Phần 4
Thời gian đã trôi qua một tuần kể từ khi nhập học, Quân và lũ bạn bát nháo dần quen với việc bản thân là cán sự lớp. Đúng như vậy, năm thằng quậy nhất khối mười một năm nào hiện tại đều được bầu làm ban cán sự như một trò hề.
Quân giữ chức lớp trưởng, thằng Quang óc nho làm lớp phó học tập. Ba tên Chính, Linh, Tuấn lần lượt là lớp phó lao động, tổ trưởng tổ một và tổ trưởng tổ hai.
Việc này diễn ra bởi vì Trinh đã dại dột cho đám học sinh tự bầu lẫn nhau, cả lớp chẳng biết vì cà khịa hay là chẳng ai muốn làm mà đẩy luôn lũ quỷ nhỏ nên nắm quyền lãnh đạo. Phi lý nhất phải kể đến số phiếu bầu Quân làm lớp trưởng – 37/38 – một chiến thắng tuyệt đối khiến bất cứ ai câm nín.
Ban đầu Trinh cứ cảm thấy khó hiểu vì số phiếu ấy nhưng dần thì cũng nhận ra được lý do ẩn đằng sau. Ngoài việc là kẻ quậy nhất trường thì Quân còn giữ luôn chức “đệ nhất soái ca trường Mặt Trời”, hay nói trắng ra là do Quân quá đẹp trai, vẻ đẹp có thể khiến bất cứ cô nhóc mới lớn nào phải xiêu lòng.
Trinh cũng không muốn đi ngược lại lòng dân nên đành chấp nhận và để cho lũ Quân thử xem trong một thời gian ngắn. Mặc dù nhờ việc này đã khiến cô phải nhận rất nhiều áp lực và chỉ trích từ các giáo viên khác nhưng may mà Quân cũng không làm cô thất vọng.
Cậu bé có vẻ sở hữu khả năng lãnh đạo bẩm sinh, tuy vẫn cà lơ phất phơ nhưng việc cô đã giao thì cậu luôn hoàn thành.
Mười hai giờ kém mười lăm, tiếng chuông tan học vang lên.
Các học sinh lũ lượt rời khỏi lớp rồi lần lượt ra về, chỉ có một vài người còn ở lại thực hiện nhiệm vụ trực nhật.
Quân và bốn tên đồng bọn thì không về mà chui xuống căn tin. Cả năm đứa bọn nó đều ở tại ký túc xá trong trường. Quân, Chính, Linh thì do hoàn cảnh, hai tên Quang, Tuấn còn lại thì là đú theo cho vui.
Căn tin trường là một căn phòng lớn nằm cạnh sân để xe, tuy vẫn cũ mèm nhưng chí ít đã được tu sửa lại đôi chút bằng việc đóng lại bàn ghế, dựng một quầy tạp hóa nhỏ bán đồ dùng học tập và xây một cái bếp mở mới.
Khi đám Quân đến nơi thì căn tin đã chật ních người, bởi vì chiều nay có thêm tiết phụ đạo nên có rất nhiều học sinh lựa chọn ăn đại tại căn tin để khỏi tốn công về nhà.
“Đù má! Chỗ đâu mà ngồi?” Quang béo nói ngay khi vừa bước vào.
Sức chứa của căn tin vốn chỉ dành cho một trăm năm mươi người dùng bữa cùng một lúc, từng cái bàn vuông vắn, được sơn trắng đặt theo hàng dọc thành năm dãy, có dãy tám bàn, có dãy bảy bàn, mỗi bàn đều bao gồm bốn cái ghế thành một bộ.
Thế nhưng, trong tầm mắt toàn người là người, có kẻ may mắn đặt mông ngồi xuống ghế để dùng bữa, cũng có những học sinh mặc kệ bưng đĩa thức ăn bằng Inox đứng ăn. Rất nhiều người thì đang đứng xếp hàng trước quầy, nhích từng bước chân chờ tới lượt.
Không khí vốn dĩ đã oi ả nay lại còn nóng bức hơn, mùi hơi người quyện cùng sức nóng đến từ những cái bếp gas luôn thổi lửa khiến cho mọi thứ thật khó chịu.
Quân nhìn quanh chốc lát, chợt thấy một bóng hình quen thuộc, cậu bèn chỉ tay về một hướng rồi bảo: “Còn chỗ kìa! Lấy đồ ăn rồi qua đó ngồi.”
Cả đám nhìn sang, Linh – kẻ cao to nhất có vẻ hơi chột dạ nói: “Cô Trinh? Mày tính qua ngồi ăn với bả thật hả?”
Quân nhướn mày, hỏi: “Thì sao? Mày không thấy cô ngồi có một mình trông rất buồn hả? Tụi mày có theo không?”
Linh mở miệng, tính nói gì đó thì đã có cảm giác một bàn tay to tướng chạm lên vai, nó quay đầu lại thì thấy Quang đang nháy mắt.
Linh hiểu ý, im lặng gật đầu.
Quang nói: “Mày qua đó xí chỗ trước đi Quân, bốn đứa tao đi lấy đồ ăn. Hình như hôm nay toàn món khoái khẩu của mày thì phải.”
“Ờm, cay thì tự ăn nhé. Tao không ăn cay.” Quân nói rồi đi luôn, dáng người cao to của cậu ta cục súc đẩy hết bạn học sang hai bên, đám người tuy muốn mở miệng chửi nhưng khi thấy ánh mắt dữ tợn của Quân thì đều câm họng, nhường đường. Quân không chỉ đẹp trai và quậy, kể cả đánh nhau cậu ta cũng rất giỏi.
Thấy bóng Quân đã đi xa, Linh mới quay qua hỏi Quang: “Mẹ nó! Lúc nãy mày cản tao làm gì?”
Quang nhỏ giọng bảo: “Xùy! Lũ chim non, anh đây là tạo cơ hội cho đại ca. Các chú thì biết gì?”
“Hả? Ý là sao?”
Quang cười hềnh hệch, nói với vẻ tà ác: “Mày không thấy đại ca với cô Trinh cứ có vẻ gì kỳ dị hay sao? Tao nghĩ đại ca biết yêu rồi đấy.”
Linh lắc đầu phủ định, bảo: “Không thể nào, mày đừng có nghĩ ai cũng biến thái như mày. Tao chỉ có cảm giác hình như thằng Quân và cô Trinh giống từng quen nhau thôi.”
Lúc này, Tuấn chêm vào: “Mày gà quá Linh ơi, thằng Quang nó nói có lý đấy.”
Thấy có kẻ đồng tình, Quang quay sang hỏi: “Mày cũng nghĩ thế?”
Tuấn nhoẻn miệng, nói: “Ừ, cái ánh mắt cô Trinh mỗi khi nhìn thằng Quân ấy, nó làm tao có cảm giác như mấy em nữ sinh hay gửi thư tình cho nó. Mà khó diễn tả lắm.”
Quang gật gù, nói: “Ừm, cô Trinh thì quá đẹp, tao thấy đại ca lâu lâu lại nhìn lén bả. Với cả chưa bao giờ tao thấy nó quan tâm ai như quan tâm cô Trinh.”
Chính, từ đầu đến giờ không nói câu nào bỗng mở miệng: “Thế mày nói xem. Thằng Quân và cô Trinh là Dương Quá với Tiểu Long Nữ… hay là cậu học trò may mắn và cô giáo Thảo?”
Lời nói như sấm khiến cả ba đứa còn lại ngẩn ngơ.
Mẹ kiếp, hóa ra thằng Chính mới là kẻ biến thái nhất.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Trinh ngồi ăn cơm, trước mặt không có một ai bất chấp không khí náo nhiệt xung quanh. Cô tự nhiên có cảm giác khá lạc lõng, trầm tư múc từng muỗng rồi lại từng muỗng một cách vô vị. Mặc dù trước mặt cô đều là những món khá hợp khẩu vị, ăn cũng rất ngon nhưng không biết vì sao Trinh chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.
Vốn dĩ giáo viên cũng có nhà ăn riêng, nằm kế bên căn tin nhưng Trinh lại cương quyết muốn dùng bữa tại đây vì cô nghĩ bản thân nên hòa nhập với lũ trẻ chứ không cần tách biệt. Thế nhưng suy nghĩ một đường còn thực tế lại là một kiểu, đã một tuần trôi qua mà khi ăn cô không được nói với ai bất cứ một câu nào. Cho dù hiện tại đang thiếu bàn, căn tin chật như nêm cối nhưng cũng vẫn là như vậy.
“Thôi vậy, từ mai mình sẽ ăn cùng các thầy cô.” – Trinh ngán ngẩm nghĩ thầm, cô cũng chẳng hiểu vì sao mọi chuyện lại thành thế này. Cô càng cố tỏ ra hòa đồng thì càng khiến mọi người xa cách, cô càng cố tỏ ra dễ gần thì lại chẳng một ai quan tâm cô.
Chợt, âm thanh kéo ghế vang lên khiến cô chú ý. Trinh theo quán tính ngẩng đầu lên.
“Cô ơi! Em ngồi đây nhé?”
Người đến dĩ nhiên là Quân, Trinh nhìn gương mặt quen thuộc trong gang tấc mà trong lòng thầm cảm động. Cô mỉm cười, cố tỏ ra nghiêm túc bảo: “Em cứ ngồi đi, mấy bạn kia đâu?”
“À! Tụi nó đang lấy đồ ăn. Sao cô luôn ngồi một mình vậy? Cô không ăn với những thầy cô khác hả?”
Quân hỏi, cậu thật sự thắc mắc điều này. Quân cũng đã nhìn thấy cô ngồi ăn một mình cả tuần nay, tuy muốn đến ngồi cùng nhưng cậu lại không dám vì cô quá nghiêm túc khi dạy học. Đã thế đám bạn cũng sẽ không đồng ý.
Việc hôm nay căn tin đông đúc trái lại đã trở thành một cái cớ không thể hoàn hảo hơn.
“À, cô chỉ nghĩ đơn giản là khi ăn thì không nên tách biệt. Với lại điều đó sẽ khiến trường chúng ta trở nên đoàn kết hơn.”
Quân gật đầu bảo: “Hóa ra là thế. Vậy lần sau em sẽ ngồi ăn cùng cho cô đỡ buồn nhé? Miễn cô đừng phạt em là được.” – Vừa nói Quân vừa lè lưỡi làm mặt quỷ.
Trinh cảm thấy buồn cười, gật đầu hỏi lại: “Cậu đang mua chuộc tôi đấy à? Hôm nay tiết Toán bị làm sao mà để thầy Tùng mắng vốn tôi vậy hả cậu lớp trưởng?”
“Ây, em có làm gì đâu. Em chỉ có lòng tốt nhắc thầy Tùng rằng thầy ấy quên kéo phéc mơ tuya quần thôi. Ai ngờ thầy giận quá lại la em và phê sổ đầu bài tội cợt nhả. Em thề, em không làm gì hết.” Quân cố phân trần.
Trinh nghĩ đến cảnh đó mà nén cười, cô thừa biết Quân làm điều đó là cố ý, rất có thể nó đã đứng giữa lớp và hô to “Thầy ơi! Thầy chưa kéo khóa quần, em thấy hết rồi nhé.”
Quân thấy cô im lặng thì lại bảo: “Em nói ra cô đừng la em, chứ khi ấy mặt thầy Tùng đỏ không khác gì mông mấy con khỉ cả. Hì hì.”
Chỉ suýt chút nữa, Trinh phun luôn thức ăn trong miệng ra ngoài, lời lẽ của tên nhóc này thật sự quá khiến người ta quặn ruột vì nhịn cười. Từ khi nào mà gương mặt sáng ngời tri thức của thầy Tùng lại được ví với mông khỉ vậy nhỉ.
“Khụ, khụ, sao em có thể nói như vậy? Thầy ấy phê bình em là đúng lắm đấy.” Trinh tằng hắng, giả vờ nghiêm nghị.
Quân vẫn với vẻ mặt vô tội nói: “Em thấy như thế thật, cô mà thấy có khi cô cũng nghĩ như em thôi.”
“Thôi được rồi ông tướng, làm lớp trưởng thì nghiêm túc dùm cho cô, không được nói như thế nữa đâu đó?”
“Dạ, em biết rồi…”
Sau đó, hai cô trò nói chuyện với nhau rất nhiều, thường thì Quân pha trò chọc cười, còn Trinh đã dùng bữa xong nhưng không rời đi mà chăm chú lắng nghe, dù cố tỏ ra nghiêm túc nhưng khóe môi giật liên hồi đã bán đứng cảm xúc thật sự trong lòng cô.
Chờ cho đến khi lũ bạn của Quân đem thức ăn đến, Trinh mới vội đứng dậy nhường chỗ cho tụi nó rồi xin phép rời đi.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/truyen-sex-co-giao-trinh.html
“Ê… tụi mày có thấy cô giáo trông có vẻ vui hơn mọi khi không?” Quang vừa hỏi vừa nhai đồ ăn bẹp bẹp trông chẳng có chút hình tượng nào.
Linh đồng tình bảo: “Ừm, cô cười trông rất đẹp.” – Nói xong nó quay sang hỏi Quân: “Ê đại ca, mày nói gì với cô mà trông cô vui thế?”
Quân đang cúi đầu ăn cơm, nghe thế thì mới ngẩng lên, đáp gọn: “Không có gì.”
Cả bốn thằng đều trợn mắt, trong ánh nhìn hiện rõ hai chữ “đéo tin”.
Thấy thế, Quân mới nói: “Chỉ là vài chuyện bình thường thôi. Tao nghĩ cô giáo rất cô đơn, cô chỉ cần có ai đó nói chuyện thì sẽ đều vui như thế.”
Lần này, ánh mắt của cả bọn đều chuyển thành mấy chữ “phải không đó ba?”, Tuy nhiên Quân chẳng nói gì thêm nên cả đám cũng đành cúi đầu ăn.
Một món mặn, ba món rau, canh cùng tráng miệng. Bữa ăn ngon và đủ dinh dưỡng cứ gọi là ra trò.
Chợt, Quang nhớ đến gì đó thì lên tiếng: “Tao nghe nói hình như hôm nay cô Trinh cũng sẽ chuyển đến ký túc xá đấy. Tao hơi bị tò mò rằng khi cô mặc đồ bình thường thì sẽ trông như thế nào.”
Quân ngẩng lên, hỏi: “Thật không đấy?”
“Thật! Tụi nó nói ầm lên mà, kiểu từ nay ký túc xá sẽ bị kiểm soát, không còn được tự do như mọi khi nữa.”
Quân: “Thế thì, chiều nay tan học đợi ở cổng trường.”
Quang: “Làm gì? Chơi net hả? Mày hết tiền rồi còn đâu, tụi tao cũng cạn ví cả rồi.”
Quân: “Không! Tập trung giúp cô Trinh chuyển đồ.”
Quang nghe thế như giác ngộ, hai con mắt tròn xoe, kính nể nhìn Quân rồi nó gật gù và bảo: “Không hổ danh là đại ca, có thế cũng nghĩ ra được.”
Quân nhìn Quang, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Chuyện này quá tuyệt vời, chiều nay tao sẽ xí phần bê quần áo cho cô. Cấm chúng mày tranh… Chẹp, chẹp, có thùng quần lót không nhỉ?”
Mẹ kiếp, Quang quả nhiên vẫn là thằng biến thái đồi bại nhất.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Trinh sau khi rời khỏi căn tin thì đến phòng giáo viên với ý định nghỉ ngơi, chẳng hiểu sao khi ngồi đối diện Quân thì Trinh lại có cảm giác tim mình đập rộn ràng như muốn trật nhịp, đã từ rất lâu rồi cô mới có lại cảm giác như thế này. Cái cảm giác bồi hồi, khó tả, vừa e ấp vừa phấn khích lại xen lẫn chút ngại ngùng, ngay cả khi đối diện với chồng thì Trinh cũng chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
“Bình tĩnh! Cậu ta là học trò của mình, không được có ý nghĩ quá đáng như vậy” Trinh tự nghĩ rồi dằn lòng xuống, cô cũng đã có chồng, Trinh tuyệt đối không muốn phản bội lại tờ hôn thú mà bản thân đã ký. Ngoài ra cô cũng có thân phận là một giáo viên, càng cần phải có tư cách của một nhà giáo.
Bước vào căn phòng, Trinh ngồi xuống cạnh ghế sô pha, lấy tai nghe từ trong túi xách rồi mở ngẫu nhiên một bản nhạc.
‘When I am down and, oh my soul, so weary…
When troubles come and my heart burdened be…’
(Khi em ngã xuống với tâm hồn mệt mỏi…
Khi rơi vào trở ngại, và trái tim em đè nặng chính mình…)
Đó là bài “You Raise Me Up” của nhóm Westlife mà Trinh từng rất thích, hầu như mỗi khi nặng lòng cô đều nghe bài hát này với mong muốn vực dậy bản thân. Trinh nhắm mắt, để đầu óc mệt mỏi đắm chìm trong điệu nhạc du dương.
‘… then, I am still and wait here in the silence…
Until You come and sit awhile with me…’
(… và em vẫn đứng đây, đợi chờ trong sự im lặng…
Chờ khi anh đến, và ngồi xuống bên cạnh em… )
‘… you raise me up, so I can stand on mountains…
You raise me up, to walk on stormy seas…
I am strong, when I am on your shoulders…
You raise me up to more than I can be…’
(… anh đã nâng em dậy, để em có thể đứng trên ngọn núi bao la…
Anh nâng em dậy, giúp em vượt qua đại dương nhiều giông tố…
Em mạnh mẽ biết bao, khi ở trên đôi vai anh…
Anh giúp em thức tỉnh, hơn chính cả bản thân em từng nghĩ…)
Bất giác, trong lòng Trinh xuất hiện một bóng hình quen thuộc cùng nụ cười rạng rỡ, trên tay cầm cây đàn guitar cũ kỹ. Tự nhiên Trinh nhớ lại lý do vì sao bản thân mình luôn nghe bài này mỗi khi phiền lòng.
Năm ấy, có người đã hát tặng nó cho cô, dù là bằng cái giọng quàng quạc như vịt đực.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/truyen-sex-co-giao-trinh.html
Giờ nghỉ trưa cũng kết thúc, Trinh đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi đến lớp, chiều nay cô phải dạy ba tiết Văn liên tiếp.
Bước trên hành lang, bỗng chiếc điện thoại trong túi xách cô rung lên, Trinh dừng lại, lấy điện thoại ra thì nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ xa lạ, có vẻ rất gấp gáp: “Chị Trinh phải không? Chị… chị bình tĩnh… nghe… em nói nhé.”
“Vâng, em tên Trinh, có vấn đề gì không ạ?” Trinh nghi ngờ, người này cô chắc chắn bản thân không hề quen biết.
“Anh Phong… anh ấy…”
“Phong? Phong làm sao?” Trinh đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Anh ấy… anh ấy… bị tai nạn…”
“Cái gì? Cô nói sao? Anh ấy bị sao?”
Người phụ nữ bên kia nghe Trinh hỏi dồn thì òa lên khóc, giọng nức nở: “Anh ấy… bị tông xe… huhu… tông giữa đèo… hiện tại nguy cấp lắm… hức… hức… em… xin lỗi…”
Đầu óc Trinh mông lung, tai cô như ù đi chẳng nghe thấy gì. Bàn tay Trinh siết chặt như muốn bóp vụn điện thoại, cô khô khốc hỏi: “Anh ấy đang ở đâu…”
“Huhu… bệnh viện XXX ạ… chị… bình tĩnh… nhé…”
Trinh cúp điện thoại cái “rụp”, hiện tại cô chỉ muốn đến ngay bên Phong. Tuy không biết tình trạng hiện tại của anh thế nào nhưng Trinh vẫn nhớ rõ ngày hôm nay Phong bảo anh sẽ lên thăm cô. Bản thân cô thật sự rất lo lắng cho Phong.