Đúng ra người ta nên trao danh hiệu “Nhân Vật Thích Đùa Nhất Vịnh Bắc Bộ” cho …….Ông Trời.
Sự thật là vậy mà…
Mỗi khi con người ta hi vọng nhất, quyết tâm nhất và tin tưởng nhất thì…Ông Trời lại….đùa, lại trêu ngươi và quẳng họ vào hoàn cảnh oái ăm nhất !
Lần này thì Nam ko biết là ông trời đùa giỡn hay là thách thức anh, cả buổi sáng hôm nay anh ngồi lên 3 chiếc ghế : ghế trong văn phòng, ghế trên lớp và giờ là cái ghế đá…cái nào cũng nóng như lò nướng. Lớp 12a3 đã đuợc cô giám thị thông báo vắng 2 tiết cô Uyên, Nam hỏi cô giám thị thì đc biết là cô hiệu trưởng gọi báo như vậy, cô hiệu trưởng thì đi họp trên Sở chưa về, điện thoại cô không gọi đuợc.
Uyên chưa bao giờ vắng tiết học nào từ khi vào trường. Uyên đi đâu ? Nam gọi về nhà thì chị giúp việc bảo Uyên ko có nhà rồi cúp máy, anh còn chưa kịp hỏi Uyên ra khỏi nhà từ lúc nào hay tối qua có ở nhà ko ? Điện thoại Uyên thì khỏi nói, Nam gọi cả trăm cuộc, nhắn hơn chục tin. Chỉ có vài cuộc đầu là đổ chuông sau đó là “ò í e, thuê bao xin đẹp quý khách vừa gọi……”. Sao máy Uyên lại tự dưng tắt ? Cô giận anh thì ko nghe máy hay tránh mặt thôi ko lý nào bỏ cả lên lớp ? Hay là cô tự tử ? Mà nếu tự tử thì đã ko để đt rùi lại tắt ? Hay là Uyên gặp chuyện ko hay ? Mà nếu cô gặp chuyện thì gặp ở đâu đây, làm sao anh biết mà đến ???
Anh tự hỏi rồi tự trả lời, tự phỏng đoán. Một tràng dài câu hỏi chạy qua trong đầu Nam rồi chạy tuột xuống quấn lấy tim anh. Nếu cô gặp chuyện thì chính anh là người phải chịu trách nhiệm chứ chả ai khác, là thằng đàn ông hèn hạ như anh đã đẩy cô vào hoàn cảnh này. Nhưng bây giờ anh biết làm sao đây ???
Nam còn 2 tiết cuối, anh chạy vào văn phòng vừa lúc thầy Hòa đi vào.
Thầy ơi, qua nay thầy có gặp Uyên ko ?
Ko, thầy cũng đang định tìm con hỏi đây. Thầy mới nghe nó vắng 2 tiết đầu, con cũng ko gặp nó sao ?
Dạ ko thầy ơi, con gọi khắp nơi vẫn ko ai gặp Uyên. Giờ con chạy đi tìm cô ấy đây. Thầy báo giùm con con xin nghỉ 2 tiết sau lớp 11a4 nha thầy, con phải chạy đi tìm cô ấy coi sao, con sợ có chuyện.
Ừ, con đi đi, để thầy báo lại phòng giáo vụ sắp xếp đứa nào lên dạy thay con, có tin gì con gọi cho thầy liền nha.
Dạ dạ, con đi đây.
Nam hối hả phóng xe ra khỏi trường, anh chạy thẳng đến nhà Uyên. Nhà khóa cửa ngoài, chắc là chị giúp việc đi chợ rồi. Anh rảo vòng các quán cafe cả hai hay ngồi, đảo mắt tìm chiếc xe của Uyên nhưng vẫn ko thấy. Nam chạy đến bệnh viện, anh đang lên cầu thang thì gặp bác sỹ Vân đi xuống.
Cô Tám ơi sáng giờ Uyên có vào bệnh viện ko ?
Ko, nó vào đây làm gì ? Có chuyện gì mà mặt mày xanh lét vậy ?
Dạ sáng nay Uyên ko đến trường, cổ bỏ 2 tiết nhưng ko biết đi đâu.
Chắc nó ko khỏe nghỉ ở nhà chứ gì.
Con tới nhà rồi, ko có cô ơi, ở nhà cũng nói ko biết Uyên đi đâu.
Lạ vậy, sáng nay Mẹ tiếp đoàn từ thiện của Nhật ở trên hội trường, có khi hết ngày mới xong, nó ko vào đây đâu. Cô cũng đang vội lên đó đây, để tí cô hỏi Mẹ nó rồi cô báo cho. Này, lưu số vào đt cô giùm cô, lát cô gọi.
Dạ, đây cô, con lưu Nam GV, có gì cô hỏi liền gọi báo con biết nha cô, con chạy mấy chỗ khác tìm thử.
Ừ, lát cô gọi. Mà nó lớn rồi, chắc đi đâu đó thôi. Mà 2 đứa bây cãi nhau ah ?
Dạ, còn hơn thế nữa cô ơi, con lo lắm.
Gớm, thôi đi đi, chiều nay cô mà thấy 2 đứa lại chở nhau tung tăng thì cô đánh cho mà chết.
Dạ, con cũng mong vậy. Con đi cô nhé.
Cô ấy đi đâu đuợc nhỉ ??? Sáng nay trên trường ai cũng có tiết, cô ấy ko đến nhà ai đc cả. Ah, còn 1 chỗ, nhất định là ở đây. Nam phóng xe như bay…
Sen Nắng giờ này luôn vắng khách, lác đác vài chiếc xe nhưng lại ko có xe của Uyên. Kệ, biết đâu cô ấy đi taxi. Nam chống xe và bước vộk vào trong, mặc ông bảo vệ già gọi í ới kêu anh lấy thẻ. Căn chòi quen thuộc hôm nào kia rồi, a ha, màn xõa xuống hết, vậy là cô ấy đang ở đây, còn định trốn mình nữa chứ. Nam vén màn chui đầu vào, đích thị là cô gái đang ở đây…
Nhưng, là 1 cô gái khác và có kèm thêm 1 chàng trai.
Dcm, dcm, dcm…
Nam chạy ra tới bãi xe mà tim vẫn còn run. Nếu ko mất thời gian gài khóa quần thì có lẽ gã đó đã bắt kịp và cho Nam một trận.
Ông mặt trời mặc kệ Nam, ông ta chuẩn bị đi ngủ. Đèn đuờng đã thay ông làm việc. Nam đứng trước cửa nhà Uyên. Cửa vẫn đóng im ỉm. Lúc nãy chị giúp việc cho anh biết là Uyên vẫn chưa về, Mẹ Uyên có đoàn khách nên chắc về muộn, chuyện của chủ chị ko dám hỏi nên chỉ biết thế thôi. Nhà còn mỗi chị giúp việc nên Nam đành xin phép ra về và vẫn đang loay hoay trước cổng chưa biết làm gì.
Ngày thứ 2…..
Ngày thứ 3…..
Và ngày thứ 4 thì công cuộc tìm kiếm đã chấm dứt.
Tuy là Uyên vẫn chưa ai tìm đc và cũng ko ai biết đuợc cô có gặp phải chuyện gì ko nhưng người để tất cả phải lo lắng thì ko chỉ có mỗi Uyên, giờ đã có thêm Nam.
Trong lúc mãi lo nghĩ Nam đã chạy thẳng vào đuôi 1 chiếc xe hàng đang…đậu bên đuờng. Hậu quả là người ta đưa anh vào viện với vài vết xây sát trên người và một cục máu bầm đang tụ trong đầu mà theo kết luận của bác sỹ là : hôn mê sâu, cần làm phẩu thuật sớm nhưng phải chờ sức khỏe ổn định. 3 ngày ăn uống cầm hơi cộng với việc căng thẳng đầu óc chạy khắp nơi khiến cơ thể anh ko còn đủ sức, huyết áp và các chỉ số khác chưa đáp ứng đc yêu cầu của cuộc phẩu thuật. Em gái Nam túc trực chăm sóc anh nhưng ko dám báo cho Cha Mẹ anh biết vì bản thân hai cụ cũng không đc khỏe lắm.
3 ngày trôi qua, Nam đã có lúc tỉnh lại chút ít. Phần máu tụ của anh ko phát triển thêm nên bác sĩ quyết định dùng thuốc làm tan thay vì phẩu thuật. Mẹ Uyên và bác sỹ Vẫn mỗi ngày đều ghé xem tình hình của anh, các thầy cô trong trường thay phiên nhau phụ bé Thảo chăm.sóc anh. Mỗi ngày Nam tỉnh dậy khoảng 2,3 lần, mỗi lần chỉ hơn 15p. Cũng may đầu óc anh ko bị ảnh hưởng, anh nhận ra đc người vào thăm, nói chuyện đc dù hơi yếu ớt. Chiều nay nhóm bác sỹ hội chuẩn trong đó có mẹ Uyên đã thống nhất chuyển anh từ khoa cấp cứu sang khoa hồi sức đặc biệt, để anh có thể nghỉ ngơi tốt hơn. Và mọi người cùng nhận định là anh đã qua giai đoạn nguy hiểm, đang chờ hồi phục. Tuy nhiên, tuy nhiên có 1 điều anh và tất cả mọi người đều chưa đuợc thông báo : có 1 khả năng nhỏ Nam sẽ bị hạn chế vận động ở 1 bên, cụ thể là tay và chân phải. Ko phải ở dạng liệt chi nhưng nếu điều đó xảy ra, tay và chân phải của anh sẽ ko hoạt động đuợc 100% như bình thường, ko nhất thiết phải ngồi xe lăn nhưng đi nạng là 1 điều cần thiết. Và việc tình trạng anh tiến triển xấu tốt thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân anh, vào ý chí phục hồi của anh cũng như ý chí tập luyện vật lý trị liệu nếu chẳng may xảy ra. Hiện tại thì thị lực của anh cũng đang có vấn đề, anh ko thể nhìn rõ mọi thứ. Tuy nhiên cái này là do tác động ngoại lực làm 2 nhãn cầu của anh bị chèn ép, chỉ tạm thời như thế, 1 thời gian sẽ nhìn thấy bình thườg lại.
Nam chưa biết điều đó nên việc 1 tay và 1 chân anh hoạt động khó khăn đối với anh là do va chạm lúc tai nạn. Anh giờ đã có thể tự nhích lên ngồi dậy, tự múc ăn, tự lấy nước uông. Anh hầu như đã tỉnh táo hẳn, do lạ chỗ nên anh ngủ rất ít, đêm nào cũng trằn trọc. Để tránh anh lại căng thẳng và lo lắng nên mọi người nói dối anh là Uyên đi du lịch, mọi người đã liên lạc đc, cô ấy đang về. Nhưng…
Nam biết rõ ý tốt của mọi người. Những lúc tỉnh dậy chỉ có hai anh em anh đều nhờ bé Thảo gọi cho Uyên nhưng đều ko liên lạc đuợc, Thảo lên facebook của Uyên thì đã khóa. Tuy vậy, anh cũng hiểu những gì bác sỹ nói, anh cố giữ cho mình ko xúc động, tự nói với mình cố phục hồi để còn đi tìm Uyên.
Hình như trời đã tối, Nam thấy lờ mờ bóng đèn điện đuợc mở nhiều hơn. Nam ra dấu khát nước, Thảo lật đật rót nước cho anh. Nam hút từng ngụm nước một cách khó nhọc, hnay anh ngủ nhiều hơn mấy bữa trước nên lúc tỉnh dậy nghe người cũng uể oải hơn. Thảo đợi anh uống xong thì cất ly rồi lấy khăn lau mặt, lau tay cho anh. Nam cảm thấy đỡ hơn.
Chắc tối rồi há, lát mi cũng đi ngủ đi, Hai nằm tí rồi lại ngủ bây giờ, ko phải thức canh Hai đâu. Hai giờ chỉ ăn rồi ngủ thôi chứ có gì mà phải canh.
Thảo nghe nói thế thì thương anh lắm, em kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, bóp tay bóp chân cho anh mình. Bác sỹ dặn thường xuyên xoa bóp cơ thể cũng giúp cho quá trình hồi phục nhanh hơn.
Hôm nay dậy Hai cảm thấy khỏe hơn mấy bữa trước rồi, tự nhiên nghe trong người nhẹ nhỏm hơn. Vài hôm nữa Hai khỏe hẳn thì mi về lên trường mà học tiếp, nghỉ nhiều quá rồi ko theo kịp người ta. Nhà có mỗi 2 anh em, ráng đi, Hai có sao thì mi còn lo cho Cha với Mẹ. Sáng mai nếu Hai dậy trễ thì nhớ gọi cho chị Uyên nghen chưa, nếu chị có mở máy thì gọi Hai dậy liền.
Nam thở dài…anh dặn Thảo dù anh biết kết quả chắc cũng như mấy ngày qua. Mỗi lần tỉnh giấc là anh lại bắt Thảo gọi cho Uyên, mở loa ngoài cho anh nghe. Và lần nào cũng vậy, sau tiếng ó í e là tiếng thở dài của anh.
Mi có lo cho Hai thì ráng giúp Hai, hôm qua Hai có xin mấy cái địa chỉ của bạn chị Uyên trên đó, bao giờ mi lên đó thì đến đó tìm thử giùm Hai. Haizzz, mi có tìm thấy chị thì báo cho Hai biết, nhưng ko đc nói với chị là Hai đang như thế này biết chưa. Hai biết tin chị để an tâm thôi. Chừ giờ Hai vầy, cũng chẳng mong gặp cô ấy, lại làm khổ người ta, lỡ Hai nằm vậy suốt đời…
Nam nói tới đó thì Thảo đưa tay bịt miệng anh mình lại.
Mi…ưmmmmmm
Nam chụp tay Thảo kéo ra.
Mi… không phải… là…
Có tiếng nấc vang lên…
Là em…là em phải ko ?
Ưmmmmmm
Phải là em ko Uyên, là em.
Nam nắm chặt bàn tay, anh để nó lên mặt, là mùi của Uyên, là mùi hương này. Lúc nãy tỉnh dậy anh đã nghe gì đó là lạ, nó làm anh cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Có lẽ nằm quá lâu làm khứu giác của anh ko còn đuợc nhạy cảm.
Sao em ko trả lời anh. Anh biết là em. Anh ko buông em ra đâu.
Bàn tay còn lại nắm lấy tay Nam.
Là em.
Nam nghe giọng nói kia thì anh ko còn hoài nghi gì nữa. Là Uyên đang ngồi trước mặt anh. Anh cố nhíu mắt nhìn cô cho rõ nhưng ko thể.
Anh…anh ko thấy đuợc em.
Uyên cầm tay Nam, để lên mặt mình. Nam cảm nhận doc hơi ấm từ khuôn mặt cô. Anh đưa tay vuốt hai bên má cô, sờ vào đôi mắt. Uyên hơi cuối xuống, anh vuốt dài theo mái tóc cô.
Là em thật rồi. Em về rồi. Em đi đâu mà anh tìm khắp nơi.
Em xin lỗi. Em chỉ muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, ko ngờ em làm anh ra nông nổi này. Em có lỗi với anh nhiều lắm
Không, đâu phải tại em, anh bất cẩn thôi. Em về là tốt rồi, em đừng đi nữa nha. Anh…anh ko thể sống thiếu em.
Uhm, anh ráng nghỉ ngơi cho mau khỏe.
Không, em hứa với anh là sẽ ko bỏ anh đi. Em ko hứa anh ko buông em ra đâu, anh cũng sẽ ko khỏi gì hết, anh sẽ bị như vậy hoài luôn, để em ở đây với anh hoài.
Ơ, thế em ngồi đây chăm cho anh suốt đời ah ? Anh khôn thế !
Chứ em muốn thế nào ?
Anh lo mà hết mau, rùi còn về đi dạy rùi còn nấu cơm cho em ăn.
Ừ, anh nấu cơm cho em ăn suốt đời luôn.
Còn đưa đón em đi dạy nữa.
Ừ, anh chở em đi khắp thế giới luôn.
Còn…
Còn gì nữa em ?
Còn gì em chưa nghĩ ra, nhưng em nghĩ ra gì anh phải chiều em hết.
Ừ, đuơng nhiên rồi, anh hứa chiều em suốt đời mà.
Uhm, vậy giờ ngoan đi ngủ đi, mau hết rùi còn về nhà. Nằm đây hoài ai mà ngồi trông chừng cho nổi.
Nam vui không sao tả xiết.
Daaaaaaaaạ
Anh dạ 1 tiếng rõ to rùi nhắm mắt lịm dần
Anh, anh, anhhhhhhhh
……..
Anh Nammmmmmmm
Ý tá ơiiiiii, bác sỹ ơiiiiiii, cứu cứuuuuuuu…
0h15…đèn phòng mổ bật sáng…