Phần 57
Đọc hết hai quyển rồi tôi ngả lưng ra mà tận hưởng làn gió đông nam mát lạnh hây hẩy thổi luồn qua từng kẽ lá.
Chăm chú vào từng pha đánh đấm ở quyển truyện tôi như quên đi tất cả, đúng lúc đó thì có tiếng của chị Thúy Anh:
– Huy ơi! Xuống đây chị bảo cái này!
Gấp cái trang truyện lại đánh dấu rồi tôi hóp bụng lại, kẹp nó vào bên trong quần rồi tụt xuống, hất nhẹ cái mái tóc bổ đôi giống Đan Trường rồi tôi nói:
– Có chuyện gì thế chị?
Chị Thúy Anh vô tư nói:
– Rảnh vào coi cho chị cái đèn học, sao mà tự dưng nó không sáng được.
Tôi nghe thấy vậy thì thầm nghĩ luôn “không lẽ hôm nay bà này cho mình thịt hay thế đéo nào ấy nhỉ, tự dưng giữa trưa thế này học hành cái đéo gì đâu mà lại đi sửa”. Lẩy số trong đâu thế nhưng với bộ mặt tỉnh bơ tôi vẫn nói một cách bình thường:
– Chị chăm học gớm! Tự dưng trưa rồi mà còn đòi sửa đèn!
Bẽn lẽn cười chị Thúy Anh nói lại:
– Ờ thì… không phải chăm học chăm hành gì đâu, chẳng qua muốn soi mấy thứ đồ thôi nhưng chẳng hiểu sao lại không bật được lên ấy. Vào xem cho chị đi… chị nhìn kỹ cái bóng điện không bị đứt dây!
Tôi cười bảo lại:
– Ô! Cũng biết nhìn bóng điện xem có đứt dây hay không à?
– Biết chứ sao! Cái đó là bình thường dĩ nhiên là phải biết rồi, xem đi!
Tôi vào trong nhà, vứt quyển truyện lên bàn rồi lững thững đi vào trong nhà chị Thúy Anh. Không hiểu sao tính cách của chị thêm vào đó nhà chị cũng thuộc dạng khá giả nên cũng không chơi nhiều với hàng xóm khiến chẳng mấy khi có người sang mà chơi mấy nhà chúng tôi.
Đi qua tuốt tuột hai gian phòng thì mới đến được phòng của chị. Một mùi hương là lạ đưa vào mũi, không hiểu sao lúc này tôi lại tưởng tượng kiểu phòng này dành cho mấy em gái ngành chứ không phải là phòng của con gái bình thường.
Cái bàn học thì quay nghiêng ra cái cửa sổ, nếu mở toang ra thì cũng đủ ánh sáng chứ không đến nỗi phải dùng đèn.
Tôi nghĩ kiểu này chắc chắn là dụ mình rồi. Chị Thúy Anh hất hàm vào cái đèn rồi nói:
– Đấy! Nó đấy! Xem hộ chị!
Tôi tặc lưỡi quay lại bảo:
– Chị lấy cho em cái bút thử điện, cuộn băng dính… em coi xem sao… mà nếu cháy bóng thì chị tự đi mua đấy nhé, cầm cái bóng này ra cửa hàng coi xem!
Chị Thúy Anh gật gù rồi ra phòng khách mò mẫm ở trong tủ lấy được mấy thứ tôi cần. Kéo cái đèn ra nhìn cái bóng thì không thấy có vẻ gì nó bị cháy cả.
Bật cái công tắc tành tạch mà không thấy nó sáng sửa hơn gì hết, tôi tính rút cái phích cắm ra săm soi thì mới biết nó đứt dây rồi!
Ngoái lại tôi bảo:
– Đây! Gián nó nhấm đứt dây điện rồi đây này! Để em nối lại cho!
Cười kiểu gượng gạo rồi chị Thúy Anh nói:
– Ừ! Nối cho chị đi!
Lấy cái kéo tôi cắt cắt quấn quấn thì chỉ vài phút đã nối xong, cắm điện vào nó lại sáng choang luôn. Đùn cái đèn vào một góc rồi tôi bảo:
– Đấy xong việc rồi nhé, em về đây! Hì hì… còn nhớ lời hứa hôm gì với em không?
Hơi lưỡng lự một cái nhưng rồi chị Thúy Anh cũng nói:
– Ờ thì cũng nhớ chứ! Hôm nào chị rảnh đã!
Tôi lại hỏi thăm:
– Thế thằng kia còn có làm phiền gì chị nữa không?
Tiu nghỉu rồi với bộ mặt sợ sệt chị Thúy Anh nói:
– Nó nó vẫn dọa chị… chị chẳng biết tại sao… nó sợ nói cho mọi người biết. Nói chung chị cũng chẳng sợ, nó nói ra thì chị cũng cho bung bét hết, có vẻ nó chùn chùn rồi.
Tôi cười hì hì rồi tiến đến chị ra vẻ muốn đòi cái hứa hẹn hôm gì, chị Thúy Anh hơi sợ một chút lùi lui về phía sau. Bước chân chạm vào cái ghế thì chị Thúy Anh lắp bắp nói:
– Thôi… em tha cho chị nhé… mấy hôm nay chị… cảm thấy hơi mệt mỏi! Hôm nào chị đền được không!
Không nói gì mà tôi lấy cái mạng nhện mắc trên tóc rồi bảo:
– Em lấy cái này chứ có phải đè chị ra đâu, chưa gì mà đã nghĩ xấu!
Thấy tôi vậy thì chị Thúy Anh cười rồi nói:
– Thôi chữa xong rồi thì ra ngoài uống nước, đợi chị đi lấy nước cho.
Cái thời đó nếu tính người có tủ lạnh chắc chỉ có hai ba nhà có mà thôi. Ngồi xuống cái ghế livăng nhưng được kê lên mấy cái đệm mút tôi ngắm mấy bức tranh tứ quý với cái bức tranh thuyền vươn khơi thêu khá đẹp.
Chị Thúy Anh đi ra với cái cốc và lon coca cola. Mở ra gió cho tôi rồi chị Thúy Anh cười mà nói:
– Em có vẻ gì cũng biết nhỉ?
Tôi nhâm nhi cốc coca tận hưởng từng bọt khí nổ tê tê ở đầu lưỡi, uống cái ực một cái rồi khẽ bảo:
– Em chỉ biết nối mấy cái đơn giản thôi còn về mạch điện phức tạp rồi sửa chữa chuyên sâu thì chịu, cái đó thằng Quang giỏi hơn em.
– Vậy hả?
Chị Thúy Anh chưa biết mở lời nói về chuyện gì thì tôi nghĩ trong đầu “Hôm nay không địt được bà này thì cũng phải cố gắng làm sao để moi móc thông tin, rồi sờ mó mới được, vú thì không to nhưng so kiểu với dáng người này đè ra mà bú thì cũng thích ra phết”. Nghĩ như vậy tôi đánh tiếng hỏi luôn:
– Này chị ơi… em hỏi thật đừng có giận nhé!
Chị Thúy Anh hơi nhăn mặt một chút rồi khẽ khẽ nói với tôi có vẻ như dò hỏi tôi muốn nói cái gì. Không còn úp mở nữa mà tôi nói luôn:
– Chị… biết chuyện người lớn từ khi nào? Em hỏi thật đấy! Nghiêm túc không đùa đâu nghé!
Lưỡng lự một lúc rồi chị Thúy Anh trả lời:
– Nói em có tin không chị biết làm lúc đó hình như mười bốn hì hì… sợ không?
Tôi nhẩm tính một lúc rồi trả lời:
– Mười bốn thì lúc đó… mới học có lớp tám à?
– Ừ! Bị dụ từ lớp tám!
Tôi tò mò hỏi tiếp:
– Thế thì lúc đó đã làm chuyện người lớn luôn à?
Suy nghĩ mất vài giây rồi chị Thúy Anh bảo:
– Không… biết thôi còn làm chuyện đó lúc cuối lớp tám. Nói em đừng khinh chị chứ… nhưng có dính bầu một lần được hai ba tháng… thì bỏ… hì hì… lúc đó kiểu dạng bị dụ ấy!
Tôi tò mò hỏi tiếp:
– Thế lúc đấy là ai dụ chị đấy!
Không thèm giấu diếm chị Thúy Anh trả lời luôn:
– Ờ thì… là chú họ của chị, kiểu dạng chú của con bà ba mà là em của ông nội chịu luôn ấy, nói chung là xa xôi lắm rồi… nói là chú thôi nhưng chỉ có hơn chị tầm bốn tuổi, hơn lão Tùng có hai ba tuổi gì đó!
– Vậy hả? Thế là bị dụ luôn, chắc là lúc đó sướng lắm đúng không?
– Sướng gì mà sướng, lần đầu đau phát khiếp lên được, về không đi đái được đấy, mãi về sau mới quen, hình như hơn chục lần thì mới dính bầu… lúc đó chỉ dám nói nhẹ với mẹ… nói chung là giấu không cho ai biết, hồi đó thì ông chú của chị cũng mới mười bảy mười tám thôi… nên không to chuyện. Chết chuyện này nghiêm cấm chị em mình biết thôi nhé.
– Chị đã thấy em không giữ lời hứa lần nào chưa, sau đó thì sao?
Chị Thúy Anh thoải mái nói:
– Thì… mái sang đến cuối lớp chín đầu lớp mười ấy, dạng bằng tuổi cái Nga, cái Oanh với cái Phương bây giờ thôi. Hồi đó chị bé hơn nhiều!
Muốn trêu chị Thúy Anh nên tôi bảo:
– Chắc là lúc đó đút vào bót lắm nhỉ!
Nhăn nhó chị Thúy Anh kêu:
– Này không phải trêu chị đâu nhé, xì xì… nhưng công nhận lúc đó bé thật, giờ thì đỡ hơn rồi…
Nói về cái lồn của mình không một chút ngượng ngạo như vậy tôi nghĩ chắc chắn nếu tôi bây giờ có mà đè ra thì chị Thúy Anh chẳng thèm bảo gì luôn. Nâng cốc cô ca lên tôi uống cạn rồi ợ nhẹ một tiếng mà bảo:
– Cái này em hỏi xem chị có tính được không nhé! Chị đã làm với bao nhiêu người rồi?
Chị Thúy Anh vội hỏi lại tôi:
– Có tính là mấy người bắt ép chị không?
Tặc lưỡi một cái rồi tôi trả lời:
– Ờ thì chị cứ tính đi! Có sao đâu!
Nhẩm tính một lúc thì chị Thúy Anh bảo:
– Chắc là tầm… ba chục người ấy!
Tôi định cười nhưng nghĩ nếu mà như vậy thì chắc là bị nói ngay nên tôi giả bộ bảo:
– Nhiều vậy sao?
– Thì… chị bị ép buộc mà… tính bạn thân của cái thằng có chết ấy cũng đã tám chín người rồi còn lão sếp nữa… hức… tầm tám chín người nữa chứ. Chị nói thế có khinh chị không!
– Chị bị ép buộc thôi mà, có gì mà khinh chị đâu cơ chứ, nhưng mà… em hỏi một chút này. Làm như vậy thì chị có đau không? Lúc sau này mà bị ép buộc ấy.
– Không vì chị cũng quen rồi một phần là quen một phần là mấy đứa bạn của thằng kia và mấy ông sếp… chim bé hì hì… nên dù có nhiều cũng không đau lắm, có chăng hơi rát một chút vì nước nhờn không ra được nhiều thôi!
Muốn trêu chị Thúy Anh một chút nên tôi bảo:
– Chị mà thiếu nước á! Em nghi nhiều lắm!
Lườm tôi với ánh mắt vốn dâm dật rồi chị Thúy Anh bảo:
– Ờ thì… thiếu chứ sao, làm lúc đầu còn có thể có nhưng quan hệ nhiều, gần như cả buổi như vậy thì làm sao mà có nhiều nước chảy ra được, không như mấy cái bộ phim đâu em ạ! Thế chắc là đi chơi gái nhiều rồi đúng không?
– Tiền đâu mà chơi gái… ki cóp mãi mới được vài lần thôi mà. Hì hì. Nói chuyện với chị làm em cứng hết cả người lên rồi đây này!
– Xì! Chị cảm thấy bình thường… đúng là con trai mới lớn!
– Khì! Đâu có kinh nghiệm như chị cơ chứ… thôi em về đây! Nói chuyện với chị… không chịu nổi lại đè chị ra thì chết!
– Ha ha! Làm sao mà phải đè, không chịu được thì quay tay cũng được chứ sao nữa, quay tay cũng giải tỏa được mà!
– Chị ở đây mà còn phải quay tay thì nói làm gì nữa. Thôi em về đây!
Tôi biết mặc dù nói là bình thường nhưng cái lồn bây giờ mà không nhơm nhớp nước thì mới là lạ. Đứng lên tôi giả bộ để con cặc cứng ngắc bên trong quần hờ hững nổi lên. Bước được vòng qua cái bàn thì cũng là lúc chị Thúy Anh nhìn thấy.