiếm đoạt được Quỳnh, người hàng xóm xinh đẹp, thì sung sướng biết bao! Anh thở dài đánh thượt, lắc lắc đầu mong cho dòng suy nghĩ khùng điên ấy thoát khỏi bộ não rồ dại của anh.
Đang mơ mơ, màng màng, bỗng chuông cửa reo vang, anh giật mình đứng dậy ra mở cửa. Trời, là Quỳnh! Tim Long đập loạn xạ, cảm giác bối rối xúc động lộ rõ trên khuôn mặt bắt đầu xế chiều của anh. Quỳnh, với khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười trong bộ váy ở nhà, nhìn anh chủ động hỏi:
– Anh chạy máy phát à? Nghe tiếng ì, ì… bên nhà, em đoán là tiếng máy phát bên anh.
– Mời em vào! Ờ anh chạy máy phát cho điều hòa, tủ lạnh… Thức ăn để trong tủ hỏng hết, vì không có điện, anh mới vứt đi một loạt. Vừa đáp Long và Quỳnh vừa bước vào trong.
– Ôi mát quá! Bên phòng em thì nóng, mở hết cửa sổ mà vẫn nóng. Tiếng Quỳnh thật êm ái, dễ nghe.
– Mời em ngồi! Tôi đon đả.
– Quỳnh kéo cạp váy màu hồng qua đầu gối theo bản năng, rồi ngồi vào chiếc ghế gần đó, hai chân bắt chéo nhau duỗi thẳng, hai tay tựa vào hai thành ghế, lưng ngả về sau. Nhìn nàng thật xinh đẹp, thật đài các. Tóc nàng được búi gọn ra sau, bồng lên phía trên trán, làm lộ khuôn mặt trái xoan cân xứng tuyệt mỹ. Nội thất nhà anh đẹp ghê, nàng đưa đôi mắt to, đen, buồn, nhưng lanh lợi khắp một lượt, tấm tắc khen.
– Bạn anh thiết kế đó! Long đáp trong khi tay rót nước vào chén mời người đẹp.
– Ôi, nước chè xanh thế! Nàng dịu dàng. Em rất thích uống nước chè, nhưng em chưa ăn cơm, uống vào sợ cồn ruột.
– Em chưa ăn cơm à, sao ăn muộn thế? Anh ăn rồi! Bữa trưa là phụ của anh, chỉ cần gói mỳ tôm là đủ. Miệng nói, tay rót ly nước trắng thay thế chén nước chè.
– Em ăn uống thất thường lắm, trước kia có cô em họ sống cùng còn ra bàn ra bữa, từ khi cô ấy đi lấy chồng thì mọi chuyện đã thay đổi.
– Thế chồng Quỳnh đâu? Tôi ngạc nhiên.
– Chồng em nghiên cứu sinh ở Úc từ đầu năm. Chúng em lấy nhau gần 3 năm rồi, nhưng chưa có con. Nghĩ cũng buồn anh à!
– Long nhìn khuôn mặt đượm buồn của nàng cảm thông sâu sắc. Em làm nghề gì?
– Dạ, em là giáo viên cấp ba, đang trong thời kỳ nghỉ hè. Nàng nhỏ nhẹ. Nàng tiếp, em chưa biết anh làm nghề gì! Quỳnh nhìn Long cười, bàn chân nhấc lên xuống trên mặt sàn gỗ đồng thời khom người lấy ly nước, đưa lên làn môi xinh đẹp, điệu đàn nhấp một ngụm nhỏ. Chiếc ly vẫn trên bàn tay, với những ngón thon dài, tựa hờ trên thành ghế, sóng sánh nước.
– Anh làm nghề xây dựng, chuyên thiết kế. Công việc làm ở nhà cũng được. Long nhìn Quỳnh đáp.
– Thế vợ con anh? Sao không thấy chút phụ nữ nào trong nhà? Nàng sắc sảo hỏi.
– Vợ anh mất cách đây mấy tháng trong một vụ tai nạn giao thông, giờ chỉ còn hai bố con. Con trai anh năm nay 15 tuổi, lên lớp 10. Cháu nó về bên nội từ hôm thi xong, giữa tháng 8 sẽ ra nhập trường. – Long đáp buồn buồn, không ngớt nhìn Quỳnh.
– Anh hoàn cảnh q… ú… a!!! Quỳnh thông cảm, có cái gì đó đồng cảm giữa con người với con người trong giọng nói của cô.
– Em uống nước đi! Long phá tan bầu không khí trầm lắng bằng câu mời hồ hởi. Tối nay, sang đây xem bóng đá với anh, có mấy trận hay lắm, Long tiếp.
– Vâng, Quỳnh nhìn Long, nét mặt tươi tỉnh trở lại. Anh sang bên em ăn cơm đi, có mình em buồn lắm! Nàng nhỏ nhẹ, chân thật.
– Long lưỡng lự giây lát, vì anh mới ăn bát mì ban nãy, hãy còn no. Chiều người đẹp, anh đã đồng ý.
Hai người sánh vai sang nhà Quỳnh. Trên hành lang, mấy lần người Quỳnh vô tình chạm vào người anh. Những lần như vậy, Quỳnh nhìn anh cười e lệ. Rồi theo thói quen, anh khoác tay lên vai nàng, Quỳnh không phản ứng gì cho đến khi ra đến cửa, Long mới buông tay mở khóa. Kể từ lúc đó, chúng tôi tự nhiên và thân thiết như những người đã quen biết nhau từ lâu.
Nhà Quỳnh có diện tích bằng nhà tôi, kết cấu phòng cũng tương đồng, ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn. Trong phòng khách có bể cá cảnh rất đẹp gần bậu của sổ. Trên tường treo mấy bức họa thời trung cổ khá đẹp, và chiếc gương to đối diện, làm căn phòng rộng hơn, lộng lẫy hơn. Hai phòng ngủ của đóng chặt, phòng còn lại được mở toang cửa, có lẽ là phòng nghỉ của Quỳnh.
Quỳnh đưa tôi vào phòng ăn. Trên bàn ăn thật đơn giản, đĩa rau muống luộc đã nguội lạnh, bát nước rau, đĩa thịt rang, một bát nước chấm. Cô cười, mời tôi ngồi, rồi đến bệ bếp lấy nồi cơm.
– Em chỉ ăn đơn giản thế này thôi, thế mà người cứ mập ra anh ạ. Cô nói trong khi lấy cơm vào bát tôi. À quên! Uống cốc bia cho mát anh nhé? Rồi cô trút bát cơm vừa đơm vào nồi, mở tủ lạnh phía sau lưng, lấy ra hai chai bia. Không có đá anh à, uống suông vậy nhé?! Cô mỉm cười.
– Quỳnh vừa nói vừa làm thoăn thoắt không cần biết đến phản ứng của tôi, trong khi tôi chỉ cười, nhìn nàng đồng tình.
Chúng tôi vừa ăn, vừa uống vui vẻ. Quỳnh kể chuyện về công việc, về xã hội… giờ Long mới biết Quỳnh là cô giáo dạy văn.
Ăn xong, Quỳnh nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của tôi, dịu dàng nói “Sang bên anh uống nước cho mát, em dọn chút em sang ngay!”
Tôi chần chừ, quanh quẩn ngoài phòng khách, thi thoảng ngó vào phòng ăn qua lớp kính mỏng từ cửa ra vào, thấy Quỳnh đang lúi húi bên lavabo, người hơi cúi về phía trước, Cái mông tròn xoe, căng mông, đang lúc lắc theo nhịp tay nàng trong lớp váy mỏng. Có chút hơi men, hơn nữa, một tháng nay chưa biết mùi đàn bà, thú tính trỗi dậy, Long bạo dạn đến bên ôm lấy cái eo thon thả của nàng. Quỳnh biết điều đó, quay đầu lại cười trách yêu.
– “Em bảo anh về nhà cho mát sao còn ở đây trêu người ta, em la lên bây giờ!!!”
– Chim cứng đét chọc thẳng vào khe mông nàng, Long thì thào như van lơn “Trước khi về cho anh hôn một cái”.
Quỳnh thẳng người lên, tay lau vào tạp dề, quay lại ôm chầm lấy Long. Hai người hôn nhau say đắm hồi lâu. Bỗng Quỳnh đẩy nhẹ Long, đôi mắt buồn, đẹp long lanh nhìn anh, miệng mỉm cười một cách thèm muốn, âu yếm nói “Anh về đi, lát nữa em sang, nhé! Ở đây nóng lắm!”
Họ hôn nhau vài cái nữa trước khi Long rời nhà Quỳnh.
Long đi đi lại lại trong phòng khách nhà mình, bâng khuâng, bồi hồi, xúc động, chờ đợi… một cảm giác hỗn độn dày xéo trái tim anh. Vài phút sau, Quỳnh xuất hiện không cần gõ cửa. Nàng chốt cẩn thận, mặt ửng hồng vì men tình lẫn men bia, tươi cười ào vào đôi tay đang dang rộng của Long. Họ hôn nhau điên cuồng với tần suất và số lượng bằng tất cả những lần hôn của hai người trong năm tháng yêu đương cộng lại. Tay Long hết xoa mông, bóp vú, rồi lại bóp vú, xoa mông, sờ lồn nàng một cách vô thức. Dường như những nụ hôn đã đã làm cho tình yêu của họ chín muồi, Long bế nàng lên, đầu vẫn dán vào bộ ngực khá to của nàng, từ từ bước vào phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt Quỳnh xuống đêm, Họ tiếp tục hôn nhau, vật nhau. Lúc Long trên Quỳnh dưới, khi Long dưới Quỳnh trên cho đến khi nàng tuốt nhanh cái quần short và underwears của Long ra, làm lộ con chim cứng đét, gật gù thèm khát. Rồi nàng tuốt nốt cái slips mỏng manh, màu mỡ hồng, có đáy đẫm nước lồn ra khỏi đôi chân thon dài đẹp đẽ. Nàng chạng háng, tay cầm con chim cứng đờ, lái vào cái bướm trơn tuột của mình. Nàng bắt đầu rung, lắc, miệng rên điên cuồng.
“Ô… i… s… ư… ơ… n… g… q… ú… á… tr… ờ… i… ơ… i…” Răng nghiến chặt, mắt nhắm nghiền, tay cào cấu ngực Long tưởng chừng tứa máu. Dăm phút trôi qua, bỗng nàng ghì chặt tay Long, hai mông ép chặt xuống háng anh mạnh đến nỗi trời long, đất lở. Mặt ngửa lên trần, răng cắn chặt, mắt lờ đờ, mông rung nhè nhẹ. Sau vài giây, Long cảm thấy háng mình nhẹ bẫng đồng thời tấm thân ngà ngọc của nàng từ từ rục xuống, phủ dọc người anh, miệng nàng hổn hển.
Lật Quỳnh nằm ngửa, theo thói quen của đàn bà, hai chân nàng giơ cao, lộ ra con bướm rậm rì lông lá, xung quanh bê bết nước lìn trắng sữa. Long cầm con chim nhầy nhụa khẽ ấn vào cái lỗ đỏ hồng, phía trên có hột le nho nhỏ, xinh xinh giống hệt lìn em Chi. Anh bắt đầu hẩy mông mỗi lúc một nhanh và mạnh. Quỳnh lại rên, hai tay quờ quạng, cầm da bìu dái anh rứt rứt, tay kia tự bóp vú mình, mông vặn điên cuồng. Bỗng nhiên, Long trân mông lại, hai tay bóp chặt vú nàng, đầu chim co giật dữ dội. Kết thúc lần xuất binh, nàng mở mắt, miệng cười răng cắn nhẹ vào môi thật dâm dục. Long duỗi chân, nằm đè lên người Quỳnh, họ lại hôn nhau đắm đuối.
— Hết —