Phần 43
Ăn cơm xong thì tôi cố gắng học bài cho ổn ổn, viện cớ với cô Thủy để không phải sang nhà cô kèm cái Nga nữa. Tiện thể thì xin phép bố mẹ qua nhà anh Tùng xem xét mấy món đồ điện tử, học hỏi.
Dĩ nhiên về ngón nghề điện tử này thì bố mẹ tôi đồng ý thế nên tôi dễ dàng mà đi trong đêm. Mười rưỡi thì tôi nhắn tin cho anh Tùng bằng con nokia 8250 màn hình xanh lét.
Anh Tùng bảo sang nhà anh luôn đi, giờ mới đi chơi về. Khóa cửa nẻo cẩn thận rồi tôi sang bên nhà anh Tùng.
Lúc này thì anh Tùng đã về, không hiểu sao chiếc Su xìpo đã thay bằng chiếc Suzuki Avenis mới cáu cựa.
Thấy cái xe to như cái xuồng rồi vẻ chịu chơi của anh Tùng tôi hí hửng nói:
– Sao anh không đi Su xì po mà đi xe này thế anh?
Anh Tùng hí hửng híp mắt rồi nói:
– Đố mày biết đây ha ha? Thôi để anh nói luôn, tối nay có kèo với cô Yến đấy, anh đéo hiểu sao bà này lại dâm như vậy, chiều nay thằng Quang quần bà ấy như vậy rồi mà tối nay đi chơi với anh còn đóng được hai cái nữa.
Ngạc nhiên tôi hỏi lại:
– Cô Yến đi với anh á?
– Chứ sao nữa, chỉ cần vào miếng là chết với anh ngay hì hì, công nhận bà này chiều đàn ông như thế thảo nào ai cũng bu vào thật.
Hai anh em vào nhà để anh Tùng thay bộ quần áo khác rồi ngồi làm lon Red bull sau đó hí hửng bảo:
– Mày thì gọi là cô chứ anh mày thì chỉ gọi là chị thôi, gạ đi mua sắm thì bà ấy nghiễm nhiên là thích, tao phải giở ngón đòn là đi chọn giúp ít đồ mỹ phẩm cho bạn gái… rồi mới đi được đấy, vào hỏi luôn qua chú Hòa luôn… Lúc vào nhà còn một câu cô chú mẹ, ngồi lên xe đã chị chị… em em luôn rồi. Bà ấy còn cho tay lên sờ hàng tao nữa!
Tôi hí hửng hóng chuyện của anh Tùng rồi hỏi:
– Vậy á? Em tưởng bà ấy ghét anh chứ!
Giương giương tự đắc anh Tùng nói:
– Ghét đéo gì đâu, m chỉ cần biết gạ gẫm là phụ nữ thay đổi thiện cảm ngay ấy mà, đi mua ít đồ rồi tao tặng bà ấy luôn. Cười phớ lớ rồi đi vào nhà nghỉ luôn.
Tôi hỏi tiếp:
– Thế có chơi lỗ nhị bà ấy không?
Anh Tùng gật gù rồi kể tiếp:
– Có chứ! Chơi ba lỗ hì hì… bà này được quả kèn sáo hay thật, không có kinh nghiệm là đi luôn ngay phát đầu. Vú to nhưng không nhão bóp sướng tay phết.
Tôi gật gì rồi anh Tùng bảo:
– Thôi gác qua một bên, chuẩn bị đi nhé, anh em mình chỉ cần đến chọn hàng thôi, anh thuê hai cái xe ba tạ rồi, cứ chọn hàng rồi bốc lên xe thôi.
Vâng dạ rồi tôi cùng với anh Tùng phóng con Avenis đi, từng làn gió mùa hè lùa qua mái tóc làm tôi thích lắm… Phóng qua chỗ cảng rồi vòng vèo qua cái bãi công rộng hàng cây số thì hai anh em đến cái công hàng của mình.
Không chỉ có anh Tùng mà còn gần chục người nữa, xe tải con con đã ở đó. Hai cánh cửa cổng được mở ra tạo thành những tiếng cành cạch…
Một đống loa đài, đầu đĩa, tivi… tủ lạnh… xếp lăn tóc bên đó. Ánh đèn cao áp ở cảng cộng thêm đến vài chục cái đèn pin loang loáng chiếu nên nó sáng trưng nhìn rõ chất lượng từng món hàng. Từng món hàng dần dần được bốc ra, dĩ nhiên là đã được phân chia rồi nên không xảy ra tranh giành nhau. Tôi cùng anh Tùng và thêm phụ xe và lái xe tải đó khuân hàng lên.
Nói chung nhóm tôi đến sáu người và hai cái xe nên chọn cũng nhanh, thấy một cái thùng toàn máy nghe nhạc nó cũng đến ba bốn chục cái thì tôi bảo anh Tùng:
– Hàng này có lấy không anh?
Anh Tùng nhìn sang rồi hất hàm bảo tôi:
– Mày đợi anh tí… để anh hỏi mấy ông anh kia xem sao?
Anh Tùng dừng dỡ đồ rồi chạy ra nói chuyện với mấy chú đi đánh hàng điện tử cũ cùng. To nhỏ chưa đầy năm phút thì anh Tùng hí hửng bảo:
– Mày nhặt tầm ba mươi cái đóng vào cái thùng các tông bên trên ca bin xe tải đấy, chú ý chọn cái nào ngon lành sáng sủa tí nhé!
Tôi gật đầu dừng chuyển hàng rồi ra lựa chọn. Những cái máy sony walkman khá mới được tôi lựa chọn rồi bỏ vào thùng.
Cả cái công to nhưng nhiều người nên chỉ cần gần hai tiếng thì chúng tôi đã chia hết đồ rồi, đóng thùng hai cái xe tải ba tạ rồi tôi với anh Tùng lên xe.
Chở một đống đồ đó đến một ngôi biệt thự khá rộng cách nhà chúng tôi hơn chục km thì mới dừng xe lại. Lúc này tôi mới mường tượng được buôn bán hàng điện tử cũ này nó như thế nào. Lại bốc hàng xuống. Lần này thì chỉ cần nửa tiếng thì đã chuyển xong hết hàng xuống rồi.
Khệ nệ bê cái thùng ba chục cái máy sony walkman xuống tôi bảo anh Tùng:
– Anh! Em mua ba cái máy sony này được không?
Anh Tùng nhìn tôi lườm một cái rồi bảo:
– Mẹ! Anh em nói mua bán làm gì, mày thích thì cứ lấy mà dùng, mà lấy ba cái để tặng gái hả?
Tôi cười khì khì thì anh Tùng không nói gì nữa. Tôi quay lại chọn thì lấy thêm hai cái nữa tính bảo anh Tùng mua hai cái nhưng anh Tùng bảo cứ lấy, hàng này nhập về quá rẻ nên cứ việc lấy, không đáng bao nhiêu.
Mọi việc được anh Tùng lo xong thì hai anh em lên xe phi về. Tôi bắt đầu hỏi:
– Anh ơi! Đi thế này có sợ không anh? Nhỡ bị bắt!
Anh Tùng tặc lưỡi nói:
– Bắt thì có chứ… nhưng yên tâm sẽ lo lót được hết, mỗi tội coi như chuyến hàng đó không công thôi, cứ năm bảy chuyến bị một chuyến mà… Vô tư đi em… mày có thấy bao giờ mấy cái này lên tivi không?
Tôi gật gù rồi cùng anh Tùng đi về. Lần này thì anh Tùng cho tôi cầm lái, công nhận lái con xe tay ga này sướng thật. Về đến nhà thì anh Tùng còn cho tôi một tờ một trăm nữa.
Hí hửng tôi lững thững bước qua cái khoảng sân rộng lổn nhổn gạch vỡ rồi khẽ khàng mở cửa về, nhìn cũng đã tầm gần hai giờ sáng rồi.
Cơn buồn ngủ đến nên tôi ngủ luôn. Sáng hôm sau thì phải đến hồi chuông thứ hai mới dậy được. Vơ vội sách vở rồi tôi phi qua nhà Thương.
Nhìn thấy tôi thì Thương lườm rồi bảo:
– Hôm qua đi chơi với ai mà mắt thâm như gấu trúc vậy?
Muốn trêu Thương nên tôi cười khì khì nói khẽ:
– Đi chơi với gái cả đêm, mệt ơi là mệt!
Vừa nói như vậy thì Thương đã nhéo một cái vào hông tôi đau điếng rồi bảo:
– Ai cho đi với gái hả? Khai ngay là đi với em nào! Có phải là cái Nga không hả?
Giật người lại, đưa tay vào mạng sườn tôi xoa xoa thật mạnh vì cảm giác đau vô cùng. Nhìn ánh mắt của Thương tôi biết cố gắng cấu tôi đau thôi chứ không tin tôi đi chơi với gái. Nhăn nhó không thèm trả lời thì Thương bảo:
– Sao? Đau thì chừa đi nhé! Cấm được ăn nói linh tinh nghe chưa! Cho nói lại đấy, còn nhăn nhở nữa là chết với em nghe chưa!
– Được rồi! Anh không nhăn nhở nữa được chưa, hôm qua cùng với anh Tùng đi đánh hàng hiện tử ở cảng đấy, hì hì… tí nữa vào lớp anh có cái này cho em luôn.
Nghe tôi đi đánh hàng thì Thương có vẻ sợ nên lắp bắp hỏi lại:
– Đánh hàng đó là hàng gì vậy anh? Đừng là hàng quốc cấm nhé, em sợ lắm!
Cười phớ lớ tôi bảo lại:
– Yên tâm, loại hàng này nhà nào cũng muốn có đấy!
Thương tò mò hỏi lại:
– Là cái gì đấy!
Tôi bèn kể cho Thương biết là cái gì, rồi cả hai phóng xe đến trường, thằng Quang tếch sang nhà cái Nhung đi chơi cùng rồi chứ chẳng còn đi cùng với tôi và Thương nữa. Đạp xe qua cái quán bánh mì Thương nhảy xuống mua hai cái rồi chúng tôi đến trường.